Chương 20.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóc con này mới đó đã chạy đi đâu rồi!

Vương Tuấn Khải giúp Vương Nguyên thu dọn đồ đạc, mang theo cặp sách của cậu bước ra khỏi phòng ký túc xá chạy đuổi theo đã không thấy tăm hơi bóng người đâu. Cả sân trường tìm khắp mấy lần, đã chạy ra đến ngã tư đường để tìm rồi, cuối cùng vẫn không hề thấy Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải rất nhanh liền tức giận.

Có phải về nhà rồi không? Cũng không nói với hắn một tiếng, khiến hắn không ngừng lo lắng như vậy. Cậu đến cả cặp sách cũng không cần nữa phải không!

Cầm theo cặp sách của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải vừa hướng nhà Vương Nguyên đi tới vừa thầm nghĩ, để hắn nhìn thấy cậu kiểu gì cũng sẽ dạy dỗ lại một trận, cứ như vậy chạy trốn khỏi hắn thật sự là phi thường không ngoan a!

Vương Nguyên mama cười dịu dàng mở cửa.

"Tiểu Khải con đến sao?"

"Dạ, chào dì, Vương Nguyên quên cầm cặp sách, con mang đến cho em ấy."

"A, phiền con quá. Nhưng mà Vương Nguyên còn chưa trở về."

Cái gì?? Vương Tuấn Khải sững sờ tại chỗ.

"Vương Nguyên...chưa về sao?"

"Đúng vậy, buổi chiều rời nhà nói là đi tìm con cùng học, tiểu tử này xem ra lại chạy đi đâu chơi rồi a!" Mama Vương Nguyên vừa nói vừa đưa dép lê cho Vương Tuấn Khải, mời hắn vào nhà."

"A, đúng đúng, dì xem xem con bỗng nhiên lại quên mất."

Vương Tuấn Khải vỗ vỗ trán, làm ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ.

"Vương Nguyên nói cậu ấy muốn đến nhà Lưu Chí Hoành chơi, chắc là đi rồi quên không mang theo cặp sách. Dì à để con đi tìm em ấy cho!"

Dứt lời liền mang theo cặp sách chạy đi, thân ảnh rất nhanh liền biến mất.

Gọi điện thoại thì Thiên Tỉ nói Vương Nguyên không về lại ký túc xá, lại không có ở nhà, rốt cuộc là đang ở đâu! Cho dù có tức giận cậu cũng sẽ không chơi trò mất tích đi.

Vương Tuấn Khải một lần nữa tìm khắp sân trường cũng không có kết quả, ủ rũ quay về ký túc xá.

"Sao vậy? Không tìm thấy Vương Nguyên à?" Thiên Tỉ quan tâm tiến đến hỏi.

Vương Tuấn Khải gật đầu, hữu khí vô lực (*) ngồi trên sô pha.

(*) bất lực

"Đừng lo, em ấy chắc là đi dạo đâu đó một chút, lát nữa sẽ trở về, đồ đạc của em ấy còn đang ở đây mà."

Thiên Tỉ vỗ vào vai Vương Tuấn Khải, nhẹ giọng an ủi.

"Di động em ấy cũng không cầm, nhưng mà Thiên Tỉ, tớ có một dự cảm không tốt."

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu bắt lấy tay Thiên Tỉ, không hiểu tại sao lại thấy vô cùng hoảng loạn.

"Cứ việc nào liên quan đến Vương Nguyên là cậu lại rối loạn, cứ từ từ chờ đi!"

Nghe lời Thiên Tỉ hắn có tỉnh táo hơn một chút, tốt nhất là, đừng chính mình dọa mình.

Nhưng mà hai giờ đồng hồ đã trôi qua, trời cũng đã đen kịt, vẫn không hề có tin tức của Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải từ trước đến nay chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi bất an như vậy. Hắn nắm chặt di động Vương Nguyên đi qua đi lại, không quên kiểm tra di động của hắn xem có bỏ sót thứ gì không. Cứ như vậy càng ngày càng trở nên bất an, mỗi phút trôi qua đều dày vò hắn.

"Vương Nguyên nhất định là đang gặp nguy hiểm!"

Vương Tuấn Khải cuối cùng kiềm chế không được, hắn cái gì cũng không thể làm cứ như vậy chờ đợi, đối với hắn thực sự là tra tấn.

"Tớ phải đi ra ngoài tìm em ấy, Thiên Tỉ cậu giúp tớ."

Thiên Tỉ gật đầu, cũng bắt đầu cảm thấy tình huống này có điểm không thích hợp, gọi điện thoại cho trợ thủ đắc lực của mình trong tổ chức, phân phó đi tìm kiếm Vương Nguyên.

Ngay khi Vương Tuấn Khải chuẩn bị rời khỏi cửa, di động Thiên Tỉ vang lên.

Là số lạ. Mở loa ngoài.

– Dịch Dương Thiên Tỉ?

– Ông là?

– Người của cậu ở trên tay tôi, muốn cậu ta an toàn thì nên ngoan ngoãn nghe lời.

– Người của tôi? Hừ hừ, người của tôi đang rất tốt. Ít nói chuyện nhảm nhí đi.

– Ồ? Phải không? Tôi ở đây có một cậu bé trắng trắng tròn tròn, gọi là gì ấy nhỉ...à, là Vương Nguyên, cậu không quen sao?

Vừa nghe đến, hai người ngay lập tức đóng băng tại chỗ.

Vương Nguyên, quả nhiên đã xảy ra chuyện.

Chính là trước đây cha của Đặng Tử Kỳ không cam lòng nhìn con gái mình bị hủy hoại danh dự như vậy, thuê người điều tra chuyện, quả nhiên hắn đã tra ra chuyện này có liên quan tới Dịch thiếu gia của tổ chức Nam khu. Lửa giận bốc lên khiến Đặng lão đại quyết tâm trả thù, không biết như thế nào lại tra được là Dịch thiếu gia ở trường học có người yêu tên là Vương Nguyên, sai người đem Vương Nguyên bắt lại.

Không nghĩ tới là nam nhân a.

Từ điện thoại vọng đến tiếng cười khiến người ta buồn nôn.

Nếu đem quan hệ của Nam khu thiếu gia và cậu bé này công bố ra ngoài, chỉ sợ là sẽ rước lấy nhục nhã đi.

Tao chính là muốn mày phải hối hận vì đã ra tay với con gái tao.

Sau đó ngắt điện thoại.

Vương Tuấn Khải không biết mình làm cách nào nghe được hết cuộc điện thoại đó. Đến khi phản ứng lại được hai tay cơ hồ đều nắm chặt, móng tay như găm vào da thịt, lý trí gần như ngay lập tức có thể nổ tung.

Vương Nguyên bị bắt cóc....

Có thể sẽ bị ngược đãi, cũng có thể bị.....

Chúa ơi! Vương Tuấn Khải không dám nghĩ nữa, không phải hắn đã thề sẽ không khiến cậu phải chịu bất cứ thương tổn nào sao? Hắn rốt cuộc là bảo vệ cậu kiểu gì thế này?

Đều là lỗi của hắn! Không thể tha thứ!

"Thực xin lỗi, là tại tớ gây ra."

Thiên Tỉ ném điện thoại lên trên giường, cảm giác áy náy cắn nuốt cả người hắn. Nếu không phải tại lúc trước nghĩ ra kế hoạch này, hy sinh con gái của Đặng Lão bản, hiện giờ Vương Nguyên cũng sẽ không....

Vương Tuấn Khải lắc đầu, ánh mắt lạnh tới thấu xương.

"Việc cấp bách bây giờ là cứu Vương Nguyên ra."

Bất luận là ai, chỉ cần mày tổn thương Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày.

【 Cứu người 】

Mình đang ở đâu a.....

Như thế nào trước mắt lại một mảng tối đen thế này....

Đầu cũng đau nữa....

Vương Nguyên tỉnh lại sau khi hôn mê, cố gắng nhớ ra rốt cuộc trước đó đã phát sinh chuyện gì.

Đúng rồi, có một nữ sinh, hỏi cậu có phải là Vương Nguyên hay không. Vừa gật đầu nhận đã bị đánh đến bất tỉnh.

Cậu bị trói sao? Tay chân đều bị trói chặt, cả mắt và miệng cùng đều bị quấn vải, hoàn toàn không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì, cũng không có âm thanh nào vang lên, chỉ có thể thấy lờ mờ chút ánh sáng, không biết được hiện tại đã là khi nào.

Tiểu Khải! Nguy rồi! Cậu cứ như vậy chạy mất, Tiểu Khải không tìm được cậu nhất định rất sốt ruột, cậu thật sự không muốn làm cho hắn lo lắng, còn có ba và mẹ nữa. A a a, làm sao bây giờ?

Ngay lúc lí trí Vương Nguyên vô cùng hoảng sợ, lại nghe được tiếng cửa mở ra, sau đó có vài người đi vào, liền bày ra bộ dạng vẫn còn hôn mê.

"Chính là thằng nhóc này sao? Người của tên khốn kia?"

"Đúng vậy, Đặng tổng."

"Hừ, lần này ta nhất định phải tính sổ với hắn."

Chẳng lẽ bọn họ bắt cậu là vì Tiểu Khải? Vương Nguyên hối hận cuộn tròn thân mình lại. Sớm biết như vậy cậu đã không chạy đi, bây giờ lại chuốc phiền phức cho Tiểu Khải rồi.

"Làm cho nó tỉnh đi.'

Vương Nguyên còn chưa kịp phản ứng, đã có người kéo mảnh vải bịt mắt và miệng của cậu ra, một thùng nước đá từ trên đầu dội xuống, cảm giác lạnh lẽo không khỏi khiến Vương Nguyên kêu ra tiếng.

"Thì ra đã tỉnh rồi a."

Mở to mắt, Vương Nguyên thấy rõ người trước mặt.

Một người đàn ông trung niên, bên cạnh còn có vài người bộ dạng hung ác, chắc là thủ hạ của hắn.

"Các người là ai?"

Cả người Vương Nguyên đều đã ướt đẫm, hiện tại còn là mùa đông lạnh giá, thật sự là cậu bị lạnh đến cứng người rồi, răng cơ hồ đều run lên.

"Thằng nhóc, bọn tao là ai mày không cần biết, chỉ có thể trách bạn trai của mày."

Người đàn ông trung niên kia từ trên cao nhìn xuống Vương Nguyên, bộ dạng ghét bỏ phun ra.

"Phi, mới ít tuổi đã chơi đùa cùng nam nhân, đúng là ghê tởm."

Dứt lời nhắm trúng ngực Vương Nguyên đá một cước.

"Cho nó biết tay, đừng giết chết." Nói xong quay người bước ra khỏi phòng.

Tay chân Vương Nguyên đều đã bị trói muốn thoát cũng không được, đừng nói gì đánh trả lại. Những người còn lại không ngừng đấm đá vào người cậu, không chút hạ thủ lưu tình.

Không biết đã bị đánh đến bao lâu, Vương Nguyên cảm thấy toàn bộ máu trên khóe miệng mình chảy ra đều đã khô cả lại, mỗi nơi trên người đều truyền đến từng trận từng trận đau nhức, hơn nữa nước đá vừa dội lên kia lạnh đến không chịu được, cảm giác gần như chết đi.

Tiểu Khải, cứu em.

Một lần nữa ngất xỉu, trong lòng Vương Nguyên mặc niệm.

Vương Tuấn Khải gọi điện cho người nhà của Vương Nguyên báo tối nay cậu sẽ ngủ lại ký túc xá của hắn. Bởi vì sợ liên lụy đến chuyện trước đây, cũng không thể báo cảnh sát, chỉ có thể dựa vào lực lượng của bọn họ mà cứu người.

Thiên Tỉ trở về trụ sở của tổ chức, lần lượt phân phó tất cả tập trung vào mục tiêu là Tập đoàn Đặng thị. Lần bắt cóc này không có khả năng là nhân viên trong tập đoàn làm, bởi vì người bọn họ đối mặt chính là Thiếu gia của tổ chức hắc đạo ở Nam khu, không phải tùy tiện một nhân vật đơn giản nào đó. Vậy nên khẳng định là bọn họ thuê một tổ chức xã hội đen khác thay bọn họ ra tay. Bởi thế nên cần phải tìm ra tổ chức được thuê là tổ chức nào. Vương Nguyên từ lúc chạy ra khỏi ký túc xá đến khi mất tích còn chưa đến nửa giờ, chuyện xảy ra ở gần ký túc xá trường, vì vậy trọng tâm điều tra cũng có thể có tra ra được vài kết quả.

Vương Tuấn Khải cũng ngay lập tức liên lạc với những tập đoàn con của ba hắn ở trong nước để xử lí tình trạng khẩn cấp. Tập đoàn Đặng thị ở trong nước được coi là một xí nghiệp lớn, cũng ba của hắn có liên hệ thường xuyên trong hợp tác. Kế hoạch này có thể coi là bước đi đột phá, hy vọng có thể tìm ra vài cứ điểm của Đặng lão bản, như vậy mới có khả năng chế trụ được hắn.

Sau đó không còn cách nào khác đành phải tìm phương thức liên lạc với Đặng Tử Kì, gọi điện thoại không ai bắt máy, cuối cùng đành phải gửi tin nhắn chờ hồi báo.

An bài tốt hết thảy, Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ ở đó chờ tin tức.

Cứ như vậy một buổi tối trôi qua.

Không biết đêm nay Nguyên Nguyên sẽ xảy ra chuyện gì. Nguyên Nguyên lúc chạy ra ngoài cũng không mặc nhiều quần áo, thời tiết lạnh như vậy khẳng định sẽ bị đóng băng mất.

Cậu một mình ở nơi nguy hiểm kia nhất định rất sợ hãi, nhất định là chờ hắn đến cứu cậu, không biết là có khóc nhè hay không...

Đám chết tiệt kia có mắng cậu hay không, có đánh cậu hay không? Cậu có bị thương không, có chảy máu không?

Mẹ nó, Vương Tuấn Khải bị bức đến điên rồi. Lo lắng cùng tự trách tra tấn hắn cả đêm không thể chợp mắt, chỉ có thể lăn qua lăn lại chờ tới hừng đông nghe tin.

—————-

Lại một xô nước đá dội xuống, miệng vết thương gặp nước đau rát làm cho Vương Nguyên lập tức tỉnh táo lại.

Tay chân bị trói trụ đã sớm mất đi cảm giác, trên người vừa đau vừa lạnh thật sự là không sống nổi a. Vương Nguyên nằm nơi sàn nhà lạnh lẽo vô cùng nhớ cái ôm ấm áp của Vương Tuấn Khải, cậu sẽ không vì bị tra tấn mà chết luôn đấy chứ?

Lại là mấy người kia. Như thế nào, vừa ngủ say tới sáng liền muốn động tay động chân sao? Tôi mới là không thèm sợ mấy người!

Vương Nguyên hung tợn trừng mắt nhìn về phía trước, trong đó có một tên cười xấu xa ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm cậu bức cậu ngẩng đầu nhìn đối diện hắn.

"Phải nói là, thằng nhóc này bộ dạng vừa trắng vừa mềm nhìn thật đẹp."

Những người còn lại đều cười vang phụ họa.

"Kỳ thực hôm qua xuống tay như vậy tâm của tao cũng rất đau lòng a."

"Cũng không trách được thiếu gia hắc bang coi trọng mày như vậy.'

"Thiếu gia hắc bang là ai?"

Vương Nguyên nhịn không được hỏi. Chẳng lẽ đây chính là bí mật không thể nói của Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ? Bọn họ là xã hội đen sao?

"Nhóc con, bị chơi đùa mà còn không biết sao? Người mà mày đi theo kia chính là đứa con của lão đại xã hội đen tiếng tăm lừng lẫy.

Bàn tay tên kia nắm lấy cằm cậu cọ đến cọ đi, lộ ra nụ cười ghê tởm.

"Không bằng theo anh đây đi, đi cùng loại thiếu gia như nó sẽ sớm bị đùa giỡn đến chán thôi."

Vương Nguyên bị những lời này chấn kinh rồi. Còn nghĩ rằng Vương Tuấn Khải chỉ có liên quan tới xã hội đen một chút, không ngờ, không ngờ thân phận của hắn lại lớn như vậy.

Nhất thời có chút không tiếp thu được, đóng băng tại chỗ tùy ý kẻ trên mặt cậu sỗ sàng vuốt ve.

"Tao thật sự nhịn không được rồi, anh em, chi bằng cho tao nếm thử thức ăn tươi trước đi."

"Ha ha ha, nhẹ thôi, thú tính của mày lại tới nữa. Đi thôi, các anh em đến xem trò vui đi."

Dứt lời cả bọn liền ngồi xuống, bày ra bộ dạng xem kịch vui.

"Ông muốn làm gì?"

Vương Nguyên giãy dụa, nhưng tay chân đều bị trói chặt, hơn nữa cả người đều đầy thương tích không còn chút sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ kia đem áo khoác của cậu hung hăng cởi, áo trong cũng bị thô lỗ xé tan.

"Mẹ kiếp! Buông ra!"

Vương Nguyên phẫn nộ gầm lên với kẻ hung bạo cũng những tên khác đang cười hả hê đứng xem kia, trộn lẫn với âm thanh tiếng áo bị xé rách thật làm cho người ta tuyệt vọng.

Thân trên cơ hồ đã gần như trần trụi, tên kia lại bắt đầu muốn lột quần cậu.

Tiểu Khải, cứu em, cứu em.

Buông tay nhắm mắt lại, liền nghe được tiếng cửa bị đá ra

"Đợi đã!"

Một cô gái từ ngoài cửa đi vào.

"Nhâm tiểu thư!"

Vài người nhìn thấy người kia liền lập tức đứng thẳng mình, cung kính cúi đầu tiếp đón.

Cô gái kia đi đến trước mặt Vương Nguyên, nhìn qua cậu đang nằm vô cùng chật vật trên mặt đất, vừa xoa xoa móng tay của chính mình vừa chậm rãi nói chuyện với bọn họ.

"Đặng tiểu thư của các người ở nước ngoài xa xôi không có cách nào trở về nhanh được, liền nói tôi tới xem."

Giây tiếp theo ngữ khí đột nhiên trở nên dị thường hung ác.

"Các người làm sao có thể gây ra chuyện này? Cậu ta căn bản không phải người yêu của Dịch Dương Thiên Tỉ! Bắt người cũng có thể bắt sai?"

Nói xong mạnh mẽ tặng cho tên vừa nãy gây rối Vương Nguyên hai cái tát vang dội.

"Một đám vô dụng!!"

Lại hung hăng đạp một phát, tên nằm trên mặt đất vội vàng đứng lên, sợ hãi rụt rè không dám đánh trả.

Vương Nguyên lúc này mới thấy rõ người mới tới, đó là người lần trước kêu là tiểu tà ác, cậu nhớ cô gái này cùng bọn Vương Tuấn Khải quan hệ không tốt lắm, như là có cừu oán vậy.

"Các người! Toàn bộ cút ra ngoài cho tôi! Điều tra lại cho rõ ràng rồi báo cáo với Đặng lão bản."

"Dạ dạ dạ."

Vừa rồi mấy tên kia còn mang dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn giờ đây mặt đều một màu xám tro lăn ra ngoài. Có vẻ bọn họ đều biết quan hệ của con gái lão Đặng cùng tiểu thư của hắc bang Bắc khu rất tốt, hơn nữa Bắc khu cũng rất tàn nhẫn.

"Còn nhớ tôi không?"

Nữ sinh không lập tức cởi trói cho Vương Nguyên, chỉ lạnh lùng nhìn cậu, ngữ khí thản nhiên hỏi.

"Chị hình như chính là tiểu tà, có gặp qua hai lần."

Vương Nguyên gian nan ngồi dậy từ mặt đất, dựa người lên tường, bối rối muốn lấy áo che người lại chỉ có thể thất thủ vô sách (*).

(*) bó tay, không có cách nào giải quyết.

"Trí nhớ cũng không tồi."

Tiểu tà từ trên mặt đất nhặt áo khoác cho Vương Nguyên khoác lên người cậu, nhìn thấy ánh mắt Vương Nguyên vô cùng hỗn loạn.

"Vừa rồi cậu nghe chắc cũng hiểu, người bọn họ muốn bắt chính là người yêu của Dịch Dương Thiên Tỉ Lưu Chí Hoành, không nghĩ lại biến thành cậu."

Vương Nguyên gật gật đầu, nhưng ngay lập tức lộ ra biểu tình hoảng sợ.

"Chị tại sao lại biết Lưu Chí Hoành? Cậu ấy vẫn có thể gặp nguy hiểm phải không?"

"Bây giờ còn có thể quan tâm đến người khác, đều là một đám ngu ngốc."

Giọng nói Tiểu tà bỗng mềm xuống, quay đầu không biết trên mặt lau đi cái gì, lập tức khôi phục thanh âm cứng rắn.

"Hừ, chuyện của Thiên Tỉ tôi đều rất rõ. Nhắc hắn bảo vệ tốt người của hắn đi." Ngữ khí dừng một chút, lại tiếp tục nói.

"Tôi hiện tại không thể thả cậu ra ngoài, cậu ở đây cố chịu đựng một chút, Vương Tuấn Khải sẽ đến cứu cậu."

Dứt lời xoay người rời đi.

"Khoan đã!"

Vương Nguyên gọi tiểu tà,

"Vì sao lại giúp tôi?"

"Đúng vậy, là vì cái gì chứ? Ôn nhu gặp mặt liền ngay lập tức mềm lòng buông bỏ, không thể nào vãn hồi được nữa."

Đóng cửa lại, bóng lưng bi thương biến mất.

Thủ hạ của Thiên Tỉ hiệu suất làm việc rất cao, bảnh sáng đã có được tin tức.

Báo cáo là đã có người thu mua một tổ chức ngầm ít người, tiếp tay cho Đặng lão bản trực tiếp bắt cóc Vương Nguyên ở trong trường mang đi. Tuy rằng không tra được cụ thể địa điểm giam giữ, nhưng dù sao có được manh mối này vẫn tốt hơn không.

Bên chỗ của Vương Tuấn Khải những xí nghiệp con kia cũng có hồi đáp, bọn họ đã tra ra được có mấy địa điểm của Đặng lão bản, đều là hắn thường xuyên bí mật lui tới không để người ngoài biết.

Đã có hy vọng rồi.

Vương Tuấn Khải sốt ruột muốn ra ngoài, di động Thiên Tỉ một lần nữa vang lên.

Là tin nhắn từ Tiểu tà.

– Bị thương, tạm thời không nguy hiểm.

Còn kèm theo tọa độ định vị.

"Cậu nhờ cô ta?"

Thiên Tỉ gật đầu, từ lúc chia tay cùng tiểu tà quan hệ hai người vẫn rất căng thẳng, còn nhiều lần xảy ra tranh chấp. Nhưng Thiên Tỉ không muốn như vậy, hắn cũng biết trong tâm Tiểu tà đối với hắn là có tình ý. Cô là một cô gái tốt, hắn vẫn muốn đem chuyện này ra một lần cùng Tiểu tà nói cho rõ ràng.

"Thì ra cậu tối qua ra ngoài là đi gặp cô ta."

"Ừ, cô ấy cùng Đặng Tử Kỳ quan hệ cá nhân không tồi, tìm cô ấy nhờ giúp là phương pháp hữu hiệu nhất."

Chúng ta xuất phát thôi, không có thời gian thắc mắc nữa.

Nguyên Nguyên, em chờ anh.

Tới nơi được định vị, là một tòa nhà không cao lắm. Cửa trước cửa sau đều có người gác, xem ra không thể tránh va chạm rồi. Dẫn người xông vào trong kia cần rất nhiều nỗ lực, thủ hạ của Đặng lão bản cũng không phải chỉ ngồi không, hơn nữa tổ chức ngầm kia còn dẫn theo vài người, không ít anh em của Thiên Tỉ đã đổ máu. Xem ra Đặng gia thật sự là quyết tâm sống chết với Dịch Thiếu nam khu rồi.

Thật sự là tên không biết sống chết.

Thiên Tỉ hướng ánh mắt đến Vương Tuấn Khải ra hiệu, hai người thừa dịp hỗn loạn mang theo theo người xông lên tầng cao nhất.

Có tiểu tà trợ giúp, mật mã cửa lớn mở ra rất dễ dàng, phòng riêng của Đặng lão bản chính là phòng trong cùng.

Dọc đường đi có rất nhiều tên lao ra ngăn cản, Vương Tuấn Khải đem tất cả điên cuồng phát tiết, mỗi một cú tung ra đều dị thường hung ác cùng tàn nhẫn, dường như muốn bắt tất cả những kẻ trước mắt chịu chung một số phận. Không cần bàn tới Thiên Tỉ, chưa bao giờ hắn phải dùng đến vũ khí cuối cùng của mình là dao găm như hôm nay. Đó là quà mà ba hắn tặng hắn để phòng thân.

Rất nhanh tiến được vào căn phòng cuối cùng kia, tóm lấy Đặng lão bản đang kích động muốn chạy trốn lôi xuống tầng dưới.

Chính là nói "thắng giặc phải bắt tướng", thủ lĩnh đã bị lôi ra, thủ hạ của hắn đương nhiên tự động buông vũ khí ngừng chống cự.

"Đắc tội với Nam khu, còn dám đắc tội với Tập đoàn tài chính vương bài (*), hừ, Đặng tổng, con đường của ông sau này đừng mong thuận lợi.

(*) át chủ bài, ý nói chính là tập đoàn tài chính trọng điểm, lớn mạnh nhất của nước đó.

Thiên Tỉ mặt không chút thay đổi đưa dao găm của mình ra lau khô máu, không thèm liếc mắt nhìn đối phương một cái.

"Thế nào? Còn không thả người sao?"

Vương Tuấn Khải xông vào trong, liền nhìn thấy Nguyên Nguyên co rúm người lại dựa vào góc tường, quần áo trên người rách nát, trên vai chỉ tùy tiện khoác một chiếc áo khoác. Khuôn mặt trắng nõn giờ đầy vết bẩn, khóe miệng đều là máu đã khô, trên làn da còn có đầy vết thâm tím, cổ tay cổ chân bị trói đến tụ thành vết máu.

Vương Tuấn Khải thật sự muốn thay Vương Nguyên chịu hết thảy chuyện này. Hắn không dám tưởng tượng ra, Nguyên Nguyên bé nhỏ gầy gò như vậy làm sao có thể chịu đựng được tất cả! Lũ khốn kiếp kia đã làm gì bảo bối của hắn! Thật sự có giết một vạn lần cũng không nguôi hận!

Đem nhóc con cả người thương tích kia ôm vào lòng, ngay lập tức cả người hắn đều phát run, thân thể cậu sao lại lạnh lẽo như vậy, trán cũng nóng đến dọa người.

"Nguyên Nguyên, xin lỗi em, anh tới chậm rồi."

Thanh âm đau lòng không nguôi, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Vương Tuấn Khải rơi lệ, mà giờ phút này từng giọt từng giọt trên gương mặt hắn rơi trên mu bàn tay Vương Nguyên.

Được Vương Tuấn Khải ôm ấp trong lồng ngực ấm áp, dường như với cậu đã trôi qua hàng thế kỷ.

Gương mặt lo lắng của Vương Tuấn Khải, thanh âm dịu dàng, ánh mắt ôn nhu, còn có nước mắt kích động kia, đột nhiên cảm thấy tất cả vết thương trên người đều không còn đau nữa, bởi vì tình yêu của Vương Tuấn Khải đối với cậu, còn mạnh mẽ hơn thống khổ cậu chịu đựng rất nhiều.

Tiểu Khải, anh cuối cùng cũng đến, em biết nhất định anh sẽ đến mà.

Giơ tay muốn vuốt ve khuôn mặt cậu cực độ nhớ thương của người kia, bàn tay đưa đến giữa không trung liền bất lực rơi xuống.

Một ngày một đêm bị tra tấn, cuối cùng làm Vương Nguyên lần nữa bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro