Chương 16 Yêu Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 16
Yêu thương
_ Vương Tuấn Khải ! Em mau buông Thiên Tỉ ra.
Tông giọng trầm ấm thập phần quen thuộc cất lên, Vương Tuấn Khải giật mình nhìn lại. Nam nhân trước mặt làm hắn sửng sốt khôn cùng, miệng mấp máy:
_Anh…
Ngô Diệc Phàm khẽ nhíu mày. Nhìn thấy Thiên Tỉ cùng Tuấn Khải nắm tay nhau, lòng chợt thấy có điểm không thoải mái. Tuấn Khải buông tay Thiên Tỉ , nhìn thẳng vào mắt Ngô Diệc Phàm , Giọng nói băng lãnh không ẩn hiện một tia cảm xúc.
_ Ba năm trước chẳng phải anh đã từ bỏ gia đình để đi theo Hoàng Tử Thao hay sao?Thực không ngờ nay anh lại cùng nam nhân khác âu yếm yêu thương. Thì ra là anh phản bội lại cậu ta…
_Tôi và anh Diệc Phàm không như anh nói.
Thiên Tỉ thấy Vương Tuấn Khải tức giận, lại còn có coi cậu như một đồ chơi ai muốn có cũng toại, liền đáp trả lại hắn. Nhưng lời nói vẫn là không có chút trọng lực nào.
Ngô Diệc Phàm nghe thấy Tuấn Khải nhắc tới ba tiếng ” Hoàng Tử Thao” đáy mắt hiện lên một cơn trấn động, nhịp tim như ngừng đập. Thân ảnh người ấy như một cuốn băng cất giấu từ lâu trong tiềm thức, chỉ chờ một tiếng gọi tên là tuôn ra dạt dào. Ngô Diệc Phàm nuốt khan một cơn nghẹn đắng, càng nuốt lại càng muốn trào ra. Hoàng Tử Thao, vẫn là rất rung động, rất nhớ thương. Nhưng 2 năm không phải chờ đợi đã quá mỏi mệt rồi hay sao? Từng giây từng phút chưa một lần quên cậu, từng giây từng phút chưa một lần ngừng yêu cậu. 2 năm như thế, tim mệt mỏi rã rời như thế, nhìn thấy Thiên Tỉ chính là khoảnh khắc tim Diệc Phàm hồi sinh. Không thể phủ nhận, Ngô Diệc Phàm vẫn còn rất yêu Tử Thao nhưng lại không đủ can đảm để tiếp tục đợi chờ, không dám đặt thêm hi vọng, vì sợ chính bản thân sẽ bị kỳ vọng đánh gục đau đớn. Anh cay đắng nói:
_Em thì hiểu cái gì? Đã 2 năm rồi. 2 năm rồi đó. Không tin nhắn, không điện thoại, không liên lạc. Em ấy sống chết ra sao anh còn không biết, huống chi là một chút tình cảm yêu thương?
Vương Tuấn Khải vẫn là nhìn thấu trong tâm can anh trai mình, có một điểm bi lụy sầu đau, lại cố gắng dùng cặp đồng tử nâu cương nghị che đi. Chính là đã rất lâu rồi không gặp lại. Vẫn là Ngô Diệc Phàm so với lúc trước không có gì thay đổi. Vẫn vô cùng hào hoa phong nhã. Vương Tuấn Khải bao năm qua không gặp, cũng có vài phần nhớ. Dù sao cũng là lớn lên bên nhau 18 năm, sẻ chia bao nhiêu chuyện. Anh em họ Vương khi ấy chính là vô cùng vui vẻ cùng nhau. Nhưng anh ấy, vì cậu con trai họ Hoàng kia mà bỏ gia đình, bỏ lại một Vương Tuấn Khải khóc đỏ cả mắt, bỏ lại một Vương Tuấn Khải ngây ngốc chờ đợi anh trai mình. Vương Tuấn Khải và Ngô Diệc Phàm tháng tháng ngày ngày đều bên nhau, tình cảm anh em quả thực vô cùng thân thiết. Thân tới nỗi chỉ cần nhìn vào đôi mắt của Diệc Phàm, Tuấn Khải cũng có thể biết anh đang nghĩ tới ai, đang buồn hay vui, đang ấm áp hay cô độc. Giờ đây, đáy mắt của anh chính là vẫn vương vấn cái tên Hoàng Tử Thao, dùng Thiên Tỉ cũng không thể che lấp được.
Vương Tuấn Khải  vẫn là không biết nói gì, lại hướng ánh mắt tới Thiên Tỉ . Cậu e dè ngước lên nhìn hắn.

Trái tim đã thuộc về nhau, một biết rõ mà bất lực, một không thể hiểu bản thân, nguyên lai lại đau khổ như vậy, rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại xa tận chân trời. Rõ ràng chỉ cách nhau một bước chân. Nhưng một người không dám tiến, một người không dám lùi, rốt cục, một bước chân vẫn là khoảng cách.
Nỗi thống khổ này, biết sẽ kéo dài tới khi nào?

_Anh đối với cậu ta, có mấy điểm thật lòng?
Không gian im lặng tới đáng sợ. Thiên Tỉ nhìn Ngô Diệc Phàm, lại vô cùng kinh ngạc. Một nam nhân mới gặp chưa đầy một ngày đã yêu thương cậu hay sao? Thực tâm mong hắn hãy nói với Vương Tuấn Khải rằng không có một chút tình cảm nào. Nhưng chính là không thể. Diệc Phàm không phủ nhận, nghĩa là đã đồng ý. Nam nhân này ngay từ đầu đã là anh trai của Vương Tuấn Khải . Hơn nữa, với Diệc Phàm, Thiên Tỉ đơn thuần chỉ có một chút ấm áp, lại tuyệt nhiên không rung động.
Diệc Phàm bối rối thoáng chút do dự, giọng nói cất lên lại mang vài phần chế nhạo cùng ẩn ẩn xót xa
_Anh đối với cậu ấy chính là yêu thương giúp đỡ. Điều này, em vạn lần cũng sẽ không hiểu.
Vương Tuấn Khải xưa kia vẫn luôn khao khát kiếm tìm được yêu thương thực lòng, thế nhưng không ai cho hắn. Đến khi hắn đã không còn khao khát được yêu thương nữa, lại bị người khác nói  rằng hắn chẳng hiểu được chữ yêu thương.
Vẫn chính là hắn rất thấu, rất hiểu đi. Nhưng, hắn không bao giờ dám nói ra hai tiếng đầy trói buộc ấy.
_ Chuyện của anh, em vốn không quan tâm. Chỉ là em không muốn, thứ gì đã là của em thì thuộc về kẻ khác, dù, thứ đó chỉ là món đồ chơi vứt đi.Vương Tuấn Khải hướng thẳng ánh mắt vào người Thiên Tỉ , cay nghiệt nói. Dù tâm hắn đang gào thét dữ dội, dù tim hắn đang cuộn lên từng cơn. Vương Tuấn Khải biết nắm bắt là muốn chiếm giữ một người. Còn muốn chạm đến, là vì yêu người ấy. Rốt cục với Thiên Tỉ, hắn là yêu thương hay đơn thuần chiếm giữ ?
Thiên Tỉ nghe Vương Tuấn Khải nói, hai hàng nước mắt đã muốn trào ra.

Nhìn thấy hắn vui sướng bao nhiêu, nghe hắn nói lại thống khổ bấy nhiêu.
Vốn chỉ muốn tìm một nơi ấm áp để nương tựa, lại bị căm ghét tới tận xương tủy. Vốn chỉ muốn nhất nhất yêu thương một người, lại trở thành cái gai trong mắt.
Thiên Tỉ chính là suy nghĩ, nếu một ngày, Vương Tuấn Khải vì cậu mà rơi lệ, cậu sẽ quyết vì hắn mà chết.
Nhìn bóng lưng cao lớn của Tuấn Khải xa dần, Thiên Tỉ không ngăn nỗi hai hàng mi trĩu nặng. Hạt nước trong suốt từng giọt từng giọt rơi xuống. Cảm giác bi lụy tủi nhục. Dù trước đây có làm sai vạn điều, duy chỉ có một điều mà cả đời này Thiên Tỉ cũng không hối hận. Đó chính là yêu thương Vương Tuấn Khải . Biết yêu hắn là đau đớn, nhưng từ bỏ hắn lại còn thống khổ hơn.

End chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karjack