Part 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cúi đầu tỏ vẻ chào........ nhưng thực ra đang che dấu tâm trạng buồn lặng

- Àh Nguyên à ! Tối nay..... cậu tới nhà 2 bọn mình dùng cơm nhá

- Hở ? Cậu ...... nói ..... gì..... cơ?

- Hehe. Mình với Karry có hôn ước từ nhỏ . Bọn tớ sống vs nhau từ bé... chỉ đợi qua 18 tuổi là bọn tớ sẽ kết hôn liền

- ..... ( tôi im lặng )

- Nè eeeeeeeeeeeeeeeee ( Eric chu mỏ đáng iêu )

- Thông báo . Cậu hai của tập đoàn SL đang trong quá trình nguy cấp . Tất cả mọi người mau tập hợp

- Ơ chết rồi .... ( tôi hấp tấp )

- Cậu hai ? Jackson ? Chúa ơi !! Thì ra Jackson là Thiên Tỉ sao anh karry ? Thế mà mình không nhớ ra . ở lớp Jackson với Vương Nguyên là 1 đôi đấy .... hé hé.... hóa ra vào đây trông bồ .... khà khà

- Jackson ??

- Đúng vậy . Jack son là tên Eric hay gọi Thiên Tỉ. Hồi bé vì Jackson sống bên Anh nên Eric không gặp cậu ấy . Mãi về sau khi về nước , Eric mới gặp cậu ấy . 1 tháng sau đó cậu ấy lại đi... Ủa !Nhưng mà cậu ấy về nước từ bao giờ ?

- Chết rồi...... Thiên Tỉ.... Thôi tớ phải vào thăm cậu ý

- Ơ tớ đi với

- Ờ nhanh !

- Đứng lại ( Tuấn Khải gằn giọng )

- ....... ( Tôi với Eric dừng lại luôn )

- Nếu đi...... sẽ phải hối hận ( Tuấn Khải lại gằn giọng )

- Hớ hớ........ ?? Ai cơ........ thế thì thôi ..Eric! Hôm khác cậu thăm cũng đươck mà . tớ không muốn 2 người xích mích . Thôi tớ đi nhé ( Tôi vội vã chạy đi )

*( chú thích ) : Vương Nguyên không biết là : " Nếu đi  sẽ phải hối hận" là dành cho mình chứ không phải cho Eric.

Tôi vội vã chạy đến phòng cấp cứu

tất cả các bác sĩ , y tá đều xếp hàng ở đấy

- bác ơi ! Cậu ta sao rồi ạ ? ( Tôi hỏi 1 bác gái đứng gần đó )

- Cậu ấy mất nhiều máu quá , chân cũng đã thâm rồi . Bây giờ đang liên lạc với ông Jone- bác sĩ giỏi nhất Châu Âu sang chữa, không thì cái chân cậu ấy sẽ bị cắt bỏ

- ......... ( 1 giọt , 2 giọt )

Tôi chớp chớp mắt , cái mũi đỏ đỏ

- Bác ơi ! bác phải cứu cậu ấy ...

- ......

- Ai là VƯƠNG NGUYÊN ?

- Vương Nguyên ? Dạ ! Cháu thưa bác ( Bỗng cửa phòng cấp cứu mở ra , 1 bác sĩ chạc tuổi tuần chạy ra hỏi lớn )

- Mau ! Cậu chủ cần gặp

- Dạ......

Sau đó tôi nhanh chân chạy vào vội vàng quẹt đi 2 hàng nước mắt

- Thiên Tỉ ! ( Tôi ngồi sụp xuống bên giường của Thiên Tỉ , nắm lấy tay Thiên Tỉ )

- .... ( Thiên Tỉ không nói gì , chỉ lấy tay nắm chặt lấy tay tôii,...... Cậu ý nắm tay tôi và run lên từng cơn )

- Đến rồi ! Đến rồi ! 2 tiếng nữa . Jone Kater sẽ đến ..... Cậu chủ phải thật cố gắng

- Thiên Tỉ ! Cậu phải cố gắng !

Tôi nắm chặt tay Thiên Tỉ, sau đó hôn tay cậu ấy, nước mắt tôi chưa gì đã ướt đẫm tay cậu ý rồi .....

- Đừng....... đừng... khóc trước mặt ta ( Thiên Tỉ nghiến chặt tay tôi ...... dường như cậu ấy đang cố gắng để nói )

- Thiên Tỉ à ? Được ! Được ! Tôi không khóc nữa đâu ! Cậu phải cố lên đấy nhé

- ....... ( Thiên Tỉ nhắm mắt lại )

Tôi cứ thế , cứ ngồi đấy và nắm chặt tay Thiên Tỉ , các bác sĩ vẫn cố gắng cầm máu , truyền máu và lám hết sức có thể để cái chân của Thiên Tỉ có thể hoạt động trở lại

............................ 2 tiếng sau............

- Jone Kater đã đến nơi... Mau ! mau ! Mọi người ra ngoài .....

Tôi nghe khấu lệnh ra ngoài , vội vàng chuẩn bị đi ra , gỡ tay Thiên Tỉ ra...... Nhưng Thiên Tỉ lại càng siết chặt

- Đừng đi ....... xin...... em! ( Thiên Tỉ nói với giọng khẩn thiết

- Thiên Tỉ à ! Tôi đi rồi tí nữa tôi quay lại ! ( Sau đó tôi hôn lên trán Thiên Tỉ )

Thiên Tỉ như được truyền thêm sức mạnh , cậu ấy thả lỏng tay ra để tôi đi

Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi chủ động hôn ai đó

RẦM !!!!!!!!!! ( Bỗng cửa phòng cấp cứu mở ra 1 cách ghê rơn)

Tất cả đều giật mình quay lại và đó chính là Tuấn Khải

Tuấn Khải đã nhìn thấy tôi hôn Thiên Tỉ

Tại sao Tuấn Khải lại vào đây ???!!

-Anh........? ( tôi lắp bắp hỏi Tuấn Khải)

-........ ( Tuấn Khải không nói gì , với ánh mắt vô cảm , hắn từ từ tiến lại gần tôi ...... và nhấc bổng tôi lên)

- TUẤN KHẢI ( tôi hét )

- Câm ( TUấn Khải lạnh lùng )

sau đó hắn bế tôi đi ra ngoài

- Đứng lại ( Thiên Tỉ nói bằng giọng cực kì yếu ớt )

- * nhếch mép * Mày nghĩ mày có thể ngăn cản lại được tao sao ?

- Bỏ tôi xuống

- Cậu có thể sao ? ( Tuấn Khải lại nhếch mép )

CẠCH ! Bỗng có tiếng cò súng

- Tín ???!!!!

- Bỏ cậu ta xuống.... không đừng trách ta

- * nhếch mép * Mi có thể bắn. Nếu muốn...

- THôi ! tất cả ra ngoài đi...... Bác Jone còn phẫu thuật cho Thiên Tỉ ( Tôi hét )

Tuấn Khải lạnh lùng không nói câu nào bế tôi đi . Tín thì thu súng lại và lặng đứng nhìn Tuấn Khải

- Mày nghĩ mày có thể quết định giữa 2 người họ sao ? Hahahah.... Rồi mày sẽ phải chọn thằng kia mà thôi

ra đến bãi đất hoang sau viện ... Tuấn Khải bỏ tôi xuống. tôi ngồi phệt xuống đất cúi đầu

- Có gì để nói nữa không ? ( tôi hét )

- Tôi cho phép cậu ở bên cạnh thằng con trai khác sao ? ( Tuấn Khải gằn giọng )

- Cho phép ? Anh là cái gì của tôi ? Tôi yêu ai , thích ai , ở bên ai thì anh có quyền ngăn cản sao ? ( Tôi trợn mắt )

- Cậu yêu nó ? ( TUấn Khải trừng mắt )

- yêu hay không liên quan tới anh sao ? Anh đã có Eric , à không  Vũ Văn mới đúng

- * nhếch mép * Vũ Văn ?

- Bây giờ có gì anh nói hết đi ! ( tôi thật sự rất bức xúc nên đã không kiềm nổi nức mắt )

- Tại sao ...... em lại khóc trước mặt tôi ?

- Tôi phải nói luôn ..... anh quá vô tâm... tôi đã từng nghĩ anh thích tôi.... Tôi đã lầm..... thế mà đacó thời tôi thích anh đấy ( tôi vừa nói vừa khóc trong hàng nước mắt tuôn dàu )

- Em thích ta ? ( Tuấn Khải nhìn tôi )

- Phải nhưng kết thúc rồi

- Kết thúc ?

- Đúng vậy ! nó kết thúc rôi . Chuyện này đã đặt dấu chấm rồi . THE END ( Tôi thét thật to )

Nói xong tôi quay người lại và đi . Chưa bước được nửa bước thì đột nhiên Tuấn Khải vươn tay kéo tôi lại và ôm vào lòng

- Bỏ tôi ra !! ( Tôi hơi gằn giọng )

- .......

- Tôi bảo anh bỏ....

Chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên tôi và Tuấn Khải môi chạm môi . Tôi ngạc nhiên mắt trợn tròn nhìn Tuấn Khải. Còn anh ta nhắm mắt 1 cách bình thản.....

- Karry !!!

Bỗng có 1 tiếng nói từ sau lưng tôi , tôi giật nảy mình và đẩy mạnh người Tuấn Khải ra:

- Eric !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro