CHAP 7: Thỏa hiệp bất thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngột ngạt khó chịu, tôi trở dậy đi ra hiên nhà đứng với hy vọng hít được chút gió đêm trong lành để tâm hồn thảnh thơi nghĩ ra đối sách. Bỗng có tiếng nói chuyện nhè nhẹ phát ra từ phòng riêng của bố mẹ tôi. Giờ này mà bố mẹ tôi vẫn chưa ngủ sao? Tò mò, tôi rón rén bước lại gần cửa phòng và áp tai nghe lén.

- Em thấy ý Vương Nguyên nó không chịu chấp nhận cuộc hôn nhân này đâu anh à. Suốt từ hôm qua đến giờ mặt mày nó lúc nào cũng cau có khó đăm khó chiêu.

- Cái thằng cũng thật là. Anh thật không biết một thằng bé tốt bụng, lễ phép lại chịu thương chịu khó như thằng Khải thì có điểm gì mà nó không ưng nào? Ừ thì cứ cho là thằng Khải nó đen, nó xấu, nó nghèo, nó không hợp với thằng con nhà mình, nhưng chẳng phải các cậu đã có câu rồi đó sao: tốt gỗ hơn tốt nước sơn. Vương Nguyên nó phải nhìn được ra mặt tốt bên trong con người thằng Khải chứ không phải là đánh giá thằng bé qua vẻ bề ngoài như thế.

- Vâng, em cũng thấy mến thằng Khải lắm, nhưng mà con mình thì...

- Nó không ưng anh cũng gả. Anh quyết định rồi, ngày mai anh gọi nó ra để nói chuyện. Nó công tử bột được chiều chuộng quen rồi, giờ gả sang bên ấy cho nếm trải cuộc sống túng thiếu vất vả cũng coi như là tôi luyện nó để nó có được bản lĩnh cứng cỏi trong cuộc đời về sau.

- Có được không anh? Ngộ nhỡ nó kiên quyết không đồng ý, nó dọa sống dọa chết thì sao anh?

- Nó không dám chết đâu em khỏi lo. Thôi cứ quyết định vậy đi. Để mai anh anh nói chuyện.

- Vâng. Mà anh này, Vương Nguyên cũng là con trai, Tuấn Khải cũng là con trai, chuyện cưới hỏi phải làm như thế nào mới ổn anh nhỉ?

- Thì anh đã bảo để mai anh nói chuyện rồi gọi anh Điền sang rồi mình cùng bàn bạc mà. Nhưng ý anh là mình cho Vương Nguyên nó sang đó ở, cho nó nếm trải cuộc sống vất vả cho nó nên người, với lại anh để ý rồi, thằng nhóc nhà mình không thể lấy đứa khác ngoài thằng Khải được đâu.

- Nhưng mà em vẫn thấy ép buộc con nó như thế này có vẻ như không hay lắm anh ạ.

- Em khỏi lo đi, việc này cứ để anh. Anh đảm bảo với em thằng con nhà mình sẽ phải ngoan ngoãn theo thằng Khải về nhà bên ấy.

Tiếng nói chuyện của bố mẹ tôi vẫn cứ thì thào thì thào trong đêm vắng nhưng tôi không còn nghe được gì thêm nữa. Tôi chỉ biết trái tim tôi như bị bóp chặt lại, nghẹt và đau.

Trong đêm tối những giọt nước mắt lăn dài chảy đều xuống hai gò má của thằng bé bất hạnh.

Hôm sau bố tôi đẩy cửa bước vào phòng tôi, thấy tôi đang ôm chăn rấm rức khóc, ông vỗ người tôi nhè nhẹ:

- Bây giờ bố cho con hai lựa chọn một là con quyết định lấy thằng Khải mỗi tháng bố mẹ vẫn sẽ chu cấp cho cuộc sống của con còn không bố và mẹ sẽ con đuổi con đi ra khỏi nhà này và con không được đem đi bất cứ thứ gì ở ngôi nhà này. Bây giờ bố sẽ tịch thu thẻ và cả điện thoại của con khi nào có quyết định thì gọi bố- Nói rồi bố cậu vờ quay đi

- Khoan đã ..con...con đồng ý được chưa

- Nhất trí nhé con biết suy nghĩ vậy là tốt

- Kệ bố, con không quan tâm gì nữa hết. Giờ con đã đồng ý lấy tên xấu xí đó rồi đấy bố hãy trả lại thẻ và điện thoại cho con mau đi

- Được! - Bố tôi mỉm cười

Sáng hôm sau nhìn vào trong gương tôi chán chường vì chuyện hôn nhân của tôi với hắn ta, tôi bỏ luôn cả bữa sáng, uể oải xách ba lô đi học

Vừa bước vào lớp, tôi đã thấy bọn bạn đang tụm năm tụm bảy quanh tên đấy, xem chừng như đang bàn tán chuyện gì đó sôi nổi lắm.

