Chap 31: Nghi Ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 31: Nghi Ngờ

Trở về lại với lớp học, cả buổi sáng anh, hắn, Kim Ngưu, Thiên Bình và Song Tử không thể nào tập trung được dù gì một chút. Tất cả đều rơi vào trạng thái trầm ngâm suy nghĩ.

Chuyện xảy ra tại lớp Song Ngư ngay sáng hôm nay đã trở thành tâm điểm của cả trường. Đâu đâu cũng vang lên những tiếng bàn tán xôn xao không ngớt.

Giờ nghỉ trưa.

Anh vẫn ngồi im lặng trong lớp, sắc mặt đầy vẻ suy tư, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào quyển sách trên bàn nhưng thực ra lại chẳng đọc được một chữ nào. Anh tự hỏi tại sao Sư Tử đột nhiên lại biến thành Thiên Yết, đã vậy còn tự nhận là vị hôn thê của Song Ngư. Chuyện này quả thực chẳng bình thường chút nào. Ngồi bật dậy, anh dùng phép thuật dịch chuyển đi đâu đó trước ánh mắt tò mò, không hiểu chuyện gì đang xảy ra của các học viên xung quanh.

Bên lớp Kim Ngưu, Thiên Bình và Song Tử. Họ tụ tập lại một chỗ, vẻ mặt ai nấy đều hết sức căng thẳng. Kim Ngưu lên tiếng trước:

– Tớ chắc chắn đó là Tiểu Sư. Không thể nào lại có chuyện người giống người đến vậy được.

Song Tử và Thiên Bình cũng gật đầu. Song Tử tiếp tục cuộc trò chuyện:

– Tớ cũng nghĩ giống cậu. Thử nghĩ xem nếu thật sự tồn tại người tên Thiên Yết giống hệt Sư Tử là hôn thê của Song Ngư thì tại sao lúc nhìn thấy khuôn mặt thật của Sư Tử cậu ta không có chút ngạc nhiên hay bất kì biểu hiện nào kiểu như cả hai từng quen biết.

Cả ba người lại nhìn nhau, Thiên Bình lên tiếng:

– Cả hai cậu nói rất đúng. Với lại, có phải quá trùng hợp không khi cô gái tên Thiên Yết đó xuất hiện không sớm không muộn lại đúng ngay lúc Sư Tử của chúng ta bị mất tích. Chuyện này rất đáng nghi, chắc chắn có vấn đề.

– Tôi cũng nghĩ như mọi người.

Ngay bên cạnh Kim Ngưu bất ngờ xuất hiện một bóng người. Người đó không ai khác chính là Bảo Bình. Anh đứng đó, lên tiếng, nét mặt vẫn không ngừng suy tư. Sự xuất hiện đột ngột của anh khiến Kim Ngưu và Thiên Bình giật mình, còn Song Tử chẳng có chút biểu hiện gì.

– Anh... Bảo Bình.

Kim Ngưu ngỡ ngàng lên tiếng. Anh nhìn cô, không nói gì. Hít thở sâu lấy lại bình tĩnh, Kim Ngưu nhích sang một bên nhường chỗ cho anh. Anh khẽ gật đầu với Kim Ngưu rồi cũng ngồi xuống, nói tiếp:

– Những điều mọi người nói vừa rồi cũng chính là suy nghĩ của tôi. Tôi nghĩ lúc này chúng ta cần đến một nơi.

– Nơi nào?

Thiên Bình vội vã lên tiếng. Anh nhìn hết thảy mọi người một lượt rồi lên tiếng đáp:

– Chỗ của Ma Kết.

Kim Ngưu, Thiên Bình, Song Tử nhìn nhau rồi lại quay sang nhìn anh. Ánh mắt anh vẫn rất kiên định. Cả bốn người khẽ gật đầu với nhau rồi ngay lập tức dịch chuyển đến nơi hắn đang ở.

Vị trí của hắn hiện tại không đâu khác chính là khu vườn của riêng hắn, nơi cấm tất cả mọi người bước vào.

Hắn nằm trên cành cây, ánh mắt nhìn mông lung lên bầu trời xanh, mãi mê đuổi theo những suy nghĩ. Nghe tiếng động, hắn lười biếng nhìn sang. Ngay lập tức, hắn nhận ra sự xuất hiện của bốn người là Bảo Bình, Kim Ngưu, Thiên Bình và Song Tử.

Hắn ngồi dậy, nhảy phóc xuống khỏi cành cây, tay bỏ vào túi quần, lạnh lùng bước về phía bốn người kia. Lúc bấy giờ, hắn nhàn nhạt lên tiếng hỏi:

– Đến đây làm gì?

– Là vì chuyện của Sư Tử.

Anh đáp lời hắn. Nghe nhắc tới tên nó, mắt hắn thoáng nét buồn. Nhìn hắn một lúc, anh lại nói tiếp:

– Cô gái tên Thiên Yết chúng ta gặp lúc sáng, chúng tôi nghĩ đích thực đó là Tiểu Sư.

Hắn đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng như ban đầu, mở miệng:

– Đó cũng là điều tôi nghĩ.

Anh gật đầu:

– Vấn đề hiện tại là đã có chuyện gì xảy ra với Sư Tử. Tại sao Sư Tử lại trở nên như vậy? Cô ấy dường như không quen chúng ta.

– Có khi nào...

Kim Ngưu ngập ngừng chen vào, dáng vẻ đầy hoàng man.

Bây giờ, tất cả ánh nhìn đều tập trung về phía Kim Ngưu mong chờ cô nói hết câu. Kim Ngưu nhìn mọi người rồi cũng e dè nói tiếp:

– Chẳng lẽ... Sư Tử... cậu ấy... bị mất trí nhớ?

Bảo Bình, Ma Kết, Thiên Bình và Song Tử đều sững sờ. Họ đưa mắt nhìn nhau. Tại sao họ không nghĩ đến chuyện này cơ chứ? Bảo Bình mỉm cười nhẹ với Kim Ngưu khiến cô bất giác đỏ mặt. Nhanh chóng thu lại nụ cười, anh nói với mọi người:

– Kim Ngưu nói cũng rất có lí. Nhưng tôi nghĩ vấn đề quan trọng nhất là phải chứng thực Thiên Yết đó chính là Sư Tử. Nhưng phải làm thế nào thì tôi chưa biết?

Mọi người gật đầu tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của anh. Bất chợt, Ma Kết thốt lên:

– Màu tím.

– Màu tím?

Thiên Bình và Song Tử đồng thanh hỏi lại. Vừa hỏi xong cả hai lập tức phát hiện ra mình và đối phương hỏi cùng một lúc lập tức quay mắt sang nhìn nhau, mặt chợt đỏ lên rồi ngay lập tức vờ quay sang hướng khác nhưng môi khẽ nâng lên tạo thành một nụ cười.

Hắn biết mọi người vẫn chưa hiểu ý mình, kiên nhẫn giải thích thêm:

– Ý tôi là bé Pi. Nhóc tím đó là linh thú của Tiểu Sư nên chắc chắn nếu Thiên Yết chính là Tiểu Sư thì nó sẽ nhận ra ngay. Mọi người đều biết linh thú rất trung thành và nó không bao giờ nhìn lầm chủ nhân của mình được.

Lúc này, mọi người đều hiểu rõ ý hắn, tất cả đều tán thành.

– Nhưng hiện tại bé Pi đang ở đâu?

Song Tử lại lên tiếng hỏi. Anh và hắn nhìn nhau rồi hắn nói tiếp:

– Từ lúc Tiểu Sư biến mất, nhóc tím đã bỏ đi tìm Tiểu Sư chưa thấy về. Nếu tôi đoán không lầm thì nhóc tím vẫn còn quanh quẩn chỗ đáy vực đó.

– Vậy thì đến đó thôi. Không đến thử sao biết bé Pi có có ở đó không.

Anh lập tức đưa ra đề nghị. Tất cả đều đồng ý. Kim Ngưu bất ngờ hỏi:

– Đến đó không phải là khó nhưng hiện giờ quanh trường còn có kết giới, chúng ta phải làm sao?

Hắn liền quay sang nhìn anh. Anh khẽ nhún vai, lên tiếng:

– Tôi sẽ giải quyết kết giới này ngay.

Anh nói vừa dứt câu đã lập tức hành động. Từ hai bàn tay xuất hiện một luồng ánh sáng xanh mạnh mẽ. Ánh sáng lao vút lên chạm vào kết giới từ từ tạo ra một lỗ hổng lớn trên kết giới.


5 phút sau, lỗ hổng đã đủ cho bọn họ xuyên qua. Anh thu hồi phép thuật, quay sang nhìn mọi người:

– Được rồi đấy. Để đề phòng có người lợi dụng lỗ hổng này gây rắc rối cho Witchard, Kim Ngưu, Thiên Bình, Song Tử, ba người hãy ở lại đây. Tôi và Ma Kết sẽ đi tìm bé Pi.

Rồi anh quay sang nhìn Kim Ngưu:

– Nếu nảy sinh rắc rối, ngay lập tức đóng kết giới lại. Em làm được mà, đúng không Kim Ngưu?

Mặt Kim Ngưu thoáng đỏ lên, tim khẽ đập nhanh hơn. Cúi mặt nhìn xuống đất, Kim Ngưu nhẹ nhàng đáp lời anh:

– V... Vâng. Anh... cứ yên tâm.

Gật đầu, anh và hắn triệu hồi chổi thần, ngay lập tức bay vút lên, xuyên qua kết giới và đi đến đáy vực nơi nó mất tích.

Cảm giác lúc này của họ hệt như cảm giác lúc đuổi theo nó vào cái đêm ấy. Cố đè nén, bỏ cảm xúc qua một bên, hắn và anh bay với tốc độ xé gió, lao vun vút về phía trước.

Lúc này đây, họ đang lơ lửng trên vực sâu. Không để tốn thêm thời gian, anh lập tức lên tiếng gọi lớn, tiếng gọi vang vọng khắp những vách đá:

– Bé Pi... Bé Pi... Mau lên đây.

Anh cứ gọi, gọi mãi.

Một lát sau, từ đáy vực xuất hiện một bóng dáng nho nhỏ. Nó ngày một tiến gần hơn đến chỗ hắn và anh, màu tím hiện ra cũng rõ ràng hơn. Theo sau cái bóng đó, Nhân Mã cũng xuất hiện.

Hắn và anh đáp xuống một vách đá gần đấy. Nhân Mã và bé Pi cũng đã đáp xuống. Cả Nhân Mã lẫn bé Pi đều mang dáng vẻ mệt mỏi. Cũng phải thôi, cả hai đã không ngừng tìm kiếm nó suốt một tháng trời còn gì.

– Ngươi vất vả rồi.

Hắn quay sang nói với Nhân Mã. Nhân Mã khẽ cuối đầu. Rồi hắn quỳ xuống, vuốt ve bộ lông bé Pi. Bộ lông tím mềm mại ngày nào giờ đã xác xơ vì chịu sương gió. Hắn lên tiếng nói với bé Pi, cũng như nói với Nhân Mã:

– Sư Tử đã trở về.

Nghe xong câu nói này, ánh mắt bé Pi và Nhân Mã sáng lên, không giấu nổi vẻ vui sướng. Thế nhưng, nét buồn trên khuôn mặt hắn đã làm niềm vui sướng của cả hai chợt tắt. Anh bước lại gần, lặng lẽ nói tiếp lời hắn:

– Thật sự thì có một cô gái giống hệt Sư Tử nhưng cô ta nói mình là Thiên Yết, lại còn nói mình là vị hôn thê của Song Ngư. Bọn ta thật sự không thể tin chuyện này. Vì bé Pi là linh thú của Sư Tử nên chắc chắn sẽ nhận ra Sư Tử dù cho cô ấy có thay đổi đến mức nào. Chính vì vậy bọn ta đến đây đưa bé Pi về để nhờ bé Pi xác thực xem Thiên Yết đó có đúng là Sư Tử hay không.

Rồi anh nhìn thẳng vào mắt bé Pi, nói tiếp:

– Bé Pi, ngươi làm được chuyện này chứ?

Cái đầu nhỏ khẽ gật, ánh mắt bé Pi trở nên kiên nghị.

Anh mỉm cười, tiến lại vuốt ve bé Pi.

– Thưa chủ nhân, thưa Hoàng tử Bảo Bình. Chuyện này rất cấp bách, chúng ta nên mau chóng trở về giải quyết thì hơn.

Nhân Mã vội vàng lên tiếng, ánh mắt đầy hy vọng. Anh nhìn Nhân Mã, hỏi:

– Cậu và bé Pi đã tìm kiếm Sư Tử suốt một tháng trời. Giờ vẫn còn chịu đựng được sao?

Nhân Mã đáp lời, giọng chắc nịch:

– Chúng tôi vẫn còn rất khỏe. Cảm ơn người đã quan tâm.

Anh nhìn Nhân Mã khẽ thở dài rồi cũng lên tiếng:

– Được. Vậy đi ngay thôi. Ngươi sẽ đi chung với ta. Cậu đi với bé Pi được chứ, Ma Kết?

Anh quay sang nhìn hắn. Hắn gật đầu:

– Đi thôi.

Theo như sắp xếp của anh, cả bốn người, Ma Kết, Bảo Bình, Nhân Mã và bé Pi cùng nhau trở về Witchard. Họ đều mang trong mình niềm hy vọng người con gái tên Thiên Yết đó chính xác là Sư Tử. Và nếu đó thực sự là Sư Tử, họ chắc chắn sẽ đưa nó trở về, chắc chắn sẽ không tha thứ cho những ai đã làm nó trở nên như vậy, nhất là họ sẽ không tha thứ cho Song Ngư.

===

Tại một căn phòng tối.

– Thưa Nữ hoàng, kế hoạch của người đã được thực hiện.

Gurena mỉm cười cay độc nhìn người phụ nữ quỳ đối diện. Vẫn như mọi khi, bà ta vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, tiến lại gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài:

– Tên đó cũng được việc quá nhỉ.

Người phụ nữ kia vẫn quỳ dưới đất, khóe miệng khẽ nâng lên tạo thành một đường cong:

– Sự thù hận và ham muốn của con người thực sự rất ghê gớm. Chỉ vì những thứ đó con người ta có thể bất chấp tất cả, làm bất cứ thứ gì để thỏa mãn bản thân và hắn ta chính là người như vậy. Nữ hoàng cứ yên tâm, hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Từ từ tiến lại gần người phụ nữ, Gurena lại lên tiếng:

– Ta biết điều đó. Hắn đã bán linh hồn cho ta chỉ để đạt được mục đích của mình nên ta không có gì phải lo sợ nếu lỡ may hắn không hoàn thành nhiệm vụ.

Bà ta ngưng một lát rồi lại nói tiếp:

– Hoàn thành cũng được, không hoàn thành cũng được. Đây chỉ đơn giản là một trò chơi của ta mà thôi.

– Ý người là...

Người phụ nữ rụt rè lên tiếng. Gurena khẽ cười, giọng nói quái dị:

– Trò chơi của ta còn rất dài. Chuyện bắt đầu chưa bao lâu sao có thể kết thúc nhanh chóng như vậy được. Suy cho cùng hắn ta cũng chỉ là một quân cờ trong tay ta mà thôi. Thành công thì tốt nhưng nếu hắn không thành công thì ta cũng đã chuẩn bị những trò chơi khác để tiếp tục. Nếu trò chơi mà kết thúc sớm quá thì cũng rất buồn chán, ngươi nói xem, có phải vậy không?

Người phụ nữ cúi đầu, ánh mắt lóe lên tia kì quái:

– Nữ hoàng, người thật là cao tay. Thuộc hạ quả là suy nghĩ nông cạn rồi. Thật sự thuộc hạ rất tâm phục khẩu phục suy tính của người.

Gurena cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp mọi nơi, bao trùm lên cả không gian đen tối.

===ENDCHAP31===


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro