Chương 12 Mơ Hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 12
Mơ Hồ
Nữ nhân chớp chớp đôi mắt gắn lông mi giả, miệng nở một nụ cười. cọ cọ đôi chân vào đùi Phác Xán Liệt đầy gợi tình.
_Tránh ra! Sao cô lại ở đây?
Xán Liệt khó chịu đẩy người Lâm Duẫn Nhi ra xa. Cô ta hai mắt mở lớn, càng không nhượng bộ mà đụng chạm vào người Xán Liệt. Đôi bàn tay mảnh dẻ vuốt ve chiếc quần jeans của hắn.
_Anh quên em rồi?
Đôi mắt kẻ eyeline của Biện Bạch Hiền nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, liềnrũ xuống. Chợt Lâm Duẫn Nhi liếc sang bên cạnh. Đập vào mắt cô là một nam nhân nhỏ bé. Một tay cầm bình sữa trẻ em, một tay đặt lên chiếc bụng tròn nhỏ. Nhìn qua quả thực rất đáng yêu. Đôi mắt một mí cong cong. Hai cánh môi hồng nhuận hé mở. Làn da trắng tựa bạch ngọc.
_Xán Liệt… Bạn anh?- Lâm Duẫn Nhi không biết vô sỉ tiếp tục khoác tay Xán Liệt, tựa đầu vào vai hắn- Chào! Tôi là Lâm Duẫn Nhi, vợ sắp cưới của Xán Liệt.
Bạch Hiền nghe thấy ba từ “ vợ sắp cưới” tim chợt đập lỡ một nhịp. Cặp đồng tử nâu thẫm mở lớn, lặng lẽ xao động một trận. Chiếc bình sữa trên tay theo đó mà rơi xuống nền đất.
 Phác Xán Liệt, không phải anh nói anh yêu tôi? Cái gì mà vợ sắp cưới? Anh đùa giỡn với tôi? Nực cười. Chuyện anh có vợ sắp cưới can dự gì tới tôi? Sao tim tôi lại đau thế này? Sao tôi lại thấy khó thở như vậy?
Bạch Hiền vẫn im lặng. Tâm trí trì trệ ngây ngốc. Chợt cảm thấy một hơi ấm bao bọc bàn tay bé nhỏ. Hơi ấm ấy quá quen thuộc, để dù không cần nhìn xuống, Biện Bạch Hiền cũng có thể biết chắc chắn là ai.
Phác Xán Liệt nắm chặt tay Bạch Hiền, một bước kéo con người nhỏ bé kia vào lồng ngực, thuận tiện đặt lên gương mặt đó một nụ hôn nhẹ. Ánh mắt ôn nhu nhìn Bạch Hiền bỗng chuyển sang ngữ khí lặng băng khó đoán biết người ấy dang nghĩ gì:
_ Lâm Duẫn Nhi. Đây là vợ tôi. Chúng tôi có con rồi- Xán Liệt cười nhẹ, đặt tay lên bụng Bạch Hiền- Tôi và cô vốn dĩ không có gì. Đừng ở đây nói xàm!
Vẻ lả lướt của Lâm Duẫn Nhi biến mất. Cô đứng thẳng người dậy. Đôi mắt mở lớn, ánh lên lửa giận dữ lại oha chút nghi ngờ.
_Xán Liệt! Anh đừng đùa tôi nữa. Trước kia không phải anh tỏ tình với tôi, anh nói anh yêu tôi nhất, không phải chúng ta từng làm tình với nhau. Đêm ấy anh nói tôi rất tuyệt mà! Phác Xán Liệt!
Mọi lời lẽ len lỏi vào tai Bạch Hiền. Phác Xán Liệt từng nói, trước kia, hắn mỗi ngày chỉ làm một việc là điên cuồng tìm Biện Bạch Hiền. Là giả dối hết sao? Là hắn có nũ nhân ở bên ngoài. Bạch Hiền trong lòng Xán Liệt trưng ra một nụ cười nhàn nhạt. Khá khen cho Phác Xán Liệt đã lừa được Biện Bạch Hiền. Chỉ có cậu ngu ngốc mới đi tin lời hắn. Tất cả là nói dối. Yêu thương cậu là nói dối. Bạch Hiền nghe thấy gì đó vỡ vụn từ sâu trong lồng ngực. Một chút niềm tin với hắn, giờ còn lại gì?
Phác Xán Liệt ánh mắt lạnh băng, cất giọng hướng tới Lâm Duẫn Nhi.
_Năm đó, nếu không phải cha cô bắt tôi và cô kết hôn thì mới giúp công ty của cha mẹ Bạch Hiền khôi phục lại, thì tôi cũng không bao giờ thèm động tới loại hạ nhân như cô. Tôi với cô, chỉ là đóng kịch, cùng lắm là tình một đêm, tôi cũng chưa bao giờ nói một câu yêu cô. Tôi vẫn nhớ trong lúc làm tình với cô, tôi chỉ kêu lên tên Biện Bạch Hiền. Đừng nói rằng cô không biết gì cả. Giờ tôi đã tìm được người đó, tôi sẽ không vì bất kì điều gì mà làm mất một lần nữa.
