Longfic Kangteuk Truyền thuyết Về Một Tình Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 1: Trăng

Cậu mở cửa và bước ra ban công. Hôm nay là ngày rằm, trăng rất đẹp và gió cũng rất mát nữa. Cậu mỉm cười nhìn trăng. Cậu thầm cảm ơn thượng đế đã cho cậu có được cái hạnh phúc này. Một sự hạnh phúc mà cậu không nghĩ rằng một đứa trẻ mồ côi như mình lại có thể có được.

Chuyện kể của 18 năm về trước. Vào một đêm mùa đông có một đứa bé trai đã được đặt trước cửa cô nhi viện của họ đạo. Các sơ thấy được liền đem đứa bé ấy vào trong nhà nhưng có lẽ do thời tiết lạnh hay sao mà đứa bé còn hơi ấm nữa. Mặc dù nó còn thở. Các sơ lo lắng lắm bèn thay nhau bồng bế nó, ủ ấm cho nó. Lúc đó cô nhi viện nghèo lắm làm gì có lò sửa. Các sơ chỉ biết nhóm bếp than lên để hơ tay hơ chân cho nó. Nó không khóc nhưng cũng không phản ứng trước việc làm của mọi người. Nhưng khi các sơ đã khiến cho tay chân nó có thân nhiệt trở lại thì nó khóc thét lên. Nó gào khóc như đang than thở cho chính số phận mồ côi của nó vậy. Các sơ thương nó lắm vì mới sinh ra chừng cỡ mấy tháng đã bị vứt đi như vậy. Tại sao có những đứa trẻ khi sinh ra đã được cung phụng còn có những đứa trẻ chỉ mới sinh ra đã bị vứt bỏ? Sao đời bất công thế?

Và họ quyết định đặt tên cho cậu bé. Họ đặt cho bé tên Chính Thù .

Cậu bé Chính Thù lớn lên trong tình yêu thương của các ma sơ và các bạn có cùng số phận với cậu. Cậu ngoan lắm, không bao giờ làm phiền các sơ cả. Cậu tranh thủ ngoài giờ học phụ giúp các sơ trông coi các bé sơ sinh bị vứt bỏ. Cậu càng lớn càng dễ thương cả tính cách lẫn dung mạo. Dường như Chúa đang muốn bù đắp cho số phận phải chịu nhiều thiệt thòi của cậu vậy. Cậu được một gia đình bác sĩ nhận làm con nuôi. Ông bác sĩ hơi lớn tuổi một chút nhưng bà vợ thì còn khá trẻ. Nhưng nhìn chung họ đều là những người nhân hậu cả. Họ rất thường đi lễ nhà thờ nhưng họ vẫn không có lấy một đứa con.

- Có lẽ Chúa đã ban con cho chúng ta. Con có chịu về làm con chúng ta không?

Cậu xúc động khi nghe câu hỏi ấy. Cậu bật khóc và nhào đến ôm chặt 2 con người nhân từ ấy. Và thế là cậu đã có được một gia đình, rất hạnh phúc theo đúng nghĩa của nó. Họ rất thương cậu, họ coi cậu như con đẻ của mình vậy và không bao giờ họ cho cậu làm việc gì nặng cả. Nhưng cậu thì lúc nào cũng lăng xăng làm công việc nhà, nhà cửa có cậu trông coi nhìn gọn gàng hẳn ra. Vì cậu quen làm việc rồi mà.

Thật lòng cậu cũng yêu họ như chính họ là cha mẹ ruột của cậu vậy vì thế nên cậu rất muốn mình sẽ đỡ đần công việc nhà để họ có thể yên tâm lo công việc của riêng mình.

Chấp dứt dòng suy nghĩ về quá khứ của mình. Cậu ngước lên trời và bắt đầu ngắm những ông sao.

“Một ngôi sao, hai, ba, bốn, năm…… qua nhiều sao quá à. Đẹp quá! Tạ ơn Chúa đã cho con có được niềm vui và hạnh phúc của ngày hôm nay. Cầu xin Người che chở cho ba mẹ con và những những người lương thiện đang phải đối mặt với nghịch cảnh. Cầu cho họ có đủ nghị lực để vượt qua và cầu cho mọi trẻ em mồ côi như con rồi sẽ có được hạnh phúc của chính mình. Amen”

Cậu làm dấu thánh giá rồi quay vào bên trong. Nhưng đột nhiên cậu thấy một bóng đen bay thẳng qua mặt cậu.

“Hình như là con gì đó.”

Cậu hơi giật mình nhưng cố trấn tĩnh lại. Bóng đen ấy lượn một vòng rồi sau đó đáp vào cửa sổ phòng của ba mẹ nuôi cậu. Và bóng đen ấy từ từ lớn dần lên bằng kích thước của một con người. Lúc này cậu hoảng hốt thật sự. Bóng đen ấy bắt đầu đi xuyên qua cửa sổ và biến mất vào bên trong.

Cậu chạy vội vào bên trong và tìm kiếm xâu chuỗi của mình. Cậu chạy vội qua phòng ba mẹ cậu.

“Papa mình đã cùng những bác sĩ tình nguyện khác đã đi cứu nạn những người chịu ảnh hưởng của lũ lụt ở miền Trung rồi mà. Sao lại có bóng đen đó trong phòng của ba mẹ? Chết rồi! Mẹ đang ở trong phòng có một mình.”

Cậu phóng như bay trên dãy hành lang dài. Cuối dãy hành lang là phòng ba mẹ cậu.

“Sao mẹ lại khóa cửa vậy? Thường thì ba mẹ đâu có khóa cửa như vậy đâu?”

Cậu xô mạnh cửa vào trong thì thấy một cảnh tượng làm cậu phải sợ hãi. Mẹ cậu mắt như đờ ra đang quỳ trước mặt một người đàn ông. Và người ấy thì đang nói cái gì đó cậu nghe không rõ. Nhưng khi tạm trấn tĩnh lại, cậu đã nghe được người đàn ông ấy nói cái gì.

- Suy nghĩ đi. Mi có muốn có một cuộc sống vĩnh cửu không? Con người là thứ sinh vật yểu mệnh nhất. Nhan sắc này của mi rồi sẽ phai tàn. Cho dù mi có muốn giữ lại thì nó cũng chỉ như bông hoa trên bàn kia héo úa dần và cuối cùng sẽ chết đi.

- Tôi………………….Giọng mẹ cậu ngậm ngừng như đang cố suy nghĩ.

- Mẹ. Đừng nghe ông ta nói bậy.

Hắn quay lại nhìn cậu. Nhờ ánh trăng hắn thấy rất rõ nét gương mặt của cậu. Hắn khẽ nhếch mép cười một nụ cười khó hiểu. Hắn vẫn tiếp tục công việc của mình. Như có một sức mạnh vô hình đang điều khiển mẹ cậu, mẹ cậu không hề chống cự mà tỏ vẻ phục tùng hắn.

- Nhân danh cha và con và thánh thần. Amen.

Cậu làm dấu thánh giá và đồng thời cầm chắc trong tay xâu chuỗi do các sơ trong cô nhi viện tặng.

Hắn dừng lại, ngước lên một lần nữa nhìn cậu. Cậu vẫn tiếp tục.

- Con đã phạm nhiều tội lỗi trong tư tưởng, lời nói, việc làm nhưng xin Chúa hãy che chở cho con và cho mẹ con. Xin Chúa vào ngự tại nhà con và xin Chúa phán một lời thì linh hồn con sẽ lành mạnh. Amen.

Hắn quay lưng bỏ đi. Nhưng không quên quay lại nhìn cậu một lần nữa. Cậu lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn là một người cao lớn, có thể nói là cực kì điển trai. Nhưng bất ngờ từ đôi vai của hắn mọc lên 2 cánh dơi màu đen. Và rồi cậu chẳng thấy hắn đâu nữa. Hắn biết mất nhanh chóng như lúc hắn đến và chỉ để lại nơi đây cái không khí lạnh đến rợn người.

- Mẹ. Mẹ có sao không mẹ? Mẹ!

Cậu cố lay nhưng mẹ cậu không tỉnh dậy. Bà ta như đang chìm vào giấc ngủ sâu. Cậu nhẹ nhàng đặt mẹ mình lên giường rồi khóa chặt cửa sổ trước khi cậu quay trở lại phòng mình.

Sáng hôm sau.

- Mẹ ơi! Tối qua mẹ có thấy gì lạ không ạ?

- Là sao con? Mẹ không hiểu.

- À, dạ không. Con chỉ sợ mẹ cảm nên hỏi vậy thôi ạ.

- Ngốc quá đứa con này. Mẹ đang khỏe mạnh mà.

- Mẹ ơi, mẹ đi lễ đi nha mẹ. Con xin phép lại tu viện của mấy sơ thăm mấy sơ chút nha.

- Uhm, nhưng nhớ là phải đi lễ chiều nha con.

- Dạ.

Cậu không dám kể sự thật cho mẹ cậu nghe vì cậu sợ mẹ cậu sẽ phát bệnh lên thì khổ. Vì mẹ cậu vốn bị bệnh tim mà. Ngay chính bản thân cậu khi nghĩ lại chuyện tối qua thì vẫn còn sợ đây chứ nói gì. Vì thế cậu muốn đến ngay tu viện để hỏi các sơ về chuyện lạ này. Cậu hi vọng mình sẽ tìm ra được lời giải đáp.

- Thật hả con?

- Dạ thật sơ à. Giờ con phải làm sao ạ?

- Ôi lạy Chúa. Cầu Chúa che chở cho con. Nhưng đây là lần đầu tiên sơ nghe chuyện này đấy. Thôi con lấy bình nước thánh này về đi. Có gì mai sơ sẽ sắp xếp việc rồi qua xem chừng mẹ với con.

- Dạ. Con cám ơn sơ.

Cậu quay đi thật nhanh để về nhà cho kịp. Cậu sợ để mẹ cậu ở nhà một mình trong lúc này. Thật nguy hiểm biết chừng nào. Không biết hắn có quay lại không nữa. Nhưng cậu tin ở thượng đế, cậu tin là mẹ cậu sẽ không sao. Nhất định không sao.

Nhưng cậu không thể ngờ rằng, trên ngọn cây cao cao đằng xa có một ánh mắt đang nhìn về phía cậu. Một con dơi.

Cậu về nhà. Lấy nước thánh cất đi và cố làm ra vẻ không có gì để mẹ cậu không nghi ngờ. Tối đó, cậu không ngủ được. Cậu cũng không dám mở cửa ban công ra đứng bên ngoài như mọi khi. Cậu khóa chặt tất cả các cửa nẻo. Và cậu trở về phòng, đọc kinh và nằm chờ. Cậu lo lắng lắm, chốc chốc lại đứng lên đi qua đi lại.

Đến nửa đêm.

Cậu không nghe một tiếng động nào cả nhưng cậu vẫn lo sợ. Cậu bèn đi một vòng quanh nhà để xem xét. Mọi chuyện đều ổn cả. Không có gì bất thường.

Đến gần sáng.

Do quá mệt vì cứ đi lòng vòng kiểm tra trong nhà. Cậu trở về phòng định sẽ nằm nghỉ chút rồi đi học. Nhưng khi cậu vừa mở cửa phòng ra thì có một bóng đen nhào đến ôm chặt lấy cậu. Cậu bất ngờ đến không kịp định tâm lại xem mình đang bị gì. Cậu chỉ biết vùng vẫy nhưng càng ngày cậu càng cảm thấy như cơ thể mình tê liệt dần. Cậu mất dần sự phản kháng và ngất dần trong tay người đó. Nhưng trước khi ngất cậu còn thấy rõ người đó cuối sát mặt vào cổ cậu.

“Đau quá.” Cậu suy nghĩ trong đầu và cố cầu nguyện trong lúc cậu đang mất dần đi sự tỉnh táo của mình, cậu chỉ biết có ai đó đang cắn mạnh vào cổ mình và dường như người đó ôm mình chặt lắm, không thở được.

Hết hồi 1

Hồi 2: Máu

Cậu tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Cậu cảm thấy cơ thể rất đau đớn nhưng cậu không biết được chuyện gì đang xảy ra với mình trong lúc này. Cậu chỉ biết là mình đang nằm tại một nơi rất lạ. Một căn phòng được xây theo kiểu kiến trúc thời Pháp và khá tối.

- Cậu dậy rồi à?

- Cô là ai?

- Tôi là người được cử vào đây để chăm sóc người mới.

- Người mới?

- Phải, là cậu đấy.

Cậu không hiểu cô gái đang đứng nói chuyện với cậu là ai nhưng qua cách ăn mặc và ánh mắt của cô gái ấy. Cậu cảm thấy hơi sợ trong lúc này. Cậu nhìn vào trong ánh mắt ấy của cô gái ấy. Dường như trong ánh mắt đó không có chút gì cảm giác của người sống cả. Đó chỉ là một ánh mắt màu tro vô hồn và cô ta đang nhìn cậu như quan sát mọi cử động của cậu. Đột nhiên cậu thấy sởn cả gai óc và toát mồ hôi lạnh khi người con gái ấy đẩy về phía cậu một cái ly lớn trong đó chứa thứ chất lỏng màu đỏ đỏ như máu.

- Cái gì vậy?

- Máu.

- Hả? Cô nói gì?

- Cậu làm gì ngạc nhiên vậy? Đó là quy luật mà. Đáng lý chủ nhân phải nói rõ cho cậu biết từ trước rồi chứ.

- Cái gì chủ nhân, tôi không hiểu.

- Thôi không nói dài dòng nữa. Máu này chủ nhân lấy từ chính mình cho cậu uống đó. Cậu thật may mắn. Chúng tôi khi còn là người mới như cậu phải tự đi kiếm máu mà nuôi mình.

- Máu? Người mới? Tôi không hiểu, chị vui lòng giải thích cho tôi với.

- Thế chẳng phải chủ nhân đã giải thích cho cậu và cậu đã đồng ý rồi sao?

- Không tôi không biết gì cả.

- Vậy để chủ nhân tự giải quyết chuyện của mình. Chủ nhân không cho chúng tôi nói chuyện gì với cậu cả. Và không được ở lâu trong phòng của cậu. Thôi cậu uống cho xong để tôi hoàn tất đúng nhiệm vụ.

- Không tôi không uống đâu. Có chết cũng không uống.

- Cậu mà làm như vậy chủ nhân sẽ giận lắm đấy. Còn nữa, cậu không uống thì cậu không sống qua được ba ngày đâu. Trong ba ngày đầu tiên kể từ khi tỉnh dậy cậu phải được cung cấp máu liên tục, đó là quy luật.

- Tôi không uống, tôi không hiểu quy luật của mấy người. Cho tôi về.

Bỗng một tiếng hỏi vọng lớn từ phía hành lang

- Có chuyện gì vậy?

- Dạ thưa tổng quản, cậu bé do chủ nhân mới đem về không chịu uống phần máu dành sẵn cho mình.

- Có chuyện nực cười đó sao? Ma cà rồng mà không uống máu à? Nghe tếu nhỉ. Cô ra ngoài để ta vô thuyết phục cậu bé ấy.

- Dạ.

Nói rồi cô gái ấy biến mất trong bóng tối. Cậu giật mình khi nghe tiếng loảng xoảng đến gần mình. Âm thanh thì nghe gần lắm nhưng người thì không thấy đâu cả.

- Chào cậu bé cứng đầu!

- Ai………ai vậy?

- Ta, tổng quản và là người quản lý các ma cà rồng cấp thấp ở đây. Còn cậu, tại sao không uống phần tặng phẩm cao quý mà chủ nhân dành cho mình?

- Ông nói gì? Mấy người là ma cà rồng? Là quỷ hút máu? Chúa ơi……….

Cậu mới cất tiếng gọi Chúa thì giọng cậu bỗng khàn đặc lại. Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Nhưng cậu cố sắp xếp mọi thứ lại, cậu đang bước vô phòng của mình, rồi có ai đó ôm chặt lấy cậu, và rồi cậu thấy đau vùng cổ.

“Cổ? Cổ họng mình?”

Cậu đưa tay lên sờ thử thì thấy 2 dấu răng để lại trên cổ mình.

“Không lẽ mình bị quỷ hút máu cắn? Không lẻ mình sẽ trở thành người giống như quỷ hút máu? Chúa ơi!!!!!!!!”

Cậu nghĩ đến Chúa. Nhưng khi vừa nghĩ đến cậu liền cảm thấy đầu đau dữ dội. Đau đến không thể ngồi được. Cậu bật ra giường nằm thở dốc.

- Cậu mới nghĩ đến những điều cấm kị đúng không?

- Cấm kị? Ông nói gì thế?

Cậu cố gắng cất tiếng nhưng cổ họng cậu lúc này như đang bị ai đó siết chặt. Đau lắm.

- Luật của ma cà rồng không được nhắc đến Chúa, không được đọc kinh thánh trong cơ thể của bóng tối. Bộ chủ nhân chưa nói với cậu sao?

- Tại sao? Tại sao vậy?

Hai hàng nước mắt bắt đầu lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp, cậu bật khóc. Tên tổng quản không biết làm gì hơn là hiện nguyên hình ra an ủi cậu bé.

- Làm ơn đi cậu bé. Chúng tôi chỉ muốn hoàn thành tốt công việc mà chủ nhân giao thôi. Xin cậu làm ơn hợp tác với chúng tôi. Nếu không chủ nhân sẽ trừng phạt chúng tôi rất nặng. Xin cậu rủ lòng thương.

Tên tổng quản quỳ xuống trước mặt cậu. Cậu vội ngồi bật dậy đỡ ông ấy. Cậu phát hiện ra ông ấy là một người đã khá lớn tuổi. Ăn mặc rất lịch sự nhưng chân ông ta lại có sợi xích lớn quấn quanh.

- Chắc bác đau lắm ạ?

- Cậu……..Sao cậu?

- Dạ bác cho cháu xin lỗi. Lúc nãy cháu thật vô lễ, cháu không biết bác đã có tuổi rồi. Mà sao chân bác bị như vậy ạ?

- Chủ nhân phạt tôi vì tôi không hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao cho. Mà cậu bé này, lần đầu tiên trong cuộc đời làm tổng quản của tôi có một con ma mới gọi tôi một cách lễ phép như vậy đấy.

- Cháu……….

Cậu bắt đầu thấy sợ hãi nơi này. Sợ hãi cái người mà nãy giờ ông tổng quản và cô gái kia gọi là chủ nhân.

“Hắn ta ghê gớm như thế nào mà bọn họ lại phải sợ hãi như vậy chứ? Tại sao hắn lại đi trừng phạt người khác một cách tàn bạo như vậy? Hắn ta bắt ta về đây để làm gì cơ chứ? Ta có thỏa thuận gì với hắn đâu. Làm sao ta dám phản bội Chúa để bán rẻ linh hồn ta cho hắn được.”

Nhưng cậu buộc phải dừng dòng suy nghĩ của mình tại đó vì đầu cậu đang bắt đầu đau như búa bổ. Cậu không còn cảm giác mọi thứ xung quanh đang diễn ra thế nào nữa. Cậu bắt đầu ngất đi.

- Cậu bé! Ê cậu bé. Tỉnh lại đi.

- Ông có lay cũng vô ích, cậu ấy ngất rồi.

- Sao còn chưa lui vào trong? Mi muốn chủ nhân phát hiện mi không chăm sóc tốt cậu bé mà chủ nhân mới mang về à?

- Hứ. Làm như ghê lắm vậy đó. Mới về đến nơi đã được chủ nhân bồng đến tận giường rồi. Người ta thường khi bị cắn chỉ hôn mê có 1 ngày, còn nó hôn mê đến 3 ngày. Ngày nào chủ nhân cũng vào phòng nó và ngồi ngắm nhìn nó. Rồi chưa kể hồi sáng này còn tự cắt tay lấy máu cho nó uống nữa chứ. Ngày xưa có ai được chủ nhân đối đãi tốt đến thế đâu?

- Cô ghen à?

Ông tổng quản già nhìn cô gái bật cười.

- Tôi mà thèm á. Tên nhóc này đến sau mình mà. Nếu xét theo vai vế tôi hơn nó nhiều cấp rồi, nó không đủ sức mà chọi với tôi đâu. Mà còn nữa, nó đã phạm luật mấy lần rồi nhỉ? Phải báo lại cho chủ nhân mới được.

- Tôi xin cô. Cậu ấy chưa biết gì cả. Cậu ấy còn không biết chúng ta là ai nữa mà.

- Giả nai thì có. Làm bộ nhõng nhẽo để được cưng chiều. Nó không uống ly máu đó để tôi uống cho.

- Ê……… Không được. Cô muốn chết hả? Chủ nhân biết được là cô thê thảm lắm đó.

- Ông không nói, tôi không nói, ai mà biết. Có gì tôi mà có bị phát hiện tôi cũng không khai ông ra đâu. Ông yên tâm đi.

- Nhưng mà………………….

- Dù gì nó cũng đâu có uống đâu. Vậy để tôi uống.

Cô gái cầm ly lên và uống một cách ngon lành thứ nước trong ly ấy. Bỗng có một tiếng động lớn bật mạnh cửa ban công.

- Kính chào chủ nhân. Mừng chủ nhân đã về.

Hai tên đầy tớ trung thành quỳ xuống. Con người chăng, à không, là một con dơi, nó bay thẳng vào phòng, rồi từ từ con dơi ấy thu đôi cánh của mình lại, sau đó trong chớp mắt con dơi ấy biến thành một thanh niên cực kì điển trai nhưng lại có một gương mặt lạnh lùng. Kẻ ấy tiến về phía giường nơi cậu bé đang nằm. Lấy tay nâng nhẹ nhàng cậu bé lên. Hắn nhìn và hỏi.

- Tỉnh chưa?

- Dạ……….

- Ta hỏi đã tỉnh chưa?

- Dạ rồi ạ. Nhưng do……………

Ông quản gia đang kiếm cách nói đỡ lời cho cậu bé thì cô gái đang quỳ bên cạnh lên tiếng.

- Dạ từ chối đặc ân của chủ nhân, còn phạm vào điều cấm ạ. Phạm nhiều lần nên mới ra nông nỗi này thưa chủ nhân.

Cậu loáng thoáng nghe gì mà “Điều cấm” gì mà “Đặc ân”…. Cậu ráng mở mắt ra nhìn thì thấy con người ấy, kẻ đã cắn cổ cậu và biến cậu thành thứ nửa người nửa quỷ như thế này. Cậu hận hắn. Thật sự rất căm ghét hắn.

- Xin Chúa hãy chúc lành cho chúng con, cho những người lương thiện đang còn chịu những khổ đau của cuộc đời. Xin Chúa hãy ban ơn và che chở cho linh hồn yếu đuối của chúng con. Amen.

Cậu muốn đưa tay làm dấu thánh giá nhưng cậu không thể. Cơ thể cậu như có ai đó đâm nhiều mũi kiếm vào. Cậu khạc ra máu, rất nhiều máu và làm bẩn cả cơ thể của kẻ nãy giờ đang ôm chặt lấy cậu.

- Chính chủ nhân tận mắt thấy. Dám dùng cơ thể của bóng đêm để đọc lời cầu nguyện. Tên này đáng tội chết. Xin chủ nhân hãy trị tội nó.

- Chủ nhân, cậu bé này mới đến không biết chuyện xin chủ nhân rộng lòng thương.

Mặc cho 2 tên đầy tớ mỗi người nói một kiểu. Kẻ ấy chỉ nhìn cậu và hỏi.

- Ly đâu?

- Dạ…………….

- Ta hỏi ly đâu?

- Dạ thưa chủ nhân, mới nãy do quá tức tối vì sự khinh miệt của tên nhóc dành cho chủ nhân. Dạ tôi ………..

- Mi làm gì?

Hắn quay mặt lại hỏi, ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn thẳng vào cô gái.

- Dạ tôi không làm gì cả ạ.

- Ta không muốn nhắc lại câu hỏi. Ta cũng không phải là người kiên nhẫn đâu.

- Dạ thưa chủ nhân……….

- Dạ cậu bé ấy làm đổ hết rồi ạ.

Cô gái đáp nhanh nhẩu đáp. Và vị chủ nhân ấy liếc mắt nhìn xung quanh một lúc rồi dừng lại ở chỗ cái ly đang đặt trên bàn. Rồi ánh mắt ấy nhìn về phía cậu bé đang nằm trong tay hắn. Hắn khẽ thở dài và nhẹ nhàng đặt cậu bé ấy nằm xuống.

Hắn quay sang và nhìn về phía hai người đầy tớ trung thành của hắn. Đột nhiên 2 người ấy bỗng bị hất lên trần, sau đó văng thẳng xuống sàn.

- Ta vốn ghét ai nói dối ta.

Hắn từ từ tiến lại gần cô gái. Và tay hắn bóp chặt cổ cô gái ấy, sau đó hắn giật mạnh tay ra. Đầu cô gái ấy rơi xuống sàn lăn lóc. Hắn khẽ liếm tay mình.

- Thứ máu ô uế này nên bị thanh tẩy đi từ lâu rồi. Còn mi.

Hắn quay lại người đầy tớ già.

- Dạ thưa chủ nhân, tôi…………..

- Mi bao che cho nó cũng là một cái tội. Nhưng nghĩ tình mi cũng biết quan tâm cho người của ta mới đem về. Ta chỉ cho ngươi đeo thêm một sợi dây xích và thêm một quả tạ ở chân thôi.

- Dạ, dạ, tạ ơn chủ nhân. Chủ nhân thật nhân hậu bao dung ạ. Tạ ơn chủ nhân.

- Lui ra.

- Dạ.

Hắn búng nhẹ ngón tay và từ đâu một quả tạ và một sợi dây xích hiện ra, quấn chặt vào chân của lão nô bộc. Lão nô bộc bản thân đã đi đứng khó khăn vì một sợi xích rồi nay lại thêm một sợi nữa càng làm cho việc đi lại gặp nhiều cản trở. Nhưng lão vẫn quỳ xuống tạ ơn chủ nhân rồi lui ra ngoài theo lệnh.

Trong phòng hiện giờ chỉ còn có hắn và cậu bé ấy. Cậu bé đang mê man. Hắn nâng đầu cậu bé dậy và đặt vào môi cậu bé một nụ hôn. Nhưng có vẻ hắn hơn tham lam nên nụ hôn ấy từ từ tiến về phía dưới cổ và dừng lại ở chỗ vết cắn cũ. Hắn cắn thêm một lần nữa vào chiếc cổ trắng trẻo ấy. Lần này không mạnh bằng lần trước và cũng không hút máu.

Hắn buông cậu ra sau khi đã thỏa mãn việc cắn cổ cậu. Hắn bắt đầu cắt tay mình và để máu chảy từng giọt vào miệng cậu. Môi cậu trong cơn mê vẫn mím chặt lại không chịu tiếp nhận. Hắn phải ép sát tay vào miệng cậu và hắn bắt đầu đọc những câu chú có tác dụng trị thương để chữa lành những vết thương cho cậu. Hắn khẽ thở dài.

- Đúng là cứng đầu! Nhưng để coi được bao lâu.

Hắn mỉm cười trong đêm tối. Một nụ cười rất lạnh và đáng sợ.

Hết hồi 2.

Hồi 3: Biệt thự cổ

Cậu thức dậy sau một giấc ngủ dài. Cậu cảm thấy khắp người ê ẩm. Cậu bước xuống giường và đi về phía tấm gương đang treo nơi góc căn phòng. Cậu nhìn hình bóng của mình trong gương. Cậu vẫn vậy, vẫn gương mặt đó không có gì thay đổi. Nhưng chỉ khác là nơi cổ cậu có một vết cắn bầm tím.

Cậu bước về phía cửa phòng, cậu khẽ vặn tay nắm, cửa bật mở, cậu bước ra ngoài. Hành lang tối lắm, cậu phải cố mò đường mà đi. Cậu đang đi đến giữa hành lang thì cậu nghe được tiếng dây xích đang va vào nhau, và âm thanh đó càng lúc càng gần. Cậu hoảng sợ và đang chuẩn bị bỏ chạy thì thình lình có một cánh tay giữ chặt tay cậu lại.

- Bớ người ta……Ma………….ma………..

- Cậu bé cậu bé, ta nè! Tổng quản nè!

- Tổng quản nào? Buông ra………..

- Tổng quản, người mới gặp cậu hôm trước nè.

- Trời, cháu xin lỗi bác.

Cậu đưa tay lau mồ hôi và ngồi bệt xuống đất.

- Bác làm cháu hết hồn. Cháu sợ quá chừng.

- Thì công tâm mà nói ta cũng là ma mà. Mà cháu thì………

- Cũng đã là ma cà rồng rồi.

Cậu rất buồn khi chính miệng mình phải thốt ra câu nói ấy.

- Thôi mà, là ma cà rồng cũng đâu đến nỗi nào đâu. Ít nhất là cháu cũng sẽ không bao giờ già đi nữa và sẽ giữ mãi được sinh mạng của mình.

- Sống làm gì khi cuộc sống phải dựa vào sinh mạng của người khác! Nhìn thấy người khác chết chỉ vì để cho mình được sống cháu không chịu được. Chẳng thà giết cháu đi.

- Cháu thật là con người kì lạ. Mà hình như chủ nhân của chúng ta có vẻ thích cháu lắm thì phải. Ngài không để cho cháu chết đâu.

- Cháu sẽ tự sát. Cháu mặc kệ hắn có cho phép hay không.

- Cháu không làm được đâu. Vì chủ nhân đã ếm lời nguyền lên cháu rồi. Cháu không được phép từ chối sự sống của mình đâu nhóc à.

- Hắn đã làm gì cháu?

Cậu hỏi một cách khẩn trương thật sự. Thật tâm hiện giờ cậu không thể biết được trong cơ thể của mình còn bao nhiêu phần là của một con người nữa. Hắn làm cho cậu biến thành nửa người nửa quỷ như thế này chưa đủ hay sao mà hắn còn muốn cậu tiếp tục sống cuộc sống như thế này nữa?

- Thật ra thì không có gì cả. Ta chỉ thấy chủ nhân có dặn mọi người là phải trông chừng cậu bé cẩn thận, không được để cho cậu bị thương tổn hay làm bất cứ trò ngu xuẩn nào, nếu không chủ nhân sẽ trừng trị bọn ta.

Dường như nhận thấy mình đã lỡ lời và có thể sẽ bị chủ nhân trừng trị vì tội nói ra những chuyện không nên nói. Vì thế nên ông phải vội phân trần với cậu bé chỉ mong cậu hiểu và đừng hỏi thêm nhiều nữa.

- Sống hay chết là quyền tự do của cháu, hắn không có quyền can thiệp vào.

- Cậu không nên nói vậy. Chủ nhân yêu quý cậu lắm.

- Hắn ta?

Cậu mở to mắt nhìn vị tổng quản già một cách ngạc nhiên làm vị tổng quản cũng phải phì cười trước thái độ cực kì dễ thương của cậu.

- Cậu nhóc nè, để tôi dẫn cậu đi tham quan một vòng quan nơi ở của chúng ta.

Nói rồi không để cậu bé kịp phản ứng gì cả. Ông đã vội kéo tay cậu dẫn đi. Lúc này cậu mới để ý đến hình như tối hôm qua chân ông chỉ bị xích có một bên thôi. Sao hôm nay lại bị xích đến hai bên lận? Cậu vội hỏi.

- Bác ơi, cháu có thể hỏi được không ạ?

- Uhm, có chuyện gì?

- Sao hình như hôm qua cháu thấy bác chỉ bị khóa có một bên chân sao hôm nay lại bị đến hai bên và có thêm quả tạ nữa vậy ạ?

- À, cái này tại ta không chăm sóc cậu đàng hoàng nên chủ nhân phạt ta. Không sao đâu, ta quen rồi. Cậu bé đừng lo.

- Hắn ta thật quá đáng mà.

Cậu nói trong tức giận. Lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy một ai đáng ghét đến cỡ đấy. Hắn có quyền hành gì mà mọi người lại phải sợ hắn đến như vậy chứ? Tại sao mọi người phải nghe lời hắn một cách tuyệt đối như vậy? Còn nữa, hắn, tại sao hắn lại thích cậu? Hắn yêu quý cậu sao? “Vớ vẩn thật”. Cậu tự gạt suy nghĩ ấy đi khỏi đầu mình.

Ông tổng quản không nói gì cả. Nhưng có lẽ ông ta vui lắm khi cậu bé này quan tâm cho ông đến như vậy. Từ khi vợ và con trai ông mất đến khi ông chọn cho mình cuộc sống vĩnh cửu này, chẳng một ai thèm để tâm đến ông cả. Ông sống như một cái bóng trong tòa nhà rộng lớn này.

À không, không chỉ một mình ông. Ai trong căn nhà này cũng vậy cả. Họ không phải vì lý do này cũng vì một lý do khác mà chọn cho mình cuộc sống vĩnh cửu. Nhưng hết thẩy họ đều đối xử với nhau một cách rất lạnh lùng, họ không muốn bày tỏ cảm xúc với người lạ và nhất là họ không muốn chủ nhân yêu quý ai đó hơn mình cả.

Cậu bước dài theo lão tổng quản. Cậu đi hết dãy hành lang này lại đến một dãy hành lang khác. Phải nói rằng cả tòa nhà như một hệ thống mê cung rộng lớn và nếu như không có người dẫn đường thì rất có thể sẽ bị lạc nếu như ai đó lỡ chân bước vào đây.

Và lạ một điều là cả hai bên hành lang đều có những chân nến và nến được cấm sẵn đó nhưng không ai châm lửa cho nến cháy cả.

- Bác ơi, tại sao mình có nến mà không châm lên. Sao lại để hành lang tối vậy ạ?

- Bộ cậu thích ánh sáng à?

- Cháu thích nhìn ánh nến đang cháy, nhưng tại sao có nến mà không thắp hả bác?

- Uhm, nếu như cậu muốn thì thắp cũng được thôi, chẳng ảnh hưởng gì cả.

Nói rồi ông liền quơ tay và nến tự động được thắp sáng. Có ánh sáng rồi cậu cảm thấy dễ chịu hơn. cậu ghét nơi nào tối tối lắm. Cậu tiếp tục đi theo ông và họ đến một căn phòng lớn. Ông đẩy cửa cho cậu bước vào trong và cậu thấy trong phòng này chứa rất nhiều sách. Cậu đang say mê nhìn ngắm giá sách thì tự dưng có những bóng đen xuất hiện, càng lúc càng nhìều, chúng bu quanh cậu và cậu bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Cậu cầm chặt tay ông và hét lên.

- Ma………………

- Không phải, không phải đâu. Nè, không được dọa cậu bé. Cậu bé chỉ mới đến nên chưa hiểu chuyện. Mọi người có gì nhớ giúp đỡ.

Từ bóng đen ấy bắt đầu hiện rõ dần ra những hình thù con người. Họ nhìn cậu chăm chú rồi bỏ đi.

- Họ không thích cháu phải không ạ?

- Không có gì lạ cả nhóc à. Kệ họ đi. Họ chỉ không thích người mới thôi. Ai mới đến đều bị như vậy cả. Rồi cậu sẽ quen thôi.

Cậu im lặng bước theo ông và ông giới thiệu từng căn phòng cho cậu. Nhìn chung về kết cấu thì tòa nhà này không khác mấy tòa biệt thự cổ của Pháp. Nhưng chỉ hơn khác hơn là tất cả cửa trong tòa nhà hoàn toàn được che phủ bởi những tấm rèm cửa cực đẹp. Có lẽ chúng được xuất xứ từ Ấn Độ hay một nước nào đó chuyên về ngành dệt may chăng?

- Tại sao tất cả cửa đều phải được che phủ bởi rèm vậy bác?

- Tại vì quỷ hút máu cấp thấp như cháu không thể tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời được.

- Nếu tiếp xúc thì sao ạ?

- Bị đốt thành tro chứ sao. Thôi đừng để tâm đến chuyện đó. Dù gì thì qua một thời gian nữa cậu sẽ không cần phải hút máu người khác để sống và cậu có thể ăn uống như người bình thường.

- Vậy thời gian đó là bao lâu?

- 1 năm. Nhưng trong 1 năm đó cậu vẫn phải kiếm máu mà nuôi sống mình.

- Vậy tại sao hắn lại đi hút máu cháu?

- Ý cậu nói chủ nhân à? Chủ nhân thích làm việc gì chúng tôi không được phép hỏi. Nhưng chủ nhân hiếm khi ban cuộc sống vĩnh hằng cho người khác lắm. Và chỉ ban cho người thật sự đón nhận thôi. Đa phần chủ nhân có hút máu người khác nhưng theo tôi được biết là chủ nhân sẽ giết luôn chứ không để người đó sống.

- ……………………

- Nhưng cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa. Không tốt cho sức khỏe cậu đâu. Đừng bận tâm đến việc làm của chủ nhân nữa.

Đi hết tòa nhà ấy cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ. Cậu được ông tổng quản đưa về phòng và được dặn phải nghỉ ngơi nhiều. Cậu thắp nến lên cắm đầy phòng và từ từ cảm nhận hết được vẻ đẹp lung linh kì ảo của nó. Cậu đi qua đi lại tham quan phòng mình. Phòng cậu được trang trí khá đẹp, tất cả bàn ghế đều được phối thành màu sắc mà cậu yêu thích. Cứ như là cậu mới trải qua một giấc mơ vậy.

“Giờ này chắc ba mẹ lo lắng cho con lắm. Con xin lỗi ba mẹ vì hiện giờ con không thể nào ở bên cạnh ba mẹ được. Xin ba mẹ hãy quên con đi và đừng tìm kiếm con nữa. Xin hãy coi con như người đã chết. Mà thật sự thì con cũng đã chết rồi!”

Cậu bật khóc sau khi chấm dứt dòng suy nghĩ đó. Cậu không muốn nghĩ thêm nhiều nữa, trong đầu cậu hiện giờ chỉ có hình bóng của kẻ đã cướp đi cuộc sống của cậu. Cậu hận hắn vô cùng. Cậu chỉ mong chờ có dịp được đối mặt với hắn để hỏi rõ hắn cậu đã làm gì mà hắn lại cướp đi cuộc sống của cậu. Cậu không cần thứ gọi là vĩnh hằng này. Chẳng thà hắn giết cậu đi còn hơn để cậu sống cuộc sống như thế này.

Trời gần sáng. Cậu bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Ở đây cậu mất dần khái niệm về thời gian nhưng cậu biết được khi nào trời gần sáng vì lúc đó tự dưng có một cơn buồn ngủ sẽ kéo đến và khép mắt cậu lại.

Nhưng hôm nay cậu cố không ngủ. Cậu muốn ngắm nhìn ánh nắng mặt trời, cậu muốn thấy cây cỏ đón chào ánh bình minh. Cậu cố thức.

6h sáng.

Cậu bật dậy bước ra mở cửa rèm. Ánh nắng mặt trời nhè nhẹ chiếu lên da thịt cậu. Bỗng nhiên cậu cảm thấy bỏng rát khắp người y như đang bị thiêu sống vậy. Cảm giác đó càng ngày càng dữ dội. Cậu ngã bật xuống sàn nhà nằm bất tỉnh và da cậu bắt đầu đỏ dần lên.

Rầm………. Vút………..

Tất cả rèm cửa đều bị kéo lại một cách nhanh chóng.

Đột nhiên trong phòng cậu lại xuất hiện một bóng đen lớn, bóng đen ấy bao trùm lấy cậu. Che phủ con người cậu. Từ bóng đen ấy hiện ra một thanh niên tuấn tú nhưng lại mang một gương mặt lạnh lùng khó chịu. Hắn bế cậu lên giường, nhẹ nhàng đặt tay lên những vết thương của cậu và từ từ gương mặt của cậu dãn ra như không còn cảm giác đau đớn nữa.

Hết hồi 3.

Hồi 4: Gặp gỡ

Cậu giật mình tỉnh dậy vì cảm thấy như có ai đó đang gọi mình. Cậu cố rướn người dậy nhưng không được vì có một lực nào đó đang giữ chặt cơ thể cậu lại. Cậu dụi mắt nhìn thì thấy một gương mặt tuấn tú đang nhìn cậu. Chủ nhân của gương mặt ấy không ai khác hơn là hắn, người đã hại cậu có cuộc sống như thế này. Cậu gắng vươn người dậy nhưng lực cản lớn hơn níu giữ cậu lại.

- Đúng là cứng đầu.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên một cách đáng sợ.

- Thay kệ tôi. Tôi không cần ông thương hại. Ông có ý gì mà lại để tôi sống cuộc sống này? Tại sao không giết tôi luôn?

- Vì ta thích. Thích nhìn gương mặt bướng bỉnh của cậu.

- Ông…….đồ điên……….tôi…………

- Cậu mới vừa mắng chửi người khác à? Ta có nghe lầm không? Lạ nhỉ. Từ khi cậu được sinh ra cho đến lúc lớn hình như cậu chưa từng mắng ai một tiếng nào mà. Cho dù kẻ đó có quá đáng với cậu đến đâu đi nữa.

- Sao ……………..

- Ý cậu hỏi sao ta biết à? Ta biết mọi chuyện về cậu. Và hiện nay ta là chủ nhân của cậu. Cậu nên biết lễ phép với ta chút thì cuộc sống của cậu sẽ dễ chịu hơn nhiều.

- Lễ phép? Đừng hòng ta quỳ trước mặt ông, đừng hòng ta gọi ông là chủ nhân.

- Khá dữ dội.

- Ông đi chết đi.

Nói rồi cậu ném vào hắn bất cứ thứ gì cậu có thể với tới. Hắn biến mất trong làn khói đen nhưng trước đó hắn vẫn còn kịp chụp lấy tay cậu và hôn lên đó. Điều đó lại càng làm cậu thêm bối rối và đỏ mặt. May mắn nhờ có màn đêm che phủ gương mặt đang đỏ lên của cậu. Nếu không thì chắc lúc này cậu sẽ khiến biết bao nhiêu người phải dùng thuốc trợ tim.

Nhưng hắn thấy được gương mặt lúc ấy của cậu. Hắn khẽ mỉm cười và bỏ đi. Không quên dặn mọi người phải coi chừng cậu và không cho phép cậu làm bất cứ điều gì nguy hại đến tính mạng.

Cậu bị bỏ lại trong phòng một mình. Lúc ấy cậu khá bực bội nên đang kiếm cái gối nào đó để trút giận.

“Tại sao hắn biết mọi thứ về mình? Tại sao hắn…………..”

Cậu vơ lấy cái gối trên giường và ném mạnh nó về phía cửa.

- Ui da.

- Á xin lỗi.

- Tôi có làm gì sai mà cậu trừng phạt bằng cách này?

Đối diện với cậu là một thanh niên bằng tuổi cậu. Nhưng có vẻ như cậu bé là người nước ngoài vì màu tóc và màu mắt hoàn toàn khác cậu. Cậu bé ấy có màu tóc vàng óng như tơ và đôi mắt xanh xinh đẹp. Nhìn cậu bé ấy thật đẹp và trong sáng. Cậu không thể ngờ rằng cậu bé ấy lại là ma cà rồng.

- Chào cậu, tôi tên Marthin. Tôi đem dồ ăn vô cho cậu nè.

- Ơ…..Chào, xin lỗi cậu, tôi không cố ý. Thành thật xin lỗi.

Cậu bé đỏ mặt lên và hơi ngượng nghịu vì chính mình đã hành xử một cách thô lỗ quá đáng.

- Cậu dễ thương và trong sáng như vậy hèn chi chủ nhân yêu mến cậu.

- Đừng nhắc đến hắn nữa. Làm ơn.

- Hahahahahha……. Đúng là khó tin thật. Thôi không nhắc thì không nhắc. Cậu phải uống hết cái này nhé. Không thôi số phận tôi sẽ không khác hơn số phận của cô gái lần trước đâu.

- Cô gái lần trước? Chị ấy bị sao?

Cậu lo lắng hỏi.

- Thì cũng chẳng sao cả. Chỉ bị đứt đầu thôi. Chuyện thường ấy mà.

- Trời ạ! Tại sao vậy?

- Vì bị chủ nhân phạt nhưng xin vui lòng đừng hỏi nhiều quá. Cậu biết càng nhiều chủ nhân sẽ phạt lây cả tôi nữa đấy.

- Còn bác tổng quản sao rồi?

Cậu bé lo lắng vì hôm trước tổng quản đã nói cho cậu nghe khá nhiều điều về hắn.

- Ông già đó à. Chưa chết đâu. Chủ nhân hôm qua về đã bận lo cho cậu mà quên mất mọi thứ xung quanh. Có lẽ chủ nhân sẽ không trách lão ấy đâu bởi vì lão ấy biết cách chăm sóc cậu khá tốt mà.

- Tôi…………………

Cậu có cảm giác như chính mình đang là gánh nặng cho mọi người trong căn nhà này vậy. Họ không ai ưa cậu cả vì qua cách họ nói chuyện và cư xử cậu hiểu chứ. Họ coi cậu như một cái gai đáng ghét cần được loại trừ. Chỉ có tổng quản là quan tâm đến cậu như một người thân trong gia đình mà thôi.

- Đừng buồn như vậy. Không phải lỗi của cậu đâu. Đừng tự trách mình.

- Cám ơn cậu nhiều.

- Thật lòng mà nói cậu là một con người trong sáng và thánh thiện như vậy tại sao lại chịu làm ma cà rồng?

- Tôi đâu muốn làm đâu. Tất cả chỉ tại hắn.

- Thôi đừng gọi chủ nhân như vậy. Bị nghe thấy là sẽ bị phạt nặng lắm đó.

- Nhưng còn cậu, tại sao lại làm ma cà rồng?

- Vì tôi bị ung thư máu. Ba mẹ tôi bán hết cả gia tài để chữa trị cho tôi. Đến nỗi họ không còn cách nào khác phải tự sát để mong số tiền bảo hiểm ít ỏi sẽ khiến cho bệnh viện chịu thay tủy cho tôi. Nhưng họ lầm. Con người đối đãi với nhau lạnh lùng lắm cậu bé à. Không ai cho không ai cái gì đâu. Cùng lúc với tôi có một cô con gái của nhà tỷ phú cũng bị chung căn bệnh. Mà bệnh tình thì không nặng bằng. Nhưng tất nhiên là cô bé ấy được cứu chữa trước rồi. Quy luật mà.

- Tôi xin lỗi đã nhắc lại chuyện buồn của cậu.

- Ngốc quá, tôi không cảm thấy buồn khi kể câu chuyện này đâu. Tôi quen rồi. Mà đâu ai trong này rảnh mà ngồi nghe tôi kể chuyện của mình. Chỉ có cậu chịu nghe thôi. Và cậu có muốn biết tiếp theo câu chuyện của tôi là như thế nào không?

- Vâng, nếu được xin cậu kể tiếp.

Cậu bé tóc vàng khẽ mỉm cười.

- Tôi biết mình sắp chết đến nơi rồi. Tôi không tin có thiên đàng và có nhân quả. Vì nếu thật sự có thì tại sao người tốt phải chết hàng loạt để người xấu được sống sung sướng? Tại sao ba mẹ tôi cả đời nhịn ăn nhịn mặc chỉ để lo chữa trị cho căn bệnh quái ác của tôi và kết cuộc thì sao? Họ cũng chết một cách tức tưởi. Họ chết và được chôn cất nhờ vào phúc lợi của nhà nước. Họ không muốn số tiền bảo hiểm ấy bị xé lẻ ra, họ chỉ mong tôi được chữa khỏi bệnh.

Ngừng một lúc rồi cậu tiếp.

- Và tôi gặp chủ nhân khi đang đứng một mình trên tầng thượng của bệnh viện. Tôi đang có ý định nhảy lầu để đi theo ba mẹ tôi. Nhưng chủ nhân đã cản tôi lại. Chủ nhân hỏi tôi vì sao tôi từ chối cuộc sống do chính ba mẹ tôi đã dùng cái chết mà cố giữ lấy cho tôi. Và lúc đó tôi đã đồng ý cuộc sống vĩnh cửu này. Tôi tin vào sự lựa chọn của mình và tôi tin là ba mẹ tôi cũng hạnh phúc nếu như thấy được hiện giờ tôi đang còn sống.

- Tôi……………..

- Cậu bé à. Tôi nghĩ cậu bé là con người thánh thiện như vậy thì tại sao lại chọn cuộc sống này nhỉ? Mà dù gì đi nữa khi bước vào trong ngôi nhà chung này, không vì một lý do này cũng vì một lý do khác mà thôi. Nhưng lý do chung nhất là do chúng tôi mong thoát khỏi sự đau khổ của mình.

- Tôi không biết nói sao về trường hợp của cậu vì tôi không phải là cậu nên tôi không có quyền nói. Nhưng tôi tin là người tốt sẽ được tốt. Tôi tin nếu làm điều xấu sẽ bị báo ứng. Không vào kiếp này thì sẽ vào kiếp sau. Tôi tin cậu có được cuộc sống này có thể là do thượng đế đã xếp đặt. Và cũng có thể ngài đã cho tôi một cơ hội để làm quen với cậu chăng?

- Cậu nhóc thật ngây thơ và thánh thiện.

- Không đâu. Nhưng tôi chỉ mong cậu có thể chấp nhận một người bạn như tôi vì tôi mong muốn chia sẻ nỗi buồn cùng với cậu. Và tôi xin lỗi vì đã khơi lại vết thương lòng của cậu. Thành thật xin lỗi.

Cậu bé tóc vàng mỉm cười vì lần đầu tiên trong đời mình cậu bé được người khác xin được làm bạn để chia sẻ nỗi buồn. “Con người này thật tốt quá! Sao cậu ấy có thể sống được ở thế giới loài người nhỉ? Hay cậu ấy là thiên sứ bị thượng đế phạt vì một tội lỗi nào đó nên phải xuống trần gian?”

Đang mải mê suy nghĩ cậu nhóc tóc vàng không để ý rằng Đông Đông đã chạy đến gần bên cậu và nhìn cậu chăm chú để chờ đợi câu trả lời.

- Oái cái gì vậy?

Cậu nhóc tóc vàng ngước lên và đỏ mặt khi thấy ánh nhìn dễ thương đến chết người ấy.

- Tôi thật lòng muốn làm bạn với cậu mà. Xin cậu đừng từ chối nhé.

- Uhm, được rồi được rồi. Nhưng làm ơn đừng đứng sát tôi như vậy. Dễ chết người lắm đó.

“Chết người này là kể cả yếu tố khách quan lễn chủ quan đó.” Và rồi cậu bé tóc vàng đưa ly máu cho Chính Thù . Chính Thù buộc phải uống vì không muốn người bạn của cậu phải chịu phạt. Xong xuôi đâu đó, cậu bé tóc vàng chào Chính Thù và bước ra ngoài.

Trên hành lang cậu bé tóc vàng khẽ mỉm cười, cậu thầm cám ơn vị chủ nhân cao cả vì đã bắt cậu bé Chính Thù về đây để cậu có dịp gặp và làm quen một con người dễ mến như vậy. Hôm đó cậu bé vui lắm. Cả bé Chính Thù của chúng ta cũng vui nữa vì cậu đã có thêm một người bạn mới ở cái nơi u ám này.

“Hi vọng mình có thể chia sẻ nỗi buồn và mang lại niềm vui cho cậu ấy và cho những người trong tòa nhà này. Hi vọng mình sẽ được họ chấp nhận và họ sẽ không còn ghét mình nữa.”

Hết hồi 4.

Hồi 5: Đen và trắng

Cậu bắt đầu làm quen với cuộc sống mới của mình. Dần dần có vẻ như mọi người đã chấp nhận sự tồn tại của cậu. Họ không cố xa lánh cậu nữa mà họ lại có xu hướng muốn tiếp cận với cậu. Họ tò mò vì thấy cậu bé này lúc nào cũng vui vẻ với họ, lúc nào cũng cố tạo điều kiện bắt chuyện và an ủi họ. Họ cảm nhận cậu bé như một tia lửa nhỏ đang cố sưởi ấm cái nơi chốn lạnh lẽo này.

Về phần cậu bé, cậu cảm thấy không còn cô đơn nữa. Họ như những người thân, những người bạn của cậu. Họ lo lắng cho cậu mỗi khi cậu cãi nhau với hắn. Họ lo sợ cậu bị hắn phạt. Họ thường mang thêm đồ ăn của con người vào phòng cho cậu ăn và điều này làm cho cậu cảm động nhất. Cậu bắt đầu yêu quý nơi này. Yêu quý những con người này.

- Chào cậu bé.

- Dạ con chào cô.

Cậu bé buông vội quyển sách đang đọc dở xuống. À, không nói ra thì không ai biết. Nơi đây có rất nhiều sách. Nhiều như tất cả sách trên thế giới này đều được quy tụ về đây vậy. Cậu bé thì rất thích đọc sách và cậu đọc ngấu nghiến từng quyển sách một vì cậu nghĩ ”Đây là một cơ hội quý giá để đọc được nhiều sách hay như vậy”.

- Dạ có chuyện gì không cô?

- Không có gì. Chỉ là muốn đem cho con một vài quả táo thôi.

- Táo hả cô? Con thích táo lắm. Con cám ơn cô nhiều.

- Ngốc quá chừng con trai à. Ta chỉ tình cờ thấy được và lấy về đây thôi. Con thích là được rồi.

Cậu gọt ra và hai người ngồi ăn chung với nhau. Người phụ nữ lớn tuổi nhìn cậu bé ngồi ăn ngon lành và mỉm cười. Bà không ngờ chỉ vài quả táo nhỏ thôi mà khiến cho cậu bé vui đến thế. Như sực nhớ ra điều gì, bà hỏi cậu.

- Con mọc răng nanh chưa?

- Dạ????? Sao răng nanh là sao ạ?

- Thôi con há miệng ra đi.

Cậu bé ngoan ngoãn há miệng ra.

- Sao chưa mọc nhỉ? Ngộ thật. Đáng lẽ phải mọc rồi chứ. Không lẽ con không thể mọc răng nanh được? Nếu vậy thì nguy rồi.

- Dạ sao ạ?

Cậu bé nhìn người phụ nữ ấy một cách khó hiểu.

- Ma cà rồng dùng răng nanh để cắn và hút máu người khác. Con không có răng nanh sao có thể tự kiếm thức ăn một mình được?

- Con không cần đâu. Con không muốn cắn người khác. Con không muốn hại người.

- Có những con người thà chết đi còn đỡ phiền cho xã hội hơn là được sống. Đáng lẽ những con người ấy nên nhường cuộc sống lại cho những người đáng được sống hơn. Con còn trẻ con lắm nhóc ạ. Đừng suy nghĩ nhiều quá về vấn đề này.

- Nhưng con thật không hiểu. Không lẽ ai bị cắn rồi cũng sẽ thành ma cà rồng sao?

- Không đâu. Chỉ có những người tự nguyện muốn và những người đó đã được chủ nhân chọn lựa mới được. Còn những kẻ khác chỉ bị hút hết máu và chết thôi. Mà đa phần chúng đều là những kẻ không đáng để sống.

Câu nói ấy càng làm cậu thêm khó hiểu. Cậu càng ngày càng thắc mắc nhiều hơn về tên chủ nhân ấy. Tại sao hắn lại chọn cậu? Tại sao lại là gia đình cậu? Tại sao hắn biết mọi chuyện của cậu? Kể cả sở thích cá nhân nữa mà cậu không nói cho ai biết. Dường như con mồi chính của hắn là cậu chứ không phải là mẹ cậu. Cậu đang rất muốn hỏi chuyện hắn lúc này.

Đột nhiên người phụ nữ ấy nhìn vào mắt cậu và hỏi.

- Cậu Chính Thù đang nghĩ đến chủ nhân à?

- Dạ? Không……..không phải ạ………….

Cậu lắm bắp trả lời nhưng cậu không biết là mình nói dối tệ lắm.

- Cậu nói dối tệ thật. Còn nhỏ đừng nên gạt người lớn nhóc à.

Cậu đỏ mặt.

- Hèn chi chủ nhân yêu quý cậu đến như vậy. Cậu có muốn gặp chủ nhân không?

- Làm sao để gặp hắn ạ?

Người phụ nữ che miệng lại cười khiến cậu càng bối rối như bị đánh trúng tim đen.

- Thôi không sao đâu cậu nhóc à. Tôi sẽ chỉ cậu cách gặp chủ nhân. Cần phải dùng một chút phép thuật của bóng tối. Cậu muốn học không?

- Dạ muốn ạ. Nhờ cô chỉ cháu với.

- Uhm. Bây giờ học nhé. Cậu cần tập trung tư tưởng nghĩ về nơi cần đến hoặc người cần gặp, sau đó niệm cậu chú…………………………….thì cậu sẽ đến được nơi cậu muốn và gặp được người cậu cần gặp. Nhìn chung chủ nhân không cho ai được phép quấy rầy khi chủ nhân làm việc cả nhưng chắc cậu sẽ là ngoại lệ nhỉ. Thôi chúng ta cùng làm thử nhé. Đừng phân tâm khi thực hiện phép thuật đấy. Không cậu sẽ đi lạc đến đâu thì không ai biết được đâu.

- Dạ.

Cậu bé bắt đầu tập thử và cậu nghĩ đến hắn. Nhưng rồi cậu lại nghĩ đến nhà mình, nghĩ đến ba mẹ mình, sau đó cậu lại nghĩ đến tu viện nơi của các sơ người đã nuôi dưỡng cậu. Cậu cố gắng tập trung nhưng có vẻ như không được thành công cho lắm.

Bụp…………..

“Ủa đây là đâu vậy?”

Bao quanh cậu là một khu rừng già rậm rạp. Cậu không biết mình đang đứng ở đâu nữa. Cây cối rậm rạp che phủ hết mọi lối đi, ánh trăng của ngày đầu tháng không đủ sức thắp sáng đoạn đuờng dưới chân cậu. Cậu đi được vài bước thì vấp ngã.

- Ai da.

Chân cậu bị chảy máu vì gai nhọn của cây rừng đâm phải. Cậu cố đi từng bước, lò mò tìm lối ra. Cậu không dám dùng phép thuật vì sợ không biết mình sẽ lạc đến đâu nữa. Cậu cố đi thì nghe tiếng bước chân đằng sau cậu.

- Đứng yêu. Giơ tay lên. Từ từ quay lại đây.

- Dạ.

Cậu hoảng sợ và nghe theo người ấy.

- Ủa chỉ là một cậu nhóc thôi à. Xin lỗi tôi cứ tưởng cậu muốn vào đây săn trộm thú rừng quý hiếm vì đây là rừng cấm quốc gia mà. Mà sao cậu lại ở đây?

- Cháu bị lạc.

Cậu bật khóc ngon lành khiến cho bác giữ rừng phải hoảng lên tìm cách dỗ cậu bé nín.

- Thôi thôi đừng khóc nữa. Tôi dẫn cậu về đồn gác, ở gần đây thôi, chỗ đó có điện thoại. Tôi sẽ giúp cậu gọi về nhà cho ba mẹ đến rước.

- Cháu………..cháu……………

Cậu nghẹn ngào vì không biết phải làm sao trước sự giúp đỡ này. Cậu không thể gọi về cho ba mẹ, không thể để ba mẹ thêm đau lòng khi thấy cậu như vậy. Cậu lại càng không thể gọi về cho các sơ được. Vậy cậu phải làm sao đây?

Trong khi cậu đang bận suy nghĩ thì bác gác rừng đã đưa tay kéo cậu đi.

- Đây là đồn gác và cũng là nhà của tôi. Cậu ngồi tự nhiên đi.

- Dạ.

- Hahahahhah tôi khề khà lắm. Đừng khách sáo với tôi như vậy. Nghe cách ăn nói khách sáo quá tôi không quen.

- Dạ không phải cháu khách sáo đâu ạ. Cháu xin lỗi……..tại cháu quen……….

- Uhm biết biết. Qua cách nói chuyện của cậu tôi nghĩ chắc cậu phải là con nhà gia giáo lắm đây.

- Dạ…………..

- Cậu đang bị thương kìa. Để tôi băng giúp cậu vết thương. Ở yên đó nhé.

- Dạ…………….. Cháu cám ơn ạ.

- Ngốc quá cậu bé. Cùng là con người phải giúp nhau lúc hoạn nạn chứ. Để tôi đi lấy thuốc.

Cậu bé nhìn quanh một lượt. Căn phòng nhỏ này chứa đựng khá nhiều tranh vẽ tay. Tất cả đều là vẽ phong cảnh rừng. Có lẽ người gác rừng này rất yêu rừng. Nhưng tất cả bức tranh đều mang màu sắc u ám và rất buồn.

- Bác thích vẽ tranh lắm ạ?

- Uhm, tôi thích vẽ tranh lắm. Cậu thấy tranh tôi như thế nào?

- Dạ đẹp lắm ạ nhưng có cảm giác hơi buồn.

- Uhm, cuộc đời tôi vốn thế mà. Tôi bỏ cả cuộc sống gia đình để chăm sóc cho cánh rừng quốc gia này. Ai cũng bảo tôi là ông già điên lẩm cẩm. Tôi càng cố sức bảo vệ bao nhiêu thì con người càng phá hoại nó bấy nhiêu. Cậu biết không chỉ mới cách đây 2 năm thôi. Cánh rừng này còn rất nhiều loại thú quý hiếm. Nhưng dần dần con người cứ bắt, giết riết rồi không còn lấy một mống. Nhiều khi nghĩ lại buồn lắm cậu ạ. Không biết mình làm như vậy vì ai? Vì cái gì? Tại sao mình lại bỏ cả cuộc đời đi lo cho rừng để rồi rừng không tăng thêm mà ngày càng giảm đi. Nhìn những con thú ngơ ngác nhìn mình khi chúng bị bọn lâm tặc bắt đi. Tôi không cầm được nước mắt.

- Dạ, cháu hiểu ạ.

Cậu bé nghe ông già kể về cuộc đời của mình. Cậu buồn cho những con người đang sống trên sự cố gắng của người khác. Một người xây mười người phá liệu có giúp gì được không?

- Nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc cậu bé à. Tôi tin một ngày nào đó con người sẽ biết ý thức hơn việc mình làm. Tôi tin vào việc tôi làm dù nhỏ nhưng sẽ cứu được nhiều sinh vật vô tội. Khi nào tôi còn hơi thở thì tôi sẽ tiếp tục bảo vệ rừng. Đó là sứ mạng của tôi.

- Vâng, cháu tin vào điều đó. Nguyện xin mọi việc tốt lành sẽ đến với bác.

- Cậu tốt quá cậu bé à. Mắt cậu không những đẹp mà còn nhìn thấu được nỗi buồn của người khác. Thượng đế sẽ che chở cho cậu vì cậu là người tốt nhóc à.

- Dạ cháu cám ơn bác nhiều lắm ạ. Cháu tin là bác cũng như vậy.

Cốc….cốc…………..

- Ai gõ cửa vào giờ này thế? Để tôi ra mở coi.

- Chào anh, anh là ai?

- Tôi đến đón Chính Thù .

Một giọng nói sắt lạnh vang lên làm cậu rùng mình. Là hắn. Hắn đến đón cậu.

- Ở đây không có ai tên Chính Thù cả.

- Dạ tên cháu là Chính Thù ạ.

- Vậy cháu quen người này à?

- Dạ……………… Cháu xin phép đi trước ạ.

- Nhưng khuya thế này rồi. Đi đường rừng nguy hiểm lắm. Hay hai người nghỉ lại đây qua đêm?

- Dạ thôi ạ. Cháu phải về, cháu chào bác. Có dịp cháu xin phép sẽ ghé thăm bác ạ.

- Uhm, nhớ tới thăm tôi nhé.

Nói rồi cậu vội đến gần người áo đen ấy. Hai người biến mất thật nhanh trong đêm. Bác gác rừng định đưa thêm áo khoác cho cậu nhưng không kịp.

”Lạ thật, cậu bé thật dễ thương nhưng sao người nhà cậu bé ấy lại nhìn đáng sợ thế không biết? Cứ như hắn muốn ăn thịt mình vậy. Hi vọng hắn không làm gì cậu bé.”

Hết hồi 5.

Hồi 6: Đáng yêu, đáng sợ

Hắn im lặng một cách đáng sợ. Cậu cũng im lặng đi theo hắn vì cậu sợ nếu lúc này chọc cho hắn tức lên không biết hắn sẽ làm gì nữa. Đi được một đoạn thì hắn dừng lại, bế thốc cậu lên và bay thẳng lên trời.

- Oái làm cái gì vậy? Buông ra.

- Thật cậu muốn tôi buông ra phải không?

- Buông tôi ra.

- Được rồi.

- Á á á………………

Hắn thả tay ra, cậu rơi thẳng xuống dưới. Nhưng tất nhiên trước khi cậu có cơ hội chạm đất hắn đã nắm lấy tay cậu kịp thời và kéo cậu lên.

Lúc này mặt cậu xanh như tàu lá và gần như mềm nhũn người ra. Hắn ôm chặt lấy cậu và cậu cũng không có sức phản kháng lại. Cậu vịnh chắc tay vào người hắn như sợ một lần nữa hắn sẽ buông cậu ra.

Hắn cố tình nới lỏng tay mình ra như có vẻ sắp buông cậu thêm một lần nữa. Cậu sợ hãi vòng tay lên ôm chặt cổ hắn. Nhìn cậu đang run lên như thế này trông rất đáng yêu, khiến cho hắn càng được dịp làm tới. Hắn cuối mặt xuống hôn nhẹ lên má cậu và từ từ lần xuống môi. Cậu cố quay mặt đi nhưng cậu vẫn vòng tay giữ chặt cổ hắn vì cậu sợ bị rớt thêm lần nữa. Hắn khẽ mỉm cười và vẫn cứ tiếp tục công việc của mình, bất kể sự phản đối của cậu.

- Thôi đi.

Cậu hét lên.

- Muốn ta buông cậu ra nữa à?

- Không….không phải…….

Cậu sợ hãi ra mặt.

- Ý tôi là ông dừng ngay cái trò đùa của ông lại đi.

Và hắn tiếp tục hôn xuống cổ cậu.

- Tôi cắn ông bây giờ.

- Uhm, cũng được. Dù gì cậu cũng là người của ta mà.

- Tôi……….Đừng hòng………….

Mặt cậu bắt đầu đỏ lên.

- Bộ cậu nghĩ bậy à?

- Hồi nào??????????

Cậu nói như hét lên và tất nhiên mặt cậu bé lúc này đỏ dần lên theo cấp số nhân.

- Cậu xứng đáng bị phạt vì tội tự ý bỏ trốn.

- Tôi bỏ trốn hồi nào? Tôi đang thực tập phép di chuyển chứ bộ.

- Cậu muốn gặp lại ai hay sao mà phải dùng phép di chuyển?

- Lúc đó tôi muốn gặp ông để hỏi chuyện…………………

Cậu nói nhỏ và cúi mặt xuống.

- Có chuyện gì?

- Tại sao lại là tôi? Tại sao lại chọn tôi? Tại sao không giết chết tôi luôn mà lại cố giữ cho tôi sống?

- Vì ta thích.

- Còn nữa, tại sao ông có thể biết hết mọi chuyện của tôi?

- Uhm.

- Tại sao vậy???????

Hắn không trả lời mà chỉ cúi xuống hôn nhẹ vào mắt cậu. Suốt dọc đường đi hắn ôm cậu thật chặt. Bóng hai người hòa vào nhau làm một trong đêm tối.

Nơi biệt thự cổ.

- Con có sao không?

- Chính Thù không sao chứ?

- Cậu có sao không Chính Thù ?

- …………………

Hắn bế cậu đi thẳng vào phòng, không cho cậu bé có cơ hội nào để trả lời cả.

- Coi bộ cậu đã bắt đầu làm quen dần với cuộc sống nơi đây rồi nhỉ. Và có vẻ như bọn họ cũng thích cậu lắm. Nói cho ta biết ai đã dạy phép thuật cho cậu?

- Tôi………………Không nói.

Cậu biết là hắn đang chuẩn bị truy cứu trách nhiệm để phạt người khác nên cậu nhất quyết không chịu nói. Và cậu không biết một điều chính cái vẻ mặt bướng bỉnh của cậu lúc ấy đã làm hại cậu.

- Ai đã dạy phép thuật cho cậu?

- Không biết.

Cậu nghiêng mặt thắng thức.

- Nhất định không chịu nói chứ gì?

- Phải.

Hắn giơ tay lên cao như đang chuẩn bị đánh cậu vậy. Còn cậu nhóc của chúng ta thì đang nhắm chặt mắt mình lại vì sợ. Nhưng hắn không đánh cậu, hắn vươn tay ra, ôm chặt lấy cậu bé và cả hai ngã xuống giường.

- Làm cái gì vậy? Buông ra……………..

- Thì cậu không nói ai dạy phép thuật cho cậu. Vậy có thể do cậu tự học lén ở đâu đó. Nếu vậy cậu đáng bị phạt nặng.

Cậu nhóc của chúng ta chưa kịp hiểu câu nói ấy nghĩa là gì cả nhưng trong tình thế này cậu không biết phải làm gì ngoài khóc. Cậu bật khóc ngon lành khiến hắn phải ngừng trò đùa của mình lại. Hắn dựa lưng vào tường và ngắm nhìn gương mặt cậu lúc khóc. Bỗng dưng hắn buột miệng.

- Dễ thương thật.

Cậu hoảng hồn khi nghe lời nói đó của hắn. Nó không mang sắc thái lạnh lùng như mọi khi. Câu nói ấy ấm lắm, nó như một làn gió xuân thổi nhẹ vào trái tim cậu, nó khiến cho cậu bật cười lúc đang khóc.

- Cậu ngộ thật. Đang khóc mà cũng có thể cười được. Nhưng rất đáng yêu.

Cậu không thể tin vào tai mình nữa. Hắn đang nói cậu đáng yêu sao? Nhưng mà tại sao hắn lại nói như vậy. Cậu quay mặt đi chỗ khác vì cậu cố che dấu vẻ mặt bối rối đáng yêu của cậu. Hắn nhìn thấy hết và hắn đứng dậy, cúi xuống hôn lên má cậu.

- Ngủ ngon nhé cậu nhóc.

- Khoan đã.

Cậu nắm lấy vạt áo của hắn.

- Tôi………….À không…………..Xin đừng trách tội ai cả. Lỗi này là lỗi của tôi. Xin để tôi một mình chịu trách nhiệm.

- Tất nhiên một mình cậu phải chịu hết mọi trách nhiệm rồi.

- Ông đừng phạt ai hết nha. Làm ơn.

Cậu nhìn hắn với ánh mắt thành khẩn nhất.

- Điều đó còn tùy thuộc vào cậu có chịu hợp tác không đã.

- Tôi………………..

- Ngoan ngoãn ngủ đi và không có lệnh của ta không được đi lung tung. Nếu không ta sẽ trừng phạt kẻ nào chịu trách nhiệm chăm sóc cậu.

- …………………….Tôi biết……..Tôi sẽ……………không phạm lỗi nữa đâu. Vậy nên xin đừng phạt ai hết nhé. Làm ơn hứa với tôi nhé.

Hắn quay đầu lại nhìn cậu mỉm cười sau đó bỏ đi. Cậu cảm nhận đó không còn là nụ cười lạnh lùng, ngạo mạn như mọi khi nữa. Cậu úp mặt vào gối để che đậy gương mặt đang đỏ dần lên của mình và từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.

Hết hồi 6.

Hồi 7: Đồ chơi

Cậu sống trong tòa nhà này bao lâu rồi nhỉ? Gần một năm rồi. Nhưng cậu không hề cảm nhận thời gian đang trôi qua. Cậu dần quen với cuộc sống mới và coi mọi người nơi đây như người nhà của mình. Cậu yêu mến họ. Cậu hiểu rằng dù họ là quỷ hút máu nhưng họ cũng có tình cảm như mình. Chỉ cần lắng nghe họ, chia sẻ với họ thì chính họ cũng sẽ hiểu và cảm thông hơn với mình.

- Còn hai ngày nữa là giáng sinh rồi nhỉ?

Lời nói của cậu như phá vỡ không khí yên tĩnh trong phòng đọc sách.

- Uhm.

- Chúng tôi ở đây lâu như vậy rồi nhưng chưa ai nghĩ đến giáng sinh cả. Gần như cả tôi cũng quên mất khái niệm giáng sinh là gì rồi.

- Mà tại sao phải nói về giáng sinh nhỉ? Chúng ta vốn đâu được nhắc đến mấy thứ cấm kị đó đâu.

- Tôi tán thành đó. Vốn dĩ đối với chúng ta có hay không có giáng sinh cũng không ảnh hưởng gì.

Mọi người trong phòng bàn tán xôn xao. Cậu im lặng lắng nghe một lúc rồi lên tiếng.

- Thật ra thì giáng sinh không chỉ là ngày lễ của những người theo đạo mà đó đơn thuần chỉ là một ngày lễ của mùa đông. Ngày đó mọi người hạnh phúc, vui vẻ, quây quần bên nhau bên cạnh lò sưởi. Một ít thức ăn và một ít bánh ngọt cũng đủ làm rộn vang cho ngày lễ ấy rồi.

- Thế cậu định sẽ tổ chức ngày lễ ấy à?

- Uhm, theo Chính Thù thì Chính Thù nghĩ tại sao chúng ta không làm một cái gì đó cho nơi này? Một mùa đông ấm áp sẽ khiến mọi người vui vẻ hơn và gần gũi nhau hơn. À đó chỉ là ý kiến riêng của Chính Thù thôi, mọi người thấy sao?

- Uhm, nghe cũng hay.

- Chấp nhận được.

- Tạm ổn đó, nhưng sẽ gặp nhiều rắc rối lắm. Nhất là từ phía một người.

- CHỦ NHÂN…..

Cả bọn đồng thanh nói. Nhưng đồng thời họ cũng quay về phía Chính Thù để xem cậu định sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào.

- Uhm, chúng ta tổ chức bí mật để gây bất ngờ cho hắn.

- HẢ????????????????

- Cậu không hiểu hả Chính Thù ?

- Trời ạ. Sao không ai giải thích cho cậu bé hết vậy?

- Thì ông nói đi.

-Anh Vân Chủ nhân ghét những thứ liên quan đến…………………. và cậu cũng biết tính chủ nhân rồi đó.

- Thì sao?

- Trời ạ, cậu nhóc chưa hiểu.

- Giải thích cặn kẽ đi.

- Có nghĩa là nếu chủ nhân biết chúng ta tổ chức lễ giáng sinh như vậy chủ nhân sẽ nổi nóng.

- Kệ hắn chứ. Mình tổ chức cho vui thôi mà. Đâu có ý gì xấu đâu.

- Ái da,Chính Thù thân yêu. Cậu thật tình.

Mọi người phì cười vì trong nhóm ma cà rồng ở đây chỉ có mình cậu là không thèm quan tâm chủ nhân nghĩ gì, muốn gì, làm gì. Thậm chí cậu còn gọi Anh Vân chủ nhân là hắn, là tên đáng ghét………. nữa.

- Cậu đúng thật là to gan nhất trong tất cả chúng tôi đấy.

- Nhưng Chính Thù có làm gì đâu. Chính Thù chỉ muốn mọi ngườì được vui vẻ bên nhau thôi.

- Uhm, biết biết. Vậy sao đây? Ý kiến của mọi người sao?

- Sao là sao?

- Ai biết nè. Thôi thì tùy mọi người vậy.

Họ đùn đẩy cho nhau và kết quả là mọi quyết định thuộc về tổng quản. “Lần này tổng quản bị cho lên thớt mất rồi.” có kẻ trong nhóm nghĩ thầm.

- Uhm, theo tôi thì………….

- Thì sao??????????????? Mọi người đang chờ nè.

- Uhm, thôi thì tổ chức một ngày cho vui đi. Nhưng nhớ là phải dọn dẹp cho sạch sẽ trước khi chủ nhân về. Còn lại thì chuyện này tất cả mọi người đều phải giữ bí mật. Được chứ?

- Được được được……..

- Tán thành tổng quản.

- Vậy chúng ta bắt đầu chuẩn bị đi thôi.

Nói là làm mọi người bắt tay vào chuẩn bị cho buổi lễ. Nhưng tất nhiên là trong bí mật rồi. Còn riêng cậu bé Chính Thù thì sao nhỉ? Cậu đang suy nghĩ gì?

“ Lễ giáng sinh mà thiếu cây thông thì không còn là lễ giáng sinh nữa. Còn quà nữa chứ. Giờ tính sao để có đủ quà cho mọi người đây?”

Bỗng nhiên cậu nảy ra một ý. Dùng phép thuật di chuyển mà cậu được dạy đi kiếm một cây thông và đồng thời đi kiếm luôn những món quà nhỏ về cho mọi người. Nghĩ là làm, cậu bắt đầu sử dụng phép thuật, dù phép thuật đó chưa được đảm bảo cho lắm.

- Oái đâu vậy nè?

Cậu nhìn quanh một lượt. Thì ra đây là một cánh rừng thông.

“Chết thật, tìm một cây thông ra ngay một rừng thông. Nhưng thôi không sao. Sẵn kiếm trong đây luôn cho dễ.”

Cậu bắt đầu đi tìm. Rừng thông này rất đẹp nhưng tất cả các cây thông đều cao lớn. Cậu cố gắng kiếm một cây có chiều cao vừa phải để có thể mang về nhưng coi bộ việc đó hơi bị khó khăn với một người nhỏ bé như cậu.

- Cậu nhóc tìm gì vậy?

Cậu quay lại và nhìn quanh xem ai đang nói chuyện với mình, nhưng cậu không thấy gì cả.

- Ai đó?

- Cậu nhóc đúng là đẹp thật. Là con người thì thật là uổng phí đó. Tại sao không sống một cuộc sống vĩnh cửu để mãi mãi sắc đẹp này không bị phai mờ theo năm tháng?

- Ai đó?

- Không bị thôi miên à? Đành phải xuất hiện vậy.

Đột nhiên cậu nghe một hơi lạnh ở đâu truyền tới. Hơi lạnh đó bao lấy cậu như muốn nuốt chửng và rồi cậu thấy một bóng đen lớn. Từ bóng đen ấy hiện ra một con người.

- Chào nhóc con của ta.

- Ai đó?

Cậu bước lùi lại phía sau vì cậu cảm thấy hơi sợ hãi trước giọng nói này. Một giọng nói xa lạ không quen biết.

Nhưng con người đấy bước đến gần cậu hơi. Cậu lùi xa một bước thì hắn tiến gần hai bước. Cậu dần nhìn rõ gương mặt của hắn. Hắn khá cao lớn, tóc vàng, mắt xanh, có lẽ hắn là người Châu Âu. Nhìn hắn mà đoán tuổi thì chắc cao lắm cũng chỉ cỡ chừng hai mươi mấy thôi. Nhưng từ hắn cậu cảm nhận được một sự nguy hiểm đang chực chờ.

- Sao thế? Sợ ta à? Ta không làm gì cậu đâu. Ta chỉ muốn giúp cậu thôi nhóc à.

Hắn từ từ nâng cằm cậu lên. Cậu cảm thấy cơ thể mình như rã rời đi, không thể phản kháng lại được. Hắn cuối sát mặt cậu và hắn bắt đầu hôn nhẹ vào môi cậu. Từ từ môi hắn được di chuyển xuống cằm và dừng lại ở cổ. Hắn há miệng ra để lộ hai chiếc răng nanh và chuẩn bị cắm chúng vào cổ cậu. Nhưng đột nhiên hắn dừng lại và buông cậu bé ra.

Cậu thoáng khỏi hắn nhưng vẫn chưa thể nào cử động lại được.

- Nhìn cậu dễ thương thế nhưng thật tiếc vì cậu đã là người của hắn.

Hắn im lặng nhìn cậu một lúc rồi lên tiếng.

- Có lẽ ta phải giành món đồ chơi này từ tay hắn thôi.

”Đồ chơi? Các người coi tôi là đồ chơi à?” nước mắt cậu lăn dài trên má. Không phải cậu khóc vì sợ tên lạ mặt này, cậu không sợ hắn sẽ làm gì cậu, nhưng cậu khóc là vì cậu nghĩ đến một người.

Nhưng tại sao khi ý nghĩ người đó chỉ coi cậu là một món đồ chơi lóe lên trong đầu cậu lại khiến cậu khóc? Cậu không thể hiểu được, nhưng cậu không thể ngăn được nước mắt của mình.

- Ngươi có thói quen thích đụng vào đồ của người khác từ bao giờ vậy?

Một giọng nói vang lên xóa tan mọi tĩnh lặng đang có trong khu rừng. Giọng nói ấy rất quen thuộc với cậu, là giọng nói của hắn.

- Thì ra là ngươi à? Lâu quá rồi không gặp. Gần 500 năm rồi nhỉ?

- Ngươi trở nên khá vô lễ đấy. Nên nhớ ta cũng từng là cấp trên của mi.

- Vậy sao? Ta không nhớ, chắc tại lâu quá rồi. Mà ngươi chưa chịu chết ư? Hay những kẻ đi săn quỷ hút máu tệ đến nỗi không bắt được mi, tên quỷ hút máu đang được truy lùng hàng đầu trên khắp thế giới?

- Hahahahaha từ lúc ta cứu ngươi ở Roman đến giờ cũng đã khá lâu đủ để ngươi quên ta rồi đấy. Nhưng tốt nhất đừng quên một điều. Ta cứu ngươi được thì ta giết ngươi cũng đuợc. Liệu cái mạng của ngươi đấy. Nên nhớ ta không thích nói đùa đây.

- Hừ………………………

Tên tóc vàng quay lưng bỏ đi nhưng không quên liếc nhìn lại.

- Ngươi cứ giữ kĩ cậu bé này đi. Nhưng nên nhớ một điều bóng tối của ngươi không thể dập tắt ánh sáng trong người nó. Rồi sẽ có ngày chính ngươi sẽ bị ánh sáng của nó giết chết. Hahahahahhahah

- Không cần ngươi nhắc.

Hắn vung tay thế là ngay lập tức một tia sét thật mạnh đánh ngay vào cái bóng đen ấy. Nhưng có lẽ bóng đen ấy biến mất khá nhanh hay là vì hắn đang bận lo cho cậu bé đang ngồi tựa lưng vào cây thông đằng kia sẽ bị ảnh hưởng, nên hắn không thèm bận tâm đuổi theo tên tóc vàng kia. Giờ kẻ có tội đang ngồi đấy và chờ hắn lại xét xử. Hắn khẽ mỉm cười nhưng rồi hắn chợt cảm thấy như đau nhói khi bắt gặp những giọt nước mắt đang chảy dài trên mặt xinh xắn.

Hết hồi 7.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro