Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lâm Hạ Nhi, sao cậu lại ở đây?" - Vương Nguyên lồm cồm đứng dậy, ngạc nhiên nhìn cô.

"À...mình...." - Hạ Nhi ấp úng không nói nên lời, cô thật hận khi gặp cậu ở đây mà.

"Mấy ngày nay sao không thấy cậu đi học, mình với Chí Hoành rất nhớ cậu đấy" - Vương Nguyên hí hứng nhìn Lâm Hạ Nhi nói.

"Ờ phải, mình...." - Đang định nói, thì bỗng có tiếng người kêu lên - "Hạ Nhi, mau lại đây".

"À vâng tôi tới liền" - Quay lại nói Vương Nguyên rồi chạy mất hút.

"Giờ tớ bận rồi chào cậu nha"

"À ờ" - Vương Nguyên nhìn theo bóng lưng Hạ Nhi rời đi, lòng có chút buồn "Không biết cậu ấy có bị sao không nữa?". Vương Nguyên buồn chán giờ chả biết đi đâu nữa, đành phải về lại phòng làm việc của Tuấn Khải thôi.

"Tuấn Khải" - Mở cửa bước vào, cậu nhẹ nhàng gọi tên anh.

"Sao thế bảo bối?" - Thấy cậu, anh lập tức bỏ hết công việc sang một bên, kéo cậu ngồi lên đùi mình, cưng chiều nói.

"Ở đây ai cũng dúi đầu vào công việc, không có ai chơi cả" - Vương Nguyên đưa tay nắm lấy cổ áo anh.

"Đây là công ty, chứ không phải khu vui chơi, tại em đòi theo đó thôi"

"Vâng"

"Reng reng" - Tiếng chuông điện thoại trong phòng vang lên, giọng cô thư ký liền lên tiếng - "Thưa chủ tịch, mời ngài xuống kiểm tra phỏng vấn".

"Được rồi" - Tuấn Khải lạnh lùng nói.

"Vương Nguyên ngoan em ở đây chơi đi, anh có việc giải quyết một chút, không được chạy lung tung, một lát anh sẽ đem bánh lên cho em" - Tuấn Khải ôn nhu vuốt tóc cậu nói.

"Vâng em biết rồi" - Tuấn Khải hôn nhẹ lên trán cậu rồi rời khỏi phòng.

Tuấn Khải sải bước đến phòng quản lý, nơi tập hợp một đống hồ sơ xin việc đang chờ anh phê duyệt, anh thản nhiên ngồi vào ghế rồi bắt đầu xem xét qua từng hồ sơ đã được chọn lọc rất kĩ lưỡng.

"Thưa chủ tịch, tôi đã chọn ra 5 người để có thể đảm nhiệm chức vụ quản lý rồi"

"Chọn 1 trong 5 người, tôi lấy người này" - Anh nhìn sơ các tập hồ sơ để trên bàn, rồi thẩy cho ông giám đốc tự lo việc tiếp theo.

"Vâng chủ tịch, tôi sẽ giao cho phó chủ tịch Dịch xét duyệt"
Tuấn Khải liền đứng dậy lập tức đi lên phòng làm việc của mình.

"VƯƠNG NGUYÊN CẨN THẬN" - Vừa mới mở cửa bước vào, Tuấn Khải đã thấy cảnh tượng làm anh hết cả hồn, cậu đang bắt một cái ghế đứng lên mà cố với tới cái giá sách cao chót vót kia.

"Ơ anh hả?" - Cậu giật mình khi nhìn thấy anh đang đứng đó.

"Em làm gì trên đó hả? Mau xuống đây"

"E-em muốn lấy cuốn sách mà nó..." - Vương Nguyên chỉ tay lên cuốn sách được để ở trên cao.

"Xuống đây, đứng đó nguy hiểm lắm, anh lấy giúp em"

"Vâng" - Vương Nguyên từ từ trèo xuống, cũng hên là cậu không bị ngã, anh thở phào nhẹ nhõm rồi với tay lấy cho cậu cuốn sách đó.

"Cám ơn anh" - Vương Nguyên vui vẻ nhận lấy từ tay anh.

"Từ nay không được leo trèo kiểu đó nữa nghe chưa? Cần gì thì nói với anh" - Khi nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy, tim anh như muốn nhảy ra ngoài luôn vậy, cũng may là cậu không có chuyện gì.

"Bánh của em đây, ngoan ngoãn ngồi chơi, anh làm xong công việc rồi về" - Tuấn Khải chìa tay đưa cho cậu bịch bánh cookie rồi nói.

"Vâng" - Vương Nguyên ôm bịch bánh cùng cuốn sách lại giường nằm xuống, thấy cậu như vậy anh cũng an tâm đi lại bàn ngồi làm việc.

Sau một hồi chả thấy động tĩnh gì, Tuấn Khải cũng thắc mắc Vương Nguyên có khi nào chịu ngồi yên một chỗ mà im lặng đến vậy, do anh mãi tập trung vào công việc nên chẳng để ý tới cậu đang làm gì. Tuấn Khải liếc mắt nhìn về phía chiếc giường rồi bật cười, hóa ra là cậu đã ngủ mất rồi.

Tuấn Khải đi lại bên cậu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khi ngủ thật bình yên, môi nhỏ lâu lâu lại mấp máy như muốn nói gì đó, mỉm cười nhìn bảo bối ngủ say đến cả sách, bánh cũng vứt bừa lên giường. Anh dọn dẹp lại ngăn nắp, chỉnh tư thế ngủ lại cho cậu rồi quay trở lại tiếp tục công việc còn đang dở.

Tuấn Khải hoàn thành xong công việc cũng đã gần chiều tối, đến giờ Vương Nguyên vẫn còn đang say giấc trên chiếc giường êm ái kia, anh không nỡ đánh thức cậu dậy nên đành bế cậu nằm gọn trên tay mình rồi đưa vào xe, chạy về Vương Gia.

Tới nơi, anh bế cậu lên phòng đặt cậu ngay ngắn nằm trên giường, rồi trực tiếp nằm kế bên ôm lấy cậu mà ngủ ngon lành.

__________________________

[TỉHoành]

Chí Hoành nằm lăn qua lăn lại trên giường, thật chán a~ Thiên Tỉ thì lo làm việc cậu giờ chả còn việc gì để làm, ngủ cũng chả được. Chí Hoành tò mò xem anh đang làm gì bên thư phòng, liền trèo xuống giường mở cửa ra ngoài.

"Tỉ ca a~" - Gõ cửa vài cái, Chí Hoành đi vào.

"Sao em chưa ngủ?" - Thiên Tỉ ngước nhìn cậu nói.

"Em ngủ không được"

"Lại đây"

"Anh đang làm gì vậy?" - Chí Hoành đi tới đứng cạnh bên anh, liếc nhìn một đống hồ sơ trên bàn.

"Công ty đang tuyển thêm người mới, anh đang xem xét lại" - Vừa nói anh vừa lật hết tờ giấy trên bàn sang tờ khác.

"À... khoan..." - Cậu đưa mắt nhìn rồi bỗng chặn tay anh lại, cầm tờ giấy lên xem.

"Sao vậy?"

"Lâm Hạ Nhi" - Chí Hoành nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mắt, trên đó có dán một tấm hình của một cô gái.

"Cô gái đó được Tuấn Khải chọn làm quản lí, giờ anh đang kiểm tra lại, em mau đưa cho anh"

"Hả??? Nhưng..." - Nghe anh nói, cậu ngạc nhiên nhìn anh, không phải chứ Lâm Hạ Nhi bằng tuổi cậu mà có thể được làm một công việc lớn như vậy sao?

"Có chuyện với em vậy Chí Hoành?" - Thiên Tỉ nhìn thái độ của cậu có phần khác thường hơn mọi ngày, liền hỏi cậu.

"Lâm Hạ Nhi là bạn chung lớp của em mà, sao cậu ấy lại đi làm ở một công ty lớn như vậy được"

"Là bạn? Cô ấy đã 22 tuổi rồi đó, còn có cả bằng tốt nghiệp đại học Úc nữa" - Thiên Tỉ nhíu mày nhìn tờ giấy.

"Không lẽ..." Chí Hoành mím môi nhìn anh.

"Thôi được rồi, chuyện này anh sẽ nói lại với Tuấn Khải sau, giờ thì đi ngủ thôi nào" - Thiên Tỉ nắm tau cậu đi về phòng mình. Nằm xuống giường, anh vòng tay ôm lấy thân thể bé nhỏ kia vào lòng, rồi cùng đánh một giấc đến sáng hôm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro