Chap 57: Quyết định như thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ bộ thiết kế đi ra, sắc mặt của cậu khó coi tới cực điểm, Tống Dĩnh ân cần theo sát cậu đi tới phòng giải khát, lôi kéo cậu nhỏ giọng nói: "Vương Nguyên, làm sao phát sinh sự tình này? Thật là lão đại của bọn chị sai lầm sao?"


Cậu nắm thật chặt cốc nước, trong đầu trống rỗng, tâm lạnh như băng, đối mặt Tống Dĩnh, cậu vẻ mặt mờ mịt quay đầu, "Chị cảm thấy thế nào?"


"Chị không biết, chị chỉ phụ trách tính lượng công trình, tất cả chi tiết cùng tập hợp đều là anh ta phụ trách, tài liệu sửa chữa lại là ngày cuối cùng mới nhận được thông báo, không cẩn thận tính sai cũng không phải là không thể được."


Cậu sửng sốt một chút, "Các người đều không xem qua bản thảo sửa kỹ thuật cuối cùng sao?"


Tống Dĩnh lắc đầu, "Mỗi ngày đều thức đến nửa đêm, cung cấp danh sách xế chiều hôm nay thì quản lý kinh doanh cho chúng ta nghỉ, tất cả thẩm tra đối chiếu cùng tập hợp đều là chính bản thân hắn làm ra."


Cậu nhẹ nhàng cắn bờ môi, một lát sau, đứng lên trực tiếp đi về hướng bộ thiết kế.


Tuấn Khải đang muốn đi tìm Trương tổng, cậu lôi kéo anh một lần nữa trở lại văn phòng, đóng cửa phòng, nhẹ nói: "Chuyện này trước không cần phải cùng Trương tổng đã nói sao?"


Như là ngờ tới phản ứng của cậu, anh tựa ở một bên, ngón tay nhẹ nhàng thủ sẵn mặt bàn, cúi đầu trầm mặc.


"Van anh, trước hết để cho em biết rõ ràng hắn tại sao phải làm như vậy, thủ đoạn vụng về không phải là phong cách của hắn." Thanh âm của cậu đã có nhàn nhạt cầu khẩn.


Tại lúc ánh nắng chiếu đến người đàn ông anh tuấn trên mặt không có một tia độ ấm, anh như cũ cúi đầu, nhưng là giương lên mí mắt, trong lúc này thâm trầm như biển, cậu trông không đến đáy.


Vài giây về sau, anh chậm rãi dời mắt, thanh âm có chút mơ hồ nói: "Vương Nguyên, hắn nghĩ muốn cái gì, anh và em đều rất rõ ràng, lần này, hy vọng em làm ra quyết định trước có thể bận tâm tới cảm thụ của anh."


Sau khi nói xong, liền trực tiếp mở cửa rời đi, chỉ còn lại cậu cảm thụ được anh lưu lại thê lương cùng cô đơn.


Phùng Tô Xuyên nghĩ muốn cái gì? Nếu như chỉ là để cho công ty không cách nào trúng thầu, hắn căn bản không cần làm như vậy, chỉ cần lúc giá cả hơi cao chút làm thử điều chỉnh, liền hoàn toàn có thể làm được, tuy rằng đến lúc đó Trương tổng vẫn sẽ quái lạ đến bộ hợp đồng, nhưng chưa trúng thầu chỉ có thể coi là công việc không thích hợp, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến cá nhân thất trách.


Hắn như vậy hiển nhiên sửa chữa giá thầu, trực tiếp hãm hại Tuấn Khải, mà làm vừa lại không minh, chỉ có hai loại khả năng, một, hắn đã quyết định rời công ty, trước khi đi cùng công ty đến cá chết lưới rách, về ngành sản xuất xây dựng kiến trúc nhiều thêm một địch nhân mạnh mẽ; hai, bức ép Tuấn Khải đi!


Đáp án rõ ràng, sáng suốt như hắn tuyệt sẽ không là loại khả năng thứ nhất.


Hắn biết rõ bọn cậu trước tiên phát hiện là hắn động tay động chân, cũng biết cậu nhất định sẽ không để cho Tuấn Khải đi vạch trần hắn, hiện tại thấy lựa chọn của cậu, nếu như cậu lựa chọn duy trì chính nghĩa, như vậy hắn không chỉ sẽ cùng công ty quyết liệt, về sau ngành sản xuất xây dựng kiến trúc cũng sẽ rõ ràng danh xấu, không tiếp tục thời gian xoay sở.


Ngồi ở trên ghế, cậu cười chua xót, cậu sẽ tuyệt đối không làm như vậy , nhưng là cũng không như hắn mong muốn bức ép Tuấn Khải, chuyện này nhất định phải có người đến gánh chịu, mà nói..., người kia chỉ có cậu thôi.


Sau khi tan làm, đem đơn từ chức viết xong bỏ vào trong ngăn kéo, cậu thuê xe đi bệnh viện.


Trước khi đẩy ra cửa phòng bệnh, cậu nghĩ đã đến rất nhiều kiểu ánh mắt Phùng Tô Xuyên thấy cậu, ẩn hàm áy náy , tránh né, hoặc là trước sau như một lạnh lùng lạnh nhạt, cũng không nghĩ tới là ôn nhu cùng thản nhiên như thế.


Không có mặc quần áo bệnh nhân, người đàn ông ngồi ở trên sô pha, trước mặt bàn trà đặt mấy hộp giữ ấm, hiển nhiên là đang đợi cậu.


Cậu bị tình cảnh trước mắt giật mình nhất thời không có phản ứng, chỉ là ngơ ngác nhìn hắn, suy nghĩ một mảnh hỗn loạn.


"Còn chưa ăn cơm chiều đi, Hướng Đông mới vừa đưa đồ ăn, có canh cá em thích uống" Thanh âm bình tĩnh không có sóng nghe không ra bất cứ gì tâm tình.


Cậu cấp bách ngậm miệng đi qua, thẳng nhìn vào hắn, thanh âm có chút không yên nói: "Tại sao phải làm như vậy?"


"Ăn cơm trước."


Cậu đứng không nhúc nhích, trong lồng ngực nín nghẹn một hơi, đau nhức đau nhức .


Phùng Tô Xuyên chậm rãi mở cà-mên, bầy bát đũa, "Nghe lời, sau khi ăn xong anh sẽ cho em cái công đạo."


Ngữ khí của hắn kiên định ở trong lộ ra uy nghiêm không cho phép kháng cự, giằng co thêm vài phút, cậu ngồi xuống cầm đũa lên.


Cậu cúi đầu ăn cơm, không có liếc hắn một cái, đối với hắn gắp đến rau cải trong chén cũng đều ngoan ngoãn bỏ vào trong miệng, không muốn cùng hắn vòng vo, thầm nghĩ vội vàng ăn xong, nghe một chút giải thích của hắn!


Một phút đồng hồ sau, cậu buông xuống chén, lau khóe miệng, nhìn về phía hắn: "Hiện tại có thể nói sao?"


Phùng Tô Xuyên trước mặt cơm cơ hồ không có giảm bớt, hắn đem hộp giữ ấm cất kỹ bỏ vào trong túi, đứng lên đi đến bên cửa sổ.


Ánh trăng sâu kín, người đàn ông thân hình thon dài trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng.


Cậu đứng lên đi qua, hít sâu một hơi, "Cho em một lý do!"


"Dùng sự thông minh của em nhất định đã đoán được."


"Vì sao? Anh đã nói cho dù không có anh ấy, tổng bộ cũng sẽ phái người khác tới."


"Thế là vì em thì sao?"


Cậu ngây ngẩn cả người, nhất thời không biết nên nói cái gì.


"Nếu như hắn ta không trở lại, chúng ta sẽ rất hạnh phúc cùng một chỗ."


Vương Nguyên theo dõi hắn thể hiện sự sắc sảo rõ ràng, tâm lăn lộn suy nghĩ ngàn vạn, cảm thấy trước mắt người đàn ông này cực kỳ lạ lẫm, như thế nào đều không thể tin được lời tuyệt hảo như vậy của lại là từ trong miệng của hắn nói ra.


"Em nghĩ rằng anh sớm đã tiêu tan."


"Tiêu tan chính là em, bất kỳ một người đàn ông nào đều không cách nào tiếp nhận người phụ nữ mình yêu để người khác ôm ấp."


Ngữ khí của hắn lộ ra tang thương, nói ra một câu so sánh với một câu sắc bén, làm cậu không thể chống đỡ được.


"Anh đã nói không thương em ."


"Anh nói chính là lúc ấy không có yêu mến em, cũng chẳng hề đại biểu về sau không có, Vương Nguyên bởi vì em không thương anh cho nên nhìn không tới tình yêu của anh, em vẫn nói vĩnh viễn đều không thể đi vào nội tâm của anh, đoán không ra ý nghĩ của anh, kỳ thật không phải, em đã từng đã tới, chỉ có điều sau khi hắn trở về, cũng không...chút nào lưu luyến rời đi mà thôi."


Cậu không phản bác được rồi, đồng thời cúi đầu xuống thật thấp, trong lòng áy náy cùng xin lỗi đạt đến độ trước nay chưa có, cậu thậm chí cảm thấy được bởi vì mình , mới khiến cho hắn mất đi sự quý trọng của công ty, luân lạc tới tình trạng này.


Đối mặt Phùng Tô Xuyên như vậy, cậu còn có thể nói cái gì đây? Lại còn có tư cách gì trách cứ hắn đây?


Hết thảy tất cả đều là lỗi của cậu!


Cậu quay người, đưa lưng về phía hắn đứng, "Em thật sự vô cùng xin lỗi anh mang đến nhiều phức tạp như vậy, chuyện lần này em sẽ gánh vác, hướng công ty đưa ra yêu cầu từ chức."


Phía sau không nói gì, mà cậu như vậy trong trầm mặc từng bước một đi ra phòng bệnh, đóng cửa phòng , chứng kiến người kia im lặng đứng nghiêm phía trước cửa sổ thẳng tắp bóng lưng, lần đầu tiên cảm thấy quá khứ bốn năm cậu thật sự chính là chưa bao giờ hiểu rõ qua người đàn ông này!


Ngày hôm sau, Phùng Tô Xuyên trả phép đi làm, cả ngày công ty cao tầng đều đang họp, chủ đề đương nhiên là quay chung quanh thầu bệnh viện tư nhân ở trong xuất hiện trầm trọng sai lầm, thẳng đến trước khi tan việc, mới về đến văn phòng, có lẽ thân thể còn không có hoàn toàn khôi phục, sắc mặt của hắn lộ ra chút ít xám trắng, thoạt nhìn rất là uể oải.


Xem cửa chớp khép lại, cậu vào phòng làm việc của hắn, đem thư từ chức đặt ở trên mặt bàn , nhẹ nói: "Mau chóng cùng người bộ thương lượng một lần nữa tuyển gọi một chủ quản đi, trước khi em đi còn có thể dẫn dắt."


Phùng Tô Xuyên không có nói tiếp, chỉ là nhìn cậu liếc mắt một cái, liền móc ra một điếu thuốc đốt, chậm rãi hút lấy.


Một lát sau, hắn nói: "Tạm rời cương vị công tác sau có tính toán gì không?"


Bình thản giọng điệu, cậu nhất thời phản ứng không kịp, sửng sốt hai giây mới trầm thấp nói: "Về nhà!"


Nhẹ nhàng lên tiếng, hắn đem thư từ chức cầm đi qua, cậu không dừng lại quay người rời đi.


Đi ra phía sau hít sâu một hơi, đi bộ thiết kế.


Cảm nhận được trong văn phòng bao phủ áp suất thấp cùng trên mặt mỗi người vẻ mặt nghiêm túc, tâm tình của cậu cũng nặng dị thường, nếu như chuyện này thật sự để cho Tuấn Khải gánh chịu, như vậy cả bộ thiết kế đều đã bị liên quan đến, nghĩ đến ba người bọn cậu người ở giữa gút mắc liên lụy đến nhiều người như vậy , trong lòng của cậu thật không dễ chịu.


Cậu đi vào, Tuấn Khải đang nhìn máy tính đến ngẩn người, ánh mắt là cậu chưa bao giờ thấy qua, bên trong ảm đạm đang nhìn đến cậu phía sau cũng không có tiêu tán, mà là chậm rãi tụ thành một cái điểm ảnh ngược cậu hỗn độn mà tái nhợt.


"Hỏi ra nguyên nhân chưa?"


Cậu gật đầu, ngồi đối diện với anh, cân nhắc một chút nói: "Chuyện này để em gánh chịu, hy vọng anh có thể giúp em giấu diếm."


"Em chuẩn bị gánh chịu thế nào?"


"Nói là em một mình sửa đổi danh sách thầu."


"Lý do gì?"


"Thu tiền boa thầu công ty khác."


Cậu vừa dứt lời, Tuấn Khải liền hướng phía sau nặng nề mà dựa vào ghế trên lưng, anh đưa cánh tay khoác lên trên trán, tròng lên mắt, tái mở miệng, thanh âm khàn khàn trầm thống vô cùng, "Em rốt cuộc biết không biết mình đang làm cái gì không?"


Cậu cúi đầu nhẹ nói: "Biết rõ."


Đối diện người đàn ông cười lạnh, buông cánh tay xuống, thẳng nhìn vào cậu, "Tốt! Tốt! Tốt! Em vì hắn ta có thể vác cái oan ức lớn như vậy , có thể trước khi thôi việc,khiêm nhường đến khẩn cầu anh giấu diếm chân tướng, Vương Nguyên, em thật là làm ra một quyết định làm anh không có lời nào để nói!"


Thanh âm anh bi thương cùng tuyệt vọng, trong lòng cậu chua xót một chút xông tới biến thành hơi nước trong mắt , nhưng không chịu rơi xuống, cậu đương nhiên không hy vọng xa vời cùng anh giải thích, cũng không cách nào làm anh không hận cậu, cậu chỉ hy vọng chuyện này có thể để cậu gánh chịu, không cần phải người vô tội liên lụy đến, năng lực của cậu có hạn, có thể nghĩ đến biện pháp tốt nhất cũng chỉ có như vậy, cậu không cách nào trơ mắt nhìn Phùng Tô Xuyên hủy ở trong tay của cậu, cũng không nguyện Tuấn Khải trên lưng công việc thất trách đắc tội, ở trong mắt anh xem ra, quyết định của cậu toàn bộ đều là vì giữ gìn Phùng Tô Xuyên, có thể chỉ có trong lòng mình tinh tường, cậu không nguyện ý nhất là thương tổn người nào, tâm để ý nhất là ai, đáng tiếc, anh đã hoàn toàn nhận thức không tới.


Cậu đứng lên, chuẩn bị rời đi, nghe được anh trong bình tĩnh mang theo một tia thanh âm thê lương: "Vương Nguyên, anh rốt cục tin tưởng em không hề yêu anh nữa rồi, lần này, anh thật sự buông tay!"


Cùng nước mắt chảy xuống, cậu cắn chặt môi không lộ một tia yếu ớt mở cửa rời đi.


Cậu dùng loại phương thức tự tay chấm dứt bức tranh mối tình đầu khắc cốt ghi tâm!

Tra từ điển Anh - Việt ngay trên website, chỉ cần click đúp chuột vào từ cần tra!

End chap 57

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro