Chap 2: Sự nghiệp của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, cậu được mời vào phòng đội trưởng, mà không biết điều bất lành
đang tới với cậu, thế là cậu hí hửng nhảy chân sáo, miệng thì cười tới mang tai bước vào phòng đội trưởng, đội trưởng Quyền Chí Long cười - " Hôm qua cậu làm rất tốt"
( tên tiếng trung GDragon là Quyền Chí Long )

Cậu nghe tới đây đôi mắt bắt đầu không thấy mặt trời, còn miệng thì rộng hơn lúc mới vô phòng nhìn cậu như 1 đứa trẻ mới được cho kẹo vậy- " đội trưởng không cần nói vậy đâu ạ, đó là việc tôi phải làm mà"

Đội trưởng Quyền Chí Long nói tiếp - " Ừm! Nên cấp trên đã ra lệnh bảo tôi cho cậu nghĩ ngơi 1 thời gian"

Cậu đơ người mắt mở to miệng thì lắp bắp từng từ đội trưởng Quyền Chí Long mới nói - "ng..nghĩ...n..ngơi một..thời...gian..là... là.... sao ạ, tôi không hiểu?"

Đội trưởng Quyền Chí Long đứng bật vậy tay chóng xuống bàn, khuông mặt điển trai
với nụ cười đẹp mê ly lúc nãy đã biến mất mà thay vào đó là khuông mặt sắc bén và lạnh lùng anh nhìn thẳng vào cậu nói -" chứ cậu nghĩ sao...tôi phải thăng chức cho cậu à, cậu biết cậu đang làm gì không? cậu chỉ là cảnh sát giao thông thôi, chuyện bắt cướp đó đâu cần liều mạng tới thế,cậu làm chiếc xe trở phạm nhân KJ-210999 hỏng hoàn toàn, còn tên cướp bị thương khắp người, chân hắn đã bị gãy đó , hắn còn đòi kiện cậu gây thương tích chầm trọng nữa kìa...tôi nói vậy thôi, chắc cậu hiểu rồi chứ... Đây là giấy kỉ luật cậu lấy đi, nó sẽ bắt đầu vào ngày mai" - anh đưa tờ giấy kỉ luật cho cậu, cậu không muốn lấy nhưng tay vẫn phải cần, mặt cậu xụ xuống, mắt bắt đầu rưng rưng miệng mếu mếu như trẻ bị lấy kẹo nhưng cố kìm nén -"Sorry đội trưởng,tôi đã làm phiền đội trưởng" - cậu cúi đầu chào rồi lặng lẽ cùng tờ giấy trên tay bước ra khỏi phòng, thì Trịnh Sảng....cô gái hôm qua nói chuyện qua bộ đàm với cậu bước tới hỏi than nhưng chưa gì bị cậu ôm lấy khóc tức tửi - "oa...oa...oa....Bảo bảo có...oa...oa... làm gì đâu...oa...oa...mà đội....oa..oa trưởng bắt...oa...oa... Nghĩ hà....oa...oa..."

Cô vỗ về Thiên Tỉ vì Dương Dương đã nhờ cô chăm hộ cậu nhóc này,cô là 1 bệnh nhân do Dương Dương cứu, trong 1 lần cô làm nội gián để điều tra 1 tên chùm vũ khí nhưng bị hắn phát hiện nên bị hắn bắn 1 phát bên vai phải của cô, lúc đó cô đang ở 1 khu rất hoang sơ nên chẳng ai biết, trùng hợp hôm đó Dương Dương đi khám bệnh cho trẻ em nghèo ở gần đó nên đã cứu sống cô. Từ đó cô mang ơn Dương Dương cô lo cho Thiên Tỉ như là em ruột của mình, nhiều lần Quyền Chí Long rất đề cử cô thăng chức nhưng cô không chịu, cô muốn được ở gần Thiên Tỉ để lo cho cậu.

"Thôi tỷ tỷ biết rồi...bảo bảo ngoan nín đi, tỷ tỷ dẫn bảo bảo đi ăn" - cô vỗ nhẹ vào lưng an ủi cậu....

-----end chap 2-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro