Chương 1- Mười năm yêu thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Khải...anh đừng đọc sách nữa. Cùng Nguyên nhi đi chơi đi.

Vương Nguyên từ ngoài lao vào nhà giật lấy cuốn sách trên tay Vương Tuấn Khải mà phụng phịu nói

- Yah!! Vương Nguyên em đã mười sáu tuổi đầu rồi sao vẫn cứ như một đứa trẻ vậy hả ?

- Nếu chỉ vì em trẻ con mà anh quan tâm đến em thì em thà mãi không lớn.

- Đã mười năm rồi em thật chẳng thay đổi gì cả. Sắp đón cái sinh nhật thứ 17 rồi còn gì.

- Nguyên nhi không quan tâm. Em chỉ muốn cùng anh ở bên nhau thôi.

Nói rồi cậu đưa tay ôm chặt lấy tay Vương Tuấn Khải. Nhưng Vương Tuấn Khải gỡ tay cậu ra xoa đầu cậu và nói

- Nguyên nhi....anh đã nói rất nhiều lần rồi, anh chỉ xem em là em trai thôi. Sau đó lấy lại cuốn sách và quay lưng đi.

Anh cho rằng Vương Nguyên do còn nhỏ mà hai gia đình đã quen biết nhau từ lâu nên cậu mới nhầm lẫn và suốt ngày cứ nói thích anh. Nhưng anh đâu ngờ rằng tình xảm của Vương Nguyên là chân thật. Biết bao lần nói ra là bao lần bị từ chối. Cậu đau lắm chứ, nhưng cậu nghĩ rồi một ngày nào đó anh cũng sẽ thích xậu nhiều như cậu thích anh. Cha mẹ của anh và cậu là bạn thân từ rất lâu rồi nên anh với cậu cũng rất thân. Cậu thích anh chín năm rồi, từ lúc bảy tuổi cậu đã thích anh nhưng mãi cho đêm giờ anh vẫn chỉ xem cậu là em trai và anh cũng chưa bao giờ tin rằng cậu thật sự thích anh. Trong mắt anh cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ...Dù thế cậu vẫn muốn dùng tất cả thời gian của mình mà ở bên cạnh anh. Thế nhưng người tính không bằng trời tính... vào ngày sinh nhật thứ 17 của mình, cậu đã quyết định buông tay và rời xa anh....

- Nguyên nhi! Năm nay con muốn quà sinh nhật gì nào? Bà Vương ( mẹ Vương Nguyên) ân cần hỏi.

- Con muốn tổ chức sinh nhật cùng anh Tuấn Khải

- Yah! Thằng nhóc này.... lúc nào cũng Tuấn Khải cả. Vậy còn ba mẹ vứt đi đâu? Bà Vương giận dỗi nói

- Omma!!!!!!!!! Con yêu ba mẹ nhất trên đời mà.... Cậu chạy lại ôm lấy mẹ nũng nịu, mắt thì long lanh chớp chớp.

Con trai bà đáng yêu như vậy làm sao mà giận nó cho được. Bà xoa đầu cậu mỉm cười nói

- Được rồi....con muốn làm gì thì làm. Nhưng cũng phải về sớm cùng ba mẹ đón sinh nhật có biết chưa?

- Dạ tuân lệnh! Hi...yêu mẹ quá đi à. Cậu vui sướng hôn vào má bà, toan chạy đi thì đột nhiên mẹ kéo cậu lại hỏi

- Vậy còn chuyện du học, cùng ba mẹ đi Mỹ....con tính sao?

- Dạ? Chuyện đó....mẹ à! Con không đi không được sao? Nghe vậy cậu ngồi thụp xuống cạnh bà giở aegyo ra mè nheo năn nỉ

- Sao? Lại vì Tuấn Khải à...?

- Hì!...cậu cười trừ. Mẹ à...cũng trễ rồi để lát con về mình nói tiếp ha. Thế rồi nhanh như gió cậu vụt chạy mất tiêu. Để lại mẹ cậu ngồi thở dài.

Mỗi lần nhắc tới việc này cậu đều trốn tránh, bà dĩ nhiên hiểu lý do Vương Nguyên không muốn rời đi, bà cũng quý Vương Tuấn Khải, cũng muốn anh làm con rể nhưng biết sao được....Vương Nguyên đã thích anh chín năm rồi mà anh vẫn chỉ xem cậu là em trai. Dù mẹ anh có nói thế nào thì anh vẫn vậy. Tình cảm là không thể miễn cưỡng, bà không trách anh nhưng bà rất sợ Vương Nguyên sẽ tổn thương.

Về phần Vương Nguyên, cậu ra khỏi nhà rồi đón taxi đi một mạch tới nhà Vương Tuấn Khải vừa vào nhà cậu đã la toáng lên.

- Tiểu Khải à!!!! Anh đâu rồi?

- Lại tới nữa sao? Haizz!!!! Thật không biết kiếp trước mình đã làm gì sai mà đứa trẻ này cứ bám mình mãi....

Vừa dứt lời cánh cửa phòng anh mở toang Vương Nguyên chạy đến ôm Vương Tuấn Khải và nói

- Hix!!! Khải....em nhớ anh

- Yah!!! Hôm qua vừa mới gặp nhau xong mà....Anh đẩy cậu ra dùng tay gõ nhẹ lên đầu cậu mà nói

- Thì hôm nay đã gặp đâu? À!!! Khải....Tối mai anh rảnh chứ? Anh có nhớ mai là ngày gì không?

- Tối mai à????? Chắc là rảnh....nhưng để làm gì? Mai là ngày gì quan trọng hả?

- Aissh!!! Anh đừng giả bộ nữa.

- Anh có giả bộ gì đâu...mà thôi, em về đi. Giờ anh phải ra ngoài rồi.

Dạo này lúc nào anh cũng trông rất bận bịu luôn không có thời gian dành cho cậu, nhưng cậu tin với anh, cậu vẫn luôn quan trọng, cậu tin vào bất kỳ điều gì mà anh nói, anh đã từng nói như vậy mà....vì vậy cậu sẽ nhất mực tin anh.

Vương Tuấn Khải ra ngoài bỏ cậu bơ vơ trong phòng, dù vậy cậu vẫn ngồi đó, cậu tưởng tượng đem sinh nhật mình ngày mai anh và cậu sẽ làm gì....nghĩ đến bức tranh hạnh phúc đó trong lòng cậu nôn nao cả lên. Rồi cậu thiếp đi từ bao giờ không hay....

- Nguyên nhi à!!! Dậy đi con mẹ con đến đón nè...cậu chầm chậm ngồi dậy, thì ra là dì Vương - mẹ Vương Tuấn Khải đã gọi cậu

Bất giác cậu nhìn xung quanh... thì ra đã trễ như vậy rồi nhưng cậu chẳng thấy Tuấn Khải đâu

- Dì à...anh Khải đâu rồi ạ? Anh ấy chưa về nữa sao? Cậu nắm lấy tay bà Vương mà hỏi

- Dì cũng chẳng biết nữa, dạo này thằng nhóc hay ra ngoài lắm

Ra vậy, cậu chỉ muốn nhìn anh một chút trước khi về mà thôi.... Khi về đến nhà cậu lật đật chạy tót lên phòng rồi khóa trái cửa phòng lại

- Yah!! Vương Nguyên con mở cửa ra cho mẹ

- Không mở không mở không mở... con nhất định không mở đâu

- Đừng để mẹ nhắc lại lần thứ hai nhá.... có mở cửa ra không?

- Omma!! Con không biết đâu, mẹ đừng có hỏi con nữa mà

- Vậy con muốn sao đây? Muốn ở lại Trung Quốc một mình à...

- Mẹ à!!! Để bữa khác con trả lời được không? Mai là sinh nhật con rồi mẹ không thể chìu con trai một chút được sao

Nghe thấy cái giọng nũng nịu của cậu bà cũng xiêu lòng

- Được rồi, lần này mẹ tha cho con...lo mà ngủ sớm đi có biết chưa?

Đột nhiên cửa phòng cậu mở toang ra, cậu chạy đến ôm chàm lấy bà

- Con biết mẹ thương con nhất mà...

Ôi trời!!! Đứa con trai này của bà không biết bao giờ mới trưởng thành nữa

Cuối cùng thì sinh nhật cậu cũng đến, cậu mong chờ ngày này bkết bao. Cũng như bao năm trước, thói quen của cậu là mở điện thoại ra xem, năm nào cũng vậy Tuấn Khải đều gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cậu từ sáng sớm. Nhưng lại thật...hôm nay sao không thấy....

- Hay anh ấy muốn cho mình bất ngờ....

Nghĩ đến đó thôi cậu đã vui không tả nỗi. Cậu và Tuấn Khải thường đón sinh nhật vào ban đêm, hôm nay có lẽ cậu sẽ phải chờ rất lâu để được ở cùng anh. Vì bản thân vui mừng đến không ở yên được vậy là cậu lại chạy thẳng đến nhà anh, với cậu từng phút từng giây ở bên anh là niềm vui bất tận, là vô cùng quý giá

- Chào hai bác.... Gặp ba mẹ Tuấn Khải, cậu lễ phép cuối chào

- Nguyên nhi hả con...hôm nay là sinh nhật của con nhỉ? Sinh nhật vui vẻ nhé. Bà Vương nhẹ nhàng nói

- Dạ con cảm ơn. Nghe lời chúc từ mẹ Vương Tuấn Khải cậu cười tít mắt cả lên....

- Con đến tìm Tiểu Khải sao?

- Dạ...anh ấy ở trên phòng ạ?

- Không có, nó ra ngoài từ sáng sớm rồi, hình như là mua cái gì thì phải

Nghe đến đây Vương Nguyên thật sung sướng hết chỗ nói "Chẳng lẽ anh ấy mua quà cho mình"

- Hay con lên phòng ngồi đợi nó....

- Dạ cũng được ạ. Cậu mỉm cười đồng ý

- Nguyên nhi dễ thương thật. Càng lớn lại càng xinh....em thật mong nó có thể làm con dâu của mình. Thấy Vương Nguyên vui vẻ chạy lên phòng, bà Vương quay lại nhìn ông Vương nói

- Anh nghĩ rồi một ngày Tiểu Khải nó sẽ phải hối hận vì để vuột mất người tốt như Nguyên nhi....

Chuyện tình cảm đâu ai quyết định được, cậu và anh rồi sẽ ra sao vẫn còn là một ẩn số.

- Khải à, em nhớ anh....anh ở đâu vậy chứ? Mau về đi. Cậu leo lên giường ôm lấy cái gối mà phụng phịu nói.....

Đợi một lúc sau vẫn không thấy Vương Tuấn Khải về, lúc này Vương Nguyên thật sự rất nóng lòng, cậu lấy điện thoại ra gọi cho Vương Tuấn Khải....chuông đổ mà vẫn không ai bắt máy, cậu tiếp tục gọi lại lần nữa

- Alô ! Có chuyện gì vậy?

- Khải....anh đang làm gì vậy? Em muốn gặp anh.....

- Anh bận rồi.....

- Vậy.....bao giờ anh về?

- Có lẽ sẽ trễ đó.....em đừng đợi anh.....Rồi anh cúp máy mà cậu chưa được nói lời nào....

Cậu là luôn tin anh, nhưng sao bây giờ cậu lại cảm thấy khó chịu, cảm thấy nghi ngờ, lẽ nào anh thật sự quên sinh nhật cậu rồi.....chín năm qua anh luôn cùng cậu đón sinh nhật lẽ nào lại quên. Vì vậy cậu quyết định đợi cho đến khi anh về.........

- Tiểu Khải nó đi đâu vậy không biết, không phải nó hay đón sinh nhật cùng Nguyên nhi hay sao? Trời đã tối rồi mà vẫn không thấy Vương Tuấn Khải về bà Vương đâm ra lo lắng.

- Vậy còn Nguyên nhi nó đâu rồi? Ông Vương hỏi

- Nãy em lên phòng thấy nó ngủ rồi, có lẽ do đợi lâu quá nên mệt. Vừa đúng lúc này Vương Nguyên cũng từ trên lầu đi xuống

- Nguyên nhi.... con về hả? Thấy Vương Nguyên bà Vương ngạc nhiên hỏi

- Dạ....cậu lúc này trông rất buồn, khiến ba mẹ Vương Tuấn Khải cũng lo lắng theo

- Nguyên nhi à....có lẽ Tiểu Khải nó bận chuyện gì thôi, cho nên....

- Dạ, cũng gần mười giờ rồi....con xin phép....Cậu lễ phép cuối chào ba mẹ Vương Tuấn Khải rồi ra về

- Nguyên nhi....nó có sao không anh?

- Hỏi thằng quý tử của em đi....

Cậu thơ thẩn bước trên đường, thì ra giữa cậu và Tuấn Khải cũng có những ký ức buồn, cậu chính là tin anh muốn chờ anh về giải thích, cậu đã gọi cho anh rất nhiều lần rồi nhưng anh vẫn không bắt máy. Cậu lúc này hụt hẫng lắm, đã cùng nhau trải qua chín năm, sao hôm nay anh lại bỏ rơi cậu chứ, anh rốt cuộc là đang làm gì vậy.....?

Rồi bỗng nhiên hiện ra trước mắt cậu là hình ảnh anh cùng một cô gái đang cười cười nói nói và anh đeo cho cô ấy sợi dây chuyền nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng trìu mến, thì ra sáng nay anh đi mua quà là cho cô ta, không phải là cậu, anh cùng cô gái đó thật sự rất vui vẻ hạnh phúc, họ còn nắm tay ôm nhau rồi hôn nhau. Thì ra trước giờ là do cậu tự mình đa tình, cùng anh chín năm qua cũng chỉ mình cậu đơn phương thích anh. Lúc này tim cậu như muốn vỡ ra, chín năm qua sinh nhật cậu luôn rất vui vẻ, anh chưa bao giờ để cậu phải khóc, tại sao....tại sao bây giờ lại thành ra như vậy ?

" Thì ra....đến cuối cùng anh vẫn không thuộc về em, anh thật vẫn chỉ xem em là em trai thôi sao? Là do em cố chấp, ngộ nhận sự quan tâm của anh dành cho em không chỉ đơn thuần là tình anh em....tính đến hôm nay là mười năm rồi, em đã duy trì tình cảm này mười năm rồi.....đến lúc em nên buông tay rồi sao? Nhưng em làm sao đối diện với anh, làm sao đối diện với tình cảm của chính mình đây.....Vương Tuấn Khải.....?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ohsemi