Longfic Kangteuk Truyền thuyết Về Một Tình Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 8: Bình yên

Hắn đưa tay khẽ chạm nhẹ vào má cậu bé. Cậu ngước lên nhìn hắn. Bỗng nhiên cậu níu lấy vạt áo hắn.

- Ông…………….tôi…………….

Cậu ngập ngừng trong câu nói của chính mình. Thật tâm cậu rất muốn hỏi hắn một câu hỏi liệu có phải hắn coi cậu như một món đồ chơi không? Nhưng nếu thật như vậy thì tại sao hắn lại ba lần bốn lượt đến cứu cậu?

- Cậu muốn nói gì à?

- Không…………….

Hắn nhìn cậu một cách khó hiểu, rồi hắn thở dài và hỏi.

- Tên đó có làm gì cậu không?

- Không

Dù cậu nói vậy nhưng hắn ta vẫn đưa tay nâng cằm cậu lên và ngắm nhìn cậu thật kĩ. Hành động đó khiến cậu đỏ mặt lên hồi nào không hay. Hắn khẽ mỉm cười khiến cậu càng thêm bối rối. Cậu quay mặt đi chỗ khác nhưng không được vì một bàn tay mạnh mẽ đang giữ chặt lấy cậu. Hắn hôn nhẹ lên trán cậu rồi bế xốc cậu lên. Cậu hoảng hối níu chặt lấy cổ hắn. Hắn mỉm cười.

- Sao lạ thế? Hôm nay cậu ngoan thật.

- Tôi……….

Cậu đỏ mặt vì câu nói đó của hắn. Cậu nới lỏng cánh tay đang vòng qua cổ hắn. Hắn thấy vậy cũng nới lỏng cánh tay đang ôm cậu, càng ngày càng rộng dần ra. Cậu có cảm giác gần như hắn đang muốn thả rơi cậu xuống đất vậy.

- Á, ông làm cái gì vậy?

Hắn im lặng không trả lời cậu. Nhưng lúc này cậu cảm thấy sợ thật sự. Cậu ôm chặt lấy hắn, cậu níu lấy bờ vai hắn như một chú chó con sợ chủ sẽ bỏ rơi mình vậy.

- Cậu ngoan hơn rồi đó. Hình như phải hù dọa cậu thì cậu mới biết ngoan ngoãn nghe lời người khác đúng không?

- Đừng hòng tôi nghe lời ông.

- Rất cá tính và khá bướng đấy. Thường thì chó không ngoan không được chủ thương đâu.

- …………………….

“Hắn ví mình như chó sao? Không lẽ đối với hắn mình không hơn được một con vật sao? Hắn lo cho mình chỉ là vì hắn sợ sẽ mất đi một con vật trung thành à?”

Cậu bật khóc khi những ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu cậu. Nhưng cậu không biết một điều là cậu đang khiến hắn cảm thấy hắn thật sự có lỗi. “Có lẽ đùa hơi quá. Nhóc con này dễ khóc thật.”

- Đừng khóc nữa.

Cậu cố gắng nén tiếng nấc vào lòng. Nhưng nước mắt thì vẫn chảy dọc hai bên gò má. Cậu quay mặt đi chỗ khác như không thèm để tâm đến hắn. Điều này càng làm hắn bực bội thêm vì đây là lần đầu tiên hắn gặp một người ngoan cố đến như vậy.

- Nếu cậu không nín khóc, ta hôn cậu đấy.

- ……………………….

Nước mắt cậu vẫn rơi nhưng có vẻ như cậu đã ý thức được câu nói của hắn có nghĩa gì rồi nên trông cậu lúc này nhìn rất dễ thương. Một mặt thì cậu vẫn khóc nhưng mặt khác thì lâu lâu cậu lại ngước lên đề phòng hắn.

”Cần phải đề phòng cái tên xấu xa ấy. Thật chẳng hiểu hắn đang có dự định gì trong đầu nữa.”

Và thái độ đáng nghi ngờ đó không qua mặt được hắn.

- Thì ra cũng còn biết sợ.

- Ai mà sợ ông chứ?

Cậu đưa tay lau vội nước mắt.

- Ngốc quá! Cậu khóc nhìn không đáng yêu đâu.

- Kệ tôi. Không liên can đến ông.

- Vậy sao?

Hắn nâng cằm cậu lên và đặt vào đôi môi nhỏ nhắn ấy một nụ hôn. Cậu bất ngờ nên không kịp phản ứng gì cả. Cậu để yên cho hắn hôn mình nhưng được một lúc thì cậu chợt tỉnh. Cậu cố gắng đẩy mạnh hắn ra.

- Ông thôi ngay trò đùa của mình lại đi.

- Trò đùa?

- Phải, trò đùa của ông. Ông chỉ coi tôi như một thứ đồ chơi thì tại sao phải tốt với tôi như vậy làm gì chứ? Tại sao lại phải cứu tôi? Tại sao lại có những hành động như vậy?

- Thì ra này giờ cậu khóc là vì điều đó ư?

Hắn nhìn cậu mỉm cười nhưng có vẻ như nụ cười này là nụ cười của một kẻ chiến thắng, nụ cười khá ngạo nghễ nhưng vẫn rất đáng yêu.

- Ai….ai bảo ông……… Tôi..không có

- Không gì?

Hắn cúi sát mặt cậu.

- Đừng cúi sát vậy mà.

- Cậu sợ gì?

Hắn càng lấn tới.

- Tránh ra đi…….

- Không tránh thì làm sao?

Môi hắn như chạm vào mặt cậu, hắn nói thật nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ có mình cậu mới nghe được.

- Ta không coi em như một món đồ chơi hay là một thứ gì đó vô giá trị.

- Ông…………..

- Ta chỉ coi em là sở hữu của riêng ta thôi. Chính vì vậy ta mới cướp em về đây. Đồ ngốc.

Cậu đỏ mặt thật sự khi nghe câu nói ấy của hắn. Câu nói dịu dàng nhất mà cậu được nghe từ trước đến giờ.

- Thật……thật sao?

- Ngốc. Ta không thích nói đùa.

Cậu im lặng vì cậu biết rõ tính cách của hắn. Hắn không nói đùa bất cứ chuyện gì. Cậu thật sự cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Cậu nhắm mắt, dụi đầu vào vai hắn như để tìm một sự bình yên. Sự bình yên mà cậu nghĩ rằng cậu đã mất đi từ lâu lắm rồi, nhưng giờ đây nó lại hiện hữu với cậu. Hiện hữu một cách rất chân thật.

Hắn khẽ ôm siết cậu vào lòng và bay thẳng về tòa biệt thự cổ.

“Chết rồi. Quên mất việc quan trọng nhất! Giờ tính sao đây?”

- A……………. Tôi………..

- Có chuyện gì à?

- Phải. Tôi……………..muốn trở lại khu rừng thông mới nãy.

- Để làm gi?

- Tôi………..có chuyện quan trọng…..

- Thật sao? Quan trọng đến cỡ nào?

- Tôi không đùa đâu. Thật sự tôi rất muốn trở về đó.

- Nói nguyên nhân đi.

- Tôi…..muốn có một cây thông.

- Cây thông? Làm gì?

- Để trang trí………..À,trang trí trong nhà.

- Trang trí?

- Làm ơn đi mà.

Cậu nhìn hắn với ánh mắt cầu xin đầy thành khẩn. Điều ấy càng làm cho hắn khó lòng nào từ chối lời đề nghị của cậu. Hắn chỉ thở dài và bay ngược hướng về phía rừng thông.

Kết quả là cậu đã có trong tay chiến lợi phẩm, tức một cây thông khá to lớn đủ làm ấm không khí của mùa đông năm nay.

Về đến biệt thự cổ.

Cậu đặt cây thông ở vị trí chính giữa của đại sảnh, nhưng nếu nói cậu đặt thì không được đúng cho lắm. Cậu chỉ đạo và người làm lại là hắn. Tất nhiên đám người trong nhà không ai dám ló mặt ra vào lúc này. Họ sợ vị chủ nhân đáng kính của họ nếu lỡ mà có nổi nóng thì họ sẽ là người lãnh đủ mọi hậu quả. Thôi thì cứ lánh mặt đi cho chắc.

- Kết cuộc cũng xong rồi. Trở về phòng nghỉ được rồi.

- Mà cậu đang bày trò gì thế?

- Không có. Chỉ trang trí thôi mà.

- Đơn giản chỉ vậy thôi sao?

Hắn nhìn cậu dò xét

- Thật mà.

Cậu cố tránh ánh mắt của hắn và quay vào phòng. Nhưng hắn kịp chụp tay cậu lại. Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu lần nữa và hỏi cậu.

- Em đang cố làm cái gì đúng không?

- Không.

Cậu ngướng mắt trêu hắn. Hắn thừa dịp đó hôn lên môi cậu. Một nụ hôn thật nhẹ và ngọt ngào nhất mà cậu cảm nhận được từ hắn. Hắn giữ chặt cậu một lúc lâu rồi buông cậu ra, nhưng hắn vẫn không quên thòng thêm một câu đằng sau.

- 24/12 này em phải ở riêng bên ta.

- Hả?

Hắn quay lưng bỏ đi. Nhanh như hắn chưa từng tồn tại ở đây vậy. Nhưng hơi ấm của hắn vẫn còn bên cậu, bao bọc lấy cậu. Có lẽ đêm nay cậu sẽ có một giấc mộng đẹp rồi đây. ”Nếu đây chỉ là giấc mơ, con xin mãi mãi không bao giờ thức dậy.” Cậu mỉm cười một mình và quay về phòng. Nhưng cậu không biết rằng ở gần đó có những kẻ đang lén theo dõi từ đầu đến cuối. Và giờ đây những kẻ đó vẫn còn chưa khép quai hàm của mình lại được.

”Thật là một mùa đông đáng sợ.”

Hết hồi 8

Hồi 9: 24/12

Cậu tỉnh giấc từ rất sớm khi trời mới bắt đầu tối. Cậu cảm nhận được từ đâu đó cái không khí lạnh của mùa đông đang len lỏi trong từng ngõ ngách của căn phòng. Cậu khẽ rùng mình.

Đột ngột cửa phòng cậu bật mở.

- Chính Thù nè, mọi người đã chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi.

- Vâng.

Cậu chạy vội theo Marthin. Suốt dọc dãy hành lang hai người đi qua, cậu cảm nhận được cái không khí ấm áp mặc dù thời tiết đang rất lạnh. Phải chăng vì những ánh nến dọc hành lang đã được thắp lên? Hay là vì trong tâm hồn cậu hiện đang cảm thấy một chút hạnh phúc từ cái nơi mà mùa đông luôn ngự trị này?

Đến căn phòng lớn, cậu thật sự rất ngạc nhiên vì sự chuẩn bị của mọi người. Căn phòng lớn đã được trang trí nên nhìn rất đẹp. Cây thông lớn được đặt giữa phòng và bên dưới gốc cây có rất nhiều hộp quà.

”Nhưng hình như vẫn còn thiếu thiếu cái gì đó thì phải?” Cậu nhìn quanh một lượt.

- Mà, hình như chúng ta vẫn còn thiếu……..

- Thiếu gì???

- Thức ăn, nếu không thì đâu còn là tiệc Giáng Sinh nữa.

Cậu mỉm cười giải thích.

- Bộ có thêm cái này nữa hả?

- Uhm, lâu quá rồi nên chẳng còn nhớ gì cả.

- Không sao đâu mọi người. Đông sẽ xuống bếp chuẩn bị ngay cho mọi người đây, trong vòng nửa tiếng thôi là chúng ta sẽ có những món đơn giản.

- Hahahahahahha………

Đột nhiên mọi người cười ầm lên.

- Thôi….thôi….thôi…Mọi người phải giải thích rõ ràng thì cậu bé mới hiểu chứ.

- Chính Thù thân yêu! Nhà này ngoại trừ ”thức ăn đặc biệt” ra thì không có thứ đồ ăn khác đâu.

- ”Thức ăn đặc biệt” là gì vậy?

Cậu tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn mọi người.

- Là máu đó nhóc ạ. Hahahah

- Tội nghiệp, chắc tại cậu bé chưa ở đây lâu nên chưa biết. Chuyện bình thường mà.

- Thôi thôi cho tôi can, mọi người đừng chọc bé Chính Thù của tôi nữa.

- Của ai????? Tin là lát sau cô sẽ bị đứt đầu vì câu nói của mình không?????

Nạn nhân của chúng ta hiện đang bối rối vì không biết phải tính sao đây. Cậu đăm chiêu suy nghĩ.

”Giờ phải làm sao? Không lẽ lấy máu ra làm đồ ăn sao? Chúa ơi, liệu con phải làm sao đây?”

Khi vừa nghĩ đến đấy (theo thói quen mà) thì cậu ngã bật ra sau. May là có vị tổng quản già đỡ kịp. Ông hiểu cậu đang suy nghĩ những gì. Ông chỉ khẽ thở dài và nhắc khéo cậu bé.

- Cậu bé cứng đầu à! Nếu mệt thì đừng suy nghĩ nhiều quá.

Cậu đặt tay lên ngực mình và cảm nhận thấy như hơi thở của mình đang trở nên dồn dập một cách dễ sợ. Cậu cố giữ bình tĩnh và thở thật chậm. Cậu thều thào nói.

- Cháu…cháu……..không sao……cháu……

- Được rồi, ta hiểu mà.

- Cám ơn bác……………

Cậu ngước lên nhìn vị tổng quản ấy với ánh mắt biết ơn sâu sắc. Nhưng có lẽ như cậu không biết rằng ánh mắt của cậu thật đáng sợ. Nó hút hồn ngay những kẻ nào đang nhìn vào nó.

- A cháu nghĩ ra rồi!

Cậu ngồi bật dậy.

- Cháu sẽ đi kiếm đồ ăn về đây.

- Hả?

- Không được. Cho tôi can.

- Cậu không muốn bị lạc nữa chứ hả cậu nhóc?

Câu nói ấy khiến cậu nhớ đến những lần trước mình đi lạc và rồi cậu lại nhớ đến cái bản mặt ”dễ ghét” của hắn.

