Chương 125: Tha thứ cho sự ích kỷ của cậu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Diệp Tầm Phương nhìn thấy Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đang nắm tay nhau bước chậm rãi, cười cười nói nói, cơn tức trong lòng càng lúc càng lớn, vì thế đi đến trước mặt bọn họ, chặn đường đi của bọn họ.

Vương Nguyên vừa nhìn thấy Diệp Tầm Phương, lập tức nhớ tới con của mình còn đang trong tay cô ấy, sắc mặt trở nên lo sợ, đầy lo lắng.

Vừa rồi cho rằng sợ hãi bệnh viện còn có y tá kia, khiến cậu thiếu chút nữa quên con của mình còn ở trên tay người con gái này, hiện tại cô ta tự tìm tới mình, rốt cuộc muốn làm gì đây, có lẽ là muốn cậu lập tức rời khỏi Vương Tuấn Khải.

"Diệp tiểu thư, tôi ——"Bây giờ nên làm gì mới tốt, mới chỉ trong chốc lát, Diệp Tầm Phương này lại tới nữa, có phải Khải Nguyên xảy ra chuyện gì không?

" Vương Nguyên, có vẻ cậu đã quên chuyện vừa rồi tôi nói với cậu." Diệp Tầm Phương khiêu khích Vương Nguyên.

"Không phải như vậy, cô đừng làm hại Khải Nguyên được không, tôi ——" Vương Nguyên muốn nói sẽ đáp ứng rời khỏi Vương Tuấn Khải, nhưng mà nói không nên lời.

Sáu năm trước cậu là hạ quyết tâm rất lớn mới ép mình rời khỏi thiếu chủ, sáu năm sau cậu không biết mình còn có thể làm được hay không, nhưng bây giờ xem ra, hình như là làm không được, bởi vì cậu thật sự rất yêu thiếu chủ rồi, nhưng không rời khỏi thiếu chủ, Khải Nguyên sẽ bị làm hại, cậu lựa chọn thế nào đây, hai người cậu đều muốn có, chẳng lẽ cái này rất ích kỷ sao?

Ông trời, hãy thông cảm cho sự ích kỷ của cậu, cậu vừa muốn con trai cũng muốn người yêu.

"Nguyên nhi, đừng sợ, có anh ở đây, để cho anh ứng phó với mụ đàn bà ác độc này." Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên, dùng ngôn ngữ châm chọc Diệp Tầm Phương.

Diệp Tầm Phương này da mặt thật sự là quá dày, anh cũng đã châm chọc cô ta mười năm rồi, cô ta còn chưa chịu buông tha, thật sự là khiến người chán ghét quá.

Diệp Tầm Phương bởi vì lời nói của Vương Tuấn Khải mà tức giận một lúc, nhưng rất nhanh liền không tức giận, cười đắc ý, "Vương Tuấn Khải, miệng lưỡi anh có vẻ rất bén, tôi không tranh cãi với anh, nhưng tôi sẽ tính tóan với con của anh."

"Đừng." Vương Nguyên đẩy Vương Tuấn Khải ra, kích động hô to, "Van cầu cô đừng làm hại Khải Nguyên, tôi van cô."

"Cậu đã không đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi cần gì phải nghe lời cậu." Diệp Tầm Phương cực kỳ kiêu ngạo.

"Tôi — —" Vương Nguyên nhìn nhìn Vương Tuấn Khải, lại nhìn Diệp Tầm Phương một lúc, thật sự rất khó lựa chọn.

Vì sao ông trời đều bảo cậu lựa chọn chứ, sáu năm trước cậu lựa chọn rời đi, sáu năm sau chẳng lẽ còn muốn cậu rời đi ư, nhưng nếu không rời đi, Khải Nguyên sẽ bị làm hại, rốt cuộc cậu nên lựa chọn như thế nào?

"Nguyên nhi chuyện này để anh xử lý, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh anh là được rồi." Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên lại, đứng ở trước mặt cậu, sau đó mặt không thay đổi nhìn Diệp Tầm Phương.

"Vương Tuấn Khải, chắc hẳn anh cũng đã biết đại khái sự tình đi, muốn con của anh bình an, vậy anh nhất định phải lấy tôi, thời gian định vào mười ngày sau, nếu trễ tôi không dám cam đoan con của anh đựơc an toàn." Diệp Tầm Phương vẫn phô trương thanh thế hù dọaVương Tuấn Khải.

Dù sao cũng không có ai biết rõ con của bọn họ có phải thật sự ở trên tay của cô hay không, sợ cái gì, chỉ cần cô không nói ra người đang ở đâu, nên chuyện gì cũng không sợ.

"Cô dám thề, con của tôi chính xác là bị cô bắt đi sao?" Vương Tuấn Khải nhấn mạnh lần nữa hỏi.

"Như thế nào, anh nghi ngờ sao?" Bộ dạng Diệp Tầm Phương giả vờ ra vẻ trấn tĩnh, không để cho lòng mình biểu hiện ra bất an.

Đúng vậy, con của bọn họ xác thực không ở trên tay của cô, nhưng cô đã bí mật phái người đi tìm, tin tưởng không bao lâu sẽ đến tay cô.

"Chỉ cần cô dám thừa nhận, Khải Nguyên thật sự là do cô bắt đi, chúng tôi sẽ trao đổi tòan bộ." Vương Tuấn Khải nắm điện thoại di động trong tay mình, mở tính năng ghi âm ra.

Diệp Tầm Phương này không có đầu óc, thấy lần này anh nói như thế thì cô hòan toàn trở mình không được.

"Ừ, người là tôi bắt đi, nhưng tôi đây luôn nói lời giữ lời, chỉ cần anh đáp ứng kết hôn với tôi, thì tôi liền thả người, tôi tuyệt đối sẽ không như những người khác, cầm tiền rồi đổi ý." Diệp Tầm Phương châm chọc Vương Nguyên.

  Lúc trước Vương Nguyêncầm năm ngàn vạn của cô, đáp ứng sẽ rời khỏi Vương Tuấn Khải, nhưng bây giờ đã trở về, tuy bọn họ không có ký hiệp nghị, nhưng cơ bản làm người uy tín cô vẫn phải có.

Diệp Tầm Phương nói xong câu đó, Vương Tuấn Khải đã đóng tính năng ghi âm của điện thoại, cất kỹ thứ ghi âm vừa rồi, sau đó kéo tay Vương Nguyên.

"Nguyên nhi, chúng ta đi thôi."

"A ——" Vương Nguyên Giai giật mình.

Cứ như vậy mà đi sao, nhưng sự tình hình như là chưa có giải quyết nha!

"Vương Tuấn Khải, anh đứng lại đó cho tôi." Diệp Tầm Phương nhìn thấy Vương Tuấn Khải kéo tay Vương Nguyênxoay người rời đi, vì vậy rống to gọi bọn họ lại.

Vương Tuấn Khải không muốn dừng bước lại, vẫn đi về phía trước.

Nói toạc mọi chuyện cùng Diệp Tầm Phương kia cũng vô dụng, còn không bằng dùng hành động giải quyết mọi chuyện cho tốt hơn.

"Thiếu chủ, chúng ta cứ đi như vậy,Khải Nguyên thì sao, Khải Nguyên làm sao bây giờ?" Vương Nguyên lo lắng hỏi, có phần không muốn đi.

Cậu muốn ở lại tiếp tục cầu Diệp Tầm Phương, cậu biết rõ chỉ cần thành tâm nhất định có thể làm được .

"Yên tâm đi, anh sẽ cứu Khải Nguyên bình an trở về, tin tưởng anh." Vương Tuấn Khải rất tự tin.

Diệp Tầm Phương ở phía sau nghe những lời này của Vương Tuấn Khải, trong lòng có chút hoang mang rối loạn, nhưng cô cũng không biểu hiện ra, đi đến trước mặt Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên lần nữa, chặn đường đi của bọn họ.

"Các người đứng lại cho tôi."Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên lại muốn cầu Diệp Tầm Phương rồi, vì vậy kéo cậu lại, không cho cậu đi cầu người đàn bà này.

"Thiếu chủ, em không thể không để ý đến Khải Nguyên, em ——"

"Nguyên nhi ngoan ngõan, anh sẽ mang Khải Nguyên bình an trở về bên cạnh của chúng ta, bây giờ chuyện em cần làm chính là không cần để ý người đàn bà này, hiểu chưa, bằng không anh sẽ không có biện pháp cứu Khải Nguyên trở về." Vương Tuấn Khải lừa gạt Vương Nguyên.

Anh sợ, anh sợ Vương Nguyên lần nữa bị Diệp Tầm Phương lừa gạt mà rời khỏi anh, chuyện như vậy anh tuyệt đối không cho phép phát sinh nữa.

"Thiếu chủ, em đã biết."Cậu không nói chuyện với Diệp Tầm Phương này, bằng không sẽ làm hỏng chuyện của thiếu chủ.

"Vương Tuấn Khải, lời này của anh là có ý gì?" Diệp Tầm Phương nhìn thấy bộ dạng Vương Tuấn Khải như đã tính tóan trước mọi việc, cảm thấy cũng hơi sợ, nhưng vẫn không thể hù cô.

"Diệp Tầm Phương, hôm nay tôi nói rõ đây, cô là người đàn bà đáng ghét, từ đầu đến chân đều khiến người chán ghét, nếu để cho Vương Tuấn Khải tôi cưới cô, còn không bằng tôi đi tìm cái chết, vì hạnh phúc của tôi và an toàn của người nhà tôi, tôi tuyệt đối sẽ phá hủy tòan bộ của cô, kể cả Diệp Thị, cô hãy đợi xem kết quả đi, người đàn bà ngu xuẩn và khiến cho người chán ghét." Vương Tuấn Khải đầy khinh bỉ và chán ghét Diệp Tầm Phương, khinh thường nhìn cô một cái, tiếp tục kéo tay Vương Nguyên đi về phía trước.

"Vương Tuấn Khải, đừng tưởng rằng anh là thần, tôi sẽ nhìn xem anh có bản lĩnh gì." Diệp Tầm Phương ở phía sau hô to.

Cô tin chắc Vương Tuấn Khải không thể phá đổ Diệp Thị , vì sao tâm lại hoang mang rối loạn, cô đang sợ ư, cô sợ cái gì chứ? 

 Vương Tuấn Khải không để ý tới Diệp Tầm Phương ở đằng sau, vẫn nắm tay Vương Nguyên đi về phía trước.  

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chap này tặng pn ♣Fairytailcutelove♣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro