Chap 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tặng mấy bn nè: @Munn_KarryChan961 , @moonsociu_3101811 , @HeoConClover , @chibi0609_TFBOYS , @Maryfanvuongnguyen , @eatandhavefun , @Punn_Vyy , @Tu_misaki , @ThienYi_28

[Cho au ý kiến để viết tiếp nha, vắt hết óc để suy nghĩ chap này đó, nhạt nhẽo vô vùng 😂😂😂😂]
___________________________

Tuấn Khải bế Vương Nguyên nằm gọn trong lòng đưa về phòng, anh để cậu ngồi xuống giường rồi tự mình đi lại tủ đồ lựa một bộ quần áo giữ ấm cho Vương Nguyên.

"Em đi vào thay bộ này đi"

"Để làm gì?" - Vương Nguyên khó hiểu nhìn anh.

"Anh dẫn em ra ngoài ăn tối"

"Vâng"

Vương Nguyên vui vẻ ngoan ngoãn cầm bộ đồ trên tay đi về phía phòng tắm. Tuấn Khải ở ngoài đi lại tủ tìm cho mình một bộ khác để thay, anh lắc đầu ngán ngẩm vì bây giờ Vương Nguyên đang mang thai, nếu không anh đã tét mông cậu cho chừa cái tội nghịch ngợm không nghe lời.

Khi cả hai đã chuẩn bị xong, Tuấn Khải dẫn Vương Nguyên đến nhà hàng riêng của tập đoàn TF, đặc biệt dặn dò đầu bếp chuẩn bị những món thật tốt cho bảo bối nhỏ đem ra cho cậu ăn.

Vương Nguyên ăn được vài muỗng rồi lại nhăn nhó khó chịu buông đũa xuống, chán nản nhìn món ăn hấp dẫn trước mặt. Tuấn Khải mặc dù ngồi đối diện Vương Nguyên cùng ăn nhưng chưa từng rời mắt khỏi cậu, nhìn thấy Vương Nguyên biểu hiện lạ, liền hỏi - "Khó chịu ở đâu à? Hay là đồ ăn không ngon?".

"Không có, là em khó chịu" - Cậu lắc đầu, ngước mặt lên nhìn anh.

"Em mau ăn thêm vài muỗng nữa đi, sẽ tốt cho bảo bối nhỏ" - Tuấn Khải biết là cơ thể khi mang thai sẽ khó chịu đủ thứ, vì thế anh phải nhẹ lời với cậu mới có thể dụ ngọt được.

"Vâng" - Vương Nguyên lại cầm đũa lên tiếp tục ăn với cảm giác nhạt nhẽo, nhưng cũng phải cố ăn thêm một chút.

"Ngoan" - Tuấn Khải mỉm cười hài lòng, nhìn cậu ngoan ngoãn ăn.
___________________________

Ăn uống xong xuôi, Tuấn Khải lái xe chở Vương Nguyên về Vương Gia, rồi anh phải đi đến Hắc Bạch giải quyết một số việc, vì lúc nãy Thiên Tỉ đã gọi anh qua đó ngay, nên bây giờ anh đành phải để cậu ở nhà khi không có anh bên cạnh.

"Vương Nguyên, em ở nhà nhớ cẩn thận làm gì phải nói với quản gia, chắc có lẽ anh sẽ về trễ nên em hãy đi ngủ trước không được chờ anh, có biết không?" - Tuấn Khải ôm Vương Nguyên trong lòng, khẽ vuốt mái tóc cậu rồi nói.

"Vâng, à... Tuấn Khải, em có thể ở ngoài vườn chơi không?" - Vương Nguyên muốn ra ngoài chơi lắm, từ lúc cậu mang thai, Tuấn Khải không cho cậu đi đâu ra khỏi phòng cả, ngoài vườn cũng không. Haizz, cậu chán đến tận cổ luôn rồi~

"Không được" - Nghe cậu nói vậy, Tuấn Khải lập tức nhíu mày, không phải là anh không cho cậu đi chơi vì tính Vương Nguyên anh đã quá hiểu rồi, cực kì hậu đậu, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao đây.

"Vậy thôi... anh đi đi, em lên phòng đây..." - Lập tức mặt cậu ỉu xìu xuống, đẩy nhẹ người anh ra rồi quay lưng tính đi vào trong.

"Haizz... Vương Nguyên" - Thấy cậu như vậy, anh không nỡ nghiêm khắc quá đáng với cậu nữa, chiều cậu một lần nữa thôi, dù gì cho Vương Nguyên hít thở không khí một chút cũng chẳng sao.

"Hử???" - Vương Nguyên vẫn giữ khuôn mặt buồn hiu mà quay lại nhìn anh.

"Lại đây nào" - Tuấn Khải đưa tay ngoắc cậu lại rồi nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi Vương Nguyên, ôn nhu nói - "Anh cho phép em ở ngoài vườn chơi một chút thôi, nhưng phải có quản gia đi cùng với em, được chứ?".

"T-thiệt hả? Anh cho em ở đây chơi sao???" - Vương Nguyên trố mắt nhìn anh, có thật là anh cho cậu ở ngoài đây chơi ko vậy? Lúc nãy anh còn nhăn mặt không cho cơ mà. Mà thôi kệ, được ra hóng mát một chút cũng được.

Tuấn Khải gật đầu đáp.

"Yeahhh... cám ơn anh, Tuấn Khải" - Vương Nguyên vui mừng ôm chằm lấy anh, còn quay qua hôn cái chóc lên má Tuấn Khải một cái khiến anh đơ toàn tập.

"Quản gia" - Tuấn Khải nhanh chóng gọi bác quản gia từ trong nhà đi ra, cung kính đứng trước mặt anh chờ nhận lệnh - "Luôn theo sát thiếu gia không rời nửa bước, không được để thiếu gia ở ngoài trời quá lâu, còn nữa có chuyện gì phải báo cáo liền cho tôi".

"Vâng thưa cậu chủ"

"Anh đi đây, ở nhà phải ngoan đó, nếu để anh biết em không nghe lời, anh sẽ cho mông em nở hoa" - Tuấn Khải dùng ánh mắt đầy hăm dọa nhìn Vương Nguyên.

"Vâng em biết rồi" - Cậu bĩu môi nhìn anh.

Nói rồi, Tuấn Khải bước vào chiếc xe hơi đen bóng đang đứng đợi ở trước cổng, còn quay sang nói với hai tên cận vệ gác cổng - "Bảo vệ thiếu gia cho tốt vào" , rồi lái xe đi mất hút.

Vương Nguyên vui vẻ đi vòng vòng trong khuôn viên biệt thự, mặc dù trời cũng đã tối lắm rồi, nhưng nhờ có ánh đèn ở trước cổng rọi vào làm khung cảnh mờ ảo đẹp đến khó tả.

Đi được một lúc, hai chân Vương
Nguyên cũng đã mỏi nhừ liền đi tới chiếc xích đu được đặt trong khoảng sân vườn. Nhẹ nhàng ngồi xuống, cơn gió khẽ thổi qua khiến người Vương Nguyên phát run lên. Bác quản gia từ lúc Tuấn Khải đi tới giờ, ông vẫn không rời khỏi Vương Nguyên nửa bước như lời anh đã dặn, cậu đi đâu ông liền theo sau ngay.

"Thiếu gia mau vào nghỉ ngơi đi, ngoài này trời bắt đầu lạnh rồi"

"Cháu muốn ở đây một chút nữa thôi, có được không ông?" - Vương Nguyên dịu dàng ngước mắt lên nhìn bác quản gia.

"Vâng, vậy để tôi vào lấy áo khoác cho thiếu gia, đợi tôi một chút thôi" - Bác quản gia nhìn cậu như vậy không nỡ từ chối được, Vương Nguyên từ lúc được cậu chủ đưa về đến giờ luôn là một người dịu dàng, ngây thơ.

Mặc dù luôn biết cách chọc giận Tuấn Khải một chút, nhưng cậu vẫn rất biết nghe lời.

Vương Nguyên đưa tay vuốt cái bụng đã có phần nhô lên khá nhiều, mỉm cười trong hạnh phúc, đây là điều mà cậu và Tuấn Khải ao ước nhất. Nên cậu sẽ không để chuyện gì xảy ra với bảo bối nhỏ được.
___________________________

Từ phía xa cách căn biệt thự Vương Gia không quá 10 mét, trong những đám cây cao to có khoảng ba người đang núp sau đó, một khẩu súng nhắm được chỉnh ngay ngắn một cách chính xác về phía Vương Nguyên ngồi trên xích đu ở phía đằng kia.

"Hãy nói lời tạm biệt tới vợ con mày đi Tuấn Khải à.... Bắt đầu đi"

*ĐOÀNG*

__________________________

[Au: Có biến 😱😱😱😱😱]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro