Chap 33: Nước Mĩ bốn năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Tuấn Khải nghỉ ngơi ba ngày mới đến công ty, lòng của cậu tại đây 72 giờ đã dần dần lắng xuống, hạng mục Thượng Hải cần gia tăng xếp đặt thiết kế, một giờ chiều bắt đầu cùng đối phương tiến hành thảo luận, bởi vì dính đến thành phẩm khống chế, cho nên cậu cùng Phùng Tô Xuyên cũng tham gia hội nghị.


Khi cậu thấy cặp mắt đen quen thuộc kia tràn đầy đạm mạc , biết rõ trầm tĩnh lại không chỉ một người là cậu, không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu cái liếc mắt thâm ý kia, cậu ngăn trở ánh mắt anh tìm chỗ ngồi xuống rồi mặt không thay đổi mở tài liệu.


Gần ba giờ sau hội nghị kết thúc, Vương Tuấn Khải dẫn đầu đứng lên đi ra phòng họp, bờ vai thẳng tắp căng cứng, toàn thân lộ ra một cổ lãnh ý khó nói.


Còn hơn một giờ, hiệu suất công tác của cậu cũng chẳng hề cao, lúc tan việc nhận được tin nhắn Phùng Tô Xuyên , nói hắn ở cùng tổng giám đốc không thể mời cậu ăn cơm, cậu đang hồi âm, nghe được đối diện Chanh Tử hơi kinh ngạc kêu một tiếng: "Vương quản lý."


Cậu sửng sốt một chút ngẩng đầu, vừa vặn đối lại đôi mắt Vương Tuấn Khải thâm thúy , tay anh vắt áo khoác, cổ áo đậm màu kem hình chữ V, áo len là phẳng trên người có vẻ phá lệ thanh nhã.


Trực tiếp đi đến bên cạnh cậu, vuốt cằm dừng ở ánh mắt của cậu, dừng lại một chút, thản nhiên nói: "Cùng nhau ăn cơm đi."


Anh không có dùng câu nghi vấn, thanh âm rất thấp, nhưng hơi thở là cường đại chưa bao giờ có, cậu bỏ qua một bên mắt thấy hướng màn ảnh máy vi tính, nói: "Tôi phải tăng ca."


"Anh chờ em!" Trên mặt của anh không có bất kỳ biểu lộ, ánh mắt trầm tĩnh u ám, ngữ điệu bình tĩnh tỉnh táo dị thường bình tĩnh.


Giằng co một lát, cậu gật đầu, "Được rồi."


"Anh đi tới trước ga ra tầng ngầm."


Cậu theo dõi anh bóng lưng biến mất mân chặt bờ môi, chống lại những ánh mắt người khác không hiểu, cố nặn ra vẻ tươi cười cúi đầu, cuối cùng bọn cậu đã kết thúc .


Đèn rực rỡ lên, trong xe mở điều hòa, quét trên mặt khô khốc , có chút khô nóng, rất không thoải mái, nghe được người bên cạnh buồn buồn ho khan hai tiếng, cậu tắt đi gió mát.


"Anh không sao, mở cũng tốt, nếu không quá lạnh." Vương Tuấn Khải chuyển đầu nhìn cậu liếc mắt một cái nhẹ nói.


Cậu không nói chuyện lắc đầu, đem mặt xoay tay hướng ngoài cửa sổ, đúng là giờ cao điểm, lóe lên đèn xe đội ngũ uốn lượn dài, làm cho trong người vô cùng phiền muộn.


Mấy cái ngã tư đi như là một thế kỷ, xuống xe sau đó cậu hô hấp thật sâu vài cái, không khí lạnh lùng mà đục ngầu xông vào lồng ngực, để cậu cảm thấy toàn thân không có một người nào, không có một nơi nào thoải mái.


Anh trước đó đặt sẵn chỗ, ở cạnh bên cửa sổ, sau khi ngồi xuống, chọn món ăn, mang thức ăn lên, an tĩnh làm cho người hít thở không thông, thẳng đến khi phục vụ mang vang đỏ lên.


Anh rót một ly cho cậu, nói "Trời rất lạnh."


Cậu đem ly đẩy tới trước, "Giúp tôi một ít."


Anh nhìn cậu một chút, giúp cậu non nửa chén.


Anh đưa cho câu, chất lỏng màu đỏ sậm trong ly rượu sóng sánh, hiện ra lộng lẫy mê người , cậu có chút hoảng hốt tiếp nhận nhấp một ngụm nhỏ, nhìn về phía đối diện, "Có lời gì anh cứ nói đi."


Vương Tuấn Khải không nhìn Vương Nguyên, gắp một đũa măng non bỏ vào bát cậu trên bàn ăn, "Ăn cơm trước." Thanh âm của anh trầm thấp khàn khàn, đè nén cảm xúc.


Cậu nhìn anh một cái, cầm lấy chiếc đũa, tại thời điểm anh lần thứ hai gắp cho cậu rau, lấy tay ngăn cản một chút, "Tôi tự mình được rồi."


Sau anh liền buông đũa xuống, cúi đầu uống rượu đỏ, thời điểm anh rót rượu, lộ ra một đoạn cánh tay, lúc lên lúc xuống cậu thấy được một mảnh tím xanh sắc cùng mấy cái lỗ kim.


Không có bất kỳ cảm giác muốn ăn, cậu ăn tượng trưng vài miếng, để đũa xuống lau khóe miệng , nói: "Tôi ăn no, anh có thể nói rồi."


Anh tay cầm ly rượu chậm rãi quơ quơ, ngước mắt nhìn cậu uống một hơi cạn sạch, ánh mắt u ám nói: "Về thời gian bốn năm ở Mĩ, anh vẫn không có dũng khí nói với bọn em, anh biết rõ em bây giờ đã không có hứng, nhưng hy vọng em có thể cho anh một cơ hội nói rõ ràng."


Cậu quay đầu nhìn thoáng ánh trăng ngoài cửa sổ, có chút mông lung, rất không chân thật.


"Anh nói đi, tôi sẽ nghe."


Trong mắt hiện lên giãy dụa cùng đau xót, anh chậm rãi mở miệng: "Anh vừa đi Mĩ nửa năm hết thảy bình thường, không có cái gì phát sinh, thẳng đến trước lễ Giáng Sinh một chút, ông nội đột nhiên muốn anh cùng Amy đính hôn, không có bất kỳ lý do, chỉ nói đây là quyết định hôn sự của ông, anh cự tuyệt, phản kháng đều không hữu dụng, bị cấm cửa, cùng bên ngoài chặt đứt hết thảy liên lạc, anh cự tuyệt tham gia tiệc đính hôn, cuối cùng ông nói chỉ cần anh đồng ý đính hôn liền chấp thuận anh về nước một chuyến, anh lúc ấy một lòng nghĩ cách trở về, cái gì cũng không để ý tới, nhưng là tại tiệc đính hôn lại nghe tới ông cùng cha Amy chuẩn bị công việc hôn lễ , ý tứ căn bản không để anh về nước, anh biết rõ bị gạt, giữa đường rời đi, về nhà tìm hộ chiếu, bị ông bắt được, về sau anh liền bị giam lỏng, về sau ông dùng của uy hiếp mạnh mẽ bắt anh gửi cho Thiên Tỷ thư kia, lúc đó anh đã bắt đầu thỏa hiệp, thẳng đến Amy đến gặp anh, anh dùng điện thoại di động của cô ấy lên hòm thư, thấy Thiên Tỷ trả lời, liền quyết định không tiếc bất cứ giá nào muốn trở về tìm em, anh thuyết phục Amy giúp anh đánh lạc hướng bảo vệ dưới lầu, từ cửa sổ tầng 2 nhảy xuống, lúc chạy trốn lại bị xe đụng phải, đụng gãy xương sườn, anh nằm bệnh viện hơn hai tháng, sau khi xuất viện anh nghĩ hết biện pháp, lại như cũ không có thành công, nhưng anh chưa bao giờ từ bỏ, anh cùng ông đối chọi, trong một lần kịch liệt khắc khẩu ông té xỉu, đưa đến bệnh viện anh mới biết được ông bị bệnh ung thư, đã là giai đoạn cuối, đến khi đó anh mới hối hận, cũng biết không cách nào nữa thực hiện lời hứa cùng em, cho nên gọi em cú điện thoại kia." (Min:ôi mẹ ơi, edit xong đoạn này cảm tưởng như mình vừa thoát kiếp = =||||)


Vương Tuấn Khải thanh âm trầm thấp thong thả, nhưng lại không ngừng run rẩy, sau khi nói xong anh tựa đầu xoay tay hướng ngoài cửa sổ, phiếm hồng trong hai mắt chớp động lên hơi nước sáng sáng , mà cậu chỉ là ngơ ngác nhìn anh, không cách nào tự hỏi, đã quên hô hấp!


Người đàn ông đối diện đều bảo trì động tác nhìn phía ngoài, anh đặt lên bàn hai tay nắm thật chặt cùng một chỗ, thần sắc bi thương mà tuyệt vọng, tựa như người chết đuối tìm không thấy gỗ trôi gì cứu sống.


Trong lòng của cậu trống rỗng, rất đau, nhưng không biết phải an ủi anh như thế nào, chỉ là mắt đỏ vành mắt hỏi anh: "Về sau thế nào?"


Vương Tuấn Khải thở ra một hơi, anh quay đầu nhìn cậu, trong ánh mắt tràn ngập đau thương, "Về sau, ông nội qua đời."


Cậu khiếp sợ trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn anh,căng miệng mấy lần mới tìm được thanh âm của mình, "Chuyện khi nào vậy?"


"Hai năm trước." Anh nói xong cũng lấy tay che lại mặt, thân thể ức chế không nổi bắt đầu run run.


Cậu ngồi liệt ở trên sô pha, gần như ngây ngốc nhìn anh, trong lòng là tràn ngập tuyệt vọng bi thống, nhìn anh thống khổ mà không giúp được, cậu đã không biết nên làm sao bây giờ rồi, nếu như là bốn năm trước, cậu nhất định ôm anh thật chặt vào trong ngực cảm thụ đau lòng cùng anh, nếu như là vài ngày lúc trước, cậu cũng như cũ đau lòng, sẽ nhớ cấp cho anh ôn hòa, mà bây giờ, cậu chỉ như một con rối thờ ơ ngồi ở đối diện anh, trơ mắt nhìn anh khổ sở, nhưng không có ý niệm an ủi.


Có đôi khi chúng ta luôn cảm khái tạo hóa trêu ngươi, mà giờ khắc này, ậuô không khỏi suy nghĩ nếu như tại lúc cậu thấy Amy mà trước anh cùng cậu thẳng thắn hết thảy, như vậy kết quả có thể có chỗ bất đồng không, cậu nghĩ sẽ phải đi, chẳng qua là khi tình yêu thật sự thiêu thành tro tàn, là tuyệt đối không thể có thể tro tàn lại cháy!


Lẳng lặng ngồi trong chốc lát, cậu lấy ví đứng dậy rời đi, đi khỏi nhà hàng, cậu quay người nhìn cửa sổ sát đất trong kia, cái thân hình nằm ở trên mặt bàn gầy gò, nước mắt rốt cuộc khống chế không nổi, khoảng cách giữa họ tuyệt không chỉ là phiến tường thủy tinh này, chiếc hộp bảo bối cả cái chìa khóa trong lòng đều bị cậu triệt để vứt bỏ, lòng của cậu sẽ thiếu một góc, vĩnh viễn không cách nào đền bù, thực sự sẽ không đau nhức nữa!


Họ đều hẳn là vì quyết định của mình mà chịu trách nhiệm, mặc kệ là đúng hay sai, Vương Tuấn Khải anh có rất nhiều cơ hội nói ra hết, lại lựa chọn giấu diếm, đơn giản anh ỷ vào cũng chính là cậu đối với anh yêu.


Có lẽ anh chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày Vương Nguyên có thể không hề đau lòng Vương Tuấn Khải, kỳ thật cậu cũng chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng đây cũng là một chuyện làm người ta thất vọng.


Mà cậu, đã quyết định từ bỏ, vậy sẽ không có lý do lại lần nữa quay đầu lại, đau lòng cùng đồng tình khác nhau lớn nhất là tấm lòng chết...rồi!


Gọi Thiên Tỷ một cú điện thoại, nói cho hắn biết địa chỉ nhà hàng, cậu đi về hướng ven đường bắt xe đi quán bar cách một phố.


Tối nay nhất định không ngủ, vậy không bằng phóng túng chính mình một lần, dù sao, cùng một người đàn ông thất tình hai lần cũng không phải ai cũng có thể gặp phải.


Khi Phùng Tô Xuyên vẻ mặt kinh ngạc xuất hiện ở trước mặt cậu , cậu đã uống sáu ly cốc-tai, hắn đem cậu kéo dậy cậu căn bản đứng không vững, liền ngã vào trong ngực của hắn, cậu vừa quẩy người một cái, cũng không còn cảm giác dưới chân.


Phùng Tô Xuyên đem cậu ôm ngang lên cùng người bên cạnh trầm thấp nói chuyện với nhau vài câu đã hướng cửa ra vào, cậu theo dõi cái cằm hắn cương nghị lạnh lùng trong chốc lát, nhẹ nhàng kêu hắn một tiếng, hắn cau chặt lông mày không có trả lời.


Ra quán bar, trực tiếp đi qua gió lạnh làm cậu lạnh run run lên một chút, hướng trong lòng ngực của hắn chui ập vào, mang theo miệng đầy mùi rượu nói: "Anh tại sao lại ở chỗ này?"


Phùng Tô Xuyên cúi đầu đưa mắt nhìn cậu trong chốc lát, nghiêng một bên mặt gọi ra một hơi không nói chuyện, cả bộ mặt biểu lộ dị thường căng cứng, thẳng đến đem cậu đặt ở chỗ ngồi phía sau, cởi áo khoác che ở trên người của cậu, thần sắc mới thoáng hòa hoãn một ít.


Cậu co rúc ở trên ghế ngồi, chóng mặt mắt mở không ra, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương kịch liệt nhức, lúc sau nghe được tiếng mở cửa cùng đóng cửa, xe lắc lư hai cái rất nhỏ, cảm giác xe khởi động, cậu đem mặt hướng trong áo khoác trên người chôn giấu, từng đợt trong mê muội nhắm mắt lại.


Xe dừng hẳn , cậu đã không xuất ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ cảm thấy có người đem cậu một lần nữa ôm lấy, sau đó tiến vào thang máy, mở cửa, khi bị đặt nhè nhẹ ở trên mặt giường mềm lớn, cậu cảm thấy toàn thân mỗi một tế bào như là lập tức tới lúc giải thoát, cậu gắt gao nắm chặt góc chăn cả người cuộn lại cùng nhau, không biết vì cái gì tại nơi gian phòng lạ lẫm này thế nhưng lại cảm thấy vô cùng thoải mái.


Trên mặt truyền đến êm ái vuốt ve , cậu khóc, nước mắt như là vỡ đê tuôn ra, dừng lại đều ngăn không được, tay đặt ở trên mặt cậu giúp cô lau nước mắt.


Cậu khóc đau hai bên sườn, Phùng Tô Xuyên bên cạnh nằm ở trên giường, cách chăn đem cậu kéo vào, vỗ nhẹ phía sau lưng của cậu, thở dài nói: "Bảo anh bắt em làm sao bây giờ à? Có biết đã thấy em nhiều lần vì người khác thương tâm khổ sở anh sẽ vô năng đấy không!"


Vương Nguyên ngửa đầu nhìn hắn một cái, cảm thấy đầu càng choáng luôn, mơ mơ màng màng nói câu: "Thật xin lỗi."


Trước lúc ý thức biến mất, cậu nghe đến một thanh âm rất thấp rất nhẹ: "Cứ như vậy trong ngực anh ngủ thiếp đi, em thật đúng là không coi anh là người ngoài!"


Trong lòng của cậu dần dần có tình cảm ấm áp, cười cười an tâm thiếp đi.


Không biết lúc nào, Vương Nguyên đã muốn coi Phùng Tô Xuyên như người nhà có thể ỷ lại cùng tín nhiệm, hơn hẳn quan hệ tình yêu.

End chap 33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro