Chương 17 Biến Cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biến cố

Ngày 28/11, Bắc Kinh chìm trong màu trắng mịn của tuyết. Màu trắng có khi là trong sáng tinh khiết, những cũng có nghĩa là tan tác bi thương…
Bạch Hiền mang thai nên ngủ quả thực rất nhiều, khi thanh tỉnh lại đã là 4 giờ chiều. Đôi mắt một mí nheo lại đáp ứng theo ánh sáng phản chiếu từ tấm kính trong suốt. Điện thoại vừa lúc báo có tin nhắn.
 Đã tỉnh chưa, bảo bối? Ngoan ngoãn ở nhà, một tiếng nữa sẽ về với em.
Biện Bạch Hiền nhận ra ngữ khí cưng chiều, khóe miệng nở thành một nụ cười hạnh phúc.
 Em đã tỉnh a~ Mau về mau về. Tiểu hài tử nhớ anh.
Vui vẻ, sau đó thuận tiệc liếc lịch trên điện thoại. Đôi chân mày khẽ nhăn lại, chợt nhớ ra ba ngày nữa chính là sinh nhật Phác Xán Liệt. Bao lâu nay, ngày ngày hắn vẫn luôn quan tâm chăm sóc cho mình. Mỗi đêm chỉ cần Bạch Hiền muốn ăn, bất luận muộn như thế nào cũng lấy áo khoác, lập tức đi mua. Mỗi lần chỉ cần Bạch Hiền có chút nôn nghén, liền chạy xuống pha hồng trà thơm ngon. Quan trọng nhất vẫn là mỗi ngày đều âu yếm bao dưỡng Bạch Hiền trong vòng tay ấm áp, cùng chăm sóc yêu thương tiểu hài tử. Bên cạnh hắn quả thục là hạnh phúc, nước mắt bao lâu đã không rơi, trái tim bao lâu đã không lạnh lẽo. Cuộc đời này, được gặp Phác Xán Liệt chính là vô cùng trân quý.
Sinh nhật hắn bao năm trước nghe hắn nói quả thực rất cô đơn. Nhất định năm nay phải cho hắn ấm áp, cho hắn cảm nhận được tấm trân tình này. Chính là cho hắn biết, bên cạnh hắn vẫn còn một người vô cực yêu thương.
Bạch Hiền cười nhẹ, tay vô thức nhu nhu bụng nhỏ, khẽ nói:
_Hôm nay chúng ta đi mua quà sinh nhật cho baba con nha, bảo bối.
Sau đó liền đứng dậy thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài. Lần này đi chơi không thông báo với Xán Liệt. Chỉ là đi một chút, lòng không muốn để Phác Xán Liệt lo lắng.
 Con đường từ nhà Bạch Hiền tới trung tâm cũng không quá xa, liền quyết định đi bộ. Bác sĩ mỗi lần khám đều dặn nên vận động nhiều một chút, sau này hài tử có thể thuận lợi ra đời.
Mùa đông quả thật rất lạnh. Bạch Hiền vận chiếc áo lông rất dày vẫn không khỏi bị cái lạnh làm cho rùng mình. Đôi bàn tay gầy xương xoa vào nhau. Trái tim đột nhiên nhớ tới bóng dáng của Phác Xán Liệt vô cùng. Nếu có hắn cùng đi bộ giờ này, chắc chắn hắn sẽ dùng bàn tay to lớn của mình nắm lấy tay nhỏ của Bạch Hiền, ung dung mà bỏ vào túi áo. Hắn chính là mặt trời, vô cùng ấm áp.
Hài tử trong bụng đột nhiên đạp nhẹ. Thực dạo gần đây vô cùng nghịch ngợm, luôn thích quậy phá làm rộn khiến Bạch Hiền mệt mỏi muốn chết. Nhưng chỉ cần tưởng tượng ra cảnh một hài tử trắng nõn hươ hươ những ngón tay nhỏ xíu, Bạch Hiền lại lập tức cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
Biện Bạch Hiền dừng lại ở một cửa hàng bán len. Cậu trước đây từng xem mẹ đan khăn, có biết chút ít. Muốn tặng Phác Xán Liệt một món quà thật ý nghĩa. Quần áo hắn không thiếu, nước hoa hay mĩ phẩm vẫn là thật phù phiếm. Suy tính hồi lâu, cuối cùng Bạch Hiền cũng quyết định sẽ tự tay đan tặng hắn một chiếc khăn len. Nhân tiện có thể đan cho tiểu bảo bối một chiếc mũ có hai cái tai đáng yêu. Bạch Hiền chợt mỉm cười hạnh phúc, tưởng tượng cảnh một nhà ba người cùngvui vẻ chung sống, lòng vô cùng thỏa mãn.
Một hồi lâu lựa chọn liền quyết định lấy len màu nâu nhạt cho Phác Xán Liệt cùng màu đỏ đun cho hài tử. Thực vô cùng hài lòng, vui vẻ ra về.
Tuyết rơi mỗi lúc một dày, vương trên áo lông của Bạch Hiền vài hạt. Cậu cúi xuống xem đồng hồ trên tay. Còn 10 phút nữa là giờ Phác Xán Liệt tan sở. Cậu phải lập tức quay trở về. Thật không muốn cho Xán Liệt biết cậu đi mua quà cho hắn. Có chút bối rối, chợt Bạch Hiền nhớ ra từ nhà cậu tới đây có một con đường tắt, đi băng qua ngõ nhỏ chỉ mất tầm 5 phút.
Lập tức, Bạch Hiền rẽ vào ngõ nhỏ đó. Nơi này thường vô cùng ít người đi lại, xung quanh lại toàn nhà bỏ hoang, có chút ghê rợn. Nhưng bất đắc dĩ phải làm như vậy.
Gió lùa tới từng cơn, gặp không gian hẹp lại thành những tiếng rít. Trời đông tối rất nhanh, bóng chiều in dần xuống lớp gạch phủ đầy rêu vong ẩm mốc. Tất cả hào thành một mùi khó chịu khiến Bạch Hiền không kìm được mà nôn khan một trận. Một tay cậu ôm bụng, một tay dựa vào tường, hai hàng chân mày nhăn lại.
Chợt từ phía sau vọng lại tiếng bước chân, nhẹ nhàng nhưng rõ vô cùng. Sống lưng Bạch Hiền thoáng lạnh một cơn. Vừa định quay lại, ngay lập tức cảm nhận gáy bị một vật lạnh lẽo thô cứng đập vào đau điếng. Sau đó là một không gian đen tối bao phủ toàn tâm trí…
======================== END CHAP 17==========================


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karjack