Chap 4 Nghịch Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tặng HongHo890
2128 KTs-NTs
ThmHoHinThien
GiaNghi246

Thiên Tỉ đứng trân trân nhìn Khải âu yếm dỗ dành Biện Bạch Hiền. Trái tim quặn thắt từng cơn. Thực tại là khổ đau chồng chất.
_Bạch Hiền….Bạch Hiền….Em làm sao vậy?
Tiếng kêu thất thanh của hắn làm cậu bừng tỉnh nhì hai con người đang ngồi trên băng ghế trắng.
Cậu vội vã chạy lại. Gương mặt Bạch Hiền tái xanh không còn sức sống, ngất lịm trong vòng tay hắn. Hai hàng mi khép lại vẫn ánh lên  vẻ mệt mỏi khắc khổ.
Hắn nhìn Bạch Hiền ngất lịm trong lòng, tim đau như xé. Hắn lo lắng nhăn hai chân mày lại, đáy mắt hốt hoảng sợ hãi. Cậu thu hết biểu tình của hắn vào mắt. Chưa bao giờ cậu thấy hắn lo lắng cho một ai sâu sắc như thế. Trái tim băng lãnh của hắn, vì Biện Bạch Hiền mà nhói đau, vì biện Bạch Hiền mà tam chảy, vì Biện Bạch Hiền mà thương yêu. Tất cả đều khắc tên Biện Bạch Hiền. Cậu vô vọng đau đớn, trong lòng ẩn ẩn đau thương, đau gấp bội lần nỗi đau của hắn.
Cậu định giúp Biện Bạch Hiền, nhưng đã nhanh chóng bị Khải ngăn lại. Hắn một thân bế Bạch Hiền lên, liếc cậu, buông một câu cay đắng:
_Bỏ tay bẩn của cậu ra khỏi người Bạch Hiền.
Cậu cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ. Hắn coi Biện Bạch Hiền là thiên thần, coi cậu là ác quỷ, một giây cũng có thể làm hại tới người hắn nhất nhất yêu thương. Cậu gục xuống đất, tay ôm lấy trái tim, nghe có gì đó vụn vỡ từ thật sâu tâm can.
===================
Biện Bạch Hiền mơ màng tỉnh lại. Mùi thuốc sát trùng nồng nồng ngai ngái. Bệnh viện?
Hai hàng mi rung rung rồi hé mở. Tia sáng bất ngờ làm Bạch Hiền phảng phất đau nhức, chơpứ mắt mấy cái mới có thể nhìn rõ xung quanh. Khẽ cử động, cảm thấy tay mình bó buộc bởi những sợi dây xanh đỏ màu sắc, trong lòng không khỏi cảm thấy thắc mắc.
Bên ngoài trời đã chập choạng một màu tối.
Cậu nghe thấy tiếng động từ từ quay lại. Thấy Biện Bạch Hiền vừa tỉnh lại, có chút ngây ngốc mà khẽ mỉm cười.
_Em tỉnh rồi, Bạch Hiền.
Biện Bạch Hiền theo bản năng quay về phía giọng nói trong trẻo có đôi nét quen thuộc. Đáy mắt Hiền hiện lên một thân ảnh bấy lâu vẫn mỏi mòm trông ngóng.
_A…Anh…
Bạch Hiền hai mắt mở lớn như không tin những gì trước mắt. Không gian trước mặt như mờ đi, một giọt nước trong suốt nhẹ nhàng rơi xuống.
Cậu thấy Bạch Hiền lắp bắp, cười nhẹ. Nụ cười thiên thần tỏa ra thứ hào quang lạ lẫm.
_Anh nhớ em, Bạch Hiền!
Cậu nhào tới ôm lấy Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền dựa vòa người cậu, nấc từng cơn, tay bám chặt vào mép áo cậu.
_Sao giờ anh mới trở về? Anh có biết em chịu bao nhiêu thống khổ? Anh có biết cha mẹ mất rồi? Hàm ca à!
Nghe thấy em trai nức nở trong lòng, Thiên Tỉ không ngăn mình có một cơn đau đớn.
Bạch Hiền, anh xin lỗi. Anh không xứng đáng là anh trai của em. Tại anh. Tại anh em mới phải chịu khổ đau như thế. , thừa biết thân phận thực sự của em,thừa biết trái tim em có hình bóng của Phác Xán Liệt, thừa biết em thích Phác Xán Liệt từ khi nhìn thấy hắn trong căn tin trường học, thừa biết thân phận thực sự của em. Vậy mà khiến em mang lòng hận hắn, khiến em đau đớn xót xa. Em trai, anh thật ích kỉ. Nhưng, em à, hãy cho anh ích kỉ một lần thôi. Anh điên cuồng yêu hắn, không thể bỏ cuộc được. Em còn có Phác Xán Liệt, còn anh, anh mất tất cả rồi…

Tiếp tục ủng hộ ta nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karjack