Chap 56: Đứng ở chỗ nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không có đi ăn nhanh, cùng Phùng Tô Xuyên nói một tiếng, cậu vịn Tuấn Khải trực tiếp rời đi, mà anh lần nữa nhìn theo Phùng Tô Xuyên phía sau nhưng không nói câu nào, lên xe dựa vào thành ghế nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh theo gương mặt từng giọt rơi xuống, trên mặt ngoại trừ trắng bệch không có một tí đau đớn, nhưng là ẩn hàm tức giận!


Đêm đã rất muộn, trên đường cơ hồ không có xe, cậu nhìn anh sắc mặt càng ngày càng khó coi, rất nhanh, chỉ dùng một nửa thời gian so với ngày thường đã đến căn hộ, xe dừng hẳn, cậu vừa muốn mở miệng, đã thấy anh trực tiếp mở cửa xe đi xuống.


Cậu vội vàng theo xuống, nhìn anh đi lại coi như vững vàng mới hơi yên lòng một chút.


Tiến vào thang máy, anh nghiêng người dựa vào ở một bên, cúi đầu, mí mắt buông thỏng, một bộ thần sắc lạnh lùng, đem quan tâm của cậu ngăn ở bên miệng.


Thời điểm mở cửa, cậu cầm chìa khóa mở cửa, anh đứng ở phía sau cậu, cách cậu quá gần, bộ ngực của anh cơ hồ áp vào phần lưng của cậu, cậu tựa hồ cũng có thể cảm nhận được tiếng tim đập bừa bộn mà trầm trọng của anh.


Theo tiếng mở cửa, cậu đẩy cửa phòng ra đồng thời cảm giác được phía sau lưng truyền đến một cỗ lực khổng lồ ập tới, bước chân lảo đảo vài cái, đứng vững lúc, người phía sau đã đem cậu ôm chặt lấy, anh một tay ôm lấy eo của cậu, một tay vịn cánh cửa, tại lúc cậu hiện lên ánh mắt khiếp sợ, khe khẽ đẩy thử, cửa phòng thuận thế đóng lại, mà tay của anh cũng trượt đến phía sau đầu cô, không có dừng lại, thân thể của anh trực tiếp hướng cậu áp sát.


Phần gáy bị anh nhẹ nhàng nâng, mà cậu cả người bị một lồng ngực gắt gao giam cầm, không có một tí khoảng cách, hoàn toàn không biện pháp nhúc nhích!


Tuấn Khải cúi đầu nhìn Vương Nguyên, trong mắt mang theo một chút bi thương cùng tức giận, mà cậu thì là trừng lớn hai mắt tràn đầy hoảng sợ, thậm chí ngay cả cự tuyệt đều nói không nên lời, chỉ còn lại có luống cuống!


Không khí chung quanh như dừng lại, cậu ngay cả hô hấp đều cảm thấy không thông thuận, có thể hết lần này tới lần khác ngăn chặn thân thể cứng ngắc căng thẳng của cậu, căn bản không để cho cậu có một chút phản kháng, tay của cậu vừa bắt đầu cử động, người trước mắt liền cúi người xuống, không chút ôn nhu bắt được môi của cậu bắt đầu cắn xé, có chút dùng sức lại rõ ràng đang cực lực khắc chế, cậu thậm chí cũng có thể cảm giác được hàm răng anh run rẩy, giống như là muốn hung hăng cắn cậu một ngụm, lại tràn ngập thương tiếc cùng không muốn.


Vương Nguyên nghĩ cậu có thể nhận thức trong lòng của anh là đau xót cùng không đành lòng!


Hốc mắt liền đỏ, khi đầu lưỡi của anh rốt cục xông vào miệng của cậu, nước mắt cũng chậm rãi chảy xuống, có vài giọt tan ra vào trong miệng của cậu, cậu nếm hương vị mặn chát.


Cơ hồ ngay lập tức, cái lưỡi dây dưa trong miệng cậu cùng lực đạo đang đè lên thân biến mất, Tuấn Khải như là vừa vặn lấy lại tinh thần, vẻ mặt kinh hoảng nhìn cậu, buông lỏng cánh tay đang ôm eo cậu, giơ tay lên, giúp cậu lau nước mắt, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: " không khóc, Vương Nguyên, không khóc, anh sai rồi, nghe lời, đừng khóc!"


Cậu dốc sức liều mạng lắc đầu, nước mắt chảy xuống càng hung hăng, đã muốn không biết là vì anh hay vẫn là vì chính mình.


Thấy cậu không có ý định dừng lại, Tuấn Khải mới đem cậu kéo vào trong ngực, hôn hít lấy mắt của cậu, đem những giọt nước mắt kia chưa kịp tràn ra ngậm vào trong miệng, lần này động tác êm ái mà ẩn hàm xin lỗi.


Anh lôi kéo tay của cậu ôm ngang hông của anh, nhẹ nói: " ôm một cái, Vương Nguyên, ôm anh một cái."


Cậu như cũ nghẹn ngào, ôm anh cánh tay đặt sau lưng nhẹ nhàng vuốt ve.


Trong phòng một mảnh đen kịt, ngay cả ánh trăng cơ hồ không thấy, anh và cậu cứ như vậy ôm nhau mà đứng, không biết qua bao lâu, cậu dần dần không còn khóc, sau đó bên tai vang lên thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp mà thương cảm.


" Thiên Tỷ nói anh nhất định phải kiên trì đến cùng, hắn chính là ví dụ tốt nhất, Tiểu Hoành nói để cho em có thời gian thấy được tấm lòng của anh, em nói em không biết có còn yêu anh hay không, những thứ này đều không quan hệ, anh có thể đợi, mặc kệ bao lâu, nhưng làm sao lại dẫn đến kết quả như vậy, thời điểm anh ta ôm lấy em hôn em, tại sao em có thể không đẩy ra? anh mỗi giờ mỗi khắc đều nghĩ cách bồi đắp tình cảm của 2 chúng ta, đem suy nghĩ của em đặt trong lòng, không nỡ để em phật ý, mỗi ngày chỉ nhìn em thôi cũng cảm thấy mãn nguyện, em lại cho anh trơ mắt nhìn em bị người đàn ông khác khinh nhờn, Vương Nguyên, em bảo anh làm sao tiếp nhận?"


Nói xong anh kéo tay của cậu đặt nhè nhẹ ở chỗ ngực, " cho anh một chút lòng tin được không? chỉ một chút!"


Anh mang theo thanh âm rung động nói nhỏ, cực kỳ giống một con thú đang nức nở nghẹn ngào, làm cho tình thương trong cậu lập tức mở rộng.


Giằng co một lúc, cậu nói: " Bằng cách nào cho anh tin tưởng?"


Một giờ sau.


Vương Nguyên mặc đồ ngủ nằm ở trên giường, chàng trai có sắc mặt trắng bệch đang nhắm mắt lại.


Bọn họ đang đắp chung một cái chăn, anh gối đầu lên cái gối của cậu, mà cậu lại gối đầu lên trên cánh tay của anh, tư thế thân mật khăng khít, những thứ này đều không có gì.


Thật sự, so với việc anh đưa tay đặt ở trên 2 hạt đậu mềm mại của cậu nắn bóp cách 1 lớp áo ngủ thật sự không có gì so đo !


Rốt cuộc là như thế nào lại phát triển đến bước này , cậu đã nhớ không rõ , đang hỏi hết vấn đề kia, linh hồn cậu như lìa khỏi xác, đại não hoàn toàn không thể khống chế, anh để cho cậu đi tắm rửa, cậu liền đi tắm rửa, anh để cho cậu nằm ở trên giường, cậu liền nằm xuống, thẳng đến bàn tay anh lạnh như băng không chút ấm áp tiến đến, cậu mới thanh tỉnh lại, mà lúc này, bên cạnh đã bày ra một loại bộ dạng cực kỳ vô hại thuần lương như đứa con ngoan .


Ngón tay của anh đặt ở chỗ nào đó (>.<), già rồi mà còn mất nết, thỉnh thoảng văn vê thử, nắn thử, cậu ngừng thở, cơ hồ hít thở không thông, có thể là bộ dạng của anh hoàn toàn không có khả năng thực hiện được âm mưu nên cậu có chút mừng thầm, trên mặt như cũ tái nhợt không chút huyết sắc, ngoại trừ tiều tụy chính là đau đớn, đôi mắt đã nhắm nhưng thỉnh thoảng run nhẹ lên , trên trán vẫn đang chảy mồ hôi lạnh, hơi thở gấp gáp khó khăn.


Hình dung thế nào nhỉ, tựa như một đứa trẻ nhỏ yếu ớt tìm kiếm sự ấm áp trấn an từ mẫu thân, cậu biết so sánh anh như vậy có phần không thích hợp, nhưng trong lòng lại thật sự cảm nhận được anh ỷ lại cùng yếu ớt.


Vương Nguyên xoa xoa cái trán đầy mồ hôi của anh, lại nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ, anh đưa tay càng ôm chặt lấy thân thể cậu, đem mặt chôn ở vai của cậu nhẹ nhàng cọ, thẳng đến khi tay của cậu khẽ vuốt lưng anh, mới chậm rãi an tĩnh lại.


Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, người bên cạnh hô hấp dần dần vững vàng, cậu như cũ nhẹ vỗ lưng của anh, nhìn anh thỏa mãn mà an ổn ngủ, trong lòng cảm thán: Vì sao tất cả mọi người đều cảm thấy cậu đối với Phùng Tô Xuyên quá phận? Đối với Vương Tuấn Khải dung túng, vậy cái đó thì tính là cái gì?.


Rốt cuộc là yêu hay không phải yêu đây?


Nếu như thế này cũng không tính là yêu, cậu đây xem ra cũng không hiểu tình yêu!


Vừa rạng sáng ngày thứ 2 cậu liền bò dậy, thời điểm đứng lên, Tuấn Khải bất mãn ôm sát cánh tay, cậu vùng vẫy một hồi lâu mới leo ra ổ chăn, sau khi từ phòng vệ sinh đi ra, anh đã ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt nhìn về phía cậu tràn đầy hoang mang.


Cậu không nói chuyện, mím môi, gò má có chút đỏ lên liền chuyển hướng phòng bếp.


Không khí khi ăn rất an tĩnh, anh thỉnh thoảng giương mắt liếc về phía cậu, như là đang quan sát tâm tình của cậu, vẻ mặt bất định, trong lòng của cậu hơi có chút khó chịu, đây là điển hình được tiện nghi còn ra vẻ, đêm qua anh sinh bệnh cũng không phải là do uống rượu say, như thế nào bộ dạng giống như hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì!


Thời điểm lái xe đến công ty, anh cẩn thận mở miệng: '' Đêm qua anh đau về sau có chút choáng váng, em đừng giận anh nữa được không? ''


Hóa ra anh thật sự không có nhớ, trách không được bây giờ biểu lộ vô tội như vậy, cậu đối với anh cười cười, lắc đầu : '' không có việc gì.''


Anh mím môi thu hồi ánh mắt, lúc ánh mắt đi qua ngừng cậu liền dừng lại nhìn, khóe miệng ức chế không nổi mà cong lên, mặt của cậu thoáng chốc liền đỏ, 2 tay ôm lấy bả vai, đem mặt xoay ra hướng cửa sổ!


Anh rốt cuộc là đã nhớ ra hay chưa nhớ thế, như thế nào cười đến tà ác như vậy!


Đến công ty, sửa sang lại tốt mọi thứ, tất cả mọi người đều phải đi ra nơi đấu thầu.


Lần này dùng nặc danh internet định cỡ, dự án đấu thầu cung cấp khu vực vững chắc, đối phương trả giá đều không gặp gỡ lẫn nhau, hết thảy vấn đề cùng nghi vấn đều được giải đáp thông qua internet mà tiến hành, người có đủ tư cách mới có thể tiến vào thương vụ, từng công ty nhiều nhất có thể có 3 đại biểu dự họp, bởi vì Phùng Tô Xuyên nằm viện, cho nên cậu liền thay thế hắn cùng Tuấn Khải, quản lý Đỗ đi tham dự đấu thầu.


Tiến vào hội trường, bọn họ trước đem đĩa CD về dự án giao cho nhân viên kỹ thuật kiểm tra, do bọn họ phải nhập vào hệ thống để tiến hành xem xét.


Quá trình này cần 10 phút, cậu liền xem lại dự án.


Ước chừng 1 phút đồng hồ sau, nhân viên kỹ thuật mới đem kết quả ra, nói như vậy một bước này chính là chạy theo hình thức, cơ bản không có vấn đề, nhưng khi nhìn lên trên màn hình máy tính đưa ra lỗi sai, 3 người bọn họ lập tức ngây dại.


Trên đó viết rành rành địa chỉ công ty của họ kỹ thuật không phù hợp với yêu cầu, coi như bị loại, trực tiếp bị hủy bỏ tư cách tham dự, trong đó có hạng mục không phù hợp với yêu cầu, trong văn bản tài liệu đấu thầu xác minh quy định tất cả các ống thoát nước phải được làm bằng chất liệu inox mỏng, mà bọn họ chọn dùng chính là chất plastic cứng.


Cậu cùng quản lý Đỗ phản ứng đầu tiên chính là nhìn về phía Tuấn Khải, bởi hạng mục này do bộ phận thiết kế phụ trách.


Người đang ông bên cạnh khuôn mặt đã có chút trắng bệch, nhanh chóng ngậm miệng, cậu mở máy tính trong tay ra, thuần thục lật lại từng điều khoản, trên đó hoàn toàn chính xác viết: ống thoát nước chất liệu gỗ và có chất plastic cứng bên ngoài!


Sau đó anh lại mở điều khoản, danh sách bên trong nhưng là viết sử dụng inox mỏng, nói cách khác, quy định của bộ thương vụ là chính xác, mà anh phụ trách kỹ thuật lại xuất hiện sai lầm nghiêm trọng!


Từ khu đấu thầu đi ra, quản lí Đỗ trước tiên hướng Trương tổng hồi báo tình huống, Tuấn Khải vẻ mặt ngưng trọng dị thường, cậu đứng ở bên cạnh anh không biết nên nói cái gì.


Trên đường trở về công ty, Tuấn Khải nhận được điện thoại của Trương tổng, Trương tổng phi thường tức giận.


Đến công ty, quản lí Đỗ trực tiếp đi tìm Trương tổng, cậu đi theo anh vào phòng làm việc của anh.


Anh mở máy tính, mở ra phát cho cậu bưu kiện, mở ra, tìm kiếm , cuối cùng ánh mắt dừng lại trên màn hình thật lâu không có phản ứng.


Cậu lo lắng nhìn anh, " làm sao vậy?"


Anh nhìn cậu liếc mắt một cái, đem máy tính quay 180° đẩy tới.


Cậu nhìn sang, sau đó thân thể liền cứng lại.


Trên đó viết: ống thoát nước chất liệu gỗ và có lớp inox mỏng!


Qua một hồi lâu, cậu mới nói: " tại sao có thể như vậy?"


Tuấn Khải ngước mắt nhìn Vương Nguyên, ánh mắt phức tạp, mịt mờ không hiểu, một lúc lâu sau, anh chậm rãi khép lại máy tính, tựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ nói: " qua tay của anh khi đưa ra ngoài là chính xác, nhưng giao cho chủ xí nghiệp lại là sai lầm, trong lúc này gian lận chỉ có thể có hai người, anh cùng Phùng Tô Xuyên! Vương Nguyên, lần này, em sẽ đứng ở bên nào?"

Tra từ điển Anh - Việt ngay trên website, chỉ cần click đúp chuột vào từ cần tra!

End chap 56

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro