Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm Vương Nguyên bị ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mắt, làm tỉnh giấc. Xoay người thì cảm giác thắt lưng đau buốt không thôi, nhíu mày mở mắt tỉnh dậy đã thấy khuôn mặt phóng đại của Tuấn Khải đang nằm kế bên, khuôn mặt anh như bức tượng được điêu khắc rất tỉ mỉ, những đường nét sắc sảo tuyệt đẹp, hàng mi dài cong vút được nhắm lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên giống như anh đang mơ thấy điều gì đó rất vui thì phải.

Vương Nguyên thật không ngờ lúc ngủ anh lại đẹp đến vậy, cậu mỉm cười khẽ nhích người tới gần anh hơn nhưng chợt thắt lưng đau nhói lên, cậu nhăn mặt nhìn anh, miệng không ngừng lẩm bẩm chửi thầm "Đồ sắc lang, hại ta hôm qua đến giờ lưng đau muốn chết, Vương Tuấn Khải đáng ghét". Vương Nguyên thật hận không thể đem anh ra cắn cho đã. Từ tối hôm qua Tuấn Khải cứ đè cậu ra mà vận động mãi cho đến gần sáng mới chịu buông tha, hại cậu hôm nay ra nông nỗi thế này.

Vương Nguyên chồm người tới gần ngay mặt anh chần chừ một lúc rồi....

"Aaaaa" - Vương Nguyên cắn thật mạnh vào má Tuấn Khải thật đau rồi xoay người toan bỏ chạy. Nhưng đang định bò xuống, thì đã bị Tuấn Khải nắm lấy cổ chân kéo mạnh lên giường.

"Sáng sớm em làm gì mà dám cắn anh hả?" - Tuấn Khải nắm cổ tay Vương Nguyên không cho cậu rời đi, trừng mắt nhìn cậu.

"Mau buông em ra"

"Làm sai rồi giờ còn dám kêu bỏ ra sao"

"Em không làm gì sai hết"

"Rõ ràng khi không tại sao lại cắn anh?"

"Đều tại tối hôm qua hết, nên em mới thành ra như vậy nè" - Cậu bặm môi nhìn anh.

"À... thì ra là vậy sao" - Tuấn Khải như hiểu ra được vấn đề, anh nhớ lại chuyện lúc tối hôm qua liền bật cười.

"Bộ vui lắm hay sao?"

"Nè, không phải do em làm sai trước nên anh mới trừng phạt em đấy thôi"

"Em..."

"Đã làm sai thì phải chấp nhận chịu phạt"

"Rồi... coi như em thua anh, hứ" - Vương Nguyên giận dỗi  quay mặt sang chỗ khác.

"Nào mau đi rửa mặt đi" - Tuấn Khải bật cười, kéo mặt cậu lại hôn chụt lên cái miệng nhỏ đang chu ra kia. Nói thật thì sáng sớm anh ghét ai làm phiền khi anh đang ngủ, nhưng vì sáng ra đã thấy được khuôn mặt giận dỗi hết sức đáng yêu của bảo bối mà không thể tức giận được.

"Giúp em đi" - Thấy anh bước xuống giường, cậu liền giơ hai tay ra mè nheo nói.

"Hôm nay sao lạ thế? Đòi anh bế nữa à" - Ngoài miệng thì trêu chọc nhưng vẫn cuối người nhẹ nhàng bế cậu lên, để tránh làm cậu đau.

"Là tại ai?" - Cậu trừng mắt nhìn anh.

"Rồi, là anh được chưa"

Tuấn Khải ôm cậu vào phòng tắm, đặt cậu vào bồn rồi xả nước xong rồi đi ra ngoài lấy quần áo ở nhà thoải mái cho cậu rồi chờ đến phiên mình vào. Khi cả hai đã xong xuôi, Vương Nguyên thấy Tuấn Khải đang thay y phục để đi làm, cậu chần chừ nhìn anh rồi nói:

"Anh à"

"Sao?"

"Em... muốn đến công ty của anh chơi được không?" - Vương Nguyên dè chừng nhìn anh, cậu sợ là anh không cho thôi, nhưng mà hôm nay cậu thì nghỉ mà anh lại đi làm, ở nhà thì chán chết được, thật muốn biết công ty của anh như thế nào, lần trước đến nhưng cậu không thể vào trong được.

"Em không muốn ở nhà à?"

"Hôm nay em được nghỉ học mà ở nhà một mình thì chán chết"

"Nhưng..."

"Cho em đi đi, em hứa sẽ không quậy phá đâu" - Đoán được anh sẽ dặn mình là không được làm cái không được làm cái kia, nên liền nói trước cho chắc ăn.

"Thôi được, em nhớ lời e nói đó, mau đi thay đồ rồi xuống ăn sáng"

"Vâng cám ơn anh Tuấn Khải" - Vương Nguyên vui mừng nhào tới ôm chặt lấy người anh rồi vội đi kiếm một đồ khác thay.

Tuấn Khải đơ người vài giây rồi cũng nhanh chóng bước xuống nhà. Hai người cùng nhau ăn sáng xong xuôi rồi ra xe đi thẳng đến công ty anh.

*Tập đoàn TF*

Tới nơi Vương Nguyên choáng ngợp với tòa nhà cao ốc lớn này, đa phần tòa nhà được lắp bằng cửa kính dày trong suốt, thậm chí nó có khả năng chống đạn nữa. Bước vào trong, lập tức hàng tá người đi qua đi lại khi thấy anh đều phải cuối chào. Vương Nguyên nhìn xung quanh mọi thứ đều khác so với cậu tưởng tượng, rộng lớn thật, ở đây còn bự hơn cái phòng khách ở biệt thự Vương Gia nữa. Lo mãi nhìn ngó xung quanh mà chả để ý đường gì cả, xém đụng phải người khác mấy lần, làm Tuấn Khải phải nắm lấy tay cậu kéo thẳng một mạch đi vào thang máy dành riêng cho chủ tịch.

"Em đi đứng cho đàng hoàng một chút đi" - Vào đến thang máy, Tuấn Khải mới bắt đầu trách móc cậu.

"Em biết rồi, không lẽ một mình anh xây dựng cả công ty lớn này sao?"

Anh không trả lời chỉ gật đầu.

"Woaaa, anh giỏi thật" - Vương Nguyên trố mắt nhìn Tuấn Khải, không khỏi trầm trồ khen ngợi.

*Ting*

Cửa thang máy mở ra, Tuấn Khải nắm tay Vương Nguyên đi vào một căn phòng, đẩy cửa vào anh liền đi tới bàn làm việc cởi bỏ áo vest ngoài ra, trên người chỉ mặc áo sơ mi trắng, cà vạt nới lỏng một chút, nhìn anh thật quyến rũ đến mê người. Cậu cứ đứng nhìn mãi đến khi anh lên tiếng mới giật mình.

"Em tính đứng đó ngắm anh đến khi nào?"

"Không có, anh làm việc đi, em ra đây ngồi chơi"

Vương Nguyên đi vòng quanh phòng không khỏi thắc mắc, trong phòng làm việc mà có cả cái giường nhỏ, phòng tắm, tủ quần áo, một tủ sách lớn, có cả cái tủ lạnh nhỏ nữa,... giống như một căn nhà nhỏ vậy. Tính tò mò trỗi dậy, cậu đưa tay mở tủ quần áo ra xem, đập vào mắt cậu là một cái đầm ngủ ren mỏng dính màu đen, không những một mà còn rất nhiều bộ màu khác nữa cộng với những bộ vest của anh.

Vương Nguyên liền nghĩ "Không lẽ anh ấy có nữ nhân bên ngoài nên mới mua để dành cho mỗi khi người đó tới thì...", đúng là vậy rồi có cả giường thế kia mà.

Đang trong mớ suy nghĩ hỗn loạn kia, từ đâu một hơi nóng phả vào gáy cậu. Tuấn Khải biết là cậu sẽ nghĩ bậy khi thấy nó mà, liền đi lại giải thích.

"Nè em đừng có nghĩ bậy bạ gì nha"

"Chứ sao anh lại có những thứ này, nó đều dành cho nữ nhân"

"Của em đó"

"Hả??? C-của em?" - Cậu ngạc nhiên nhìn anh.

"Phải, có phải mỗi lần em tới chỗ anh đợi anh làm việc thì sẽ rất là mệt mỏi rồi em sẽ bùn ngủ, chẳng phải mặc cái này sẽ rất thoải mái khi ngủ sao, còn có sẵn giường khi cần thì anh sẽ đè em ra ngay tại chỗ, anh tính hết cả rồi" - Tuấn Khải tỉnh bơ nói một tràng làm Vương Nguyên mặt đỏ không ngừng.

"Biến thái" - Vương Nguyên đá mạnh vào chân anh, rồi mở cửa ra ngoài trước khi anh kịp tóm được cậu lại mà hành xử mất - "Em đi dạo quanh công ty anh một chút nha, em sẽ cẩn thận"

Ra khỏi phòng, cậu không ngừng xoa mặt mình, thật không ngờ anh lại có ý nghĩ biến thái đến vậy. Do mãi suy nghĩ nên đang đi cậu đụng phải một người con gái mà ngã nhào xuống đất, ngước mặt lên Vương Nguyên ngạc nhiên nhìn người con gái trước mặt mình.

"Lâm Hạ Nhi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro