Chap 32: Tôi Không Phải Sư Tử. Các Người Thật Phiền Phức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

xin lỗi các reader vì thời gian qua mình không đăng chap, do mình bận việc học nên tới tận bây giờ mới đăng được xin cáo lỗi với mọi người [cúi đầu]

***


Chap 32: Tôi Không Phải Sư Tử. Các Người Thật Phiền Phức

Ma Kết, Bảo Bình, NhânMã và bé Pi nhanh chóng trở lại Witchard. Họ tiếp đất tại khu vườn của riênghắn trước sự vui mừng của Kim Ngưu.

Thấy họ đã thuận lợi tìm được bé Pi, Kim Ngưucảm thấy rất vui. Để đề phòng có chuyện xảy ra, cô nhanh chóng dùng phép thuậtkhôi phục lại lỗ hổng trên kết giới của Witchard mà vừa nãy Bảo Bình tạo ra.

Công việc hoàn thành, Kim Ngưu mỉm cười nhìn mọingười.

– Giờ làm gì tiếp theo?

Song Tử lên tiếng. Bảo Bình nhìn Song Tử, đáp:

– Lập tức đưa Tiểu... à không, Thiên Yết đến đây.

Mọi người gật đầu. Thiên Bình lúc này cũng lêntiếng:

– Tất cả học viên đều đã vào học từ nãy giờ rồi.Chắc chắn giờ Thiên Yết đang ở trong lớp với tên Song Ngư đó.

Bảo Bình "ừ" khẽ rồi quay sang nhìn Kim Ngưu:

– Kim Ngưu, em mau chóng dịch chuyển đến chỗ ThiênYết và đưa cô ấy đến đây ngay. Phải chắc chắn không cho tên Song Ngư có cơ hộibám đuôi theo đến đây, nếu không hắn nhất định sẽ cản trở chuyện chúng ta đanglàm.

– Vâng, em biết rồi.

Kim Ngưu đáp rồi ngay lập tức dịch chuyển đếnchỗ Thiên Yết.

Ma Kết lúc này còn đang vuốt ve bộ lông mềm củabé Pi, nhẹ giọng:

– Nhóc tím, sẵn sàng rồi chứ?

Bé Pi nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định, cái đầunhỏ khẽ gật.

Tại lớp Thiên Yết.

Thiên Yết ngồi cùng bàn với Song Ngư, chăm chúnghe lời giảng của giáo sư.

Bất ngờ, ngay bên cạnh Thiên Yết xuất hiện mộtcô gái tóc vàng, khuôn mặt rất xinh đẹp. Người đó không ai khác là Kim Ngưu.

Cả lớp lẫn giáo sư đều ngạc nhiên trước sự xuấthiện của Kim Ngưu. Cúi đầu chào giáo sư, Kim Ngưu mỉm cười dịu dàng:

– Em muốn mượn Thiên Yết một lát. Giáo sư khôngphiền chứ ạ?

Giáo sư hơi ngẩng người nhưng rồi cũng lấy lạibình tĩnh, cười nhẹ:

– Chỉ lần này thôi đấy.

Kim Ngưu lại cúi đầu thay lời cảm ơn. Ngay sauđó, nụ cười trên môi Kim Ngưu liền tắt. Kim Ngưu đưa ánh mắt sắc bén đầy cămghét nhìn về phía Song Ngư đang ngồi cạnh Thiên Yết. Kim Ngưu hành động nhanhchóng, không cho Song Ngư cơ hội ra tay lập tức kéo Thiên Yết đứng lên cạnhmình rồi dịch chuyển đi mất. Cả lớp ngỡ ngàng nhưng cũng xem như không cóchuyện gì tiếp tục bài học, còn tên Song Ngư, hắn cũng xem như không có chuyệngì, trên môi bất giác xuất hiện một nụ cười, một nụ cười kì quái.

Kim Ngưu đã dịch chuyển đến đúng vị trí, ngaytrước mặt mọi người. Trong khi đó, Thiên Yết còn đang ngẩng người, không hiểuchuyện gì đang xảy ra.

Vừa rồi bị đưa đi bất ngờ, Thiên Yết còn chưakịp hỏi xem Song Ngư có đồng ý hay không, điều này làm cô cảm thấy tự trách,thấy mình có lỗi với Song Ngư. Đã vậy, lúc này, trước mặt Thiên Yết còn là mộtđống người cô không hề quen biết. Nhìn họ một lúc lâu, Thiên Yết mới ngỡ ngàngnhận ra, e dè lên tiếng:

– Các người... là đám người kì lạ... lúc sáng?

Câu hỏi của Thiên Yết còn chưa được giải đáp thìngay lập tức, một cái gì đó nhỏ nhỏ, mềm mềm hệt như một cục bông lao đến, sàvào lòng cô.

Thiên Yết lại bị một phen bất ngờ. Lấy lại bìnhtĩnh, cô từ từ quan sát cái thứ vừa nãy lao vào mình. Môi Thiên Yết lúc này bấtgiác nở một nụ cười. Thứ vừa lao vào Thiên Yết là một con dơi nhỏ màu tím trôngrất đặc biệt, cũng rất đáng yêu, đã vậy, bộ lông của nó lại rất mềm khiến ThiênYết vô cùng thích thú, không tự chủ mà đưa tay vuốt ve bộ lông tím mềm mại.

Thấy hành động của bé Pi vừa rồi, mọi người aicũng đã có đáp án cho nghi vấn của mình. Không còn nghi ngờ gì nữa, Thiên Yếtkhông ai khác chính là Tiểu Sư của họ.

Kim Ngưu và Thiên Bình không ngần ngại chạy đếnôm chầm lấy Thiên Yết, nước mắt cũng theo đó mà tuôn rơi:

– Tiểu Sư. Cậu... cậu đúng là Tiểu Sư rồi.

Nhân Mã cũng mỉm cười đầy hạnh phúc:

– Tiểu thư Sư Tử, đúng thật là người rồi. Ngườitrở về khiến mọi người đều cảm thấy rất vui, thật sự rất hạnh phúc.

Cả Bảo Bình và Song Tử cũng đều mỉm cười hạnhphúc. Riêng Ma Kết, hắn không cười nhưng trong ánh mắt là tia vui mừng khôngsiết nhưng len lỏi trong đó cũng là vài tia lo âu.

Thiên Yết thấy phản ứng của mọi người, hoàn toànkhông thể hiểu được. Đẩy mạnh Kim Ngưu và Thiên Bình ra, Thiên Yết nói, tronggiọng nói đầy sự khó chịu:

– Các người nói gì vậy? Tôi là Thiên Yết, làm ơnhãy nhớ lấy điều đó.

Bé Pi đang nằm gọn trong lòng Thiên Yết liềnngẩng đầu nhìn Thiên Yết bằng ánh mắt khó hiểu. Nụ cười trên môi mọi người chợttắt. Bảo Bình nhìn nó đầy nghiêm túc, chỉ vào bé Pi:

– Con dơi tím đó là bé Pi, nó là linh thú của SưTử. Hành động vừa rồi của nó cũng đủ để khẳng định em chính là Sư Tử, không thểsai được.

Thiên Yết nhìn bé Pi, ánh mắt đột nhiên trở nêngay gắt. Buông bé Pi ra, Thiên Yết quay sang mọi người:

– Các người thôi bày trò đi. Rốt cuộc các ngườicó âm mưu gì mà cứ năm lần bảy lượt nói tôi là Sư Tử gì đó?

– Chúng tớ không âm mưu gì cả. Chúng tớ nói vậyvì cậu chính là Sư Tử. Chúng tớ muốn đưa cậu trở về như trước đây thôi.

Kim Ngưu ngay lập tức lên tiếng phản bác lời nóicủa Thiên Yết.

Thiên Yết cười lạnh, liếc mắt nhìn hết thảy mọingười đang hiện diện, trong ánh mắt Thiên Yết, hoàn toàn là sự ghét bỏ:

– Im hết đi. Tôi là Thiên Yết, tôi không phải SưTử. Các người thật phiền phức.

Mọi người sững sờ trước lời nói của Thiên Yếthiện giờ. Ma Kết từ nãy giờ im lặng quan sát mọi diễn biến lúc này mới lêntiếng:

– Vậy cô chứng minh mình là Thiên Yết đi.

– Chứng minh?

Thiên Yết đưa ánh mắt tò mò nhìn về Ma Kết. Hắnnhìn Thiên Yết, nét mặt lạnh như bằng, không chút cảm xúc, giọng lạnh nhạt:

– Đúng vậy. Chứng minh đi. Nói ra thân thế củacô đi, ngoài việc là vị hôn thê của tên Song Ngư đó ra thì thân thế của cô làgì?

Mọi người tập trung ánh mắt vào hắn rồi quaysang nhìn Thiên Yết. Thiên Yết trở nên ấp úng trước lời nói của hắn:

– Tôi... Tôi...

– Mau nói đi. Chúng tôi sẽ không làm phiền cônữa.

Ma Kết lại nói thêm, thúc giục Thiên Yết. ThiênYết lùi về sau vài bước, ánh mắt sắc bén, kiến nghị đã không còn. Lúc này, ThiênYết đang miên man trong những dòng suy nghĩ.

===

Trở về quá khứ.

Trên một chiếc giường trắng nhỏ, một cô gái vớikhuôn mặt xinh đẹp cùng mái tóc tím đang nhắm nghiền mắt. Người con gái đókhông ai khác chính là nó – Sư Tử.

Ánh sáng từ khung cửa sổ cạnh giường nó chíuvào. Đôi mắt tím xinh đẹp từ từ hé mở. Đôi mắt chợt nheo lại vì ánh sáng gaygắt của mặt trời.

Một bàn tay vươn tới, kéo chiếc rèm cửa, khiếnánh sáng bớt gay gắt hơn.

Từ từ mở mắt một lần nữa, cảm giác chói mắt cũngdần mất đi. Xuất hiện trước mắt nó ngay lúc này là một người con trai với khuônmặt rất đẹp cùng mái tóc màu xanh lá đặc biệt. Người này không ai khác chính làSong Ngư.

Nó chống tay, cô ngồi dậy nhưng bị một bàn tayngăn lại. Song Ngư lên tiếng:

– Nằm yên đó đi. Em bị thương nặng, chưa hồiphục hoàn toàn đâu, nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa mới ngồi dậy được.

Nó gật đầu. Cố nhớ chuyện gì đã xảy ra.

Thế nhưng, nó chẳng nhớ được gì. Đã vậy, nó còncảm thấy đầu mình rất đau. Song Ngư thấy biểu hiện của nó, nụ cười quái lạ chợthiện ra. Giấu đi nụ cười vừa rồi, hắn lên tiếng:

– Đừng cố gắng quá làm gì, muốn biết chuyện gìcứ hỏi, anh sẽ giải đáp cho em. Hãy tin ở anh.

Nó nhìn Song Ngư rồi cũng lên tiếng hỏi:

– Tôi... là ai?

Song Ngư đưa tay vuốt ve khuôn mặt nó rồi mỉmcười dịu dàng:

– Em là Thiên Yết, là vị hôn thê của anh.

Nó lại nhìn Song Ngư, tiếp tục hỏi:

– Vậy... sao tôi... chẳng có chút ấn tượng gì?

Song Ngư bật cười, đáp lời:

– Trong lúc anh và em cùng nhau dạo chơi, em vôtình trượt chân rơi xuống vách núi. Đó là lí do hiện giờ em đang bị thương. Vàcũng vì lí do này mà em đã bị mất trí nhớ, không nhớ được mình là ai.

Nó có vẻ đắn đo, rồi cũng hỏi lại:

– Vậy... tôi là Thiên Yết. Tôi là... vị hôn thê... củaanh?

Song Ngư gật đầu. Mỉm cười nhẹ nhìn nó, Song Ngưnói:

– Đúng vậy. Em còn mệt lắm, nghỉ ngơi thêm đi.Khi nào khỏe lại chúng ta nói chuyện tiếp, được chứ, Thiên Yết?

Nó gật đầu. Đôi mắt tím từ từ nhắm lại.

===

Quay về với hiện tại.

– Nói đi chứ? Không chứng minh được à?

Lời nói của Ma Kết đưa nó trở về từ những suy nghĩmiên man của bản thân.

Nó ngẩng đầu nhìn hắn rồi nhìn hết thảy mọingười. Trong ánh mắt nó hiện giờ là vẻ phân vân cùng vài phần sợ hãi.

Tâm trạng nó hiện giờ đang rối bời, nó hét lên:

– Tôi không phải Sư Tử. Các người thật phiềnphức.

Ngay lập tức, nó bỏ chạy.

– Tiểu Sư.

Kim Ngưu và Thiên Bình gọi với theo, toang đuổitheo nó thì bị Ma Kết lên tiếng giữ lại:

– Không cần đuổi theo đâu.

Bảo Bình cũng lên tiếng:

– Đúng vậy. Cho cô ấy thời gian. Từ từ rồi mọichuyện sẽ sáng tỏ.

Cả Ma Kết và Bảo Bình đều đã nói vậy thì mọi ngườicũng chẳng còn ý kiến gì. Riêng bé Pi, bé Pi lập tức bay theo nó. Bé Pi là linhthú của nó, một linh thú không thể bỏ rơi chủ nhân của mình được.

Ma Kết quay sang Nhân Mã:

– Mau đi nghỉ ngơi đi, ngươi cũng mệt rồi.

Nhân Mã gật đầu, ngay lập tức biến mất.

Mọi người cũng nhanh chóng trở về lại lớp học.

Hiện tại, nơi đây chỉ còn có Ma Kết và Bảo Bình.Bảo Bình nhìn hắn:

– Tôi nghĩ Sư Tử thật sự bị mất trí nhớ.

Ma Kết gật đầu:

– Chắc chắn là vậy rồi.

Bảo Bình có vẻ phân vân:

– Nếu vậy...

– Cố gắng tiếp cận, trò chuyện với Sư Tử thậtnhiều. Phải tìm cách gợi lại kí ức cho Sư Tử.

Ma Kết chen vào câu nói của anh. Bảo Bình cũnggật đầu.

– Cứ vậy đi. Giờ tôi đi đây.

Ngay lập tức, Bảo Bình dịch chuyển đi mất.

Giờ đây, chỉ còn mình Ma Kết ở trong khu vườn.Hắn cười nhạt, tự nói với mình:

– Hay thật. Mất trí nhớ đến hai lần. Cả hai lầnđó, em đều quên mất anh. Rốt cuộc, với em anh là gì? Anh không quan trọng,không có chút giá trị nào đến mức em sẵn sàng quên anh đến những hai lần sao TiểuSư.

Về phần Sư Tử.

Nó cố gắng chạy đi thật xa cho tới khi khôngchạy được nữa. Chống tay tựa vào một cành cây, nó thở dốc, từ từ ngồi thụpxuống.

Bé Pi vẫn kiên trì đuổi theo nó. Thấy nó ngồixuống cũng lập tức sà vào lòng nó, cọ cọ cái đầu nhỏ vào nó. Nó nhìn bé Pi,giọng nói đầy vẻ phân vân:

– Thật ra... mình là ai? Thiên Yết hay Sư Tử???

Suy nghĩ đó vừa mới được thốt ra thì ngay lậptức, nó lắc mạnh đầu:

– Không. Không đúng. Mình là Thiên Yết. Mìnhchính xác là Thiên Yết. Bọn họ là người xấu, họ muốn tách mình ra khỏi anh SongNgư nên mới nói mình là Sư Tử gì đó. Tất cả bọn họ đều là những người xấu xa,những người giả dối.

Nói rồi, nó lập tức đẩy bé Pi ra, ánh mắt trởnên lạnh lẽo:

– Mày biến đi. Mày cùng phe với bọn người xấuđó. Đừng làm phiền tao nữa, tránh xa tao ra. Tao là Thiên Yết, tao không phải SưTử.

Bé Pi ngơ ngác trước nó hiện giờ. Nó không nóigì thêm nữa, lập tức dùng phép thuật dịch chuyển đi mất.

===ENDCHAP32===    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro