Chap 3:Chết non mối tình đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu đại hội thể dục thể thao năm thứ 3, Tiếu Triết tham gia hạng mục chạy 5000m cậu không đi xem, bởi vì cậu bị Vương Tuấn Khải bức bách đi cổ vũ cho anh nhảy sào,kỳ thật không đi cổ vũ cho anh,cậu phỏng chừng cũng không có dũng khí nhìn.

Thời điểm cậu lấy thêm mấy chai nước tới sân bãi nhảy sào, anh đã nhảy qua hai đợt, đang theo mấy nữ sinh tươi cười nói nói, cậu bĩu môi ngồi trên khán đài,con mắt nhìn về phía đường băng cách đó không xa,theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Tiếu Triết.

Cậu nghĩ cậu là nhìn quá chuyên chú, tại lúc anh khoác cánh tay lên bả vai cậu,cậu mới cảm giác được anh ở gần,cậu nghĩ nghĩ không nói gì,bởi vì Hạ Tử Phi bọn hắn cũng sẽ có động tác như vậy,cậu cảm thấy bọn họ đều là bằng hữu của cậu,hẳn là nên đối xử như nhau.

Anh vòng qua tay cậu cầm lấy chai nước khoáng uống vài hớp,lau đi khóe miệng lành lạnh nói:

-Em lại đây cổ vũ cho anh,mắt lại hướng đi đâu vậy?

Cậu mở tay của anh ra,hướng cách đó không xa có mấy nữ sinh nhìn một chút nói:

-Cổ vũ cho anh nhiều như vậy,tại sao để cho tôi ở lại đây một mình,tôi lại xem không hiểu nhảy sào!

Anh trợn mắt nhìn cậu một cái,ở bên cạnh cậu ngồi xuống,gõ gõ đôi giày bám bụi đất,giải thích:

-Gậy đặt ở vị trí để nhảy qua,dù có nhảy qua cũng không được làm gậy rơi,có ba lượt nhảy,cái này có cái gì không hiểu,không muốn tới đây thì cứ việc nói thẳng,anh cũng sẽ không bắt buộc em!

Cậu trừng mắt liếc hắn một cái,không nói gì,cũng không có rời đi,quay đầu nhìn sang những người nhảy sào.

Anh cũng không nói gì thêm,cầm trong tay chai nước khoáng cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì,ngay cả khi ban tổ chức kêu tên của anh,anh cũng không nghe thấy.

Cậu đẩy cánh tay của anh" Tới phiên anh,còn chờ cái gì nữa".

Anh vốn là sửng sốt một chút,sau đó quay đầu nhìn cậu,ánh mắt lập tức trở nên mê man mịt mờ,qua hai giây mới khôi phục thanh tỉnh,mặt không biểu tình đứng lên,đem chai nước khoáng trực tiếp vứt trên mặt đất,đi qua đó một cách vững vàng.

Anh làm một chút động tác chuẩn bị,cầm một cây gậy dài lui về phía sau một khoảng cách nhất định,lấy đà nắm gậy chạy,nhảy lấy đà,chọn đúng mức nhảy nên rất thuận lợi vượt qua xà ngang,tất cả động tác liên tục,tư thế trôi chảy mà hoàn mỹ,thời điểm anh bay người lên đến trên cùng,lưng cong thành một độ cong xinh đẹp,mái tóc ngắn đen mềm thoải mái giương lên,mặt trời vừa vặn chiếu trên gương mặt của anh.

Lần đầu tiên,cậu phát hiện da của anh như thế nào lại trắng nõn thế,cả bộ mặt anh đều là căng cứng,càng về sau đường cong càng hoàn mỹ,cả cơ thể anh làm cho người ta cảm giác như tràn ngập sức lực,cùng ngày thường biếng nhác rất khác biệt.

Tại lúc rơi xuống đất,chung quay đồng học kể cả sư phụ đều vỗ tay rầm rộ,anh khẽ cười cười,cùng vị tuyển thủ kế tiếp bắt tay xong liền hướng cậu đi tới.

Cậu một lần nữa mở chai nước đưa cho anh,cười nói:

-Động tác rất đẹp, rất hoàn mỹ!

Anh như là kinh ngạc nhìn cậu,lại có chút ít xấu hổ ngượng ngùng "Em xem?"

-Nói nhảm,anh cho rằng tôi ở đây chỉ là để đưa nước cho anh sao?

Anh nhún nhún vai ngồi xuống bên cạnh cậu,hướng phía đường băng chép miệng:

-Tôi còn tưởng rằng em đi xem bạch mã vương tử của em! (Ý là muốn nói cậu đi xem Tiếu Triết chứ không phải đi xem anh ý).

Cậu khẽ giật mình,theo tầm mắt của anh nhìn sang,đường băng bên cạnh có một bóng dáng cao ngất quen thuộc,quần áo thể thao màu đen,giày chạy đua màu trắng,nhìn thấy Tiếu Triết một khắc này,ánh mắt của cậu không thể rời đi,mà hắn với cậu như có cảm ứng với nhau,rõ ràng đã muốn chạy đi,nhưng lại mạnh mẽ quay đầu lại một chút,chuẩn xác không sai hướng về phía cậu nhìn.

Trong lòng của cậu đột nhiên run lên,bản năng muốn cúi đầu,thế nhưng hắn lại nhanh trước cậu một bước đem tầm mắt rời đi,quay đầu lại như chưa có chuyện gì tiếp tục bảo trì tiết tấu chạy xa.

Không biết vì cái gì,trong nháy mắt đó cậu thấy được trong ánh mắt của hắn có chút khác lạ,rốt cuộc ở đâu khác lạ cậu cũng không nói lên được,chẳng qua là cảm thấy ánh mắt của hắn tựa hồ có chút ưu thương.

Một tiếng 'Hừ' lạnh vang lên kéo cậu trở về thực tại,bên cạnh Vương Tuấn Khải đã đứng dậy,đem chai nước nhét vào chân của cậu lần nữa đi về hướng sân thi đấu.

Mà cậu chỉ là theo dõi bóng lưng anh có chút cứng ngắc xong chốc lát liền cúi đầu.

Thời gian còn lại,anh nhảy xong bị nữ sinh vây quanh nói chuyện phiếm,không đến ngồi bên cạnh cậu nữa,cậu chán nản chống tay lên đầu gối nhìn những tuyển thủ khác thi đấu,con mắt thỉnh thoảng lướt qua hướng đường băng,thời điểm khi Tiếu Triết lần thứ hai đi ngang qua,hắn đã dẫn đầu đoàn chạy,ánh mắt của hắn dị thường chuyên chú,đương nhiên không liếc mắt nhìn cậu một cái.

lòng của cậu liền chìm xuống dưới,cuối cùng bắt buộc chính mình đem chú ý toàn bộ đặt ở hạng mục nhảy sào,bất quá đầu óc của cậu nhất định là trì trệ,bởi vì ngay cả Vương Tuấn Khải được giải nhất cũng không biết,nghe được đám người chung quanh thanh âm hoan hô chúc mừng,mới hồi phục tinh thần lại,chứng kiến anh bị một đám nữ sinh vây quanh,cậu vặn mở chai nước còn dư,uống vào rồi quay người rời đi.

Từ sau đại hội thể dục thể thao,cậu chưa từng gặp qua Tiếu Triết,thậm chí cậu trở lại căn tin mua cơm cũng không có thấy hắn,cậu cảm thấy rất kỳ quái,lúc trước cho dù là ở trên đường đến phòng tự học cậu đều có thể vô tình gặp được,hiện tại cậu nghĩ muốn tìm kiếm nhưng lại ngay cả cái bóng dáng đều không có.

Đoạn thời gian này tâm tình của cậu có chút buồn bực,ngay cả bọn Hạ Tử Phi tụ hội cậu đều không còn lòng dạ nào mà tham gia,cả người đều chán chường.

Tháng 11 vừa qua vài ngày,bình thường sau buổi trưa,cậu cùng Hạ Tử Phi và Vương Tuấn Khải đi tới phòng tự học,chính thời điểm lên đến phòng,nghe được thanh âm trầm thấp ôn hòa hô tên của cậu.

Cậu quay người,sau đó liền ngây ngẩn cả người.

Tiếu Triết cùng bạn của hắn đi tới, trên mặt của hắn mang theo vẻ tươi cười nhẹ nhàng,ánh sáng mặt trời chiếu trên khuôn mặt anh tuấn của hắn,làm cho người cậu cảm giác ấm áp,cậu cảm giác trống ngực mình đang chậm rãi tăng tốc,thời điểm hắn đi đến trước mặt cậu,cậu đã nhanh không thể hô hấp.

-Vương Nguyên,thẻ căn cước (tức là thẻ CMND đó bà con) của em có phải đã đánh mất không?_Thanh âm của hắn trầm thấp nhu nhu,rất êm tai.

Cậu sững sờ ngơ ngác một chút,gật gật đầu "Ừm,mất được một khoảng thời gian rồi,làm sao vậy?"

Khóe miệng hắn cong lên một độ cong rất nhu hòa,từ trong túi tiền móc ra một cái thẻ,đưa tới trước mặt cậu, "Bạn học lớp tôi nhặt được,em xem có phải không?"

Cậu nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của hắn ngây ngốc một chút,nhẹ nhàng tiếp nhận,nhìn nhìn, "Đúng,là của em,cảm ơn anh!"_Nói xong cậu liền cúi đầu,cảm thấy gò má bắt đầu nóng lên.

-Chỉ cảm ơn thôi sao?

Cậu ngẩng đầu,thấy Tiếu Triết chính là đang mỉm cười nhìn cậu,trong mắt rõ ràng có ranh mãnh.

-Vậy nếu không em mời anh ăn cơm nhé?_Cậu nói thật nhỏ,cảm thấy bên tai đều đỏ.

Tiếu Triết cười khẽ hai tiếng,từ trên cuốn vở xé một trang giấy, ở phía trên viết một chuỗi các con số sau đó đưa cho cậu, "Đây là số điện thoại của tôi, tôi và em đều giống nhau buổi tối không có khóa,sớm hẹn trước a~!".

Cậu nắm thật chặt tờ giấy kia có chút quẫn bách gật đầu, Tiếu Triết vừa cười hai tiếng, cùng Hạ Tử Phi,Vương Tuấn Khải chào hỏi xong mới rời đi.

Cậu đem tờ giấy cẩn thận bỏ vào trong túi áo,trong bụng mừng nở hoa.

-Không phải chỉ là một số điện thoại thôi sao? Làm sao phải có biểu tình thái quá như vậy?_Vương Tuấn Khải thanh âm lười biếng ở bên cạnh cậu lên tiếng.

Cậu trừng mắt liếc anh một cái,tâm tình đang tốt không muốn cùng anh so đo,Hạ Tử Phi nhìn cậu,sau đó ôm lấy bờ vai vai của cậu vỗ vỗ nói:

-Rốt cục em cũng chờ được đến ngày hôm nay,Vương Nguyên, chúc mừng em!

Cậu nhìn hắn khanh khách nở nụ cười,cảm thấy được mùa xuân của cậu rốt cục đã tới.

Quyết định gọi điện thoại cho Tiếu Triết là ba ngày sau,cậu lấy di động ngồi ở trong hoa viên trên hành lang dài,do dự hơn nửa giờ mới nhấn nút gọi số kia, điện thoại vang lên chờ thật lâu mới bắt máy, nhưng truyền tới một âm thanh nữ sinh.

Cậu sửng sốt một chút nói thật nhỏ:

-Xin hỏi đây là số điện thoại của Tiếu Triết phải không?

-Đúng vậy a~, cậu là ai?

-Tôi là bạn học của hắn, cô là người nhà hắn sao?

-Người nhà? Coi như là vậy đi, dù sao chúng tôi cũng ở chung đã lâu rồi,hắn hôm nay đi ra ngoài quên mang điện thoại, cậu tên là gì, bao giờ hắn trở lại tôi sẽ nói với hắn cậu gọi tới!

Sau khi nghe xong,cậu không dám mở miệng trực tiếp đem điện thoại ngắt,không đầy một phút,ngực truyền đến cơn đau đớn tê tái, càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng mãnh liệt.

Xế chiều,cậu vẫn ngồi ở trên hành lang dài,cậu không ngừng an ủi mình,chuyện này không có gì, coi như là ngày cá tháng tư với một trò đùa dai đi, dù sao hai người cũng không có bắt đầu,thật sự không có gì,nhưng cuối cùng cậu vẫn khóc,cậu không dám khóc ra tiếng,cũng không muốn để cho người khác thấy,chỉ có thể một bên mà rơi lệ,một bên âm thầm lau nước mắt.

Thời điểm mặt trời xuống núi,cậu cầm điện thoại lên hướng dãy số kia mà xóa,đứng dậy đón trời chiều đi về ký túc xá.

Đêm đó Hạ Tử Phi gọi điện thoại hỏi cậu tình cảm tiến triển thế nào,cậu đi đến ban công ngửa đầu nhìn trời,ánh trăng sáng cười nói:

-Mối tình đầu của em chết non rồi!

Một tuần sau,có một số lạ gọi điện thoại cho cậu,cậu không có nhận, cậu là đối với số này rất mẫn cảm,tuy rằng đã đem số của Tiếu Triết xóa,nhưng dãy số này khắc sâu ở trong đầu cậu,cậu nghĩ cậu hẳn là cần thời gian rất lâu mới có thể quên được.

Lần nữa gặp phải Tiếu Triết đã là đầu tháng 12 trong sân trường, bên cạnh hắn còn có một nữ sinh xinh xắn,anh thân mật khoác vai cô ấy,đang giúp cô ấy mang khẩu trang,tại lúc hắn quay đầu cậu đã ngoặt sang hướng một con đường nhỏ khác.

Chứng kiến anh một khắc anh này,cậu thừa nhận lòng của cậu vẫn là sẽ đau,nhưng đã không còn ôm bất cứ hi vọng nào, đi một khoảng cách rất xa phía sau, cậu quay người nhìn về phía bọn họ.Hai người bóng lưng thật hài hòa, có lẽ cảm giác của cậu bị sai, cậu cảm thấy được Tiếu Triết hướng phương hướng cậu đi mà nhìn,lần này cậu không có tránh đi,bởi vì đã đi quá xa,cậu tin rằng hắn nhìn không tới cậu, mà hắn cũng chỉ là thoáng nhìn qua rồi ôm cô bé bên cạnh này đi xa,thẳng đến bóng dáng của họ biến mất bên ngoài tầm mắt của cậu, cậu mới chậm rãi quay người rời đi.

Trước mắt dần dần trở nên mơ hồ,cậu lại bắt đầu rơi nước mắt,rõ ràng còn chưa có bắt đầu,rõ ràng không có cái gì phát sinh, vì cái gì lòng của cậu lại khó chịu như vậy.

Buổi chiều cậu không tới phòng tự học,một mình xách balo lên xe bus, đi tới trung tâm mua sắm,tại nơi phồn hoa nhất trên đường chậm rãi đi tới,cậu bị kẹp trong đám người hối hả,thỉnh thoảng bị người đụng một cái,theo thân thể lắc lư,cậu cảm thấy như vậy thật tốt cũng không phải một mình cô độc.

Cuối cùng,cậu đi vào cửa hàng KFC cuối phố,chọn một phần ăn,ngồi ở tận cùng bên trong góc an tĩnh, cậu mở sách ra bắt đầu làm bài tập.

Thời điểm Vương Tuấn Khải xuất hiện ở trước mặt cậu đầu đầy mồ hôi,cậu đang bị một cái sơ đồ mạch điện làm cho có chút choáng váng đầu, hai tay của anh nổi lên gân xanh chống lên trên mặt bàn,từng ngụm từng ngụm thở hổn hển,con mắt thẳng tắp nhìn vào cậu, giống như là muốn đem cậu ăn tươi nuốt sống vậy.

Cậu có chút mơ hồ ngẩng đầu nhìn anh "Làm sao anh lại xuất hiện tại nơi này?".

Anh hung hăng trừng mắt liếc cậu một cái,đặt mông ngồi đối diện cậu,giọng khàn khàn nói:

-Đi mua cho anh nước Coca,khát sắp chết rồi!

Cậu không nói chuyện,khép sách lại đứng dậy đi mua đồ uống, mua cho anh Coca loại lớn, còn chính mình thì uống nước trái cây.

End chap 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro