Chap 5 H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tặng HongHo890
ThmHoHinThien
GiaNghi246
2128KTs-NTs

H về nha Hậu Cung xưn đẹp!!!!


Chiếc xe phóng như bay, lao thẳng xuống vực. Bên trong xe là Phác Xán Liệt hai mắt đẫm lệ nhìn Bạch Hiền mấp máy câu Anh yêu em. Bạch Hiền đứng nhìn ngây ngốc…
Bạch Hiền mở to hai mắt. Gặp màu trắng toát của bệnh viện, mới nhận ra mình vừa mơ.  Lại một giấc mơ chứa cái tên Phác Xán Liệt. Chớp chớp mắt, làm quen vớ ánh sáng chói lóa, Bạch Hiền chợt khựng lại. Nước mắt bất giác trào ra. Vậy là con của cậu đã thực sự ra đi. Hài tử mắt to tròn không còn bên cạnh cậu nữa. Nực cười! Không phải cậu đã cướp đi sự sống của nó hay sao?
Bạch Hiền chợt nhận ra đôi bàn tay của mình ấm áp như được vật gì đó bao bọc. Khẽ quay đầu nhìn sang bên cạnh, chìm vào mắt cậu là gương mặt xanh xao của Phác Xán Liệt. Hắn yên lặng cầm đôi bàn tay cậu, đôi chân mày nhăn lại có vẻ khó chịu. Không phải hắn bị thương hay sao? Tại sao bây giờ lại ở đây?
Vì hắn nên mới tồn tại hài tử. Vì hắn nên cậu mới phải bỏ đi đứa con đầu lòng của mình. Hắn đã cướp đi cha mẹ cậu, giờ lại gián tiếp cướp đi hài tử yêu thương của cậu. Đáng nhẽ hắn nên chết sau khi bị đâm. Bạch Hiền hảo hảo hận hắn. Nói ra câu hận hắn, Biện Bạch Hiền như nghe thấy tim mình nhói một cơn buốt giá.
Bạch Hiền chợt nhận ra mình để yên cho hắn bao bọc lấy đôi bàn tay, cậu vội vàng rút tay ra. Hắn cũng vì thế mà tỉnh lại. Thấy đôi mắt mờ đục của Bạch Hiền nhìn tròng trọc vào mình, Xán Liệt thập phần đau đớn. Hắn một mực kiềm chế đau đớn nơi thân thể, dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Bạch Hiền, giọng Xán Liệt khan khàn mệt mỏi:
_Em đã tỉnh… Sao em lại làm như vậy?
Làm gì? Hắn đã biết cậu bỏ đi hài tử của hắn? Hắn sẽ giết cậu chứ? Đó là ước mong lớn nhất của cậu mà! Mất hết rồi, hãy cứ giết cậu đi…
Hắn thu hết biểu tình của cậu vào mắt, cố gượng nói tiếp:
_Nếu lúc đó anh không tới, thì em sẽ giết đi con của chúng ta phải không? Nhìn em, anh biết em không muốn. Sao lại làm như thế?
Hắn ôn nhu nói làm Bạch Hiền bội phần tức giận. Cậu dùng hét sức đẩy hắn ra, thét lên
_KHỐN KHIẾP! NẾU KHÔNG VÌ ĐÓ LÀ CON CỦA ANH THÌ TÔI CŨNG KHÔNG NHẪN TÂM NHƯ THẾ! TÔI HẬN ANH!
Nước mắt lại một lần nữa trào ra, rơi xuống gương mặt nhợt nhạt. Cậu nấc lên từng cơn. Nức nở tựa như không thở nổi. Hắn không biết trong lúc ấy, cậu nhớ tới hắn, cậu cần hắn như thế nào…
Xán Liệt tựa hồ có phần mất mát, ôm chặt Bạch Hiền vào lòng mặc cho cậu giẫy dụa, nức nở.  Hắn ghé sát vào tai cậu, thầm thì:
_Đừng kích động, ảnh hưởng tới hài tử…
Bạch Hiền khựng lại. Hai mắt mở lớn nhìn Xán Liệt. Hắn đoán biết được Bạch Hiền nghĩ rằng hài tủe không còn nữa, lòng đau đớn không nguôi.
_Hài tử vẫn còn..
Một giọt nước mắt rơi xuống môi Bạch Hiền. Xán Liệt đang khóc. Hắn khóc vì hạnh phúc. Hắn tin hài tử sẽ khiến tình cảm giữa hắn và Bạch Hiền cải thiện. Dù niềm tin ấy, đối với hắn, là vô cực mong manh.
Bạch Hiền như kiệt sức tựa vào lồng ngực hắn. Hai mắt cạn khô như không thể khóc được nữa. Cổ họng nghẹn đắng lại. Đây là lần đầu tiên hắn khóc ít nhất là cũng trước mặt cậu. Nghe từ chính miệng hắn nói, Bạch Hiền đột nhiên thấy thật diệu kì, cũng vô cùng hạnh phúc. Bỏ hận thừ trong lòng qua một bên, giọng cậu yêu ớt, thì thào nhỏ:
_Xán Liệt… Tôi…xin lỗi…
Xán Liệt tựa hồ bất ngờ. Lấy hai tay nâng gương mặt của Bạch Hiền lên, hôn nhẹ lên đôi môi nhạt màu mệt mỏi.
=======
Thiên Tỉ đứng ngoài, nhìn Xán Liệt và Bạch Hiền trong lòng không ngăn một tia ấm áp.
Cậu láy tay xoa xoa hai bên thái dương. Thực sự rất mệt mỏi. Hai ngày qua liên tiếp trông Xán Liệt rồi lại Bạch Hiền, cả người mỏi rã rời.  Thiên Tỉ đi vào nhà vệ sinh trong bệnh viên, rửa mặt tỉnh táo một chút.
Thiên Tỉ rửa xong, khẽ chớp chớp mắt cho khỏi đọng nước. Trong màn mờ mờ không rõ, gương mặt của Vương Tuấn Khait hiện lên, phản chiếu qua tấm gương. Hắn băng lãnh nhìn Thiên Tỉ, đáy mắt ẩn ẩn bao tia tức giận. Cậu giật mình quay lại. Vương Tuấn Khải bỗng siết chặt lấy cổ Thiên Tỉ . Cậu hoảng hốt nhìn hắn, sợ hãi chống cự.. Giọng Tuấn Khải cất lên làm Thiên Tỉ khẽ run người:
_Tại sao lại ngăn cản Bạch Hiền phá thai? Hả?
Thì ra hắn tức giận việc đó. Thiên Tỉ bất ngờ tới đau đớn. Cổ họng bị Vương Tuấn Khải bóp nghẹn, cố gắng bật ra vào lời
_Bạch Hiền là em tôi….tôi….không thể..làm khác! Anh…anh hãy buông tha cho Bạch Hiền đi! Em ấy…yêu Xán Liệt..
Vương Tuấn Khải trợn lớn hai mắt, tay càng siết chặt cổ thanh mảnh của Thiên Tỉ.
_Cậu thì biết gì? Có biết tôi vô cực yêu Bạch Hiền? Có biết tôi đau tới chết đi nhìn thấy Bạch Hiền yêu thương Xán Liệt? Có biết tôi muốn chết đi lúc biết Bạch Hiền mang thai? Biết không, hả?
Vương Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ bài xích mình, càng tức giận. Hắn xé toạc chiếc áo sơ mi mỏng manh trên người Thiên Tỉ. Cậu kinh hãi nhìn hắn. Đôi mắt hắn hiện lên hai chữ giận và dục vọng. Cả thân người nhỏ bé của Thiên Tỉ run lẩy bẩy.
Vương Tuấn Khải đè Thiên vào trong tường, ngầu nghiến sục lưỡi vào khoang miệng ấm nóng của Thiên Tỉ . Nụ hôn không mang một chút tình cảm. Vương Tuấn Khải không bỏ lỡ một mm nào trong khoang miệng ấy. Hắn hít căng đầy lòng ngực không khí của Thiên Tỉ, rồi cắn mạnh vào cánh môi hồng khiến Thiên Tỉ đau đớn muốn thét lớn một tiếng.
Hắn tự cởi chính quần của mình, để lộ kim thương đã cương cứng. Hắn sốc hai cánh tay Thiên Tỉ lên, đẩy cậu lên bồn rửa mặt, đua toàn bộ cự vật nóng bỏng vào khoang miệng của cậu.
Cậu bị thứ to lớn chèn ép, nghẹn nghẹn muốn nôn ra.
_Mau!
Hắn ấn mạnh vào đầu nhũ hồng hào, ra lệnh cho Thiên Tỉ mút thứ to lớn đó.
Cậu bị thúc ép, vôi vàng mút. Vương Tuấn Khải kìm nén không bật ra một tiếng rên nào, tay luồn xuống kéo quần của cậu ra. Cự vật của Thiên Tỉ bật ra, hồng hồng đến dụ người. Hắn khong nể nang mà dùng tay, bóp mạnh. Cậu đau đớn muốn chết, trong miệng vẫn bị kim thương của hắn trấn thủ. Làm tình với Vương Tuấn Khải không đếm được bao nhiêu lần, cũng có phần điêu luyện mà nút mạnh từng cái, một phần cũng mong muốn hắn buông tha cho miệng của mình. Cậu cố di chuyển lưỡi, học theo Vương Tuấn Khải mà day nhẹ. Hắn bị kích thích đến cực khoái, tự thả lỏng bản thân mà bắn ra. Tinh dịch dính đầy miệng Thiên Tỉ. Mùi vị tanh nồng nhớt nahát khiến cậu muốn nôn ra.
Vương Tuấn Khải cố tình vuốt ve thực mạnh cự vật của Thiên Tỉ, cốt muốn cậu bắn ra. Cậu vốn không khỏe, nay lại bị kích thích một chút, đã liền bắn ra. Vương Tuấn Khải nhếch miệng khinh thường, mở rộng hai chân  ra, mọt lực đua toàn bộ vào bên trong. Huyệt động của Thiên Tỉ không phải lần
đầu tiên bị hắn cường bạo thâm nhập nhưng không thể ngăn trận đau đớn muốn bật khóc. Nước mắt tuôn thành hai hàng. Vương Tuấn Khải không để ý biểu tình của Thiên Tỉ , vẫn điên cuồng ra vào hậu huyệt nóng bỏng. Bên trong Thiên Tỉ , Vương Tuấn Khải không ngăn được chính mình có cảm giác yêu thương đến đê mê. Nhưng trong tâm trí của Thiên Tỉ , có lẽ Vương TuẤn Khải chỉ coi cậu như một cái lỗ để phát dục bất kì lúc nào.
Thiên Tỉ môi bật máu vẫn cố không cất ra tiếng rên rỉ. Từng cú thúc của hắn đều chạm tới điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể cậu. Máu từ hậu huyệt cùng dịch thủy chảy tràn lan khắp bồn rửa trong bệnh viện.Mùi tình ái thoang thoảng khắp không gian. Vương Tuấn Khải cứ điên cuồng ra vào lỗ nhỏ cho tới khi chính bản thân không chịu đựng đựoc mà bắn toàn bộ vào trong Thiên Tỉ . Lúc ngẩng lên, cậu đã ngatá từ lúc nào.
Vương Tuấn Khải một mặt thở dốc sau cơn hoan lạc, một mặt ngắm nhìn Thiên Tỉ . Gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên. Máu từ môi một phần đã khô, một phần lại tiếp tục tuôn chảy. Vương Tuấn Khải đột nhiên giật mình. Hăn chưa bao giờ ngắm nhìn Thiên Tỉ. Để không phát hiện ra đôi mắt to, hàng lông mi dài cong mượt. Cánh một hồng hé mở đầy dụ hoặc. Con người này, thực phải nói là dễ nhìn đi.
Vương Tuấn Khải tự tẩy rửa bản thân mình thật sạch, chỉnh sửa lại quần áo. Hắn nhìn lại, thấy Thiên Tỉ vẫn nằm trên bồn rửa mặt, cơ thể trần trụi không chút quần áo. Lòng hắn chợt nhói lên một cơn, trái tim rung động một hồi. Nhưng nhanh chóng, lý trí đã lấn át. Hắn khôi phục lại vẻ lạnh lùng. Nhưng dù sao cũng không thể để Thiên Tỉ ở lại đây, trong con mắt của người ngoài, hai ngừoi dù sao cũng là vợ chồng. Chuyện này lộ ra ngoài, ngay cả hắn cũng không yên.
Vương Tuấn Khải thở dài, cởi chiếc áo khoác trên người, quàng qua quýt cho Thiên Tỉ rồi bế cậu ra ngoài. Thực may giờ là buổi tối, người qua lại cũng không nhiều. Tuấn Khải bế Thiên Tỉ ra xe, một lực ném mạnh cậu lên chiếc xe ô tô, nhanh chóng phóng về nhà.
=================================END CHAP 5==
Cũng coi như là các Cô được ăn Xôi Thịt nhé 😄😄😄

Tiếp tục ủng hộ ta nha!
- Yu -

H về nhưng Đời không như là MƠ !!!!

Ngược quằn quại 😭😭😭

--------Ta lặn đây --------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karjack