- Uả, mày nói thật hả Khải? - Giọng khàn khàn vịt đực của con nhỏ bà tám lớp tỏ vẻ nghi ngờ.

- Ừ. Mới tối hôm qua bố em ấy gọi bố mẹ tôi báo tin mà

- Vậy là cuối cùng Vương Nguyên nó cũng đồng ý lấy cậu hả ? - Tiếng con nhỏ vang lên lanh lảnh.

- Ừ. - Chả cần nhìn thì tôi cũng biết Vương Tuấn Khải hắn ta đang cười tươi như hoa vì sung sướng - Cuối cùng thì Vương Nguyên cũng đã đồng ý cưới tôi.

- Oa! - Thằng bàn trên xuýt xoa rồi giơ tay vò quả đầu rối bù của tên xấu xí - Cậu đúng là có phúc nha Khải, cưới được bạn Vương Nguyên đẹp trai đáng yêu nhất lớp của chúng ta. Cái này người ta gọi là mèo mù vớ được cá rán hay bông hoa lài cắm bãi phân trâu vậy trời?

- Hì hì! - Hắn ta cười nham nhở.

- Uả, vậy khi nào thì các cậu cưới vậy ? Nhanh nhanh lên cho lớp mình ăn tiệc.

- À, ý tôi là sẽ làm đám cưới ngay trong chủ nhật tuần tới nhưng bố mẹ tôi bảo là phải xây một gian nhà nho nhỏ cho hai đứa ở đã, thành ra lễ cưới sẽ tổ chức vào tháng sau.

- Oa! Chúc mừng! Chúc mừng! Vậy là cả lớp mình sắp được đánh chén no nê rồi chúng mày ơi! - Tiếng hét của con bé bà tám như làm cả lớp vỡ òa lên trong thích thú.

"Rầm!" - Cái ba lô đập mạnh lên bàn làm cả đám nhiều chuyện giật mình quay mặt lại. Hình như chưa nhận ra vẻ cau có khó chịu của tôi, bọn họ nhào lại, cười toe toét:

- Nè nè, cậu với Khải đây sắp cưới rồi phải không Vương Nguyên?

- Cưới! Cưới cái quần què!- Tôi hét lên bực bội -Các cậu im hết cho tôi! Cút! Cút ngay lập tức!

- Uả, bị sao thế? - chúng nó ngạc nhiên - Gì mà khó đăm khó chiêu vậy? Bộ bị ép duyên hả?

- Không phải đâu - Tiếng đứa khác như châm chọc - Nó bực tức vì sắp sửa bị mất zin ấy mà.

- Cút! Cút hết cho tôi! - Tôi hét lên rồi vớ lấy chiếc ba lô tới tấp quất vào bọn bạn nhiều chuyện. Chúng nó la ó um sùm rồi chạy hết ra sân.

Tên Khải quay sang nhìn tôi Hắn lắp bắp:

- Uả... Vương Nguyên... em...em ...

- Tôi cảnh cáo anh từ nay trở đi cấm được bàn tán lung tung về chuyện cưới hỏi. Nghe rõ chưa?

- Ừ. Hì hì!- Hắn lại ngoạc miệng ra cười rồi nằm nhoài người ra bàn, một tay chống cằm say mê nhìn ngắm tôi.

Haizz! Chẳng thèm đôi co gì nữa với tên điên này cho mệt, tôi mở ba lô lấy điện thoại lên mạng ngắm trai

Từ hôm ấy căn nhà bé nhỏ của tôi lúc nào cũng rộn rã hết cả lên. Bố mẹ tôi hối hả đi sắm sửa cho tôi biết bao nhiêu là của "hồi môn", nào là quần áo này, giầy dép này, dây chuyền này, nhẫn cưới này, xe đạp điện này lại còn cả mấy bộ chăn với gối đôi nữa chứ. Nhìn những món đồ đó mà tôi lại càng như ức lên đến cổ. Rõ ràng là ông bà ấy đang háo hức để tống cổ tôi ra khỏi nhà lắm đây mà.

___End chap 7_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tfboys