Lâm Duẫn Nhi uất giận nhìn Biện Bạch Hiền đang yên vị trong lòng Phác Xán Liệt. Đôi bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Cô đã không có được Phác Xán Liệt thì không một ai có thể có được hắn. Tâm địa đàn bà, thực vô cùng hiểm ác.
Đột ngột Lâm Duẫn Nhi xông tới, đẩy mạnh người Bạch Hiền ra khỏi lồng ngực Phác Xán Liệt. Cậu loạng choạng ngã ra sau rồi đổ nhào xuống đất.
Thân ảnh nhỏ bé rơi vào đáy mắt Xán Liệt. Biện Bạch Hiền ngã đập lưng vào gian hàng đối diện, liền thấy khung cảnh xung quanh chao đảo một vòng. Chiếc giá lung lay sắp đổ. Bạch Hiền chỉ ngây ngốc đứng nhìn.
Phác Xán Liệt mắt bừng bừng lửa giận với Lâm Duẫn Nhi, nhìn Bạch Hiền, đôi mắt bỗng chợt ẩn nhẫn sự hoảng loạn, sự hãi. Phác Xán Liệt nhanh như chớp kéo tay Bạch Hiền ngay trước lúc gian hàng đổ ầm xuống.
Bạch Hiền lúc này mới giật mình mở lớn hai mắt. Quay đầu lại nhìn những hộp sữa trẻ em nằm lăn lóc mới cảm thấy lạnh sống lưng.  Cả người vô lực dựa vào lồng ngực vững trãi kề bên. Hơi thở đột nhiên trì trệ.
Lâm Duẫn Nhi nhìn Bạch Hiền, khóe miệng nhếch thành một nụ cười giả tạo. Đôi tay thon dài vươn tới toan đặt lên bụng Bạch Hiền nhưng đã sớm bị cánh tay rắn chắc của Xán Liệt hất ra. Trong lòng Bạch Hiền chợt nảy sinh một cảm giác tức giận. Nữ nhân kia cả gan dám tranh dành Phác Xán Liệt của cậu, lại dám gây sự vớ tiểu bảo bối, thực vô cùng chán ghét. “Tiểu bảo bối, ta nhất nhất sẽ bảo vệ con.”
_Đừng động bàn tay bẩn thỉu của cô vào tôi!
Bạch Hiền cất giọng băng lãnh. Phác Xán Liệt bị khí chất của người trong lòng dọa, có phần giật mình. Chưa bao giờ Biện Bạch Hiền lại mạnh mẽ như vậy.
Lâm Duẫn Nhi mở lớn hai mắt.
_Hồ ly tinh, mày lộ bản chất rồi? Tiện nhân. Thứ mày mang trong mình cũng chỉ là nghiệt chủng, hà cớ gì không cho tao động? Phải nói là động vào bụng mày, bẩn tay tao mới phải.
Lâm Duẫn Nhi khóe mở miệng cười lớn.
“ Chát”
Hai má Lâm Duẫn Nhi in hằn năm đầu ngón tay. Biện Bạch Hiền chính mình cũng không biết lấy can đảm ở đâu để làm như thế. Không một ai được quyền xúc phạm tiểu bảo bối và bản thân cậu. Bạch Hiền dồn hết nỗi tức giận ẩn nhẫn vào cái tát. Tiểu bảo bối có vẻ đồng tình mà đạp vào bụng cậu một cơn.
Lâm Duẫn Nhi không tin được nam nhân bé nhỏ mới cách đây vài giây còn ở trong lòng Xán Liệt lại làm như thế. Hai mắt ả hằn lên từng tia phẫn nộ. Đôi bàn tay sơn đỏ vung lên, chưa kịp giáng xuống đã bị nắm lại.
Phác Xán Liệt trừng lớn hai mắt, nắm chặt lấy cổ tay Lâm Duẫn Nhi, siết mạnh. Bàn tay Lâm Duẫn Nhi trắng trẻo, nay hằn lên từng vệt đỏ. Xán Liệt thấy Lâm Duẫn Nhi giãy dụa, không chịu buông, hướng tới mặt cô ta, gằn từng chữ:
_Tôi cấm cô không được động vào Biện Bạch Hiền của tôi. Nếu không, đừng trách tôi không nể cô là phụ nữ!
Nói rồi, Xán Liệt đẩy mạnh cô ta a. Đôi chân dài loạng choạng rồi ngã xuống.

End chương!!!!!!!

Thấy ta chăm không ạ?!?
Hôm nay 2 chương rồi nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karjack