Và mặt cậu đỏ lên từ lúc nào mà ngay chính cậu cũng không biết nữa.

- Vậy để chúng tôi đi kiếm về cho cậu nhé.

Bác tổng quản lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.

- Uhm, cứ vậy đi cậu ở nhà chờ nhé!

- Nè, khoan, cho cháu đi cùng với……….

Cậu mới kịp nói đến đó thì mọi người đã biến đi đâu hết, bỏ lại cậu một mình trong căn phòng ấy.

Một giờ sau. Mọi người đem về rất nhiều thức ăn. À, có những thứ không biết có nên gọi là thức ăn hay không nữa. Đại khái là chó, mèo, chuột… bao gồm những con vật nhỏ còn sống. Chúng kêu gào một cách rất thảm thiết trong ngôi biệt thự. Và tất nhiên cách giải quyết cuối cùng của cậu là thả cho chúng đi. (Không thả đi không lẽ giờ làm món mèo nướng sa tế à? ^_^)

Mọi người bắt tay vào phụ cậu làm bếp và cuối cùng thì chiếc bàn rộng lớn cũng đã chứa đầy thức ăn. (Tất nhiên là thức ăn cho người ăn nhé!)

- Oa, cuối cùng cũng xong xuôi.

- Mọi người nhập tiệc đi nào.

- Lâu quá rồi mới được thưởng thức lại món ăn của con người đó nha.

- Uhm, thôi ngồi vào bàn đi mọi người.

Tất nhiên cậu bé mải lo nhìn ngắm thành quả của mình mà quên xem đồng hồ.

Dinh………Do………. ong……Dinh………….Doong

12h đúng

- Chết. Tới giờ chủ nhân về rồi.

- Lo thu dọn thôi mọi người ơi.

- Chưa ăn uống gì cả mà.

- Giờ này mà còn lo ăn hả?

- Mọi người bình tĩnh lại đi. Mình cứ ăn uống bình thường. Sẽ không sao đâu mà.

Chính Thù trấn an mọi người.

- Tại cậu không biết thôi Chính Thù . Chúng tôi không dám đùa giỡn với chủ nhân như vậy đâu. Chúng tôi sợ………….

- Không sao đâu mà. Đây là thành quả của chúng ta. Chúng ta xứng đáng được hưởng chứ. Sẽ không sao đâu

Chính Thù chưa kịp nói dứt câu thì một bóng đen dày đặt hiện từ đâu đến che phủ hết mọi ánh sáng trong căn phòng. Mọi thứ giờ đây trở nên yên lặng một cách đáng sợ.

- Hôm nay có vẻ các ngươi vui nhỉ?

Giọng nói lạnh lùng từ phía sau lưng cậu bé vang lên.

- Dạ! Đón mừng chủ nhân.

Hắn ta tiến lại gần cậu và bắt đầu nhìn một lượt xung quanh.

- Ai giải thích cho ta về chuyện này.

- Tôi làm đó.

Chính Thù lên tiếng.

- Tôi chỉ muốn cho mọi người có một ngày lễ mùa đông vui vẻ thôi.

- Nghe có vẻ hay nhỉ?

Hắn ta nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng và cao ngạo. Và chính ánh mắt đó bây giờ như một cơn gió lạnh thổi vào tâm hồn cậu.

- Các ngươi còn bày ra nấu món của con người nữa à? Gan thật nhỉ?

- Dạ……chúng tôi……….

- Cũng chính tôi kêu họ làm như vậy đấy.

Cậu bé vẫn với ánh mắt bướng bỉnh như muốn chọc tức cái kẻ đang đứng trước mặt cậu.

- Được lắm. Tội các ngươi ta sẽ tính sau. Còn cậu cũng to gan lắm nhỉ?

Hắn vừa nói vừa kéo tay cậu lôi đi. Cậu cố vùng vằng để mong thoát khỏi cánh tay của hắn nhưng vô ích. Tay hắn cứng như thép nguội ấy.

Hai người biến mất nơi dãy hành lang tối.

- Không biết liệu Chính Thù có sao không nữa.

- Tôi đã nói rồi, tổ chức như vậy là không ổn mà.

- Giờ tính sao đây?

- Dọn dẹp lại trước khi chủ nhân ra đây chứ sao nữa.

”Hi vọng Chính Thù sẽ không sao!”. Vị tổng quản nghĩ thầm trong đầu và cùng với mọi người, ông bắt đầu dọn tất cả những thứ đã trang trí xuống. Căn phòng lại trở về với cái lạnh lẽo và u ám vốn dĩ thuộc về nó.

- Buông tôi ra. Ông kéo tôi đi đâu đó???

- Cậu cũng biết sợ sao?

Hắn nới lỏng tay ra vì hắn biết từ nãy đến giờ hắn đã hơi mạnh tay và đã làm cho cậu bé đau.

- Đừng hòng tôi sợ ông. Tôi chỉ……….

- Chỉ sao?

Hắn cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu. Cậu cố né ánh nhìn ấy. Nhưng hắn đã kịp đưa tay giữ lấy đầu của cậu lại.

- Ông định đưa tôi đi đâu?

- Cậu trả lời ta trước đã.

- Tôi………..

- Sợ ta?

- Không.

- Vậy thì sao?

- Tôi sợ ông sẽ phạt họ.

Lúc này ánh mắt ấy lại trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn một cách đáng sợ.

- Cậu lo cho bọn chúng à?

- Phải. Nhưng mà……….

- Chỉ vì một lời của cậu mà chúng sẽ chịu tội.

- Đây là lỗi của tôi. Nếu muốn trách phạt thì một mình tôi sẽ chịu.

- Cậu chịu nổi hình phạt ấy không?

- Nổi.

- Tốt lắm. Đi theo ta.

Lần này hắn không kéo tay cậu đi như lần trước nữa. Cậu phải bước dài theo sau hắn. Cái lạnh như lùa vào sâu bên trong cơ thể cậu. Phải, lạnh từ thân thể đến tâm hồn.

Hết hồi 9 ^_^

Hồi 10:Hình phạt

Phần 1

Hắn dẫn cậu qua dãy hành lang. Rồi hắn mở cánh cửa gỗ nối liền dãy hành lang với một nơi nào đó. Cậu cũng không rõ nữa vì đó là nơi cậu chưa đến bao giờ. À, thì ra cánh cửa ấy dẫn lên một dãy cầu thang u tối. Hình như đây là kiểu cầu thang xoắn ốc thì phải. Cầu thang xoắn giúp căn nhà có thể tiết kiệm diện tích hơn nhưng bù lại nếu không quen đi nó, ta có thể bị chóng mặt và còn hơn thế nữa là có thể trượt ngã từ trên cao xuống.

”Căn nhà này đúng là cái gì cũng kì lạ cả.” Thật sự cậu không nghĩ cậu sẽ có cơ hội sống tại một nơi như thế này. Tất nhiên cậu rất thường đọc sách và cậu cũng đã tửng mơ được sống trong một tòa biệt thự cổ.

”Y như một lâu đài cổ vậy.” Nhưng giấc mơ đó cậu biết rằng không thể nào xảy ra.

Nhưng có vẻ hôm nay giấc mơ đã thành sự thật. Một sự thật khiến người ta không biết là nên vui hay nên buồn nữa.

Hắn cứ đi hoài khiến cậu mệt dần. ”Vì sao hắn không dừng lại nghỉ? Hắn muốn dẫn mình đi đâu?” Cậu chợt nhớ lại một câu chuyện cổ mà cậu đã từng nghe kể.

Câu chuyện về một con quỷ sống trong một tòa lâu đài. Tất nhiên con quỷ đó có một gương mặt rất điển trai. Nó dụ dỗ những cô gái nhẹ dạ cả tin về làm vợ. Và sau đó nó đưa cô ta lên một căn phòng bí mật. Chuyện sau đó không ai biết cả. Chỉ biết là khi người ta giết được nó thì phát hiện ra rất nhiều thi thể phụ nữ không còn da thịt nữa. Trên sàn nhà tất cả như loang lổ, máu khô, thịt vụn rữa, mùi phân hủy…..

Cậu khẽ rùn mình khi nghĩ đến câu chuyện ấy. ”Có khi nào hắn giết mình không?” Nhưng cậu vẫn bước đi theo hắn như một quán tính. Cậu biết cậu đã gây ra câu chuyện này nên chính cậu phải là người kết thúc nó.

Rồi đột nhiên hắn dừng hẳn lại. Cậu do mải mê suy nghĩ nên va thẳng vào lưng hắn. Hắn xoay người mở cánh cửa phía trước. Hắn bước vào trong. Và cậu cũng bước theo hắn. Cánh cửa sau lưng đóng lại một cách lạnh lùng khiến cậu hoảng hốt. Nhưng rồi cậu lấy lại bình tĩnh và tiến đến gần hắn. Hắn quay lại nhìn cậu và dường như có sự thôi miên trong ánh mắt của hắn thì phải. Có thể là thôi miên hay là do cậu đã mê mẩn khi nhìn vào ánh mắt ấy? Cậu im lặng và cả hắn cũng im lặng.

”Hắn đang định làm gì vậy?” Cậu ngước mắt lên nhìn hắn lần nữa. Hình như không phải ý định của hắn là muốn giết cậu. ”Nhưng hắn kéo mình lên đây làm gì chứ?”

Đột nhiên hắn ôm lấy cậu, nhanh và bất ngờ quá khiến cậu không kịp phản ứng gì cả. Hắn hôn một cách tàn bạo. Hắn dường như không còn sợ sẽ làm cậu đau nữa. Hắn ép sát người cậu vào tường và một tay hắn thì giữ chặt hai tay của cậu. Tay còn lại thì xé toạc chiếc áo cậu đang mặc trên người.

Hắn càng hôn càng mạnh bạo. Nhưng hắn không biết rằng cậu bé đang không thở được. Cậu cố xoay người để thoát được cánh tay của hắn nhưng vô dụng. Có vẻ hắn muốn nhiều hơn nữa ở cậu. Cậu càng cố gắng thì hắn càng tỏ ra là hắn không khoan nhượng cậu như những lần trước nữa. Tức quá cậu bèn cắn thật mạnh vào môi của hắn. Hắn khẽ nhăn mặt và cũng chính nhờ điều đó cậu và hắn đã tách được nhau cỡ vài phút. Khi hắn buông tay ra, cậu thừa dịp xoay người và bước lùi về phía sau lưng. Tội nghiệp cậu bé. Dù là ma cà rồng nhưng cậu không có được đôi mắt có thể thấy sự vật trong bóng đêm.

Và có lẽ chính cậu cũng không ngờ phía sau, nơi cậu đang bước tới, lại là một cái giường. À, một cái giường cổ kiểu Pháp và đủ rộng cho hai người. (Đen tối quá không chịu được!!!) Cậu ngã bật ra vì vấp phải chân giường.

Và chỉ chờ có thế, hắn đè lên người cậu. Cậu đang cố vùng vẫy nhưng có vẻ hắn không dễ dàng tha cho cậu như lần trước nữa. Lần này cậu sợ thật sự. Cậu co người lại và như có vẻ cậu sắp ngất đi vậy. Hai hàng nước mắt như chực trào ra.

Hắn lặng lẽ quan sát cậu. Và rồi hắn chỉ hôn nhẹ lên tóc cậu. Đúng nghĩa chỉ là một cái hôn phớt qua thôi. Hắn khẽ đưa tay lau khô hai dòng nước đang chảy trên đôi gò má nhỏ của cậu. Rồi hắn thở dài. Hắn đã buông cậu ra.

Phải mất mấy phút sau thì cậu mới hiểu hết được tình thế của mình lúc này. Hình như đã hết nguy hiểm rồi thì phải. Nhưng tại sao hắn lại thở dài? Tại sao hắn có vẻ buồn vậy?

- Cậu mà cũng biết sợ à?

Hắn nhìn cậu cười mỉm. Cái nụ cười lạnh lùng và cao ngạo muôn đời của hắn.

Máu nóng bốc lên đến đỉnh đầu. Cậu nhớ lại hoàn cảnh của mình lúc nãy. Cậu đỏ mặt và cố tránh phải nhắc đến chuyện ấy nữa. Nhưng cậu vẫn cố gắng cãi lại với hắn.

- Ai sợ ông chứ?

- Không sợ thật à?

- Hứ.

- Vậy nếu chúng ta tiếp tục thì sao?

Lần này cậu biết hắn không đùa. Cậu tránh trả lời câu hỏi ấy của hắn. Cậu nhìn đi chỗ khác.

- Cậu ghét ta lắm sao?

- Phải.

- Có vẻ như trong lòng cậu chỉ chứa đựng lòng thù hận với ta thôi đúng không?

- Tôi………..

Thật sự cậu không ghét hắn đến cỡ đó. Và thật ra cậu thì không ghét hắn. Nhưng cậu lại cố phủ nhận tình cảm của cậu lúc này. Vì sao ư? Vì nó không đúng. Mà làm sao cậu có thể yêu hắn được chứ?

”Nhưng sao trông hắn có vẻ buồn thế nhỉ? Mình đã nói gì sai sao?”

Hắn quay lưng và biến mất. Nhưng trước khi biến mất hắn không quên khoác lên người cậu chiếc áo choàng của hắn.

Hắn để lại cậu một mình trong căn phòng rộng lớn. Cô đơn và lạnh lẽo.

Hết phần 1

Phần 2

Cảm giác trống trải và lạnh lẽo. Lúc này cậu chỉ muốn khóc thật nhiều. Nhưng sao cậu không khóc được. Cỗ họng cậu khô cứng lại. Khó thở.

Cậu thiếp dần đi cho đến hôm sau. Khi tỉnh dậy, cậu thấy cậu đang nằm trong phòng của mình. Áo quần tươm tất.

- Cậu tỉnh rồi à?

- Dạ sao cháu lại ở đây ạ?

- Chủ nhân bế cậu về đây đó. Chủ nhân có vẻ không vui. Cậu và chủ nhân cãi nhau sao?

- Dạ không………..chỉ là…………..

- Cậu làm chủ nhân lo lắm. Suốt hôm qua chủ nhân ở bên cậu. Chủ nhân mới rời khỏi đây thôi.

Cậu ngượng ngùng nghĩ đến hắn. Tối qua có lẽ cậu đã khiến hắn tổn thương nhiều lắm. Cậu cảm thấy mình thật có lỗi với hắn. Nhưng ai biểu hắn dám….

- Chủ nhân về tới……………….

- Để ta ra đón tiếp chủ nhân.

Dường như không cần ai đón tiếp. Hắn ta đi xâm xâm vào căn phòng của cậu. Trên tay bế theo một cô bé.

- Cậu nhường phòng này lại nhé.

Cậu ngước mắt lên nhìn hắn một cách lạ lẫm. Nhưng rồi dường như không để hắn nói đến lần thứ hai. Cậu lùi ra và nhường chiếc giường lại cho cô bé hắn đang bế. Hắn cẩn trọng đặt cô bé ấy xuống. Dường như cô bé ấy đang bị thương thì phải. Có vẻ cô bé ấy đang đau đớn lắm. Hay là người mới???

Cậu cố xua đi những suy nghĩ ấy, nhưng càng cố nó càng đeo bám lấy cậu. Cậu xoay người và bỏ ra ngoài.

- Nghe gì chưa, chủ nhân mang theo một cô bé về đây đó.

- Thì sao chứ?

- Chính Thù phải nhường lại phòng của mình cho cô bé ấy.

- Thì sao?

- Trời, ý của cô ta là chủ nhân hết yêu Chính Thù rồi đó.

- Sao như vậy được chứ?

- Sao lại không được?

- Chính Thù dễ thương như vậy mà.

- Nhưng Chính Thù không bao giờ chịu nghe lời chủ nhân cả.

- Nhưng chính cá tính ấy của Chính Thù đã giúp chúng ta nhiều lắm đó. Chẳng phải chính Chính Thù đã luôn bảo vệ chúng ta mỗi khi chúng ta bị chủ nhân phạt sao?

- Nhưng mà chủ nhân không thích ai không phục tùng mình đâu.

Cậu im lặng ở ngoài và đã nghe hết mọi chuyện. Họ đang bàn tán về cậu. Cậu biết chứ. Nhưng giờ cậu không còn quan tâm được đến người khác nữa. Cậu đang buồn lắm, đang đau lắm. Cái đau mà không ai có thể hiểu được. Mà ngay cả chính cậu cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy đau đớn như vậy? Chẳng phải từ nhỏ cậu đã quen với cái cảm giác bị người ta ruồng rẫy, bỏ rơi rồi sao? ”Thật ra thì hắn ta đâu có yêu mình đâu. Hắn chỉ coi mình như một món đồ chơi. Tại sao vậy chứ? Tại sao mình lại nuôi hi vọng là hắn yêu thương mình?”

Cậu khóc, nhưng không ra tiếng. Cậu biết là từ đây cậu phải ráng mạnh mẽ hơn. Cậu không thể nào ở lại trong căn nhà này lâu hơn nữa. Cậu không thể nào nhìn thấy hắn thêm một lần nào nữa cả. Vì cậu không muốn chính mình lại phải đau đớn một lần nữa.

Phải, cậu nên bỏ đi. Nhường chỗ cho hai người họ.

————————

”Ủa mà mình đang ở đâu đây? Đây là nhà mình mà. Sao nghe như có tiếng khóc vậy? Không lẽ là ba mẹ!”

Cậu chạy vội xuống phòng khách xem thử. Quả nhiên đó là tiếng khóc của mẹ cậu. Bà ôm chặt lấy hình cậu mà khóc. Bên cạnh đó là ba cậu của cậu. Ông đang vỗ vai và an ủi điều gì đó với mẹ cậu nhưng ngay chính nơi khóe mắt của ông cũng còn đang vương vấn một màn sương mỏng.

Cậu thật lòng rất muốn bước ra và ôm ngay lấy cha mẹ của mình. Nhưng cậu không thể. Không thể để họ thấy được hình ảnh của cậu lúc này. Không thể để cho họ đau lòng thêm được.

Và rồi cậu khóc. Hình ảnh cứ mờ dần đi, tan biến đi một cách chậm rãi ngay trước mặt cậu.

”Tại sao lại là mình? Tại sao mình không thể như những đứa con bình thường khác để có thể ở bên chăm sóc cho những người mình thương yêu chứ?”

Và rồi cậu đi lên căn phòng cũ của mình. Phải rồi, phòng của cậu. Căn phòng đã từ lâu cậu không còn ở đó nhưng giờ đây nó vẫn như vậy. Đồ đạc vẫn y nguyên như cũ không thay đổi. Ngay cả bộ quần áo cậu thay ra và máng trên thanh treo đồ vẫn còn đó. Dường như ba mẹ nuôi không muốn đụng chạm vào không gian này. Họ muốn rằng một ngày nào đó con họ rồi sẽ trở về bất ngờ như chính khi nó ra đi vậy.

Cậu bước ra ban công và nhìn vào màn đêm dày đặc trước mắt. Cậu không biết hiện giờ mình là ai? Mình sẽ như thế nào và mình rồi sẽ đi về đâu?

Trong đầu cậu hiện lên rất nhiều câu hỏi không có lời đáp. Và dường như là cậu khóc.

———————

- Lại đi đâu nữa rồi không biết?

Trong tòa nhà cổ có một kẻ đang lầm bầm một mình. Và tất cả mọi kẻ khác đều đã kiếm cớ ra ngoài cả rồi.(Vì tránh xa cơn thịnh nộ đáng sợ của kẻ mà ai cũng biết là ai đấy)

- Dì đã khỏe hẳn chưa?

- Cám ơn con. Dì bất cẩn nên bị thương nặng. Tưởng đã bị mặt trời thiêu rụi rồi. May mà nhờ có con. Không thì…

- Dì không sao là tốt rồi.

- Con đúng là có bản lĩnh đó nha. Hiện giờ con có thể đi ngang nhiên giữa trưa nắng mà không sợ bị thiêu đốt. Không phải quỷ hút máu nào cũng được như con đâu.

- Hahaha vì con thuần chủng mà.

- Dì cũng thuộc một phần dòng máu thuần chủng nhưng có được như con đâu. À, dạo này con thay đổi rồi.

- Sao?

- Ngày xưa dì muốn nói chuyện với con không dễ. Nhưng sao tự dưng con lại chịu nghe dì hỏi thăm thế?

- Không có gì.

Chủ nhân của tòa lâu đài quay mặt đi chỗ khác. Ánh trăng non chiếu xuyên qua khe cửa làm cho khuôn mặt của anh ta hiện lên đẹp một cách đáng sợ. Một nét đẹp khiến người ta bị mê hoặc và gây nên tội lỗi chứ không phải là thứ nét đẹp thánh thiện như của Đông.

- Dì nghe nói con đang có hứng thú với một cậu bé.

- Dì nghe ai nói thế?

Anh ta quay phắt lại.

- Haha giấu làm gì. Con không thích cậu ta thì tại sao con lại ban sự sống vĩnh hằng cho cậu ta mà không được sự đồng ý của cậu ta chứ? Chưa kể con còn hết lần này đến lần khác đi cứu cậu bé đó. Đó là chưa nói đến một kẻ độc đoán như con mà lại chịu nghe một người nào đó mắng chửi mình mà không giết chết nó. Chuyện này đúng là lạ thật đó.

- Tên nhiều chuyện nào nói thế?

- Haha dì có tai mắt mà. Dì thấy và nghe hết đó chứ.

Lấy lại thái độ thản nhiên như không anh nói

- Không hổ danh là quỷ hút máu ngàn năm. Đúng là tai mắt nhiều thật. Và con xin hứa nếu con tìm ra được kẻ nào thì con sẽ xóa sổ hắn khỏi danh sách gia tộc chúng ta.

- Hahaha tác phong của thủ lĩnh đây mà. Thôi dì khỏi rồi. Dì đi nha. Để không gian riêng cho hai đứa tâm sự. Chứ không thôi người già này làm hỏng chuyện tốt của tụi trẻ.

- Không biết đi đâu nữa.

Anh đang định quay đi

- Có vẻ cậu bé ấy đang ghen đó.

- Ghen? Dì nói đùa à?

- Giác quan của phụ nữ luôn đúng. Vì lúc con bế dì vô phòng này, dì đã bắt gặp một ánh mắt nhìn con rất ngạc nhiên và ánh mắt ấy cũng chứa đựng một nỗi đau đớn bất lực. Đó là ánh mắt của những người đang yêu khi bắt gặp người yêu của mình đang đi chung với người khác.

- Thật vậy sao?

- Uhm, con liệu mà giải thích với cậu bé đi. Thôi dì đi đây.

Và một làn khói đen bao phủ lấy người con gái trẻ đẹp. Rồi bóng hình ấy biến đi nhanh tựa như không khí vậy. Anh quay đi và trên gương mặt lạnh lùng ấy nở một nụ cười đắc thắng.

——————–

Trở lại nơi ban công ấy. Cậu bé vẫn đang ngắm sao trên trời. Đang nhớ lại những hồi ức của mình. Và đột nhiên một bóng đen bao trùm lấy cậu và nhấc hẳn cậu lên. Cậu cố vùng vẫy nhưng càng vùng vẫy bóng đen đó càng siết cậu mạnh hơn.

- Buông ra.

- Không.

Một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên. Cậu nhận ra giọng nói đó. Cậu cảm thấy vui vui vì người đó còn quan tâm đến cậu. Nhưng còn cô bé ở nhà thì sao?

- Sao lại………đi tìm tôi?

- Ý cậu là sao?

Anh nhìn cậu nở một nụ cười đắc thắng dễ ghét.

- Ý tôi là tại sao anh không ở nhà chăm sóc cho cô gái kia mà kiếm tôi làm gì?

- Cậu ghen à?

Dường như chỉ chờ có dịp này thôi để hành hạ cậu cho chừa cái tội thích bỏ đi lung tung. Nhìn mặt cậu lúc này thật rất đáng thương.

- Tôi………chỉ hỏi vậy thôi.

- Cậu quan tâm đến cô bé ấy à?

- À………phải………

- Nếu tôi nói cô bé ấy là người mới giống cậu thì cậu nghĩ sao?

- Tôi…………….

Anh cố chờ câu trả lời và gương mặt anh kề sát mặt cậu. (Thật đúng là một kẻ cơ hội)

- Không nghĩ gì cả.

- Thật cậu không nghĩ gì cả sao?

- Đủ rồi. Tôi không muốn trả lời những câu hỏi của anh nữa.

Đến bây giờ anh mới để ý cậu đã thay đổi cách xưng hô. Từ ”ông” chuyển sang ”anh”. Anh đang cười thầm vì sự thay đổi đáng kể ấy thì bỗng nhiên có một bóng đen bay lướt qua mặt anh và bóng đen ấy giựt lấy cậu bé anh đang ẵm trên tay.

Dưới ánh trăng bóng đen ấy mỉm cười ngạo nghễ. Là hắn, tên khốn anh đã cứu lúc trước.

hết 10.2

Hồi 11: Tình yêu

- Buông ra. Định đem tôi đi đâu vậy?

- Cậu bé này phiền thật. La hét nãy giờ không biết mệt sao?

- Thả tôi ra. Tại sao lại bắt tôi chứ?

- Tại sao à? Vì cậu là người yêu của kẻ ta ghét nhất.

- Gì mà người yêu chứ? Ai là người yêu của ai?

- ĐỪNG LÀM NHƯ MÌNH LÀ MỘT KẺ NGÂY THƠ KHÔNG BIẾT GÌ CẢ.

Cậu hoảng hốt vì nghe câu nạt của hắn. Hắn có vẻ rất tức giận. Mà giận chuyện gì mới được chứ?

- Bộ anh ghét…………..

- Hahaha ta hận hắn chứ ta không ghét hắn. Ta sẽ mang cậu về làm thú tiêu khiển để xem bộ mặt của hắn sẽ như thế nào.

- Anh………..

- Tên quỷ hút máu kia. Hôm nay chính là ngày đền tội của mi.

Một toán người đứng chặn phía trước, họ đốt lửa thành một hình vòng tròn. Lửa cháy cao lắm. Cao gần bằng một cây cổ thụ. Họ đang cầu nguyện. Và rồi họ dùng đủ thứ vũ khí từ thô sơ đến phức tạp. Họ nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống. Hắn dừng lại và đứng trên ngọn cây. Đối diện với họ. Một tay hắn vẫn đang giữ chặt lấy cậu. Hắn nở một nụ cười ma quái. Bỗng đột nhiên có một cây lao phóng thẳng tới hắn. Hắn nhanh chóng đỡ được. Hắn bỏ tay ra và cho cậu đứng một mình trên ngọn cây cao. Cậu phải cố bám thật chắc vào cái thân cây tròn lẳng ấy cho khỏi ngã. Cậu đang cố cầu mong cho mọi người đừng đánh nhau với hắn, vì cậu biết nếu hắn sẽ không nhân nhượng bất kỳ ai có ý chống lại. (Kinh nghiệm quá Đông nhỉ) Nhưng hình như hắn đang bị thương thì phải. Chân hắn dường như đang bị đau hay sao mà hắn đỡ đòn tệ quá. Hắn không đỡ được những làn đạn của những người ấy. Họ thi nhau bắn vào người hắn. Cho đến khi hắn gục ngã thì họ thôi không bắn nữa. Mà họ định làm gì vậy? Họ chế xăng lên người hắn. Không lẽ họ định đốt hắn thật sao?

- Khoan đã. Xin dừng lại.

Cậu từ từ trèo xuống. Đúng là chuyện này cực kỳ khó với một người chưa từng biết gì về thể thao như cậu. Mọi người lặng yên nhìn cậu. Họ ngờ vực.

- Xin mọi người khoan đốt đã. Tại sao mọi người lại truy sát hắn như vậy?

Một người có vẻ như là thủ lĩnh của bọn họ lên tiếng.

- Cậu có phải là đồng loại của hắn không?

- Tôi………Không phải……….Tôi……………. Lần đầu tiên cậu nói dối như vậy. Cậu cảm thấy có lỗi.

- Thôi biết rồi. Cậu bị hắn bắt đi đúng không?

- Nhà cha mẹ cậu ở đâu để chúng tôi đưa cậu về.

- Nhưng tại sao cậu bênh vực cho một tên ác ma như vậy?

- Dạ cháu………À, cháu chỉ cảm thấy hắn không đáng để các cô chú giết. Tại sao lại không để cho hắn bị ánh mặt trời thiêu đốt. Cháu nghĩ như vậy mới xứng với tội trạng của hắn. Có như vậy thì hắn mới có một cái chết đau đớn chứ nếu thiêu hắn lúc này thì hắn sẽ không hề cảm thấy đau đớn gì đâu ạ.

- Nhưng cậu có chắc là hắn sẽ bị mặt trời thiêu đốt không?

- Dạ. Vì hắn đã bị thương đến mức này thì làm sao bỏ trốn được nữa ạ.

- Cậu bé này nói có lý đó. Nếu chúng ta giết hắn thì chúng ta chẳng khác gì với những việc làm của hắn.

- Uhm, thôi chúng ta đi. Nhưng trước đó chúng ta hãy đóng đinh tay chân hắn vào thân cây kia để đảm bảo cho hắn không chạy thoát được.

- Khoan, còn cậu bé.

- Dạ nhà cháu ở gần đây. Cháu sẽ tự về ạ.

- Uhm, cậu về nhanh đi. Đừng để cha mẹ lo.

- Dạ.

Họ đi được một quãng.

- Ông tin cậu bé đó sao?

- Tin chứ. Vì không có một tên quỷ hút máu nào lại có được khuôn mặt thánh thiện đó.

- Nhưng………

- Cậu ta không bay được. Và nhất là cậu ta không hề có răng nanh.

- Nhưng nhỡ nó biết phép thuật thì sao?

- Ông có thấy một tên quỷ hút máu nào lại đi bắt chính đồng bọn của mình không?

- Ừ nhỉ.

- Thôi về mở tiệc ăn mừng đi mọi người. Chúng ta đã lập được một chiến công lớn đó.

- HAHAHAHA

Tiếng người xa dần. Lúc bấy giờ cậu đến gần. Người hắn đầy máu. Có vẻ hắn sắp chết thật. Cậu cố tìm cách gỡ những cây đinh ấy ra mà không làm cho hắn đau. Nhưng coi bộ vô ích.

- Lạ chưa? Cậu cứu ta làm gì?

- Anh…..Anh không sao cả à?

- Mấy thứ nhỏ nhặt này mà làm gì được ta. Chẳng qua ta chỉ cố tình làm như vậy để chúng nghĩ là ta chết rồi thôi. Như vậy đỡ mất công cho chúng cứ mãi đuổi theo ta. Chơi trò mèo vờn chuột hoài chán lắm.

- Nhưng suýt nữa thì anh bị lửa thêu chết rồi.

- Hahahahahah mặt trời ta còn không sợ chứ nói chi đến lửa. Đồ ngu ngốc

- Vậy có lẽ tôi nhiều chuyện rồi. Xin lỗi, tôi đi đây.

Cậu quay mặt đi thì có một cách tay níu vạt áo cậu lại.

- Cậu ở đây với ta một chút được không? Ta không bắt cậu đi nữa đâu.

- A……Uhm.Được.

Cậu ngồi đối diện với hắn. Vết thương của hắn đang dần khép miệng lại. Cậu không ngờ khả năng bình phục của hắn lại nhanh như vậy. Đột nhiên hắn giật mạnh mấy cây đinh ra khỏi người.

- Thứ trẻ con.

- ………….

Hắn im lặng một chút rồi đột nhiên hắn quay lên nhìn thẳng vào mắt cậu.

- Thật ra thì ta ganh tỵ với cậu.

- Ganh????? Với tôi????

- Phải. Cậu được hắn yêu mến ngay từ lúc cậu còn bé. Có lẽ cậu không biết.

- Chuyện gì vậy? Sao chuyện mấy người nói tôi không hiểu gì cả.

- Cậu là trẻ mồ côi. Cậu được bỏ rơi trước cổng tu viện, cậu được ba mẹ nuôi xin về lúc cậu 10 tuổi. Đúng không?

- Sao anh biết?

- Chuyện của hắn sao ta không biết?

- Nhưng………..

Hắn ra dấu cho cậu im lặng nghe hắn kể tiếp.

- Năm cậu 8 tuổi có phải cậu nhặt được một xác con dơi không?

- Phải. Và tôi chôn nó trong sân sau tu viện.

- Hahaha nó là kẻ thù của tên kia. Hắn mới giết nó xong thì cậu giúp hắn mai táng.

- Nhưng thật sự lúc ấy con dơi ấy chết rồi mà.

- Uhm, thì có ai bảo còn sống đâu. Hắn nhìn cậu từ trên cây cao nhưng cậu không biết. Cậu vẫn hăng say làm việc mà còn cầu nguyện cho con dơi ấy nữa. Chắc những điều kì lạ mà cậu làm đã kích thích hắn.

- Tôi, có làm gì đâu.

- Rồi cậu được nhận làm con nuôi. Hắn đã theo dõi cậu từ lâu. Và chờ đến lúc cậu đủ lớn và đón cậu về.

- Đủ lớn?

- Làm hôn thê của hắn.

- CÁI GÌ????? GIỠN HẢ?

- Vì theo tập tục của chúng tôi. Chúng tôi sẽ chọn ra một hôn thê và chờ người đó đủ lớn và đón người đó về. Vì chỉ được lấy người trong họ thôi nên nếu hôn thê là con người thì phải thuyết phục người ấy vô gia tộc. Nhưng coi bộ hắn cưỡng ép cậu vô thì phải.

- …………..

- Ta ước gì ta là người hắn chọn

- Hả?

- Hắn từng cứu ta nhiều lần. Hắn rất lạnh lùng, độc tài, tự cao, ngông cuồng, ….

”Sao người này nói đúng quá vậy!!!”

- Hắn cho hắn luôn là người đúng và mọi người ai cũng phải nghe theo hắn.

- Phải. Cậu thở dài tán thành.

- Nhưng ta vẫn rất yêu hắn.

- O_O

- Hahaha nghe lạ tai đúng không? Yêu một kẻ như thế.

Đột nhiên cậu nghe nhói trong lòng.

- Cũng không lạ lắm. Nhưng rồi sao nữa.

- Có lẽ hắn biết nhưng hắn không quan tâm. Người hắn quan tâm lại là cậu.

- Tôi………….Xin lỗi…………..Tôi…………..

- Không sao. Dù gì bây giờ ta cũng đã hiểu vì sao hắn yêu cậu đến như vậy.

- ………………..

- Lúc đầu ta định bắt cóc cậu để cho hắn phải đau đớn đi tìm và rồi ta sẽ giết cậu. Có thể chứ, trước mặt hắn. Nhưng có lẽ ta đã thay đổi quyết định ngay trong giây phút cậu cố cứu ta.

- Tôi…………..

Hắn lại thở dài.

- Thôi tạm biệt cậu bé. Ta đi và tìm vị hôn thê cho riêng mình đây. Ta chúc cậu hạnh phúc.

- Ê………

Cậu chưa kịp nói hết câu thì hắn đã biến mất. Bỏ lại cậu một mình giữa cái nơi tăm tối này. Nói thật lúc này cậu không phải sợ bóng tối mà là cậu sợ ma. Phải, cậu nhát lắm. Những câu chuyện kể hồi nhỏ cứ ám ảnh cậu đến bây giờ. Ngày xưa khi sợ hãi còn có thể đọc kinh cầu nguyện. Bây giờ không thể. Cậu suy nghĩ nếu như lúc này mà thật có con ma nào hiện ra chắc cậu chết đứng ngay tại chỗ. Cậu cố nghĩ đến tòa nhà cổ để có thể quay về. Nhưng ngay lúc này tự nhiên lá cây reo xào xạc. Nó làm cậu không thể tập trung được. Càng cố gắng giữ bình tĩnh thì lại càng sợ. Cậu đành bỏ chạy. Cậu không biết mình chạy vì cái gì. Nhưng cậu cứ chạy. Chạy và không dám quay đầu lại nhìn. Đột nhiên.

- Ááááá………….

Cậu hét như chưa từng được hét khi phát hiện có một bàn tay túm lấy người cậu.

- Cậu có chất giọng tốt nhỉ!

Dường như nhận ra giọng của người ấy. Cậu quay lại và từ từ mở mắt ra.

- Là anh.

Cậu mừng rỡ ôm chầm lấy anh. Anh cũng thoát ngạc nhiên vì cậu bé này.

- Hắn đã làm gì cậu à?

- Không………

Anh gạt tay cậu ra. Và anh nhìn cậu dò xét. Mặt cậu đỏ lên khi nghĩ đến câu nói ”Cậu là vị hôn thê của hắn, do hắn chọn.” Và cử chỉ đó không qua mắt được anh.

- Để ta kiểm tra.

- Ê làm gì vậy? Buông ra.

Anh mạnh bạo giật tung chiếc áo cậu đang mặc trên người. Lúc bấy giờ thân thể cậu hiện rõ dưới ánh trăng. Thật đẹp và mờ ảo. Anh đưa tay chạm nhẹ. Cậu không phản kháng. Anh lấy làm lạ. Anh ghì cậu mạnh hơn. Lúc bấy giờ cậu mới ý thức được tình thế nguy hiểm của mình. Cậu đẩy mạnh anh ra nhưng có vẻ vô tác dụng. Tội nghiệp cậu nhóc, cậu nên biết anh là người tham lam và thích làm theo ý mình mà. Cậu đang cố gắng khóc (À, cố gắng là vì khi người ta đang vui thì khó mà khóc nổi lắm, cho dù có muốn. Mà vui vì sao ư? Vì cậu biết anh yêu cậu.)

Anh kiểm tra khắp cơ thể cậu và khi anh chắc rằng không có dấu hiệu khả nghi thì anh nới lỏng vòng tay ra. Cậu được dịp hét vào mặt anh.

- Anh quá đáng lắm. Anh coi tôi là thứ gì mà anh dám làm vậy hả?

- Là món đồ của ta.

- Anh……..

Cậu vừa tức vừa đỏ mặt vì nghe câu nói ấy. Anh khẳng định anh là chủ sở hữu còn cậu là vật bị sở hữu. Cái cảm giác hạnh phúc như khi mình biết người ấy yêu mình và muốn buộc chặt mình lại vậy.

- Cậu yêu ta đúng không?

- Tôi………..

- Cậu có yêu ta không?

- Không…………

Cậu cuối mặt xuống thấp khi nói câu ấy.

- Ta hỏi lại lần cuối, cậu có yêu ta không?

- Không.

Cậu cố ý chọc tức anh.

- Được, cái này do cậu chọn nhé.

Và anh bắt đầu hôn cậu. Cái hôn càng ngày càng mạnh mẽ hơn khiến cậu như chìm đắm vào anh. Trong lúc đôi môi tham lam ấy đang cuốn lấy môi cậu và đang tận hưởng vị ngọt ấy. Anh như mớm lời cho cậu.

- Nói có đi. Nói có đi nếu không……….

- C..ó…..

Cậu thều thào nói. Và anh buông cậu ra với nụ cười đắc thắng trên môi. Anh nhẹ nhàng khoác chiếc áo ngoài của anh cho cậu. Anh bọc cậu cẩn thận lại để không ai có thể nhìn thấy những phần da thịt trắng nõn của cậu. Anh bế cậu lên và đưa cậu về.

- Á đừng ôm chặt quá!

- Cậu nói thế ta sẽ càng ôm chặt hơn. Vì khi cậu tức giận nhìn cậu rất đáng yêu.

- Tại sao lại chọn tôi?

- Chọn?

- Tại sao lại chọn tôi giữa bao nhiêu người khác?

- À, vì cậu đặc biệt.

- Đặc biệt?

- Ừ. Vì thế nên ta mới phải cực khổ bắt cậu về. Và ta sẽ chờ đợi cậu, 1 năm, 10 năm thậm chí 100 năm để làm cho cậu yêu ta.

Anh nhìn cậu mỉm cười, một nụ cười tự đắc.

- Và ta thành công sớm hơn ta dự tính.

- Tôi ghét……….

Cậu chưa nói hết lời thì anh đã hôn cậu, nhưng kì này thì nhẹ nhàng hơn kì trước một chút. Nhưng cậu vẫn không đủ sức phản kháng lại anh. Cậu đáp ứng anh một cách như phản xạ. Chính cậu cũng ngạc nhiên vì tại sao mình lại có thể làm như vậy được.

- Cậu ghét ai?

- Ghét……….

Anh tiếp tục nụ hôn dài của mình. Cậu không đủ sức để nói hết câu nói ấy. Và tất nhiên kì này anh lại là người chiến thắng.

Đến nhà.

Trong căn phòng lớn. Sau một cuộc hội nghị nhỏ trong gia tộc để thông báo về vị hôn thê mới của chủ nhân.

- Từ nay về sau cậu sẽ ở chung phòng với ta.

- Sao?

Cậu tròn xoe mắt nhìn anh kinh hãi. Còn cả đám thì không ai dám hé răng câu nào.

- Đây là lệnh. Không được cãi.

Anh ghé tai cậu thì thầm.

- Và đền bù lại cho ta đêm hôm trước.

- Không……………

Cậu vùng bỏ chạy nhưng lại cũng cánh tay ấy giữ chặt và bế cậu lên. Hắn và cậu đi về phía hành lang tối. Bóng dáng hai người hòa vào nhau và chìm dần trong màn đêm. Căn phòng trở lại cái không khí lạnh lẽo của nó. Nhưng trên gương mặt mỗi người đều nở một nụ cười. Họ vui vì vị hôn thê mới dễ thương và họ vui vì cậu đã chịu ở lại bên họ.

Nhiều lúc tình yêu là ích kỷ. Có những tình yêu không chỉ có hoa hồng mà còn có máu và nước mắt. Nhưng nếu hai người thật lòng yêu nhau thì hãy cầu chúc cho họ nhé. Mong tình yêu ấy dù thế nào đi nữa cũng sẽ tồn tại. Mãi mãi.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro