Chap 58: Người thắng cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau hai tuần.


Sau giờ ngọ tất cả đều yên lặng, ngoài cửa sổ là một mảnh màu xanh um tươi tốt, cậu nắm lấy chén cà phê đứng ở phòng giải khát nhìn xuống dưới đất qua lớp kính thủy tinh, tâm lý trống rỗng mà chết lặng, trong đầu trống rỗng.


" Vương Nguyên, chị đoán em sẽ ở đây mà, quản lý kinh doanh bọn chị tìm em nhiều lần." Tống Dĩnh chen đến bên cạnh cậu, nói xong cười hì hì.


Cậu cười cười, nhẹ nhàng gõ đầu quay người đi ra ngoài, phía sau là dằng dặc tiếng thở dài: " cử chỉ của em đã điên rồ vài ngày, lúc nào mới có thể khôi phục bình thường a?"


Trong lòng của cậu không có bất kỳ chấn động, dị thường bình tĩnh.


Trở lại văn phòng lấy một phần văn bản tài liệu, thời điểm đứng dậy ánh mặt chạm phải cái nhìn nhàn nhạt của người đang ông qua tấm thủy tinh, cậu sắc mặt không thay đổi, quay người rời đi.


Cửa phòng đã được mở, cậu trực tiếp đi vào, trên mặt được thay bằng dáng vẻ tươi cười 1 cách công thức hoá, đưa trong tay tài liệu đưa tới, " Lý quản lý, đây là tham số thiết bị, ngài xem lại còn thiếu cái gì?"


Người đàn ông đối diện, thân thể có chút nghiêng về phía trước, cười đến ôn hòa mà vừa vặn, " Cảm ơn, mấy ngày nay đã làm phiền đến em, sau này vẫn còn cần mọi người phải thường xuyên phối hợp, trong thời gian này tôi sẽ mời tất cả mọi người ăn cơm."


Cậu cười cười, chối từ nói: " đây đều là việc chúng tôi phải làm, ngài khách khí, ăn cơm liền miễn đi, nếu có thể có trà chiều, tôi nghĩ mọi người sẽ thật cao hứng ."


nam nhân cởi mở cười cười, " không có vấn đề! trà chiều như thế này sẽ đưa đến!"


" Cảm ơn! ngài bề bộn, tôi đi ra ngoài trước."


Từ văn phòng đi ra, thời điểm rời khỏi bộ phận thiết kế, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mặt trời như cũ là ôn hòa cùng ấm áp, như cũ xuyên qua tấm thủy tinh ngăn cách trong vắt, lại không tìm thấy bóng dáng thon dài kia cùng ánh mắt nhìn chăm chú mà tràn ngập thâm tình.


Tâm chua xót lại dâng lên, đè nén không được, cậu vội vàng chuyển hướng buồng vệ sinh, ngồi ở trên nắp bồn cầu, tùy ý cho nước mắt chảy xuống, có thể cảm nhận được ngoại trừ đau lòng vẫn là đau lòng.


Hạng mục bên bệnh viện tư nhân xuất hiện sai lầm nghiêm trọng đã bị vỡ lở ngay sau ngày đấu thầu, Tuấn Khải chủ động thừa nhận là anh trên công tác thất trách đã tạo thành hậu quả như vậy, cũng đưa ra đơn xin từ chức.


Ba ngày sau, phòng nhân sự đã làm xong, Tuấn Khải bị thu hồi chức phó tổng cùng quản lý bộ phận thiết kế, tổng bộ cấp cao bên Mĩ triệu hồi trở về chờ xử lý.


Trong lúc này, anh không có đi bệnh viện lần nào nữa, cậu đã gọi cho anh 3 cuộc điện thoại, anh đều không có nghe, cậu cũng từng đứng dưới căn hộ của anh để chờ, lại chứng kiến anh cùng Amy từ hành lang đi xuống, liền núp sau một cây đại thụ, căn bản không có dũng khí tiến lên.


Một tuần sau, anh không có cùng bất luận ai chào tạm biệt chỉ nhắn cho Thiên Tỷ 1 tin nhắn thông báo, cùng Amy trở về Mĩ.


Mà từ ngày đó về sau, lòng của cậu giống như là bị triệt để lấy hết, đối với bất cứ chuyện gì đều không có nổi một chút hứng thú, tất cả hỉ nộ ái ố như là lập tức biến mất, cảm thấy ngay cả hô hấp đều có vẻ dư thừa.


Đưa cho Phùng Tô Xuyên thư từ chức, hắn chậm chạp không có trình bộ phận nhân sự, đối với quyết định rời đi, ngoại trừ công sự, cậu cơ hồ chưa cùng hắn nói câu nào.


Hiện tại hết thảy cũng như hắn mong muốn, Tuấn Khải điều đi, Amy rời đi, Trương tổng cũng ý thức được tầm quan trọng của hắn, đem hiệp ước một lần nữa vạch ra, đồng thời hắn tiếp nhận quản lý bộ phận thiết kế cùng bộ công trình, hiện tại hắn lại thành một tên dưới một người trên vạn người, là tâm phúc của công ty, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, hào quang vô hạn!


Cậu không trách hắn, bởi vì không có cậu, đây hết thảy từ đầu do 1 tay hắn làm, lại không có biện pháp sẽ cùng hắn kề vai chiến đấu, cậu luôn cho rằng chính mình không có khả năng vĩnh viễn làm thư kí của hắn, lại không nghĩ rằng sẽ được nhanh như vậy, như vậy làm cho người ta uể oải.


Buổi tối, cậu đi bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh liền cảm giác được bên trong không chút hào khí, thả đồ tráng miệng trong tay xuống, cậu nghi ngờ nhìn ổ trên giường, 2 người xài chung một máy tính, " làm sao vậy?"


Lưu Chí Hoành trước xuống giường, Thiên Tỷ nhìn cậu liếc mắt một cái, sau đó đối với ống nghe trên tai nhẹ nói: " Vương Nguyên đến, các ngươi tâm sự." nói xong nhờ Chí Hoành nâng người cũng đứng trên mặt đất.


Trong tay của cậu nắm chặt túi xách, ngực có chút thít chặt, hô hấp khó khăn.


Hai người bọn họ đi tới, Thiên Tỷ vuốt vuốt tóc của cậu, thanh âm rất nhẹ nói: " là Tuấn Khải, đi qua nói với hắn một lát, bọn anh ra ngoài tản bộ."


Cửa phòng đóng lại, cậu lại ngơ ngác đứng im trong chốc lát mới đi về hướng giường, đeo tai nghe, chậm rãi giương mắt nhìn về phía màn hình máy vi tính.


Trong clip xuất hiện chàng trai, mặc quần áo ở nhà, sợi tóc mềm mại tùy ý rơi trên trán, hơi dài, che ở một nửa mi tâm, sắc mặt lộ ra chút ít tái nhợt, giữa lông mày mang theo uể oải.


Mắt cậu cứ thế nhìn anh không chớp.Cả 2 nhất thời yên lặng.


" có khỏe không?" anh hỏi cậu.


Cậu nhẹ nhàng gõ đầu, tận lực khắc chế thanh âm run rẩy, " anh thì sao?"


" làm sao vậy, không khỏe sao?"


Cậu nghiêng đầu thở phào một hơi, cười nói: " không có, có thể là do internet đường truyền không tốt."


Anh trầm mặc hai giây, nói tiếp: " không phải, thật sự gầy, cằm lại nhọn hơn."


Trong tai nghe truyền ra thanh âm, đứt quãng, cậu rành mạch nghe được trong lúc này chỉ còn lại đau lòng, hốc mắt cứ như vậy biến đỏ, may mắn đối phương nhìn không ra.


Cậu bắt đầu chuyển đề, " công ty xử phạt anh cái gì?"


Anh nói: " Anh cách mở công ty ."


Cậu kinh ngạc nhìn, lời nói chưa thông qua đại não liền thốt ra: " vậy anh muốn trở về chưa?"


Sau khi nói xong đã cảm thấy dị thường xấu hổ, cậu không biết anh sẽ trả lời thế nào, chỉ là siết thật chặt nắm đấm, móng tay cơ hồ bấm vào trong thịt.


Trong tai nghe truyền đến thanh âm Híz-khà zz Hí-zzz , một lát sau cậu nghe thấy anh nói: " em mới vừa nói cái gì? anh bên này tín hiệu hơi nhiễu, không nghe rõ ràng."


Tâm tình của cậu chìm vào đáy cốc, có chút may mắn nhưng hơn nữa là thất vọng, mím môi cười khổ một cái, " không có gì, bọn anh nơi ấy bây giờ là mấy giờ a?"


Tuấn Khải đưa tay nhìn đồng hồ, nhẹ nói: " hơn sáu giờ."


" buổi chiều sao?"


Trong clip chàng trai khẽ cười một chút, truyền vào lỗ tai cậu thanh âm rõ ràng dễ dàng rất nhiều, " ngốc, là buổi sáng."


Cậu sờ lên cái mũi nói: " anh thức dậy thực sớm."


" chưa ngủ."


Nương theo thanh âm mỉm cười của anh, cậu nghe được một giọng nữ khác quen thuộc: " Khải, làm sao anh vẫn còn lên mạng?"


Trong tai nghe bây giờ cũng chỉ còn lại có thanh âm sàn sạt, Tuấn Khải quay đầu lại như là đang nói gì đó, không đầy một lát trong clip cũng chỉ còn lại có một mảnh màu đen, anh hẳn là đem camera úp xuống.


Cậu không có đợi anh, đóng màn hình, gở xuống tai nghe.


Cuối tháng năm khí trời se lạnh, cậu nhìn ngoài cửa sổ 1 màn đêm đen rùng mình một cái, lạnh đâu chỉ là thân thể.


Trước khi Thiên Tỷ cùng Chí Hoành trở về, cậu rời đi.


Không có quyền cảm thấy khổ sở, cũng không có tư cách đi trách cứ bất kỳ ai, cậu chẳng qua là cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi đến tâm đau nhức đều không cảm giác được.


Đi bộ đi trở về cư xá, xa xa nhìn thấy chiếc xe con quen thuộc, phản ứng đầu tiên của cậu đúng là bực bội, trong vòng 1 đêm cậu vừa cô độc vừa thương tâm, cậu thực không có khí lực đi đến ứng phó với Phùng Tô xuyên.


Người đàn ông tựa người vào đầu xe hút thuốc, hướng cậu đi tới, theo một hồi gió đêm, cậu ngửi thấy được nhàn nhạt mùi rượu.


" anh tìm tôi?"


Cậu vừa hỏi đồng thời ngẩng đầu, chống lại một đôi mắt đen, giật mình.


Không phải ánh mắt mắt cậu từng quen thuộc, trong lúc này run rẩy không ngừng, có mờ mịt cùng đau đớn, tựa hồ lúc hướng cậu nói gì đó, ngay cả đám quan môi mỏng khi nhếch lên đều có chút khẽ mở, một một hơi thở cất giấu thiên ngôn vạn ngữ.


Cậu tránh đi ánh mắt của hắn, thanh âm mềm một ít, " uống rất nhiều rượu?"


" không nhiều lắm." vài giây, người trước mắt đã khôi phục thái độ bình thường, thu lại biểu lộ phức tạp, hắn thở phào một hơi, " đi bệnh viện ?"


Cậu gật đầu đáp lời, hướng bên cạnh dời đi, cách hắn xa một tí, " không còn sớm, không có chuyện gì về sớm một chút đi."


" em đang trốn tránh anh?" hắn hỏi được thật bình tĩnh.


" không có." Cậu trả lời bình tĩnh.


" anh biết rõ em trách anh bức ép hắn đi, nếu quả thật không nỡ như vậy, ban đầu như thế nào không vãn hồi? Vương Nguyên, kỳ thật em sớm đã không thương hắn."


Nghe hắn hết lời hắn nói, trong lòng của cậu lại lần nữa không dậy nổi, nhẹ khẽ cười một cái, hất cánh tay của hắn đi thẳng về phía trước, " mỗi người các ngươi đều như vậy nói, cứ coi như tôi không còn thương đi, ngủ ngon!"


Lúc đi vào hành lang, cậu nghe một giọng ẩn hàm áy náy: " thật xin lỗi."


Cậu ảm đạm cười cười, phất phất tay đi vào, ba chữ kia hiện tại đối với cậu đã không có bất kỳ ý nghĩa nào.


Hắn có cái gì phải xin lỗi đây? là vì Tuấn Khải, cuối cùng ngọn nguồn vẫn từ cậu, hắn chỉ là làm điều mình nên làm, mà cậu cũng chỉ là lại một lần nữa thất tình mà thôi.


Một tháng sau, cậu bắt đầu sửa sang lại tư liệu, tuy rằng Phùng Tô Xuyên vẫn giữ đơn xin từ chức của cậu, cũng không có thông báo tuyển nhân viên, nhưng cậu đã chuẩn bị tốt để rời đi.


Tin nhắn điên cuồng hiện lên, một lát sau mới thấy bóng dáng Tống Dĩnh xuất hiện, nét mặt vừa ý nói ra nội dung, cậu ngây dại.


'' lão đại của em hướng Trương tổng đưa ra từ chức!!!!!''


'' làm sao chị biết biết?''


'' quản lý kinh doanh bọn chị nói, mới vừa gọi hắn đi lên nói chuyện, mọi người đang bàn tán khắp nơi , em không nghe hắn nói sao?''


'' không có.''


Hai chữ này gõ sau khi rời khỏi đây, cậu nhìn thấy Phùng Tô Xuyên đi đến, chống lại tầm mắt của cô, hắn mấp máy môi vào văn phòng.


Cậu nghĩ một lát mà, đứng dậy đi theo hắn.


Cậu định mở miệng trước, hắn khoát tay cắt ngang cậu, " đóng cửa."


Đứng dậy đem cửa chớp khép lại, hắn tựa ở bên cạnh bàn nhìn về phía cậu, " em đã biết ?"


Cậu gật đầu, " vì sao?"


Hắn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, " đi làm , buổi tối cùng nhau ăn cơm đi."


Cậu nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, tâm lý dần dần xuất hiện cảm giác xấu, lặng yên trong chốc lát, nhẹ nhàng gõ đầu, " tốt."


Theo hắn từ văn phòng đi ra, cậu trong lúc đó cảm thấy tâm lý từng đợt rét run, giống như là sẽ có chuyện kinh khủng không cách nào thừa nhận sắp phát sinh.


Quán trà, gần cửa sổ bên cạnh hàng ghế dài rất an tĩnh, thích hợp nói chuyện.


Chọn món, gọi một bình trà xanh, Phùng tô Xuyên buông thõng mí mắt ngồi lẳng lặng, mà cậu cũng không thúc dục hắn, nhìn chằm chằm ngọn lửa trong lò đến ngẩn người.


Thật lâu, hắn nói: " tự mình tổ kiến công ty, đã bắt đầu đưa vào hoạt động."


Đối với trả lời kiểu này, cậu không có một tí kinh ngạc, gật gật đầu, nhẹ nói: " sự tình này như thế nào?"


" hai tháng trước."


" vậy anh vì cái gì nhất định phải bức ép Vương Tuấn Khải đi?"


" ở bệnh viện anh đã cho em đáp án."


Cậu thản nhiên cười một chút, " em không tin."


Người đàn ông đối diện thái độ có có chút chấn động, đem mặt chuyển hướng ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: " vì sao?"


Cậu hít sâu một hơi, " đừng quên, tôi theo anh bốn năm, ban đầu anh có thể vì sự nghiệp từ bỏ mối tình đầu, hiện tại làm sao có thể vì tôi xử trí theo cảm tính, Phùng Tô Xuyên, kỳ thật tôi cũng chẳng phải đứa ngốc, chỉ là chưa bao giờ đối với anh bố trí phòng vệ mà thôi."


Trên mặt hắn cuối cùng một tia bình tĩnh cũng đã biến mất, lại nhìn hướng cậu, ánh mắt lại càng phát ra thâm thúy, không có mỉm cười, cương nghị trên mặt hiện lên một tia phản kháng, mỗi chữ mỗi câu thấp giọng nói: " anh lấy hạng mục đầu tiên là khu đang quy hoạch bệnh viện tư nhân."


cậu nhất thời không kịp phản ứng, lăng lăng nhìn hắn, một lát sau, khi hiểu rõ ý tứ hắn nói, trừng lớn hai mắt, tràn đầy hoảng sợ, trong đầu trống rỗng, trong đầu từng kí ức ngắn chậm rãi hiện lên.


Phùng Tô Xuyên cúi đầu không có nhìn cậu, tiếp tục mở miệng: " đối thủ cạnh tranh lớn nhất của bọn anh là công ty, mà bọn anh phương án thiết kế rõ ràng không bằng công ty, anh không dám mạo hiểm như vậy, cho nên ngay tại lúc kiểm tra động tay động chân, khiến cho công ty trực tiếp hủy bỏ."


Thanh âm của hắn rất nhẹ rất thấp, như là rất khó khăn nói ra miệng, về sau liền trầm mặc.


Mà trong thời gian dài lặng im này, khi dần dần hiểu rõ cậu đã không biết nên dùng ánh mắt gì nhìn hắn, bưng lên nước trà đã nguội lạnh, uống một hớp lớn, cậu cảm thấy được toàn thân đều đang bốc lên hàn khí.


Cậu yên lặng nhìn hắn, " anh nghĩ tôi sẽ không nỡ vạch trần anh, chọn chính mình ra tay, cũng biết Vương Tuấn Khải sẽ đối với lựa chọn của tôi triệt để thất vọng, nhất định sẽ rời đi, cho nên đó là một kế hoạch không có bất kỳ trở ngại, mà chuyện này cũng chỉ có anh ấy đến gánh chịu mới không để cho công ty hoài nghi đến anh, đúng không?"


Phùng Tô Xuyên thần sắc cấp bách căng thẳng, không có đáp lại.


" anh là từ lúc nào tìm cách? nằm viện sao? anh cố ý trả giá trước hai tuần nhập viện, như vậy liền có đầy đủ thời gian đến vì công ty của mình sửa sang lại dự án, ngày cuối cùng anh không để cho tôi với anh cùng nhau thẩm tra đối chiếu, cũng là thuận tiện điều chỉnh báo giá của công ti mình, Phùng Tô Xuyên, anh tính toán tôi thành đối thủ như vậy, anh sẽ không cảm thấy đặc biệt không có cảm giác thành tựu chứ!"


Cậu nhìn thẳng hắn, nói năng sắc bén tràn đầy hèn mọn, đồng thời nương theo hơi thở hổn hển kịch liệt, lại như thế nào đều ép không được tâm lý run rẩy cùng phẫn nộ!


Phùng Tô Xuyên vẫn luôn trầm mặc, thẳng đến thanh âm của cậu ức chế không nổi mà nghẹn ngào, mới chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt trầm tĩnh bị một chút đánh vỡ, nhưng như cũ không có nói câu nào.


Hắn căn bản không biết nói cái gì a, cậu thậm chí cảm thấy được hắn nhìn về phía ánh mắt của cậu là đồng tình cùng thương xót, nhất thời hiện lên suy nghĩ trên thế giới tại sao có thể ngu xuẩn cùng ngu ngốc như vậy, vậy mà thật sự tin tưởng trong thương trường có chân tình thực lòng, lại có chân chính tín nhiệm!


Cậu hé miệng, hô hấp khó khăn, trước mắt đã muốn mơ hồ thành một mảnh, nhưng không có nước mắt chảy xuống, cậu cũng không cho phép chảy xuống!


Bởi vì quá mức kích động, câu cảm thấy được có chút thiếu dưỡng, trước mắt cũng bắt đầu biến thành màu đen, chậm rãi nhắm mắt lại, cậu cảm giác được chỗ cổ tay truyền đến thứ gì đó đụng vào ấm áp, như là bị độc rắn cắn, cậu dùng sức gạt bỏ, cố gắng mở mắt ra nhìn về phía đối diện, người đàn ông trên mặt đau xót cùng trong mắt đau lòng, để cho cậu cảm thấy từng đợt buồn nôn!


Chậm rãi đưa tay chống bàn đứng lên, cậu cảm thấy được thể xác và tinh thần mệt mỏi, mấp máy bờ môi khô khốc, cậu như là bị rút đi tất cả khí lực, ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía hắn, " có thể thành thật trả lời tôi một chuyện không?"


Phùng Tô Xuyên cũng đứng dậy, khẽ gật đầu một cái, vươn tay cánh tay, như là chuẩn bị tùy thời tiếp nhận thân thể run rẩy không thôi của cậu.


" xế chiều hôm ở bệnh viện, anh làm bộ theo tôi thân mật, rốt cuộc là làm cho ai xem ?"


Phùng Tô Xuyên trên mặt hiện lên một tia đau đớn, nghiêng đầu mân ở đôi môi.


Vương Nguyên vô hạn cười chua xót, " căn bản cũng không cần đoán, anh là làm cho Vương Tuấn Khải xem không đúng sao? làm anh ấy cảm thấy tôi kỳ thật sớm đã yêu anh, để anh ấy triệt để rời bỏ tôi, Phùng Tô Xuyên, cảm ơn anh đã dạy cho tôi bài học cuối cùng, nói cho tôi biết trong thương trường tuyệt đối không có tín nhiệm!"


Cậu chuẩn bị rời đi liền bị một thân hình cứng ngắc ngăn trở, Phùng Tô Xuyên hai tay chế trụ bờ vai của cô, thanh âm khàn giọng mang theo sự bất lực chưa bao giờ có, " hận anh sao?"


Cậu không lưu tình chút nào đẩy cánh tay của hắn, nhìn hắn trực tiếp đụng lưng trên mặt bàn, lạnh lùng cười: " tôi không hận anh! chẳng qua là cảm thấy chán ghét, tôi hy vọng cả đời này chúng ta cũng đừng bao giờ gặp lại!"


Thất hồn lạc phách rời khỏi nhà hàng, cậu ôm hai tay ngồi xổm ven đường nghẹn ngào khóc rống.


Phùng Tô Xuyên, có lẽ chưa bao giờ nghĩ tới, hắn cứ như vậy lợi dụng cùng phản bội để phá hủy tất cả tín niệm mà cậu dành cho, phá vỡ cả giá trị quan ( giá trị quan niệm) về cuộc đời của cậu, để cho cậu không thể tin tưởng bất luận kẻ nào!


200 triệu, bán đứt cảm kích cùng áy của cậu đối với Phùng Tô Xuyên, đồng thời cũng làm cho Vương Tuấn Khải trả sạch một khoản nợ còn thiếu cậu, đến tận đây, ba người bọn họ rốt cục cũng có thể không ai nợ ai!


mà cậu, tâm như tro tàn!

End chap 58

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro