Chương 126: Tiệm mì bình thường.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vương Nguyên đi theo Vương Tuấn Khải, im lặng, bởi vì cậu biết rõ Vương Tuấn Khải đang suy nghĩ chuyện gì, cho nên không muốn quấy rầy anh. .

Thiếu chủ nói có thể làm cho Khải Nguyên bình an trở về thì nhất định có thể làm được, cậu cần phải làm là ngoan ngoãn nghe lời thiếu chủ nói là đựơc rồi, miễn mang đến phiền toái cho thiếu chủ.

"Nguyên nhi, đáp ứng anh, mặc kệ Diệp Tầm Phương đưa ra dạng yêu cầu gì, cũng không đựơc giống như sáu năm trước, im lặng mà rời khỏi anh, em ở trong lòng anh rất quan trọng, anh không muốn em rời khỏi anh." Vương Tuấn Khải đột nhiên dừng bước, thâm tình nhìn Vương Nguyên, trong giọng nói mang theo một tia cầu khẩn.

Bây giờ anh còn không thể biết Diệp Tầm Phương sẽ dùng phương thức gì dụ dỗ Nguyên nhi, lừa gạt đi, lúc chuyện còn chưa có phát sinh, anh phải chuẩn bị sẵn sàng trước mới được.

Diệp Tầm Phương hiện tại đã muốn dùng Vương Khải Nguyên để khiến Vương Nguyên rời khỏi anh, nhưng chuyện này anh đã biết rồi, cho nên Diệp Tầm Phương tuyệt đối sẽ không thành công, nhưng lần này anh có thể ngăn cản âm mưu của Diệp Tầm Phương, tiếp theo thì sao, anh không biết.

"Thiếu chủ, lần này em đáp ứng anh, mặc kệ Diệp Tầm Phương nói cái gì em cũng sẽ không đáp ứng, nhưng anh nhất định phải mang Khải Nguyên bình an trở về, em thật sự rất lo lắng cho Khải Nguyên, em sợ Diệp Tầm Phương kia gây bất lợi với Khải Nguyên."Cậu luôn tưởng tượng đến hình ảnh Vương Khải Nguyên bị Diệp Tầm Phương tra tấn, mặc dù chỉ là cậu tưởng tượng, nhưng cậu vẫn rất sợ hãi.

"Yên tâm đi, Khải Nguyên chưa hẳn ở trên tay cô ta, nếu như Khải Nguyên thật sự ở trên tay cô ta, cô ta sẽ không muốn mười ngày sau anh mới kết hôn với cô ta, mà là lập tức kéo anh đi kết hôn với cô ta, cho nên lời nói của cô ta em không được tin. Mà ngay cả anh cũng vừa biết mình có một đứa con lớn như thế, Diệp Tầm Phương làm sao có thể biết sớm hơn anh."Diệp Tầm Phương có bao nhiêu trọng lượng anh đều biết rõ, không phải loại người nghĩ sâu tính kỹ, làm việc luôn có trăm ngàn chỗ hở, chỉ có người con trai ngu ngốc như Vương Nguyên mới có có thể bị cô ta lừa gạt mà thôi, đổi lại là người khác, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng như vậy .

"Nhưng anh không phải nói Khải Nguyên không phải bị ba anh bắt đi thì chính là bị Diệp Tầm Phương bắt đi ư, nhưng em biết rõ Khải Nguyên cũng không ở trong tay ba anh, hiện tại anh nói cũng không ở trong tay Diệp Tầm Phương, vậy nó sẽ ở đâu, rốt cuộc là ai bắt Khải Nguyên đi." Vương Nguyên nóng nảy, vốn đang có một cơ sở, biết rõ Vương Khải Nguyên ở nơi nào, nhưng bây giờ một cơ sở cũng không có, loại cảm giác này thật sự rất sợ hãi, giống như tận thế tùy thời có thể đến vậy.

Khải Nguyên không ở trong tay Vương Hùng, cũng không ở trong tay Diệp Tầm Phương, vậy còn có ai chứ, là ai có thể gây bất lợi với bọn họ, cậu không biết?

"Nguyên nhi, trước tiên em đừng nóng vội, mặc kệ là ai bắt Khải Nguyên đi, bây giờ Khải Nguyên nhất định rất an toàn, bởi vì còn chưa có xuất hiện. Người ta bắt Khải Nguyên đi nhất định là có mục đích, nhưng đến bây giờ còn chưa thấy có bất kỳ tin tức của người đó, cho nên Khải Nguyên vẫn còn an toàn, em đừng nóng vội."Trước đó anh cũng cho rằng chỉ có ba của mình và Diệp Tầm Phương mới bắt Vương Khải Nguyên đi, bây giờ xem ra đều không phải hai người bọn họ, rốt cuộc là ai?

Vương Tuấn Khải cũng không nghĩ ra còn có ai lại nhàm chán đi bắt cóc một đứa bé như thế, nếu như bắt cóc là vì tiền, nhưng nói cũng không đúng, Vương Nguyênmang Vương Khải Nguyên vừa mới đến thành phố A, không có mấy người biết, hơn nữa các cậu ấy cũng không có tiền, những tên cướp kia sẽ không ngốc đến nỗi đi bắt một người không có tiền đâu!

