Chương 24 Đích Ái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Team đi, team đi!



CHAP 24
Đích ái


Tặng
@GiaNghi246 @HongHo890 @Khaithienthu @Jackson_Yi @_thanhthanh_812 @HnsClover @Kaishincapri @NhungKTs @ZuuZ1808

Em chưa cần đến một giây để cảm kích anh, chưa cần đến một phút để thích anh, chưa cần đến một ngày để yêu anh, nhưng em sẽ mất cả đời để quên đi được anh. Chính là đích ái…

Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền đứng trước mắt khóc không ra hơi, lòng đau như muốn chết đi sống lại. Hắn thiếu chút nữa không kiềm chế được bản thân mà lao đến ôm con người kia vào lòng. Vẫn là hắn làm cậu tổn thương, là hắn làm cậu rơi lệ. Nói một câu yêu thương thật dễ dàng mà kết cụ đau đớn nhất là vẫn làm người mình yêu tnhương nhất phải đổ lệ.
Nhưng nếu bây giờ hắn cứ cô chấp giữ Bạch Hiền lại bên cạnh, thống khổ về sau người chịu nhiều nhất lại chính là Bạch Hiền. Thà bây giờ để cậu đau đớn một chút, về sau sẽ nhanh chóng quên hán đi, sẽ bắt đầu một cuộc sống mới thật hạnh phúc. Chỉ tiếc hạnh phúc ấy không có tên hắn. Nhưng đau đớn bây giờ hãy để một mình hắn câm nín chịu đựng. Bắt hắn hi sinh mạng sống của mình để đổi lấy nụ cười của cậu, hạnh phúc của cậu hắn cũng cam lòng. Thà để hắn chết đi để không phải thấy Bạch Hiền vì hắn mà khóc tới tê tâm phế liệt. Hắn phải nhẫn tâm một chút sẽ khiến Bạch Hiền căm thù hắn, sẽ quên đi hắn mà không phải chịu khổ đau.
_ Tôi trước nay chỉ yêu một người. Duy nhất một người. Tái tim và lý trí tồn tại đều vì người đó, cả đời cũng không thay đổi. Vậy nên tránh xa tôi ra một chút.
Người đó là em. Tránh xa tôi ra nếu không tôi sẽ không kiềm chế mà bao bọc em vào lòng.
Xán Liệt thầm cầu mong Bạch Hiền sớm nhận ra mình trong đó.
Biện Bạch Hiền đau đớn nghẹn lên, buộc thắt con tim, đau tới không thở nổi. Nước mắt sau này sẽ không có ai lau cho. Mồi đem sẽ không có đôi vòng tay ấm áp. Cuộc sống sau này chính là không thể có Phác Xán Liệt. Hắn chính là mặt trời, ở bên cạnh ấm áp rực rỡ khi xa thì bị lửa thiêu đốt tớ chết đi. Yêu thương dành cho hắn biết bao giờ mới hết?
Cổ họng Bạch Hiền như nghẹn lại khi viễn cảnh tương lai một nhà ba người không thương tiếc mà bay đi mất. Hài tử khi sinh ra sẽ sống trong cảnh không có cha, sẽ bị bạn học chê cười khinh miệt.
Baekhyun chợt thấy bản thân vô cùng rẻ mạt, đau lòng mà không dám căm ghét Xán liệt. Đau lòng mà vẫn yêu hắn đến tận xương tủy. Cậu rốt cục là kẻ ngu ngốc hay kẻ đa tình? Bị coi là con rối bao lâu nay mà vẫn nhất nhất tin tưởng vào tình yêu của hắn, đến lúc hắn nói ra một câu ghét bỏ, hai câu xem thường vẫn không thể nghĩ tình yêu của hắn là giả dối.
Bạch Hiền cười nhạt một tiếng, nước mắt vẫn lăn dài trên đôi gò má, hướng tới Phác Xán Liệt mà nói:
_ Em…đến giờ phút này vẫn rất yêu anh… Có thể hay không, đừng bỏ rơi em.
Muốn nói với hắn không có anh em không thể tiếp tục cuộc sống này, không có anh em không thể một mình đối mặt vớ dòng đời, không có anh mỗi đêm đều không thể an ổn chìm vào giấc ngủ. Chính là không có anh, em không biết làm như thế nào. Vậy nhưng nhìn đôi mắt lạnh lẽo của hắn, lòng nhức nhối cất được một câu. Bạch Hiền có phải lúc này rất đáng thương tội nghiệp, không quan tâm tới danh dự của bản thân mà cầu xin tình yêu thương của hắn.

Phác Xán Liệt nhìn Bạch  Hiền ngữ khí yếu ớt lại ẩn chứa một thân ảnh sớm đã gục ngã, lòng cuộn lên từng cơn buốt nhói. Cậu không căm hận hắn. Cậu nói yêu hắn. Hắn lại càng thêm đau đớn thống khổ. Thà cứ nói một câu không bao giờ thứ tha cho hắn, nói một câu căm ghét hắn thì có lẽ hắn nhẹ lòng hơn. Cậu vẫn yêu hắn, cố nuốt đau đớn vào trong để tiếp nhận thứ tình yêu nghiệt ngã này.
_ Không thể! Tôi hoàn toàn chán cậu, không thể ở bên cạnh cậu nữa.

Biện Bạch Hiền đau đớn tiếp nhận câu trả lời của Xán Liệt. Trong lòng cuộn trào từng cơn sóng, đập mạnh vào lồng ngực, dồn dập nhức nhối. Cậu yêu hắn, rất yêu thương hắn. Càng yêu hắn lại càng phải thống khổ. Nhưng đã hạ thấp bản thân như thế, hắn vẫn không ban cho cậu một chút tình cảm, dù chỉ là thương hại. Có phải quá nhẫn tâm rồi hay không?
Bạch Hiền cảm thấy như bản thân bị xúc phạm, đột nhiên mạnh mẽ gạt đi dòng lệ nóng hổi trên gò má. Cậu còn phải nuôi hài tử lớn lên, phải thay Phác Xán Liệt bao bọc nuôi dưỡng nó. Chẳng phải yêu thương chính là làm cho người mình yêu hạnh phúc. Cậu giải thoát cho hắn, giải thoát cho trái tim hắn, dù hắn có làm bản thân đau đớn tổn thương cũng nhẫn nhịn cam chịu. Đi ba con sông cũng chỉ múc duy nhất một gáo nước, đi cả cuộc đời chỉ tìm kiếm được duy nhất một nam nhân. Nay lại tình nguyện đơn giản rời bỏ hắn đi, Bạch Hiền có hay không đã đánh mất thứ vạn nhất trân quý của cuộc đời mình. Nhưng trong cuộc đời có rất nhiều sự đều không phải có thể nói quên liền quên, nói buông là bỏ xuống được. Nếu nói quên hắn đi liền quên lại vốn không phải là đích ái.
Tận sâu tâm can vẫn muốn mãi nắm lấy bàn tay hắn nhưng thân thể lại bất lực không biết nên làm như thế nào.  Vẫn biết rằng hạnh phúc không tự nhiên mà đến, phải tranh đấu, đánh đổi, thậm chí là hy sinh mới có thể được chạm tay vào hạnh phúc,  nhưng bản thân lại vô cùng sợ hãi. Sợ tới khi có được hạnh phúc rồi lại lỡ tay vuột mất.
Bạch Hiền nhanh chóng bước ra khỏi quán coffee, hai hàng lệ nóng ấm vừa mới lau lại nhanh chóng vương vấn trên đôi gò má.
 Mưa đông lạnh lẽo rơi, phủ kín một vùng trời. Trong lòng Bạch Hiền lại ưu ưu nhớ về kí ức cùng Phác Xán Liệt. Nói ký ức cảm thấy vô cùng xa vời lại chính là ngày hôm qua. Mới ngày hôm qua còn tưởng trừng mơ mộng cùng hắn vẽ nên một tương lai xán lạn tươi đẹp nay lại bị chính mộng tưởng giết chết không thương tiếc. Thống khổ như thế thực không có hắn chẳng biết phải đối mặt như thế nào.
Không gian lạnh lẽo bao phủ lấy thân ảnh nhỏ bé của Bạch Hiền. Mưa như nuốt trửng vóc dáng gầy gò ấy. Cậu đi rất chậm để cảm nhận từng hạt mưa bỏng rát trên gương mặt mình, trái tim quặn lên từng cơn run rẩy. Đôi mắt vô thức nhìn về phía trước. Con đường mờ mịt cũng giống như tương lai không có Phác Xán Liệt. Bản thân trước mắt hắn đáng lẽ không nên khóc, không nên cho hắn thấy mình quá yếu đuối. Bạch Hiền giây phút này ước bản thân mình biến thành cá bởi có thể vùng vẫy xung quanh là nước, có thể tha hồ khóc mà không sợ người khác phát hiện.

Đôi bàn tay gầy xương theo bản năng mà đặt lên bụng căng tròn của mình. Đứa trẻ này sao lại tội nghiệp đang thương tới như vậy, chưa chào đời đã bị baba bỏ rơi. Bạch Hiền tưởng tượng ra ngày đứa trẻ hai mắt tròn xoe, mũm mĩm hỏi mình về baba của nó, hỏi rằng tại sao bạn học có baba đưa tới trường. Không lẽ lúc đó sẽ phải trả lời rằng baba đã nói không cần ta, cũng không cần con, rằng ta không đủ sức giữ baba con bên cạnh, rằng ta dễ dàng buông tay baba con ra. Một đứa trẻ ngây thơ trong trắng chưa hiểu chuyện vì cớ gì phải chịu tổn thương sâu sắc tới như thế?
_ Thiên Tỉ !
Chợt tiếng gọi lớn vọng ra từ đằng sau. Ngay lập tức một bóng đen lao vụt tới, ghì chặt lấy hai vai cậu mà siết vào lòng. Bạch Hiền hoảng hốt mở lớn hai mắt, mạnh mẽ đẩy nam nhân đang ôm siết lấy mình. Hắn mất trọng lực mà ngã nhào xuống đất. Bạch Hiền lại được dịp ngỡ ngàng khi nhận ra người đó là Vương Tuấn Khải . Hắn quả thực trông vô cùng kinh hãi. Gương mặt điển trai tiêu sái thường ngày bê bết máu. Mái tóc bị mưa kết vào tại thành từng hàng hỗn loạn. Hai hốc mắt hắn đỏ rực, cả người nồng nặc mùi rượu hòa cùng máu tanh nồng.
Bạch Hiền không nhịn được mà nôn khan một tiếng, lại nhìn Vương Tuấn Khải ngồi dưới đất, trong lòng vô cùng ghét bỏ. Vẫn là cậu không thể quên được hắn đã từng ngược đãi Thiên Tỉ ca tàn nhẫn như thế nào, đã từng làm ca ấy đau đớn thống khổ như thế nào. Tại sao  Vương Tuấn Khải lạnh lùng vô ưu vô lệ một chốc trở thành kẻ đáng thương tới như vậy.
Vương Tuấn Khải mơ màng gào thét tên Thiên Tỉ , mệt mỏi khóc lóc.
_Thiên Tỉ …Thiên Tỉ …trở về bên anh…. Thiên Tỉ.
Vương Tuấn Khải lúc này chính là đã đánh mất tất cả, đau đớn đã đạt đến cùng cực liền tìm tới một quán bar, điên cuồng uống rượu. Càng uống lại càng nhớ tới hình dáng của Thiên Tỉ , lại càng nghĩ tới cậu cùng Diệc Phàm yêu thương hạnh phúc. Nước mắt rơi đến đau rát.
Vương Tuấn Khải nắm lấy tay Bạch Hiền đang buông thõng, cất giọng nghẹn ngào.
_Thiên Tỉ ! Xin em đừng bỏ rơi anh! Thiên Tỉ à

Au : Mắt có vấn đề hả anh?

Biện Bạch Hiền nhìn thấy biểu tình của Tuấn Khải lòng lại có chút ngẩn ngơ. Hắn là đồ ngu ngốc.

Au :Đúng là đồ ngu ngốc!!!

Thiên Tỉ ca có lẽ đã rời bỏ hắn. Hắn là đồ ngu ngốc. Đến khi mất Thiên Tỉ mới đau khổ nhận ra. Phải chăng hắn cũng đáng thương giống như Bạch Hiền. Suy cho cùng đều là bị bỏ rơi, là cùng chịu tổn thương.
Bạch Hiền vẫn chán ghét hắn, nhưng lại không nỡ nhìn hắn đau đớn như thế. Bản thân chính là vừa trải qua một trận đau đớn tới vụn vỡ, lại nhìn thấy một người đau đớn như thế vẫn là không thể nhẫn tâm.
Bạch Hiền nắm lấy đôi bàn tay đầy máu của Vương Tuấn Khải , kéo hắn đứng dậy. Cậu dùng đôi mắt long lanh nước của mình, nhìn vào cặp đồng tử mịt mờ của hắn, khẽ nói:
_ Vương Tuấn Khải , Thiên Tỉ không bỏ rơi cậu.
Vương Tuấn Khải trong mắt lúc này đơn thuần nhìn ai cũng ra Thiên Tỉ , cảm nhận được lời nói nhẹ nhàng ôn nhu, lại cái nắm tay ấm áp, nước mắt vô thức tuôn ra.
Hắn kéo Bạch Hiền, ôm trọn vào lòng. Bạch Hiền tựa hồ vẫn chìm trong đau đớn Phác Xán Liệt đem lại, vốn chênh vênh, nay lại tìm được chỗ dựa, liền hoàn toàn buông lỏng bản thân, ở trong lồng ngực Vương Tuấn Khải mà nghĩ tới Phác Xán Liệt, lại đau đớn khôn nguôi, nước mắt cứ thế ào ạt tuôn ra. Hai con người chìm trong nước mắt lại nương tựa vào nhau, có phải hay không rất nực cười?
Em chưa cần đến một giây để cảm kích anh, chưa cần đến một phút để thích anh, chưa cần đến một ngày để yêu anh, nhưng em sẽ mất cả đời để quên đi được anh. Chính là đích ái…

==============  END CHAP 24 ==============

Aizaaa.... Sorry vì ra chap muộn nhé. Tại ta bận học thoi a, hôm qua học xong đống tài liệu hơn 1h định đăng chap nhưng nghĩ mọi người ngủ hết rồi nên thoi.

Tình hình là dạo này học hành mệt mỏi quá, có thể sẽ ra chap không ổn định được.

-----------------------------------------------------------
Nếu có thể thì qua đọc Fic mới nha, cũng là KTs đó, đăng nốt một hai chương bên đó ta sẽ lặn dài a....
Và không biết sẽ bao giờ ComeBack nữa!

Sorry mọi người nhiều nha.

Ta lặn đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karjack