Chap 8: Ngày kết hôn cùng hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày lại ngày qua đi đối với tôi sao mà nó nhanh như một tia chớp vậy. Thoắt một cái, dù tôi ngàn lần không muốn, cuối cùng cái ngày định mệnh của đời tôi cũng đến ngày tôi chính thức theo chồng.

Khỏi phải nói cái ngày hôm ấy họ hàng nội ngoại đôi bên kéo đến nhà tôi dự đám cưới của thằng cháu đích tôn đông vui, náo nhiệt đến như thế nào. Ai ai cũng cười, cũng nói, cũng hớn hở chúc tôi trăm năm hạnh phúc. Còn tôi, khoác bên ngoài chiếc áo vest đen bên trong sơ mi trắng, quần âu, tóc chuốt keo bóng lộn nhưng chẳng thể nào che lấp được đi vẻ mặt buồn rười rượi của một đứa bị ép duyên. Tôi buồn, buồn lắm. Buồn đến nỗi mà nhìn mặt tôi bố mẹ tôi cũng phải e ngại. Không ít lần vừa tiếp khách bố tôi vừa quay qua cảnh cáo nhè nhẹ tôi rằng: Con làm ơn cất cái bộ mặt đưa đám của con đi ? Rồi: Con cố cười một chút mà không được à?

Cười ư? Tôi có thể cười trong lúc này ư? Tôi có thể cười khi chỉ một chút nữa thôi tôi sẽ mãi mãi thuộc về con người mà tôi không có tình cảm? Cười? Tôi chỉ có thể cười trong nước mắt.

Hai giờ chiều, Vương Tuấn Khải cùng họ hàng của hắn với hơn 40 đứa quỷ sứ trong lớp tôi hớn hở đến nhà tôi đón dâu. Hôm nay, ngày trọng đại của cuộc đời hắn, Tôi vô cùng bất ngờ hắn lột xác khiến tôi ngỡ ngàng , bên ngoài áo vest đen, bên trong sơ mi trắng, quần âu như tôi,tóc chuốt ngược gọn gàng trông vô cùng điển trai khí chất ngời ngời khác xa so với mái tóc ngố bù xù của hắn mọi khi. Các cụ nói không có sai:"người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân", tên Khải hôm nay tự dưng bảnh trai khí chất ra trông thấy.

Hắn lại gần tôi rồi trao cho tôi bó hoa tulip trắng. Hắn nhìn tôi trìu mến và mỉm cười trong hạnh phúc. Đón nhận bó hoa trên tay hắn, tôi ngoan ngoãn để hắn khoác tay mình và hôn một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán tôi

Sau khi đã chào hỏi và nhận được vô vàn lời chúc phúc của họ hàng nội ngoại đôi bên, lễ rước dâu về nhà chồng chính thức được bắt đầu. Tôi bịn rịn nhìn căn nhà cũ thân yêu của mình một lượt rồi buồn bã bước cạnh hắn.

Mười giờ đêm, nhìn lên nhà trên thấy đã tắt điện hết chứng tỏ bố mẹ chồng tôi đã đi ngủ cả rồi. Tôi vẫn ngồi trên giường, hai tay bấm bấm, hai mắt vẫn dán vào màn hình chiếc điện thoại cảm ứng với bao nhiêu là trai đẹp. Phía chiếc bàn học, Vương Tuấn Khải ngồi đó, tay chống cằm mà si mê nhìn ngắm tôi. Cái tên đáng ghét, tôi có phải là sinh vật lạ đâu mà hắn ngắm gì kĩ thế.

- Vợ này !

- Hở? - Tôi hỏi lại mà mắt không rời khỏi chiếc điện thoại trên tay.

- Em có mệt hông?

- Mệt. Bận bịu cả ngày sao mà không mệt.

- Vậy cũng khuya rồi đó, chúng mình... chúng mình đi ngủ đi!

Haizz! Thì ra tên này đang nóng lòng muốn được "đi ngủ". Cũng phải thôi, hôm nay là đêm tân hôn của hắn ta mà.

- Ừ, ngủ thì ngủ. = Tôi trả lời rồi vứt chiếc điện thoại xuống giường lăn ra ôm trọn lấy con gấu bông.

- Hì hì! - Hắn ta cười nham nhở rồi hí hửng đứng dậy đóng cửa phòng cài then thật chặt. Hiểu ý hắn đang muốn làm gì, tôi chỉ tay về phía cửa sổ và nhắc:

- Đóng cả cửa sổ vào nữa đi kẻo có người nhìn lén.

- Ờ được! Được thôi!

Hắn đáp lại rất nhanh và hành động đóng cửa sổ cũng nhanh không kém.

- Vợ này, để điện hay tắt điện hả ? - Hắn chỉ tay vào chiếc bóng điện và hỏi tôi.

- Để diện đi chứ tối thui nhìn thấy cái gì mà làm?

- Ờ cũng được. Vậy... vậy... - Hắn gãi đầu ấp úng.

- Ừm... Vậy... vậy là em nằm dưới hả?

- Nằm dưới cái đầu anh ấy. Tôi nằm trên.

- Uả, chẳng phải... chẳng phải em làm vợ anh sao?

- Vợ chồng cái đầu nhà anh ấy. Tôi nói nằm trên là tôi nằm trên giường còn anh nằm dưới là anh nằm dưới đất hiểu chưa tên ngốc?

"Bịch!" - Chiếc gối ôm cùng với chiếc chăn mỏng bị tôi đáp xuống đất không thương tiếc.

- Nhưng... nhưng... - Hắn nhìn chiếc gối với chiếc chăn dưới đất mà mặt nghệt ra - Nhưng... nhưng đêm nay là đêm động phòng của chúng mình cơ mà?

- Động phòng cái con khỉ khô nhà anh ấy!

- Vậy... vậy còn thứ kia thì mình tính sao?

Hỏi rồi hắn chỉ tay về phía chiếc bàn cạnh giường. Nhìn theo, tôi giật mình rồi hét toáng lên kinh hãi:

- Đồ biến thái! Mau vứt nó ra vườn cho tôi!

- Nhưng... nhưng mà...

- Tôi nói là anh vứt nó ra vườn cho tôi ngay lập tức!

- Ừm, cũng được.

Mặt hắn tiu nghỉu rồi lại gần chiếc bàn cầm lấy lọ gel bôi trơn rồi mở cửa sổ vứt đi. Tôi lừ mắt nhìn hắn:

- Anh cũng ghê gớm quá hả! Chuẩn bị luôn thứ quỷ quái đó nữa.

- Thì... thì đêm động phòng mà, thiếu nó sao được?

- Tôi cảnh cáo anh từ đêm nay trở đi tuyệt đối không bao giờ được nhắc đến hai chữ động phòng trước mặt tôi nữa nghe chưa? Còn bây giờ mau nằm xuống đất mà ngủ đi. Nói cho anh biết tai tôi ngủ thính lắm đó, đêm hôm anh mà mò mẫm hay bén mảng đến chỗ tôi thì tôi...- Tôi lật đầu giường lấy ra một con dao nhỏ rồi liếc liếc trong lòng bàn tay - Thì tôi sẽ xẻo, xẻo cụt cho anh làm thái giám luôn. Hiểu chưa hả?

Mạnh mồm như vậy để đảm bảo an toàn cho bản thân thôi chứ tôi mà ngủ có nước mang tôi vứt xuống ao tôi cũng chẳng biết chứ nói gì đến chuyện...

- Ừm... Thôi được. Nếu vợ không muốn thì thôi.

Hắn nói rồi chán chường trải chiếc chăn xuống nền nhà và nằm xuống. Nhìn hắn tiu nghỉu như mèo bị cắt đuôi tôi thấy hả hê chết đi được.

_____End chap 8________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tfboys