Chương 13 Thống Khổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 13
Thống khổ

Phác Xán Liệt mở cửa xe, một tay đỡ Bạch Hiền, một tay lau mồ hôi trên trán cậu. Gương mặt kìm nén đau đớn trở nên mệt mỏi nhợt nhạt.
Bạch Hiền được Xán Liệt đỡ nằm xuống chiếc giường quen thuộc. Môi trắng bệch khẽ hé mở ngớp một chút không khí, tay nhu nhu trên bụng. Hai mắt mệt mỏi nhắm nghiền
Bác sĩ tới nơi, khám xong liền cho Bạch Hiền uống an thai dược. Phác Xán Liệt nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, vẫn nghe tiếng trống ngực đập liên hồi. Trong chuyện này, vẫn là hắn có lỗi.
_Phác phu nhân bị động thai. Giờ cũng không có gì nguy hiểm nhưng vẫn cần cẩn thận hơn một chút, đừng nên hoạt động mạnh. Tôi đã kê đơn thuôc cho cậu ấy, mong cậu ấy mong chóng khỏe lại.
Phác Xán Liệt nhẹ nhàng nói câu cảm ơn rồi tiễn bác sĩ ra về.
 Lúc quay trở lại thấy Bạch Hiền chưa ngủ, mắt đăm chiêu hướng ra bên ngoài cửa sổ. Đáy mắt vảng vất sầu thương tủi cực. Thế nào mà chán ghét, không còn muốn nhìn mặt hắn sao? Xán Liệt lặng lẽ nằm xuống bên cạnh Bạch Hiền, vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của người hắn yêu. Biện Bạch Hiền hai mắt nhắm nghiền lại, hơi thở nhè nhẹ bay vào không gian rộng lớn. Đối với vòng tay hắn vẫn là không thể bài xích, lòng còn khao khát được siết chặt hơn. Bởi trái tim cậu đang lạnh lẽo vô cùng.
_Anh xin lỗi. Cô ta và anh không có gì cả. Anh thực sự  chỉ yêu một mình em…
Bạch Hiền nghe hắn nói, hai mắt từ từ mở ra, lại vô định nhìn về phía trước, miệng nhếch lên nhưng mắt không có lấy một ý cười
_ Tôi đã nói rồi, dù sao với tôi, chuyện đó không đáng bận tâm.
Xán Liệt đón nhận câu nói của Bạch Hiền bằng vị cay xè nơi sống mũi. Vẫn là câu nói giết chiết tâm can ấy. “ Thà em cứ mắng anh, cứ đánh anh, nhưng xin em, đừng không có một chút xúc cảm như thế.” Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, vô tình vương trên chiếc cổ trắng ngần của Bạch Hiền. Phác Xán Liệt nhẹ giọng, thì thầm.
_Anh thực sự rất yêu em. Vẫn là em không chịu hiểu anh…
Bạch Hiền cảm nhận thấy hơi nóng của hắn cùng cảm giác ướt lạnh nơi cổ, cậu biết hắn đang khóc. Lần thứ hai hắn khóc trước mặt cậu. Vẫn như lần trước, cậu không kìm được cảm giác đau xót, hai vai nhẹ run lên, cố nhắm chặt mắt đi vào giấc ngủ chênh vênh. Vốn không muốn làm hắn tổn thương, nhưng lại không ngăn lòng mình ghen tị, uất ức. Loại ủy khuất này, thực chẳng biết nói cùng ai.

Phác Xán Liệt tỉnh dậy đã là lúc trời phủ một màu tối ảm đạm. Hắn theo thói quen vòng tay sang bên cạnh. Cánh tay hụt hẫng run người khi thấy mình ôm vào một khoảng không lạnh lẽo. Hắn ngồi bật dậy. Một cảm xúc lo sợ len lỏi từng mạch máu. Hai bờ môi hắn run lên. Hắn đạp vội chiếc chăn được đắp nghiêm chỉnh trên người mình, lao xuống giường. Bạch Hiền của hắn đâu? Không phải vì tức giận mà muốn ly khai hắn? Có phải sẽ lại bỏ rơi hắn không ?
Phác Xán Liệt lo lắng tìm hắp căn phòng, miệng không ngừng lẩm bẩm tên Biện Bạch Hiền. Chính là cảm giác đau tớ quặn thắt khi làm mất đi người mình trân quý, nhất nhất yêu thương đã từng vô cùng thống khổ mới có được.
Xán Liệt mở vội cửa phòng ngủ ra. Mũi tiếp nhận một mùi thơm ngào ngạt, liền nhanh chóng chạy xuống nhà.
“Rầm”
Hắn thực ngu ngốc vấp phải chân trái của mình lăn vài bậc cầu thang liền kêu lớn một tiếng.
Bạch Hiền vừa vặn nhìn thấy cả thân hình mét chín lăn lộn vài bậc cầu thang thì mở lớn hai mắt, miệng không tự chủ mà cười hắn một tiếng. Cậu từ từ bước tới chỗ Xán Liệt đang nằm, kéo cánh tay hắn dậy.
Phác Xán Liệt ngước lên nhìn. Hai hốc mắt hắn đỏ rực, từ hoảng hốt chuyển sang vui sướng, đứng bật dậy, ôm lấy Bạch Hiền.
Biện Bạch Hiền thấy hắn ôm mình, lòng không ngăn chút bất ngờ, thất thần không cử động.
_Bạch Hiền! Em đi đâu? Anh cứ sợ em bỏ anh mất.
Xán Liệt dịu nhẹ đầu vào trán Bạch Hiền làm nũng. Bạch Hiền bất chợt nhận thấy con người này ngốc nghếch tới mức nào. Chỉ vì sợ cậu bỏ đi mà lo tới phát khóc. Bạch Hiền cả trưa đã suy nghĩ, vẫn là nên tin hắn, nữ nhân kia nhìn thoáng qua đã biết không phải là người tốt.
_Nào ~ buông tôi ra. Tôi chỉ đi nấu bừa tối thôi. Tôi đói rồi.
Nghe Bạch Hiền nói xong Xán Liệt như trút được tảng đá đè nặng trong tim. Chợt giật mình bởi cả ngày hôm nay người yêu bé đã không được ăn gì, tiểu bảo bối chắc cũng rất đói. Hắn thực vô tâm.
_Ăn đi thôi nào ~
Xán Liệt vui vẻ nắm tay Bạch Hiền kéo vào phòng ăn. Một buổi tối ấm áp.
_ỌE…
Bạch Hiền ngửi thấy mùi thức ăn do mình nấu, không kìm chế được mà nôn khan một tiếng. Kì lạ! Mới lúc trước còn thấy vô cùng thơm ngon, giờ lại kinh khủng như thế. Đôi bàn tay trắng nõn vội bịt chặn miệng, chạy vào nhà vệ sinh.
_A? Nôn nữa?
Xán Liệt hấp tấp chạy theo vuốt lưng cho Bạch Hiền, đứng đằng sau cho cậu tựa vào.  Một ít thức ăn từ hôm qua theo bảo bối nghịch ngợm mà nôn ra hết. Bạch Hiền nôn một hồi, gương mặt khó chịu tới nhăn nhó.
_Ổn rồi chứ?
Xán Liệt thấy Bạch Hiền ngẩng lên, lo lắng hỏi. Chỉ nhận lại cái lắc đầu đầy mệt mỏi. Lòng Xán Liệt thương xót, chỉ mong có thể nghén thay Bạch Hiền hay bất quá giúp cho Bạch Hiền một chút thoải mái.
Bạch Hiền vừa nôn tới chết sống lại, không quan tâm gì mà dựa toàn bộ thân thể vào người Xán Liệt. Cả người như muốn ngay lập tức chết đi. Trong lòng uất ức khó chịu tới phát khóc. Đột nhiên nảy sinh những suy nghĩ kì quái. Tại sao cùng là nam nhân mà cậu phải sinh con cho hắn? Ngay cả hài tử của cậu giờ cũng phản đối, muốn ngược đãi cậu tới như vậy.
Mắt của Bạch Hiền đã chứa một tầng nước mỏng. Phác Xán Liệt thấy vậy, bèn vội vã ôm cậu vào lòng, muốn hơi ấm của hắn giúp cậu an ổn phần nào.
_Đừng khóc mà. Anh sẽ rất đau lòng đó. Ngoan, anh sẽ làm cho em hết khó chịu, được không?
Bạch Hiền thút thít hồi lâu trong lòng Xán Liệt, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Thực giống trẻ con, có thể vừa nức nở, lát sau lại có thể yên ngủ.  Hắn luồn tay qua chân Bạch Hiền, bế cậu lên phòng ngủ. Gương mặt vốn nhỏ bé giờ trở nên vô cực tiều tụy. Xán Liệt đau lòng vuốt ve gương mặt ấy, hôn nhẹ lên làn môi mỏng manh.
Xán Liệt tính đứng dậy xuống bếp lấy một chút đồ ăn cho Bạch Hiền, thì một đôi bàn tay bé nhỏ, gầy gò nắm chặt lấy tay hắn không rời. Đôi mắt mệt mỏi vẫn nhắm nghiền, hai cánh môi hồng mấp máy nhỏ vài lời rời rạc:
_Đừng rời bỏ tôi… Tôi thực sự…rất cô đơn…
Phác Xán Liệt cảm thấy lòng mình nhói một cơn. Thì ra con người nhỏ bé này luôn sống trong một biển người mà vẫn cô đơn, cô đơn từ trong tim. Sống bên Phác Xán Liệt, thực sự hắn đã làm được gì để lấp đầy khoảng trống trong lòng cậu? Hắn đã làm được gì? Cha mẹ không thể tìm thấy, Lộc ca thì không thể mỗi ngày đều nhìn thấy. Phác Xán Liệt suy cho cùng vẫn là chỗ dựa vững chắc nhất.
Phác Xán Liệt đau lòng ôm chặt con người bé nhỏ vào lồng ngực thì thầm thật nhỏ
_Anh không bao giờ để cho em cô đơn. Anh mãi ở đây, nhất nhất yêu thương em… Tin anh.
Biện Bạch Hiền nằm gọn trong khuôn ngực quen thuộc, thực muốn ngủ, nhưng lại không thể, khẽ dụi đầu vào người hắn. Từ tận sâu trong tâm can, Biện Bạch Hiền đã biết, cậu và hắn, cuộc đời này là duyên phận, trước sau gì cũng không thoát khỏi mối duyên này. Trước kia hận hắn hay bây giờ rung động bởi hắn, cậu cũng chưa bao giờ nghi ngờ Phác Xán Liệt sẽ cho cậu một vòng tay ấm áp, cho hài tử một gia đình hạnh phúc. Hay chính thức tiếp nhận tình cảm của hắn, chính thức yêu thương hắn? Suy cho cùng vẫn là cho hắn và cũng là cho chính bản thân mình một cơ hội.
=======
Vương Tuấn Khải băng lãnh mở cánh cửa nhà. Không gian tăm tối như muốn nuốt chửng lấy hắn. Lòng ẩn ẩn tức giận, gằn từng chữ.
_Thiên Tỉ ! Sao cậu không mở điện?

Au : Để người ta dời xa mình,... Bây giờ còn gọi ai? 😌😌😌

Đáp lại hắn là khoảng không im ắng đến nặng trĩu. Vương Tuấn khải chợt nghe thấy lòng mình một cơn quặn thắt. Thiên Tỉ, cậu ta bỏ đi được 4 ngày rồi. Nực cười. Vương Tuấn Khải điên khùng đếm từng ngày Thiên Tỉ chuyển đi. Thói quen có Thiên Tỉ phục tùng ở bên cạnh hơn một năm, vẫn là không thể trong chốc lát liền thay đổi. Hắn, là vô cùng ghét bỏ cậu đi. Nhưng căn nhà này đã quen một nguồn ấm áp, một giọng nói thanh thoát nhẹ nhàng. Và cả hắn, cũng đã quen với một thân hình bé nhỏ cặm cụi nấu cơm.

Au : Ta thấy hả hê khi viết xong đoạn này lắm ý!!!

Không gian tịch mịch tới rợn người này thì ra chính là thứ Thiên Tỉ phải chịu đựng mỗi ngày không một lời phàn nàn oán thán.

Au : Bây giờ ngươi mới biết sao?

Vương Tuấn Khải mệt mỏi nằm vật xuống ghế sofa, từ từ chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, hắn nhìn thấy Thiên Tỉ bé nhỏ gương mặt đầy nước mắt, nhìn hắn đầy căm phận, lại ẩn ẩn bi thương.
Vương Tuấn Khải chợt mở trừng mắt thức giấc. Tiếng sấm ngoài trời kêu lớn. Mưa bỗng trút xuống. Không khí tĩnh mịch đến nặng nề đáng sợ. Vương Tuấn Khải chợt nhớ tới lần mình đi làm về muộn. Hôm đó trời cũng mưa rất lớn. Vừa vào nhà đã bắt gặp ngay thân ảnh của Thiên Tỉ run rẩy cô độc trên ghế. Vương Tuấn Khải trong mắt lúc ấy chỉ toàn tức giận căm ghét, không có lấy một tia yêu thương, liền đem Thiên Tỉ lên giường vần vũ một cơn cho tới sáng.
Tuấn Khải mặc trời mưa xối xả. Hắn không để tâm mà vào bếp nấu mì gói. ThỰc Vương Tuấn Khải , cảm thấy bản thân vô cùng ngu ngốc. Từ khi nào đã quên mất cách nấu mì? Bởi trước kia mỗi khi hắn về đều có một bàn đầy thức ăn ngon chờ đón. Dù không cảm xúc, băng lãnh tiếp nhận nhưng hắn vẫn là ăn thực nhiều. Nay không thể nấu ăn nữa,liền gọi điện cho một quán ăn quen thuộc.
_Cho một Đùi Gà KFC…
Trao đổi xong địa chỉ với cửa hàng,Vương Tuấn Khải lại thẩn thơ suy nghĩ. Vốn Đùi Gà của Thiên Tỉ . Thiên Tỉ chỉ cần nhìn thấy là sẽ ăn, ăn thực nhiều . Tuấn Khải chợt ngẩn người. Không phải thực căm ghét cậu ta sao? Vậy tại sao những gì cậu ta  thích, những hành động cậu ta làm lại ghi khắc sâu tới như vậy? Thực khó hiểu.
Vương Tuấn Khải rảnh rỗi, liền mở cửa phòng của Thiên Tỉ, lòng có chút do dự. Hương thơm cỏ dại nhẹ nhàng quyện lấy cơ thể hắn. Hương thơm này, không phải là thứ thiếu thốn trong lòng hắn mấy ngày qua? Chính là lòng hắn thực hỗn độn bao suy nghĩ. Vì cậu ta mà ngẩn ngơ. Vì cậu ta bỏ đi mà việc gì làm cũng không nên hồn. Vị trí của cậu ta ở trong trái tim, rốt cục là như thế nào?
Chiếc giường nơi Thiên Tỉ ngủ chợt lún xuống. Vương Tuấn Khải thoải mái nằm lên. Hắn có thể cảm nhận thấy hương thơm thân thuộc bao bọc lấy cơ thể hắn, như đôi vòng tay mảnh khảnh của Thiên Tỉ ôm siết lấy ngực, rồi lại bóp chặt trái tim hắn. Trong tâm trí Vương Tuấn Khải , hiện hữu một nỗi nhớ da diết mà ngay chính bản thân hắn cũng không ngờ tới. Đôi mắt thanh tú nhẹ nhàng khép lại, khóe miệng vô thức mấp máy hai tiếng:
_Thiên Tỉ…
—————————————–END CHAP 13——————————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karjack