Chương 25 Nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Tuấn Khải tỉnh lại ngay lập tức cảm nhận một cơn choáng váng đầu óc. Mặt trời phía cuối chân trời đã tắt hẳn. Ngoài trời gió đông thổi từng cơn lạnh buốt, xuyên qua từng khe cửa lọt vào căn phòng rộng rãi. Hương thơm lavender thoang thoảng liền đem lại cảm giác thoải mái dễ chịu. Hắn khẽ chớp chớp hai hàng lông mi nặng trịch.
Căn phòng rộng rãi gọn gàng lại có đầy đủ tiện nghi, đối với Vương Tuấn Khải thì vạn phần xa lạ. Hắn khẽ nhăn hai hàng lông mày, từ từ ngồi dậy. Cổ họng khô khốc đau rát.
Cánh cửa phòng sơn trắng đột nhiên nhẹ nhàng mở ra. Thân ảnh từ bên ngoài bước vào làm đáy mắt Vương Tuấn Khải khẽ xao động. Hắn mở lớn hai mắt, nhìn Biện Bạch Hiền từ tốn đặt khay thức ăn xuống chiếc bàn bên cạnh. Gương mặt trắng sư mũm mĩm lúc trước thay bằng hai hốc mắt đỏ rực, làn da nhợt nhạt xanh xao.
Vương Tuấn Khải trong lòng vô cùng băn khoăn lý do tại sao mình lại ở đây, còn có cả Bạch Hiền. Lại nhớ tới sự việc ngày hôm qua, liền lén nhìn biểu tình của Biện Bạch Hiền.
_ Anh ăn đi.
Bạch Hiền đạt tô cháo xuống bàn, mệt mỏi đặt tay lên bụng mình, hướng đôi mắt sưng mọng tới Vương Tuấn Khải , khẽ thở dài một tiếng. Tuấn Khải gật nhẹ mái tóc nâu hạt dẻ của mình.
_ Xán Liệt ca...ca ấy ở đâu?
Câu hỏi của Tuấn Khải làm Bạch Hiền khẽ choáng váng, lòng lại cuộn lên một cơn. Thực do dự xem có hay không nên nói với hắn. Dù sao hắn và cậu suy cho cùng chính là đồng cảnh ngộ.
_Là anh ấy bỏ rơi tôi rồi.
Bạch Hiền cười gượng, nước mắt bỗng dưng lăn dài. Tuấn Khải nhìn biểu tình thống khổ của Bạch Hiền, lại không thể làm gì. Hắn thực tâm không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy con người kia nhất định đã chịu thống khổ đau xót, có lẽ rất giống hắn.
_ Cũng giống như Thiên Tỉ rời bỏ tôi thôi.
Bạch Hiền lau đi dòng lệ trên mắt đã đau nhức, nhìn Vương Tuấn Khải nhắm nghiền hai mắt mệt mỏi. Hắn vốn có  được Thiên Tỉ trước kia vô cùng chung thủy yêu thương hắn lại không biét trân trọng giữ gìn, tớ khi anh ấy đã ly khai mới nhận ra. Hắn chính là rất ngu ngốc.
Nhưng Biện Bạch Hiền chẳng phải cũng rất ngu ngốc hay sao? Nhất nhất chung tình với Phác Xán Liệt, toàn tâm toàn ý tôn thờ hắn tới khi nhận ra bản thân bị hắn phản bội, vẫn yêu thương không dứt. Rốt cục đời người là một giấc mộng, vật đổi sao dời, đúng đúng sai sai, ân ân oán oán, chẳng qua chỉ lặng lẽ như mặt trời mặt trăng, như dòng nước chảy trôi cuốn theo mọi vết tích, cái khó là ở chỗ người ta không chịu từ bỏ chút si niệm của lòng.
Bóng tối dần bao phủ khắp căn phòng. Hai người lặng im không biết nói gì. Bởi tâm can họ đang hướng về hai nơi khác nhau, nơi đang nắm giữ trái tim của họ.

Giữa không gian mịt mờ bỗng nhẹ nhàng vang lên giọng nói của Vương Tuấn Khải .
_ Chuyện trước kia, là tôi có lỗi với Thiên ca của em. Khi trước là tôi ảo tưởng tình cảm của tôi dành cho em. Nhưng bây giờ, chắc chắn tôi đã sai lầm, sai lầm tất cả. Có thể hay không, cùng tôi làm bạn, cùng tôi chia sẻ?

Tôi, thực sự rất cô đơn…


Vương Tuấn Khải không dám ngước lên nhìn biểu tình của Bạch Hiền, chỉ cảm nhận được một đôi bàn tay lạnh lẽo, đặt lên bàn tay của hắn.
Biện Bạch Hiền nhìn Vương Tuấn Khải , chân thành mỉm cười nhạt nhòa.
_Được…Dù sao bây giờ, tôi cũng không khác gì anh.
————————————————————–
Diệc Phàm nắm lấy đôi bàn tay của Thiên Tỉ , đưa cậu vào cửa hàng đồ cưới sang trọng bậc nhất Bắc Kinh . Nam nhân cùng nam nhân kết hôn không có gì lạ. Thiên Tỉ bước vòa nơi đây lòng không vui vẻ như những cặp đôi khác mà nặng trĩu suy tư. Chính là khi trước, trên đường đi về Vương Gia luôn đi qua tiệm áo cưới này. Mỗi lần nhìn thấy những người cùng nhau thử áo cưới, lòng lại ước mong bản thân có thể một lần cùng Vương Tuấn Khải tay trong tay bước vào nơi này, có thể tận hưởng giây phút được khoác trên mình bộ đồ cưới cùng Vương Tuấn Khải sóng vai bước vào lễ đường, hai bên thảm đỏ là từng dòng hoa hồng xanh kết lại. Mộng tưởng cùng hắn rốt cục vẫn là tan rã.
Thiên Tỉ đối với bản thân mình lại vô cùng tức cười. Chính cậu đã nhìn thấy Vương Tuấn Khải vì mình mà đau khổ, nhìn thấy biểu tình do dự trong đôi mắt Tuấn Khải ngày hôm ấy, lại không đủ can đảm để giữ lấy hắn, để nói một câu vô cùng yêu hắn.
_Thiên Tỉ , em xem, bộ này có được hay không?
Diệc Phàm đưa ra trước mắt Thiên Tỉ một bộ y phục rất đẹp. Kiểu dáng tuy chỉ là vest bình thường lại được đính đá tinh tế nhẹ nhàng.
Thiên Tỉ gượng một nụ cười nhẹ, cốt để Diệc Phàm không nhận thấy nỗi buồn trong đôi mắt của cậu. Nhưng Ngô Diệc Phàm vẫn là tinh tế. Anh đặt bộ y phục cho người bán hàng, nhẹ nhàng nói với Thiên Tỉ .
_Nếu em không thoải mái, có thể không cần tổ chức. Dù sao nam nhân mặc váy…
Thiên Tỉ nhìn đôi mắt chân thành của Diệc Phàm, lòng lại không nỡ chối từ hắn. Cậu vốn không câu nệ chuyện nam nhân mặc váy trong lễ cưới, chỉ là có chút nét buồn bởi người cùng cậu bước vào nơi thánh đường kia không phải Vương Tuấn Khải . Nhưng Ngô Diệc Phàm, thực tâm không muốn anh phải buồn hay lo nghĩ. Anh ta chính là vô cùng tốt, vô cùng ấm áp.
_ Em không sao. Nam nhân mặc váy có gì không tốt?
Diệc Phàm âu yếm gạt nhẹ lọn tóc vướng trên mắt Thiên Tỉ , ngữ khí vô cùng ôn nhu.
_Cảm ơn em. Vậy anh sẽ hỏi họ váy rộng một chút. Dù sao em đang mang thai cũng không nên mặc quá chật , thực không tốt cho hài tử.

Thiên Tỉ bị ngữ khí ấm áp ấy làm cho mềm lòng, đáp lại hắn bằng một nụ cười nhẹ, khẽ gật đầu. Lòng bị câu nói của Diệc Phàm phân tán. Hài tử này vốn không phải con của anh. Anh biết nhưng vẫn nhu nhu dung nạp mẹ con cậu. Cậu lại không trọn vẹn tâm ý trao tình cảm cho anh, như vậy thực không phải quá nhẫn tâm hay sao?
Ngô Diệc Phàm vừa ý y phục ban nãy, liền nói người bán hàng kiếm váy cho Thiên Tỉ , bản thân cũng bước vào phòng thay đồ.
Thiên Tỉ còn ngồi một mình bên ngoài, nét cười khi nãy lập tức thu lại. Đôi bàn tay thon nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve chiếc váy người bán hàng vừa đưa bước vào phòng thử đồ. Đôi mắt to tròn đượm buồn vô hồn. Vẫn là lòng nghĩ tới hắn, day dứt nhớ nhung, yêu thương bối rối.
Ngô Diệc Phàm thay y phục xong liền bước ra ngoài. Anh ngỡ ngàng nhìn người trước mặt. Thiên Tỉ mặc chiếc váy cưới dáng chữ A hoàn toàn che đi phần bụng đã nhô rõ. Bờ vai thon gầy trắng sứ ẩn hiện dưới lớp voan mỏng. Chiếc khăn chùm đầu vừa vặn che đi mái tóc ngắn. Đôi mắt nai to tròn mọng nước ngước lên nhìn anh. Hai cánh môi hồng nhuận khẽ hé mở.
Diệc Phàm nhìn người trước mặt xinh đẹp như một thiên thần, tâm trí có điểm ngây ngốc.
_ Em…em rất đẹp…
Thiên Tỉ nở một nụ cười nhẹ đáp lại Diệc Phàm.
Từ đằng sau, người thợ chụp ảnh đã sẵn sàng. Hai người theo hướng dẫn mà đi tới phía trong.
_ Bắt đầu chụp thôi!
Người thợ chụp ảnh nói liền giơ cao ống kính. Diệc Phàm ôm lấy eo Thiên Tỉ khiến gương mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ lên, lại không có dũng khí buông cánh tay anh ra. Tâm trí vẫn nhất nhất hiện hữu hình ảnh của Vương Tuấn Khải .
Hai người cùng chụp ảnh. Không khí này có chút lạ kì. Mặc cho Diệc Phàm vui vẻ cười lớn, Thiên Tỉ vẫn không cách nào có thể hé hai cánh môi lên mà nở một nụ cười. Thợ chụp ảnh có nhắc nhở qua cũng không thể thay đổi tình hình.
Trời bên ngoài bắt đầu vương một màu tối. Chụp hình cả buổi chiều vẫn là thấy không khí giả tại ngượng ngập. Người thợ chụp ảnh lần đầu tiên thấy cặp đôi nào bè ngoài vô cùng tương xứng, lại có vẻ hạnh phúc không chân thực liền tức giận nói lớn:
_ Cô dâu, cô không biết cười sao? Không chắc chắn thì đi chụp ảnh cưới làm gì?
Thiên Tỉ đứng bên cạnh Ngô Diệc Phàm, cả thân người mệt mỏi khẽ run lên. Dù sao thân thể gần đây đặc biệt không tốt.
_Tôi xin lỗi.
Diệc Phàm cúi đầu nói với thợ chụp ảnh rồi bảo người bán hàng trả lại đồ. Xong xuôi, anh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thiên Tỉ , kéo cậu ngồi lên xe, cẩn thận thắt dây an toàn rồi lái xe tới bờ sông Hàn. Trời đông phủ một màu tím than đẹp mắt.
Diệc Phàm theo thói quen quàng lên cổ Thiên Tỉ một chiếc khăn len, kéo tay cậu xuống xe. Sông Hàn về đem đẹp lung linh. Tuyết rơi xuống mặt nước, tan vòa một dòng tím ngắt. Vẫn là không thể biết đâu là mặt nước, đâu là trời đêm.
Diệc Phàm khịt khịt hai cánh mũi, khó khăn cất giọng.
_Em…hôm nay em mệt sao?
Thiên Tỉ cũng dựa vòa thành xe, hướng đôi mắt mờ mịt vào không gian vô định. Cả người vô cùng rã rời, những không muốn nói cho anh biết, liền nhẹ nhàng lắc đầu. Anh vẫn là rất quan tâm tới người khác. Trong lòng Thiên Tỉ đột nhiên nhớ tới lúc trước từng nghe Vương Tuấn Khải nói Diệc Phàm từng có người yêu, từng sống vô cùng vui vẻ hạnh phúc. Không kiềm chế được tò mò của bản thân, nhẹ nhàng nói.
_ Anh…anh có thể kể cho em về người yêu trước đây của anh không?
Diệc Phàm đang đưa tay bắt lấy những bông tuyết, nghe thấy câu hỏi của Thiên Tỉ , lòng chợt nhói lên một cơn. Hình ảnh của nam nhân trước kia cùng anh sớm tối bên nhau, ngày ngày êm đềm hạnh phúc lại hiện hữu trong tâm trí. Nhưng những ngày tháng tươi đẹp ấy đột ngột ra đi, để lại một mình Diệc Phàm ngây ngốc đợi chờ. Anh không biết mình đã sống như thế nào để đi qua những ngày tăm tối ấy. Chờ đợi không phải đau đớn mà là không biết chờ đợi tới bao giờ. Diệc Phàm cảm thấy sống mũi mình cay cay, hốc mắt đã nóng dần lên.
_ Em ấy tên là Hoàng Tử Thao, là người Trung Quốc. Tử Thao là người yêu…cũ của anh. Em ấy rất đáng yêu. Tử Thao có đôi mắt của một chú gấu trúc, lại có đôi môi của một con mèo, rất đáng yêu. Em ấy tập võ, nhưng lại sợ ma, vô cùng nhút nhát. Em ấy còn rất hay khóc. Trước đay khi cùng nhua xem phim,em ấy mà gặp một kết thục buồn sẽ khóc sướt mướt, hại anh phải dỗ dành rất lâu. Nhiều lần mưa lớn còn có cả sấm sét, em ấy sẽ run rẩy chui vào lòng anh, rồi tới sáng hôm sau lại xem như không có chuyện gì. Anh, thực sự trước kia cùng em ấy là vô cùng hạnh phúc.
Thiên Tỉ để ý tới đôi mắt vô vàn hạnh phúc khi nói tới Hoàng Tử Thao, lòng đột nhiên không có chút cảm xúc. Vốn dĩ với danh nghĩa vị hôn phu của anh đáng nhẽ nên ghen hay chí ít có điểm khó chịu. Lòng lại thấy Diệc Phàm còn hạnh phúc hơn chính bản thân mình. Trước đây anh còn có kỉ niệm vui vẻ bên người anh yêu thương. Cậu yêu Vương Tuấn Khải nhiều như thế, kỉ niệm cũng chỉ có nước mắt cùng đau đớn.


Trái tim của Thiên Tỉ và Diệc Phàm rốt cục là vẫn đầy ắp hình ảnh của Tuấn Khải cùng Tử Thao nên chẳng thể tiếp nhận thêm một người nào nữa.

============= END CHAP 25 ================

Ta đã ComeBack trở lại ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karjack