"Thiếu chủ, em đã biết, em tin tưởng Khải Nguyên sẽ không có chuyện gì. Đã Khải Nguyên không ở trong tay Diệp Tầm Phương, vì sao cô ấy còn lấy Khải Nguyên để uy hiếp chúng ta chứ?" Vương Nguyên không muốn nhìn Vương Tuấn Khải thấy bộ dáng lo lắng của cậu, vì vậy không để ình sốt ruột, miễn làm tăng thêm phiền toái cho người ta.

Cậu càng lo lắng, thiếu chủ lại càng không vui, đã Khải Nguyên không có việc gì, vậy cậu cũng không nên có bộ dạng lo lắng nữa, miễn làm cho thiếu chủ mệt mỏi.

"Cô ta chỉ là đang gạt người mà thôi, người đàn bà này hay lừa gạt em, nhớ kỹ, từ nay về sau mỗi một câu nói của cô ta cũng không đựơc tin, hiểu chưa?" Vương Tuấn Khải nhấn mạnh lần nữa.

"Em hiểu rồi, phía trước có một tiệm mì, chúng ta vào quán ăn được không, đã lâu em chưa ăn mì." Vương Nguyên nhìn thấy phía trước có một tiệm mì, đột nhiên muốn ăn mì, vì vậy đề nghị.

 Nhưng mà vừa mới nói xong, liền biết ý mà cúi đầu xuống, rất xấu hổ.

Cậu biết rõ loại tiệm mì này là nơi người bình thường đi vào, chi phí tương đối thấp, nhân vật lớn như thiếu chủ chắc là không biết đến chỗ đó ăn cái gì .

"Em đã muốn ăn, vậy chúng ta đi ăn thôi." Bộ dạng Vương Tuấn Khải ra vẻ không để ý, kéo tay Vương Nguyên đi về phía trước, nhưng Vương Nguyên cũng không muốn đi.

"Làm sao vậy, không phải em muốn ăn mì ư, sao lại không đi?" Vương Tuấn Khải nghi ngờ.

"Thiếu chủ, cái nơi đó hình như không thích hợp với anh, chúng ta đi chỗ khác nha." Vương Nguyên cười gượng nhìn Vương Tuấn Khải, hơi thẹn thùng.

Rời khỏi thiếu chủ sáu năm, loại tiệm mì này cậu thường đi, cảm thấy không có gì, nhưng cậu biết cho tới bây giờ thiếu chủ cũng chưa đi qua nơi đó.

"Vì sao không thích hợp với anh, ý của em là nói anh ăn chỗ tiệm mì đó sẽ tiêu chảy sao?" Vương Tuấn Khải đã đoán ra Vương Nguyên muốn biểu đạt ý tứ gì rồi, nhưng anh cũng không vạch trần.

Anh biết mình sinh ra chính là một quý công tử, chưa bao giờ đi vào một quán mì bình thường, nhưng chỉ cần là ở cùng một chỗ với người mình yêu mến, đi nơi nào ăn cơm cũng đựơc, huống chi anh đã đợi Vương Nguyên sáu năm.

"Em không phải có ý này." Vương Nguyên thật sự không biết nên nói như thế nào.

"Vậy ý của em có phải là ông chủ tiệm mì kia không muốn buôn bán, không làm mì cho anh ăn?" Vương Tuấn Khải tiếp tục suy đoán.

"Không đúng không đúng." Vương Nguyên nghe Vương Tuấn Khải nói càng ngày càng thái quá, hơi sốt ruột.

"Nguyên nhi, em nhớ kỹ, anh cũng không phải loại quý công tử sống an nhàn sung sướng, cũng không để ý những điều này, đi thôi, chúng ta đi ăn mì, anh thật sự muốn nếm thử mì ở chỗ đó có hương vị gì." Vương Tuấn Khải lại nắm tay Vương Nguyên, đi vào tiệm mì, hai người giống như là tình nhân đang yêu nhau tha thiết, làm cho người ta hâm mộ.

Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên vào tiệm mì, sau đó phát hiện bên trong rất nhiều người, thật vất vả mới tìm được một chỗ trống, nhưng vừa ngồi xuống, anh lại không biết kế tiếp nên làm như thế nào?

Nơi này thật sự là lần đầu tiên anh đến, mặc kệ chỗ nào, tiến vào ngồi xuống sẽ không có sai, nhưng trong này cũng không thấy nhân viên phục vụ, anh làm sao biết kế tiếp nên làm như thế nào chứ?

"Nguyên nhi, chúng ta ăn như thế nào vậy, không có người để ý chúng ta?" Vương Tuấn Khải ở bên tai Vương Nguyên thấp giọng hỏi.

Vương Nguyên mỉm cười, sau đó mở menu ra đưa cho anh, "Anh xem trên đó có mì gì, muốn ăn cái gì thì ghi lên giấy, sau đó đem giấy đến chỗ quầy thu ngân, trả tiền, đợi lát nữa tự nhiên sẽ có người đưa thức ăn tới."

"A, thì ra là thế, phải trả tiền trước mới có thể ăn!" Vương Tuấn Khải hiểu ra, bắt đầu xem menu, tùy tiện tìm mấy thứ ghi lên giấy, sau đó dựa vào Vương Nguyên nói rồi đi trả tiền.

Nhưng khi anh trả tiền, lúc trở về lại phát hiện vị trí của bọn họ đã bị người đoạt, hơn nữa là hai tên lưu manh, Vương Nguyên hình như đang tranh cãi với bọn họ, nổi lên xung đột.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro