CHAP 9 : Một ngày mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chim hót véo von làm tôi tỉnh giấc. Giật mình bật dậy, tôi hốt hoảng nhìn xuống dưới quần.

"Phù!" May quá! Tôi thở nhẹ khi thấy khóa quần và cúc quần mình vẫn còn nguyên. Nhìn xuống dưới đất thì chăn gối đã được dọn gọn gàng. Anh ta dậy rồi sao? Hắn dậy từ khi nào sao tôi không biết nhỉ?

Cánh cửa phòng hé mở rồi anh ta bước vào. Thấy tôi đã dậy, hắn mỉm cười trìu mến:

- Em dậy rồi hả? Mau đi đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng. Bữa sáng mình đã nấu xong cả rồi.

Không thèm đáp lại hắn một lời nào tôi đứng dậy rồi bỏ ra ngoài đi làm vệ sinh cá nhân.

- Sao em dậy sớm thế? Sao không ngủ thêm chút nữa cho khỏe? - Hắn hỏi khi tôi với hắn cùng ngồi vào bàn ăn - Này, mì anh nấu đó, Vợ ăn thử xem có ngon không? - Hắn đặt tô mì trước mặt tôi rồi mỉm cười nhìn tôi chờ đợi.

So đũa, tôi gắp một đũa mì rồi cho vào miệng.

- Ừ, cũng ngon. - Tôi gật đầu.

- Vậy là tốt rồi. Anh chỉ sợ nấu không hợp khẩu vị của em.

- Uả, mà vẫn còn sớm vậy, " bố mẹ anh" đâu rồi?

Ngay lập tức tôi bắt gặp ánh mắt khó hiểu của hắn. Chợt nhận ra mình vừa hỏi gì đó sai sai, tôi ngập ngừng chữa lại:

- À... ý... ý tôi là... bố mẹ... đi đâu mà sớm thế?

- À, bố mẹ đi ra đồng rồi chắc phải quá trưa mới về.

- Ăn đi! - Tôi giục - Gì mà nhìn tôi hoài vậy? Nhanh lên sắp muộn học rồi đó.

- Uả, chẳng phải là thầy chủ nhiệm cho chúng mình nghỉ một tuần hưởng tuần trăng mật đó sao?

- Mật với mỡ cái con khỉ khô gì? Anh thích nghỉ thì đi mà nghỉ. Tôi đi học.

- Ưà, vậy thì anh cũng đi học với em. Mà vợ này...

- Sao?

- Chúng mình dù sao cũng là vợ chồng rồi, Em đừng xưng hô anh tôi nữa được không? Nghe kì lắm.

- Chứ anh muốn xưng hô kiểu gì?

- Em có thể gọi anh bằng chồng và xưng em

- Dẹp! Tôi không quen. Thôi tôi ăn xong rồi, có muốn đi học thì rửa bát nhanh lên rồi đi. Tôi đi trước đây.

- Uả, em không chở anh đi sao?

- Mắc mớ gì tôi phải chở anh? Tôi đi xe đạp điện còn anh đi bộ cho nó dẻo chân.

- Ơ, nhưng mà...

- Không có nhưng nhị gì hết. Nói nhiều!

Nói rồi tôi tức tốc đứng dậy khỏi bàn ăn, mặc kệ hắn vội vã thu dọn nồi niêu bát đũa.

Tôi đến lớp được chừng 20 phút thì anh ta cũng cuốc bộ đến nơi. vừa thấy hắn đến, bọn bạn trong lớp đã xúm tới vây quanh hắn rồi ríu rít tra hỏi ngọn ngành:

- Ê Khải, đêm qua cậu với Vương Nguyên thế nào?

- Thế nào thế niếc gì đâu. Chúng tôi không làm gì cả.

- Eo điêu! Lấy vợ về mà không xơi thì để hàng xóm nó xơi mất hả ông?

- Bọn tôi không có gì thật.

- Ê hỏi nè, hàng họ của Vương Nguyên như thế nào? Trắng không? Ngon không?

- Cậu với cậu ấy ai nào là người xấu hổ?

- Này, kể cho bọn này nge cảm giác thế nào? Tuyệt cú mèo chứ?

Bó tay với bọn nhất quỷ nhì ma này. Bực tức, tôi đập bàn quát lớn:

- Đủ rồi nha! Chuyện riêng tư của người ta liên quan quái gì đến mấy cậu mà các cậu soi mói vậy hả? Có tin tôi đập luôn bọn mày không?

Nhận ra vẻ mặt đỏ căng cau có của tôi, bọn bạn không ai bảo ai im thin thít trở về chỗ ngồi. Năm phút sau thì tiếng trống vang lên thầy chủ nhiệm bước vào lớp.

- Ủa, Khải ,Nguyên! Thầy cho hai em nghỉ một tuần hưởng tuần trăng mật sao hai em đã đi học rồi vậy? - Nhìn thấy tôi và hắn, thầy giáo hỏi.

- Dạ thưa thầy, bọn em không muốn nghỉ. - Tôi đáp lại lễ phép.

- Cũng được. Nhưng Vương Nguyên này, cho thầy hỏi, tại sao sáng nay thầy thấy em đi xe đạp điện đến trường trong khi đó Tuấn Khải lại đi bộ là sao?

- Dạ thưa thầy, em... - Tôi ấp úng.

- Dạ thưa thầy là do em không quen đi xe nên bảo Vương Nguyên đi trước ạ! - Anh ta ngay lập tức trả lời thay tôi.

-

- Em không cần phải bênh vực bạn đâu Khải! - Thầy giáo nói - Chuyện Vương Nguyên không ưa em từ trước đến nay không chỉ thầy mà cả lớp đều biết, vì vậy không có gì khó hiểu khi Vương Nguyên không cho em đi chung xe. Còn Vương Nguyên - Thầy nhìn vào mặt tôi - Cho dù em có không ưng Khải đi chăng nữa thì bây giờ em và Khải cũng đã kết hôn rồi. Người ta nói một ngày vợ chồng trăm năm nghĩa nặng, em không thể đối xử với Khải như thế được. Vì vậy từ hôm nay thầy yêu cầu em dù đi học hay tan học em và Khải cũng phải đi chung với nhau. Nếu để thầy phát hiện cả hai đứa đi riêng lẻ thì thầy sẽ hạ hạnh kiểm của em ngay trong tháng tới. Em hiểu chưa nào?

- Dạ thưa thầy - Tôi ỉu xìu - Em hiểu.

- Còn việc này nữa. Em và Khải bây giờ đã là vợ chồng rồi nên em phải có trách nhiệm trong việc học tập của Khải. thầy sẽ cho em thời gian là ba tháng, trong ba tháng đó em phải kèm cặp Khải, chỉ bảo Khải để Khải có được hiệu quả học tập tốt nhất. Sau ba tháng nữa mà Khải tiến bộ thầy sẽ có phần thưởng cho em.

- Còn nếu không thì sao ạ?

- Nếu không thầy sẽ cắt toàn bộ phần thưởng mà em đạt được trong năm học này.

- Ơ thưa thầy nhưng mà...

- Thôi thầy chỉ nói đến đây thôi. Cả lớp mở sách chúng ta vào bài mới.

"Trời ơi là trời! Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra với tôi vậy nè trời? Tại sao ngay cả thầy giáo cũng áp bức tôi như thế này cơ chứ? Thật là tức quá đi mất thôi!"

Tan học tôi dắt xe ra khỏi nhà xe thì đã thấy hắn lẽo đẽo cắp cặp đi phía trước. Nhớ lại lời thầy giáo lúc sáng, tôi thở dài chán nản rồi phóng xe lại gần:

- Lên xe! - Tôi ra lệnh một câu cộc lốc

Ngoảnh mặt sang nhìn, hắn lộ vẻ vui mừng nhưng rồi lắc đầu từ chối:

- Thôi anh đi bộ cũng được, em cứ về trước đi.

Bực tức tôi quát lên:

- Anh có lên xe không vậy hả? Bộ anh muốn thầy giáo hạ hạnh kiểm của tôi lắm sao?

- Ờ... - Hắn gãi đầu ngượng ngịu rồi từ tốn ngồi lên xe - Vậy... vậy phiền em chở anh về.

Tôi lại thở dài một tiếng rồi chạy xe đi. Tuy không nhìn lại nhưng tôi thừa biết phía đằng sau bọn bạn khốn nạn cùng lớp đang nhìn tôi và hắn mà xì xèo bàn tán:

- Ê, Vợ chồng chúng nó chở nhau rồi kìa, kể ra cũng đẹp đôi ra phết ấy chứ nhỉ?

Chả hơi đâu mà quan tâm đến bọn nhiều chuyện ấy, tôi phóng xe hết vận tốc về nhà vì cái bụng đang réo lên vì đói.

Tưởng khi về nhà tôi sẽ được ngồi thẳng vào mâm cơm mà đánh chén như khi ở cùng bố mẹ nhưng cuộc sống đi làm dâu không như vậy.

- Uả, bố mẹ anh... à quên... bố... bố mẹ đi đâu rồi mà đóng cửa im ỉm thế ? - Dựng xe trước sân, tôi nhìn cửa nhà đang khóa chặt và hỏi hắn:

- À, bố mẹ vẫn còn đang làm đồng chắc phải hơn 12 giờ mới về cơ.

- Ủa, vậy là... vậy là chưa có ai nấu cơm ăn ấy hả?

- Ừ. Mình đi học về thì mình nấu. Nhanh lắm. Tầm khoảng 30 phút là có cơm ăn thôi à.

- Trời ơi là trời! Tôi đang đói meo cả lên rồi đây này, đợi 30 phút nữa sao mà tôi sống nổi?

- Hì hì! - Hắn cười - Em cứ chịu khó nhịn đói một chút đi rồi tý nữa ăn được nhiều.

- Bó tay với anh luôn. Nồi cơm điện đâu đưa tôi đi cắm cho nhanh nhanh cái.

- À, nhà mình chưa có nồi cơm điện đâu em, nấu bằng bếp củi thôi. Thôi, em cứ vào giường nằm nghỉ đi, anh xuống bếp nấu một tý là xong thôi à.

- Không vào giường nằm nghỉ chẳng lẽ tôi xuống bếp đun cơm cho anh chắc? Điên!

Tôi mắng hắn rồi bỏ vào trong nhà.

Quả đúng như lời hắn nói, khoảng 30 phút sau thì cơm chín, hắn dọn ra bàn và gọi tôi xuống ăn. Nhìn vào bàn tôi ngạc nhiên khi không thấy bố mẹ hắn:

- Không chờ bố mẹ à?

- Thôi em đói bụng thì cứ ăn trước đi, lát bố mẹ về ăn sau cũng được chứ còn lâu ông bà ấy mới về.

Hắn đã nói vậy thì tôi cũng chả phải là đứa dâu bất kính khi dùng cơm trước bố mẹ chồng. So đũa, tôi gắp thức ăn rồi và cơm lia lịa.

Chưa đầy 10 phút, ba bát cơm đã bị tôi chén sạch. Xoa bụng no nê, tôi nhìn thằng chồng vẫn đang ăn và nói:

- Tôi ăn xong rồi, tôi đi ngủ đây. Anh rửa bát xong rồi muốn làm gì thì làm.

- Ừ - Hắn gật đầu - Em mệt thì cứ đi nghỉ trước đi.

Cái tên này xem ra cũng chiều vợ ghê gớm, vợ sai đi rửa bát mà cấm có kêu ca. Mà hắn có thể kêu ca với tôi sao? Tôi là hot boy, được chiều chuộng chứ không phải theo chồng về là để rửa bát cho hắn nhé!

Tiết trời mát mẻ khiến tôi đánh một giấc tới bốn giờ chiều mới dậy. Mở mắt, tôi thấy một mảnh giấy đặt bên cạnh giường:

" Vợ dậy rồi cứ học bài và tắm rửa nhé. anh đi ra đồng phụ bố mẹ, chắc phải năm rưỡi sáu giờ mới về cơ. Yêu em nhiều lắm!

"Hâm! Yêu cái con khỉ khô nhà anh !" - Tôi lẩm bẩm một mình rồi vo tròn tờ giấy đáp ra bên ngoài cửa sổ.

Đúng là phải hơn 5 giờ chiều hắn ta cùng bố mẹ chồng tôi mới đi làm đồng về. Vừa bước vào trong nhà, hắn ta đã đặt chiếc hộp giấy lên bàn rồi hí hửng khoe với tôi:

- Nồi cơm điện đó vợ. Từ mai mình cấm cơm và nấu thức ăn trước khi đi học để đi học về em không phải chờ lâu nữa.

- Sao? Ở nhà có thấy quen không con? nhà mình nghèo khó không được như bên nhà con nên con chịu khó vất vả một chút nha! - Mẹ chồng tôi nhìn tôi hồ hởi.

- Dạ! - Tôi gật đầu.

- Thôi cũng muộn rồi con đi tắm đi ! Thức ăn bố mẹ mua sẵn rồi thằng Khải nó chỉ việc vào bếp nấu một loáng là được ăn thôi. - Bố chồng tôi lên tiếng.

- Dạ! - Tôi gật đầu rồi bước vào phòng sửa soạn quần áo.

Hơn bảy giờ tối gia đình chồng tôi mới dùng cơm xong. Có lẽ vì cuộc sống khá vất vả nên họ mới thường ăn muộn như thế.

Ăn xong tôi đi thẳng vào phòng móc điện thoại ra lên weibo ngắm trai ,mặc kệ chồng tôi rửa bát, quét nhà rồi giặt quần áo.

Hơn tám giờ thì chồng tôi mới xong việc. Hắn ngồi vào bàn lấy sách vở ra làm bài tập. Còn tôi, trong lúc hắn đang giặt quần áo cho cả nhà thì tôi đã học xong rồi.

Thấy hắn đang đăm chiêu nhìn vào bài toán trên vở, tôi bỏ chiếc điện thoại xuống giường và bước lại gần xem. Chẳng phải tôi quan tâm gì tới hắn đâu nha. Tất cả cũng chỉ tại lời cảnh cáo của thầy chủ nhiệm lúc sáng.

- Đến đoạn này mày phải chứng minh được hai đường thẳng này song song thì mới giải tiếp được.

Hắn gật đầu rồi lại đăm chiêu suy nghĩ.

Phải đến khá khuya hắn mới ngốn xong đống bài tập mà đối với tôi chỉ hoàn thành trong 30 phút. Tay che miệng ngáp ngủ, tôi quẳng xuống đất cái gối và cái chăn như tối hôm qua rồi ra lệnh cho hắn đóng cửa.

Một ngày làm dâu của tôi diễn ra như thế...

___End Chap 9____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tfboys