Chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Au: Xl vì để mọi người chờ lâu, chap mới bù cho mọi người nk~
Chap này Au viết có thấy hơi nhạt tí, mấy bn nào có ý kiến gì thì cứ nói để Au viết fic được hay hơn, Tka mọi người nhìu 😘😘😘]
Chap này Au xin tặng cho mấy bn đã cmt ở chap trước: @HeoConClover , @CuGiaiNhok , @KookJung344

[Chap sau bn nào muốn tặng nữa thì cmt nha, Au sẽ tặng hết <3]

___________________________

*Tại Bệnh Viện*

Hiện Tuấn Khải đang ngồi trong phòng làm việc của bác sĩ chuyên khoa về thai phụ - là người do Đình Tín sắp xếp thật cẩn thận đến gặp anh.

"Tôi muốn mời bà trong thời gian này làm bác sĩ thai phụ riêng cho thiếu gia, có được không?".

"Chủ tịch có ý mời tôi như vậy, tôi không thể từ chối được, từ giờ tôi sẽ thường xuyên đến xem thai nhi theo định kỳ" - Ngồi trước mặt anh là vị bác sĩ nữ khá lớn tuổi, là chuyên khoa giỏi nhất bệnh viện.

"Được rồi, vậy nhờ cả vào bà, sau này tôi sẽ hậu tạ bà thật nhiều" - Tuấn Khải lạnh đạm nói.

"Bây giờ tôi sẽ dặn dò chủ tịch một số điều cần tránh khi thiếu gia mang thai" - Vị bác sĩ lớn tuổi mỉm cười, bắt đầu lấy giấy viết ra đưa cho anh rồi nói.

"Được" - Tuấn Khải gật đầu, cầm bút lên viết theo những gì bà căn dặn một cách cẩn thận.
____________________________

Tuấn Khải vui vẻ trở về Vương Gia, xe vừa thắng trước cổng, anh tao nhã bước xuống đi thẳng vào trong nhà. Quản gia thấy anh liền vội cúi đầu chào - "Cậu chủ đã về".

"Thiếu gia đâu rồi?" - Tuấn Khải cởi áo khoác ngoài đưa cho quản gia rồi nói.

"Thiếu gia ở trên phòng thưa cậu chủ"

"Đây là những thực đơn dành cho thiếu gia, ông sai người nhanh kiếm những thứ trong đây về chuẩn bị cho ngày mai" - Tuấn Khải lấy trong túi quần ra một mảnh giấy đưa cho quản gia dặn dò kĩ lưỡng rồi đi lên phòng.

Tuấn Khải nhanh chóng mở cửa phòng, anh đang rất là nôn nóng muốn gặp Vương Nguyên cùng bảo bối nhỏ của anh lắm rồi.

Nhưng ngoài sự mong đợi của anh, trước mặt anh là căn phòng không một bóng người, mày bắt đầu nhíu lại, Tuấn Khải bước nhanh tới phòng tắm mở cửa ra cũng chả có ai, anh đã dặn cậu ở yên trong phòng không được chạy lung tung rồi mà, thiệt tình~

"Tìm ở ngoài vườn xem thiếu gia có ở đó không? Nhanh báo cáo lại cho tôi, ngay lập tức" - Tuấn Khải lấy điện thoại gọi cho quản gia, tức giận nói.

"Vâng tôi đi ngay" - Bác quản gia giọng rung rung trả lời, ai chứ cậu chủ nhà này mà giận lên là thôi xong, phải bỏ hết công việc chạy đi ra ngoài vườn tìm Vương Nguyên, nhưng mà rõ ràng thiếu gia có đi ra ngoài đâu chứ.

*Reng~*

"T-thưa cậu chủ, thiếu gia không có ở ngoài vườn, tôi đã tìm hết mọi chỗ rồi".

Chưa đầy 5p sau, Tuấn Khải nhận được cuộc gọi lại từ quản gia, nghe xong khiến đầu anh như bóc khói.

"Vậy từ nãy giờ các người làm gì mà không trông chừng thiếu gia hả?" - Tuấn Khải điên tiết lên, liền hét lớn trong điện thoại.

"Tôi xin lỗi cậu chủ, từ lúc cậu chủ đi đến giờ tôi cam đoan chưa thấy thiếu gia ra khỏi Vương Gia, có thể thiếu gia chỉ ở trong biệt thự thôi, thưa cậu chủ" - Quản gia bị tiếng hét của anh làm tay chân rung lên từng cơn.

"Được rồi, tôi tự đi tìm, nếu có gặp thiếu gia ở dưới nhà gọi ngay cho tôi"

Tuấn Khải cúp máy, cho điện thoại vào túi quần ngồi xuống cạnh giường suy nghĩ xem cậu có thể đi đâu trong căn biệt thự rộng lớn này.

Ngồi được một lúc, anh chợt nhớ đến một nơi mà nãy giờ anh chưa suy nghĩ tới, đó là thư phòng của anh. Vương Nguyên cũng hay chui vào đây mỗi khi anh không có ở nhà.

Tuấn Khải nhanh chóng đi đến thư phòng, mở cửa ra quả nhiên là thấy cậu đang ngồi bẹp dưới đất kế bên cạnh tủ sách của anh mà chăm chú đọc sách. Haizz, làm nãy giờ anh phải đi tìm cậu, mệt thiệt mà~

"Vương Nguyên" - Tuấn Khải thở phào nhẹ nhõm, nhẹ đóng cửa lại bước tới bên cậu.

"A... Tuấn Khải" - Nghe tiếng gọi tên mình, ngẩng mặt lên thì thấy anh đang đứng trước mặt mình, mỉm cười nhìn anh.

"Sao em lại vào đây? Anh đã dặn em ở trong phòng nghỉ ngơi rồi mà, em là không nghe lời anh"  - Anh đứng khoanh tay nghiêm mặt nhìn cậu nói.

"Em chỉ vào đây đọc sách cho đỡ chán thôi mà"

"Em vào đây mà không nói với quản gia một tiếng, báo hại anh lục tung hết cái biệt thự này để tìm em, có biết là anh lo lắm không hả? Từ nay em còn như vậy nữa thì đừng trách anh, đi đâu cũng phải nói cho anh hoặc quản gia biết, nghe rõ chưa?" - Tuấn Khải lại bắt đầu bài ca giáo huấn với Vương Nguyên rồi.

"Vâng em biết rồi" - Vương Nguyên đóng cuốn sách lại rồi từ từ đứng lên, Tuấn Khải sợ cậu ngã liền đưa tay vòng lấy eo Vương Nguyên đỡ dựa vào người mình.

"Em tự đi được mà"

"Anh không yên tâm, về phòng nào"

"A... khoan đã, để em cất lại cuốn sách này cho anh" - Vương Nguyên cầm cuốn sách trên tay tính đi đến trước kệ sách, đưa tay kéo cái ghế cao bên cạnh định leo lên thì lại một lần nữa nghe tiếng hét của Tuấn Khải.

"Em đang làm cái gì thế hả Vương Nguyên?" - Anh bước tới kéo cậu ra khỏi cái ghế đó rồi trừng mắt nhìn Vương Nguyên.
"Em chỉ để cuốn sách về lại chỗ cũ thôi mà" - Vương Nguyên khó hiểu nhìn anh.

"Đưa đây cho anh"

"Anh để nó lại trên kia kìa" - Vương Nguyên ngây thơ chỉ tay lên cái kệ sách cao hơn anh gần hai cái đầu, Tuấn Khải nhìn theo hướng cậu chỉ xong mặt anh lại biến sắc.

Tuấn Khải không thể hiểu nỗi Vương Nguyên đang nghĩ gì trong đầu nữa, cậu đang mang thai đó sao lại có thể leo lên cái ghế cao như chuyện bình thường vậy, rồi lỡ nó xảy ra... Ôi thôi! Anh thật không dám suy nghĩ tiếp nữa, Tuấn Khải bó tay với Vương Nguyên thật rồi.

"Một mình em leo lên cái ghế này chỉ để lấy sách?"

Cậu liền gật đầu, ngây người ra nhìn anh, thật ra Vương Nguyên vẫn chưa hiểu vì sao Tuấn Khải lại khó chịu đến vậy. Cậu chỉ là leo lên đó lấy sách thôi mà~
"VƯƠNG NGUYÊN, em có biết làm vậy là nguy hiểm lắm không hả????"

"Em...hức..." - Giật bắn người khi nghe tiếng anh hét lên, Vương Nguyên mím môi, mắt bắt đầu ngấn nước.

"Haizz, em đang mang thai tuyệt đối không được leo trèo kiểu đó nữa, sẽ ảnh hưởng đến con" - Tuấn Khải thấy cậu khóc lập tức nhớ lại lời bác sĩ đã nói "không được để thai phụ xúc động trong khi mang thai sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến đứa bé", làm anh phải đè nén cơn giận xuống mà nói nhẹ nhàng với cậu - "Vương Nguyên, em có nghe anh nói gì không?"

"Vâng, em nghe rồi, em xin lỗi... em sẽ không như vậy nữa... hức..." - Vương Nguyên cuối gầm mặt xuống, nhỏ giọng nói.

"Được rồi, ngước mặt lên" - Tuấn Khải để lại cuốn sách ở chỗ cũ xong rồi tiến đến trước mặt Vương Nguyên ôm cậu vào lòng, cậu cũng ngoan ngoãn ngước khuôn mặt tèm nhem nước mắt kia lên nhìn anh.

"Ngoan" - Nhìn cậu như vậy, ai nỡ la mắng cậu chứ, mặc dù bây giờ anh đang rất muốn mắng cho cậu một trận vì không bao giờ biết nghe lời, nhưng anh phải nhịn vì bảo bối nhỏ.

"Tuấn Khải, em đói" - Vương Nguyên bỗng dụi dụi mặt vào lòng anh vài cái, rồi lại ngước lên nhìn anh cười một cái, nũng nịu nói.

"Yahh... đây là cái áo hàng hiệu đó, sao em dám chùi nước mũi em vào áo anh???" - Tuấn Khải nhìn một mảng nước nhớp nháp trước ngực mà đầu bóc khói.

"Vì anh ôm em cứng ngắt, em không lấy tay chùi được nên em mới... à..."

"Em đang chọc điên anh đó hả? Về phòng anh xử lý em" - Vừa dứt câu, Tuấn Khải liền bế Vương Nguyên nằm gọn trong tay mở cửa bước ra ngoài, để mặc cậu la làng bên tai.

"Tuấn Khải anh lại ăn hiếp em, em khóc nữa cho anh vừa lòng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro