Chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tag đây: @NguynValeria, @peheobillmi2003

[Au: Mọi người đọc xong cho tui ý kiến với, tôi thấy dạo này tui viết ko hay nữa rồi]

Cám ơn mọi người đã vote cho truyện của Au 😘😘😘😘
____________________________

"Làm ơn đừng có chuyện gì với em hết, Chí Hoành à" - Thiên Tỉ cả người run run nắm lấy bàn tay của cậu, mắt rưng rưng nhìn Chí Hoành đang nhắm mắt nằm yên trên giường bệnh, bên tai lại nghe tiếng máy đo nhịp tim đang dần giảm đi, không lẽ cái ngày mà anh sợ nhất nó lại đến sớm như vậy sao. Không đâu, anh tin Chí Hoành sẽ không chết mà~

Chưa đầy 5p sau, các vị bác sĩ liền chạy tới kiểm tra cho Chí Hoành, một lúc sau ông liền quay sang nói với Thiên Tỉ còn đang đứng thừ người ra đó - "Túi máu đã hết cạn rồi, nhịp tim của thiếu gia đang giảm dần, chúng tôi cần thêm máu mới có thể cứu sống thiếu gia kịp thời".

"Vậy tại sao ông không đi nhanh lên đi hả?????" - Thiên Tỉ vừa nghe xong, liền tức giận hét lớn lên trước mặt vị bác sĩ.

"Nhóm máu của thiếu gia rất hiếm, hiện tại bệnh viện chúng tôi đã hết, vận chuyển đến thì phải mất cả tiếng đồng hồ, nên sẽ không cứu sống kịp, cần tìm gấp người có nhóm máu này"

"Là nhóm máu gì?"

"AB"

Nó là nhóm máu hiếm nhất mà, thậm chí anh cũng không phải cùng nhóm máu với cậu, phải làm sao đây, tại sao lại cứ phải để Chí Hoành của anh chịu khổ nhiều vậy chứ, anh phải nhanh chóng tìm người có nhóm máu này càng nhanh càng tốt.

"Không cần phải tìm đâu, tôi là người có nhóm máu trùng với Chí Hoành"

"V-Vương Nguyên" - Thiên Tỉ tròn mắt ngạc nhiên nhìn người con trai nhỏ bé đang đứng trước mặt anh đây, sẽ là người cứu sống được Chí Hoành, anh vui mừng nhìn Vương Nguyên.

"Anh yên tâm đi Thiên Tỉ, Chí Hoành sẽ được cứu sống thôi"

"Cám ơn Vương Nguyên"

"Nhưng thiếu gia Vương Nguyên đang mang thai, sao có thể truyền máu được, rất nguy hiểm" - Vị bác sĩ khó hiểu nhìn Vương Nguyên nói.

"Không sao ông cứ làm đi, là mệnh lệnh của tôi" - Tuấn Khải từ đâu bước vào phòng cấp cứu, cất tiếng nói.

"V-vâng tôi sẽ làm ngay, cậu chủ cùng thiếu gia Vương Nguyên xin mời đi theo tôi"

Cả 3 người nhanh chóng rời đi, Thiên Tỉ lại lửng thửng đi tới bên cạnh Chí Hoành vẫn đang nằm trên chiếc giường trắng toát, miệng đã được gắn ống thở oxi, đôi mắt nhắm nghiền, làn da gần như trong suốt vì mất máu. Cậu cứ như một thiên thần đang say ngủ trong rất yên bình, nhưng cũng chỉ vì viên đạn đó đã gần như lấy đi mạng sống của cậu trong tức khắc.

__________________________

Khoảng 10p sau, vị bác sĩ đã trở lại, và bắt đầu tiến hành cấp cứu cho Chí Hoành. Vương Nguyên sau khi truyền máu xong, cũng đã được đưa về phòng hồi sức nghỉ ngơi.

Thiên Tỉ thẫn thờ bị giữ lại bên ngoài phòng cấp cứu, đầu óc anh giờ đây đã hoàn toàn trống rỗng chẳng thể suy nghĩ được gì ngoài hình ảnh Chí Hoành vẫn nằm im bất động trên giường.

Đã 2 tiếng nữa trôi qua, Thiên Tỉ vẫn ngồi chờ trong vô vọng, còn Chí Hoành của anh thì đang đấu tranh với cái chết...

"Cạch"
"Chí Hoành em ấy sao rồi?" - Nhìn thấy vị bác sĩ bước ra, Thiên Tỉ liền đứng dậy hỏi, làm ơn đi đừng là câu nói cách đây mấy tiếng nữa, anh không muốn nghe một chút nào.

"Thiếu gia đã vượt qua được rồi, cũng nhờ có thiếu gia Vương Nguyên đã truyền một ít máu cầm cự cho đến khi chúng tôi có đủ số máu để cứu sống thiếu gia Chí Hoành" - Vị bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ông cũng đã làm tròn trách nhiệm của ông rồi, nếu không bây giờ có lẽ ông đã đi chầu trời với Thiên Tỉ mất.

"Thật sao? Chí Hoành đã hoàn toàn bình phục rồi?" - Anh giờ đây không biết nói gì hơn, vui đến nỗi không thể nói lên lời, Chí Hoành đã trở về bên anh rồi.

"Vâng, nhưng hiện tại cơ thể còn đang rất yếu, chỉ cần chờ thiếu gia tỉnh lại sẽ ổn thôi" - Vị bác sĩ nói xong liền cuối đầu chào rồi bước đi.

Thiên Tỉ lại bước vào trong phòng, nhìn Chí Hoành đã được cứu sống, máy đo nhịp tim cũng đã trở lại bình thường, anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh chiếc giường bệnh ngắm nhìn khuôn mặt tựa như thiên thần kia mà mỉm cười - "Chí Hoành, em mau tỉnh lại nha".

Anh mệt mỏi mắt nhắm hờ, gục mặt xuống bên giường, anh phải nghỉ ngơi một chút. Từ lúc Chí Hoành được đưa vào đây, lòng anh chưa có lúc nào được yên tĩnh như bây giờ vậy. Cho đến khi có một giọng nói trong trẻo quen thuộc cất lên....

"Thiên Tỉ, em tỉnh rồi"
_____________________________

"Tuấn Khải, anh đừng giận em nữa mà" - Hiện tại trên chiếc giường bệnh ở phòng hồi sức, một thân ảnh bé nhỏ đang ra sức năn nỉ một con người cao to mặt đang nhăn như khỉ ngồi kế bên.
Tuấn Khải quay mặt đi chỗ khác, không thèm trả lời cậu.

"Tuấn Khải a~" - Vương Nguyên liền túm lấy cánh tay anh, lắc qua lắc lại.

"Anh đồng ý cho em truyền máu cho Chí Hoành một ít để cầm cự, nhưng em lại nói với bác sĩ lấy gần hết máu của em trong khi anh ra ngoài nghe điện thoại, làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến con rất nhiều em có biết không hả?" - Tuấn Khải gần như muốn bùng nổ, tức giận quát.

"E-em xin lỗi, nhưng em chỉ muốn cứu Chí Hoành thôi mà" - Vương Nguyên mím môi nhìn anh.

"Cũng mau là em không xảy ra chuyện gì, nếu không anh sẽ trừng phạt em"

"Tha lỗi cho em lần này nha, Tuấn Khải đi mà~" - Vương Nguyên lại tiếp tục cái trò lúc nãy.

"Lần này thôi nha Vương Nguyên, anh không muốn có lần sau nữa đó, biết chưa?" - Cuối cùng, anh cũng phải chịu khuất phục trước cái màn nhõng nhẽo này của Vương Nguyên. Ai biểu vợ anh dễ thương quá chi~

"Vâng, cám ơn anh Tuấn Khải"

"Được rồi, lại đây anh thay đồ cho xong chúng ta sẽ xuất viện"

"Hả??? Đây là bệnh viện mà, em tự thay được, trả đồ lại đây cho em"

"Em không nghe lời, anh liền tét mông em" - Tuấn Khải một tay nhanh chóng giữ chặt lấy hai tay Vương Nguyên, còn tay kia thì bắt đầu lần mò cởi nút áo thay đồ cho cậu...

"Yahhh, Vương Tuấn Khải anh là đồ đáng ghét~"

____________________________   

[Au: Ăn mừng vì Chí Hoành đi mọi người, rồi chờ chap mới sẽ có gì tiếp nha :)))]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro