Chap 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Au: Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu, mời mọi người đọc chap mới nk, nhớ vote và cho Au ý kiến nha 😘😘😘😘😘]

____________________________

*4 năm sau*

Buổi chiều Vương Nguyên đến trường tiểu học rước con trai của mình, vừa mới tới trước cửa lớp học đã thấy thằng con trai yêu quý của mình chạy cái ào ra ngoài - là đứa con trai đầu lòng bây giờ đã 8 tuổi của Tuấn Khải và Vương Nguyên.

"Vương Lộc Huân, con đi đâu đó, đứng lại cho mama" - Vương Nguyên một tay xách bịch đồ ăn nặng chịch còn phải đuổi theo một thân ảnh nhỏ đang chạy như bay ra cổng trường.

Đứa nhóc có nét mặt với tính cách hoàn toàn giống với Tuấn Khải, bởi vậy mới nói nó cứng đầu như cha của nó vậy đó. Từ nhỏ đã có tính tình lạnh lùng đến đáng sợ, ánh mắt thì chỉ cần liếc cái là muốn bỏ chạy rồi, nói chung là Lộc Huân như bản sao y của Tuấn Khải vậy. Haizz, thiệt là mệt mà, tại sao nó lại không giống cậu một chút nào hết trơn~

"Mama à, đi nhanh lên đi không thôi sẽ trễ mất" - Lộc Huân nhanh chóng chạy lại nắm tay Vương Nguyên kéo đi về phía cổng trường.

"Nè rốt cuộc con muốn lôi mama ra đứng đây chi vậy hả?" - Vương Nguyên bị Lộc Huân lôi tới đứng trước cổng trường rồi thằng nhóc cứ nhìn qua nhìn lại một lúc rồi lại nắm lấy tay cậu đi tới trước mặt một cậu bé có vẻ ngoài nhìn rất dễ thương, đôi mắt to tròn, da thì trắng hồng mịn màng, đã vậy thêm đôi môi hồng tự nhiên khiến nhiều người muốn đem về nuôi luôn cũng được.

"Mama, đây là bạn học cùng lớp với con đó" - Lộc Huân liền buông tay Vương Nguyên, bước tới nắm lấy tay của cậu nhóc trước mặt quay sang nhìn cậu cười.

"À vậy hả... Chào cháu, con tên gì vậy?" - Vương Nguyên cũng vui vẻ nhìn cậu nhóc đang cuối đầu ngại ngùng.

"C-cháu tên là Lữ Thiện Nhi"

"Ba mẹ chưa đến đón cháu à?" - Vương Nguyên nhìn cậu nhóc hỏi.
"Cháu... không có cha mẹ, cháu hiện đang ở cô nhi viện" - Cậu nhóc vừa nói vừa mỉm cười nhẹ với Vương Nguyên, khiến cậu có phần sửng sốt vì một cậu bé nhỏ mà đã biết vượt qua nỗi đau của mình mà không rơi một giọt nước mắt nào khi nhắc đến hoàn cảnh như vậy hay sao.

"Mama à, đứng đợi cùng với cậu ấy chờ xe của cô nhi viện đến đón rồi chúng ta cùng về nha" - Lộc Huân cầm tay Vương Nguyên nói xong rồi kéo Thiện Nhi đi tới trước băng ghế được đặt gần đó ngồi xuống, khiến Vương Nguyên lại thêm phần ngạc nhiên trố mắt nhìn thằng con trai mình.

"Lộc Huân à, cậu về cùng mama đi một chút nữa xe tới liền thôi, không nên để mama của cậu chờ...." - Thiện Nhi chưa kịp nói hết câu là Lộc Huân đã trừng mắt nhìn làm cậu nhóc chỉ biết im lặng mà đưa ánh mắt áy náy về phía Vương Nguyên - "Được rồi không sao đâu Thiện Nhi, Lộc Huân muốn ở chơi với cháu thêm chút nữa thôi, bây giờ mama sẽ đi mua gì đó cho hai đứa nha".

Vương Nguyên đi mua kem cho Lộc Huân và Thiện Nhi xong quay trở lại thấy thằng con mình đang cười. Ôi má ơi, chuyện lạ hôm nay nó bị gì vậy trời thường ngày nó lãnh đạm ít nói lắm, có khi cả ngày không cười lấy một cái mà giờ coi nó kìa cười sắp rách miệng rồi. Chậc~ Vương Nguyên đây đã trở thành cái bóng đèn rồi.

__________________________

Vương Nguyên đã làm cái bóng đèn được gần nửa tiếng rồi đó, cuối cùng Thiện Nhi cũng được xe ở cô nhi viện đến đón, cậu bé vui vẻ ra về vẫn không quên lễ phép cuối chào Vương Nguyên trước khi lên xe. Cậu bé ngoan ngoãn quá đi~ Vương Nguyên cậu thích rồi nha.

"Mama, về thôi" - Khi Thiện Nhi vừa đi khỏi, Lộc Huân đã trở lại vẻ mặt lãnh đạm thường ngày của mình, lắc lắc tay Vương Nguyên vài cái để cậu tỉnh lại rồi một nước đi thẳng về trước.

"À...ờ..." - Vương Nguyên lủi thủi đi sau lưng Lộc Huân về nhà, cậu nãy giờ vẫn bị thằng nhóc này làm cho choáng váng rồi, gì đâu mà thay đổi 180 độ à. Cậu bó tay~
__________________________

*Vương Gia*

Vừa về đến nhà, Vương Nguyên đem túi đồ ăn vào bếp bắt đầu nấu nướng để chuẩn bị bữa tối cùng với đầu bếp trong nhà. Từ lúc sinh Lộc Huân ra đến giờ Tuấn Khải không cho Vương Nguyên đi học hay đi làm nữa, anh tuyên bố một câu "Ở nhà anh nuôi", trong nhà thì đều có người hầu quản gia đầy đủ nên cậu không cần phải làm gì hết. Có lần xin anh cho cậu đi làm thêm để giết thời gian thì lại nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm lắm nên thôi luôn, vì sợ cậu sẽ gặp nguy hiểm phải năng nỉ lắm thì Vương Nguyên mới được đến giờ đi chợ rồi ghé qua rước Lộc Huân xong lại về nhà.

Đến tối, Tuấn Khải từ công ty trở về Vương Gia vội lên phòng mình để mong được nhìn thấy bảo bối của anh.

"Anh về rồi đây" - Mở cửa ra thấy Vương Nguyên đang ngồi trên giường đọc sách, vui vẻ chạy tới ôm chầm lấy cậu trong lòng.

"Anh mau đi tắm đi rồi xuống nhà ăn cơm" - Vương Nguyên cũng không bất ngờ gì, vì ngày nào anh về chả vậy, nhưng đối với cậu như vậy là hạnh phúc lắm rồi, vỗ vỗ lưng anh vài cái nói.

"Được rồi, đợi anh một chút" - Tuấn Khải cuối xuống hôn nhẹ lên môi Vương Nguyên một cái rồi đứng dậy đi lấy đồ bước vào phòng tắm.

Xong xuôi, cả hai cùng ghé qua phòng Lộc Huân kêu cậu nhóc xuống nhà.

Trong phòng bếp, trên bàn ăn đang có một gia đình nhỏ vừa ăn vừa cười vui vẻ nhìn rất hạnh phúc, chỉ có Vương Nguyên với Tuấn Khải là cười nhiều nhất còn thằng con trai thì thôi khỏi nói rồi chỉ chăm chú gắp đồ ăn thôi.

"Baba"

"Sao thế Lộc Huân?" - Đang ăn tự nhiên bị thằng nhóc này gọi lớn cái làm muốn giật mình.

"Baba điều tra cho con về bạn học này đi, tên là Lữ Thiện Nhi" - Lộc Huân lấy trong túi ra một tấm ảnh nhỏ đưa cho Tuấn Khải xem, mặt không thay đổi, tiếp tục gắp đồ ăn lãnh đạm nói.

"Hả??? Bạn học này đắc tội với con à, nói đi baba sẽ xử cho con" - Tuấn Khải nhìn tấm hình khó hiểu, rồi lại nhìn Lộc Huân mặt không cảm xúc, đoán là cái thằng bé trong hình này chắc là lám gì đắc tội với Lộc Huân nên thằng nhóc mới như vậy. Mà hình như có gì đó sai sai, Tuấn Khải nhìn kĩ thằng bé trong hình rất dễ thương đi, có nụ cười rất đẹp nữa nè, gì kìa vậy????

"Baba chỉ được điều tra thông tin thôi, không được làm gì Thiện Nhi đó, một cọng tóc cũng không được" - Lộc Huân trừng mắt nhìn Tuấn Khải nói xong rồi bỏ đi lên lầu.

"Tại sao vậy?" - Tuấn Khải lại trố mắt nhìn Vương Nguyên.

"Tại vì đó là người con thích" - Lộc Huận trước khi bỏ đi lên phòng còn quay lại nói một câu khiến cả hai người đang ngồi dưới phòng bếp há hốc mồm nhìn nhau.

"Anh sắp có thêm con dâu mới rồi đó" - Vương Nguyên vỗ vai Tuấn Khải cười nói.

"À.... Mà sao thằng nhóc đó lại..."

"Anh làm theo lời con nói đi rồi sẽ hiểu, anh thử không làm xem Lộc Huân nó sẽ liếc anh chạy mất dép luôn đó" - Vương Nguyên thấy vậy cũng muốn trêu Tuấn Khải một chút, nhìn mặt anh đang đơ ra dần mà bụm miệng cười đền đau cả bụng.

"Thiệt tình chả biết nó giống ai nữa?" - Tuấn Khải lắc đầu ngán ngẩm.

"Giống anh chứ ai, cha nào con nấy" - Vương Nguyên đứng dậy dọn dẹp lại chén đĩa rồi nói xong bước thẳng lên lầu bỏ lại cái con người đang không ngừng la làng dưới nhà.

"Tại sao cái gì cũng là anh hết vậy hả??? Anh vô tội mà Vương Nguyên...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro