Chương 30 Anh Yêu Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 30
Anh yêu em
Biện Bạch Hiền đẩy cánh cửa ra ban công, đôi mắt mơ màng nhìn chung quanh. Đêm Seoul lạnh lẽo mơ hồ. Mùa đông dường như sắp qua lại mơ màng không rõ. Cậu thở dài một tiếng, đưa tay lên nhu nhu bụng. Hài tử đã ngoan ngoãn bên cạnh cậu hơn bảy tháng. Một khoảng thời gian vô cùng gian khó. Nỗi đau kia cũng chỉ có hài tử. Cô đơn kia vẫn là nhờ hài tử mà giảm bớt một phần. Cậu có thể sống tới ngày hôm nay cũng là suy nghĩ tới sinh linh bé nhỏ này. Hẳn đây sẽ là một đứa bé đáng yêu mà vô cùng kiên cường mạnh mẽ. Cùng cậu trải qua bao nhiêu khó khăn thống khổ mà vẫn ngoan ngoãn lớn lên. Rốt cục tới giờ phút này chỉ mong bảo bối khỏe mạnh chào đời, cùng cậu sống hết phần đời còn lại, không có Phác Xán Liệt.
Nghĩ tới Phác Xán Liệt, tâm trí bỗng chốc hiện hữu hình ảnh của hắn. Từ gương mặt với đôi mắt to tròn đến hai cánh môi luôn nở nụ cười. Hai cái tai của hắn như tinh linh nhỏ vô cùng đáng yêu. Trước kia cùng nhau nói chuyện hài tử sinh ra, gương mặt nhỏ nhắn dễ thương, lại có hai cái tai giống hắn, chắc chắn sẽ là hai ba con quỷ nhỏ. Nghĩ tới cũng có thể mỉm cười.
Vẫn suy nghĩ ấy, bây giờ nghĩ lại thấy vô cùng đau đớn. Quả thật không dám tin hắn đã thực sự rời xa. Ước mơ sau cánh cửa kia, Phác Xán Liệt sẽ trở về, sẽ nói một câu, anh ở đây. Vẫn là Bạch Hiền đã đạt đến cùng cực của cô đơn. Giá như yêu thương trước kia không tồn tại, đau đớn thống khổ bây giờ.
Điện thoại của Biện Bạch Hiền đột nhiên đổ chuông. Một dãy số lạ. Cậu ngập ngừng đôi chút rồi bắt máy. Cậu nhẹ đưa tay gạt dòng nước mắt vương trên đôi gò má.
_ Xin chào, tôi là Biện Bạch Hiền.
Phía bên kia in lặng một hồi lâu, mới nhẹ nhàng cất giọng.
_Là..là anh.
Tông giọng trầm ấm của hắn nhẹ nhàng vang vọng, lan tỏa khắp không gian bao quanh Bạch Hiền. Hàng nước mắt vừa gạt đi lại một lần nữa lăn dài.
Hắn tại sao đã ra đi lại không buông tha cho cậu. Mỗi lần cố quên đi hắn, bóng dáng của hắn lại xuất hiện. Rốt cục cậu đã làm gì sai, để hắn nhẫn tâm tới như vậy?
Bạch Hiền cảm nhận được nỗi đau buốt từ tận tâm can, nước mắt thi nhau rơi xuống. Cậu run rẩy muốn tắt điện thoại đi, từ bên kia lại vang lên một thanh âm.
_ Anh nhớ em…
Bạch Hiền nấc lên một cơn. Cậu không kiềm chế được bản thân. Thực vô cùng muốn nghe giọng của hắn, rất nhớ thương hắn. Cậu vạn lần không muốn nghe hắn nói, lại vạn lần không đủ can đảm để tắt điện thoại. Muốn hét thật to, cho hắn có thể nghe rõ. Một vạn lần câu, em cần anh, rất nhớ anh.
Phác Xán Liệt thấy Bạch Hiền im lặng, tâm như có hàng ngàn mũi kim xuyên vào. Hắn vốn không định gọi cho cậu, vốn an ổn để cậu quên hắn đi. Nhưng hắn không làm được. Mỗi giây mỗi phút không được nhìn thấy cậu, hắn quả thực như chết đi. Nghe thấy tiếng nức nở kia, dường như không thể thở nổi.
Hắn nói như hét vào điện thoại, bằng cả tình yêu thương của hắn, bằng một chút hy vọng về tình cảm của Bạch Hiền.
_ Anh yêu em. Anh chỉ yêu một mình em.
Bạch Hiền nghe được hắn nói. Cậu òa khóc nức nở như một đứa trẻ con lạc mẹ. Cậu, yêu hắn rất nhiều. Chỉ cần hắn đến với cậu, mặc kệ là thương hại hay thực tâm. Khóc tới tê tâm liệt phế, khóc tới mức không còn sức lực, cũng không đứng vững. Cậu nói nhẹ, nhưng tha thiết và thành khẩn, như thể thu hết sức lực của mình. Có phải hay không cậu đang cầu xin tình yêu của hắn?
_ Quay về với em. Em không thể sống thiếu anh. Anh về đi…Xin anh…
Phác Xán Liệt nghe giọng người kia, nước mắt không kìm được mà rơi xuống hai gò má. Hắn kìm nén nơi cổ họng một tiếng nấc. Con người kia khóc, không gian xin quanh anh đổ mưa. Mưa như ngàn mũi dao xuyên thấu vào trái tim hắn, đau đến muốn chết đi. Nhưng người kia còn đau hơn hắn gấp trăm vạn lần. Xán Liệt vội vàng cúp máy, không muốn người kia nghe thấy mình khóc. Hắn chính là không đủ can đảm để đối diện, cũng không thể chịu được đau đớn thấu tận tâm can này. Một lần thôi, hắn sẽ tới vớ cậu, mặc kệ Lâm Duẫn Nhi. Bị Lâm Duẫn Nhi hành hạ đau khổ, nhưng nếu hắn không đến, thống khổ còn dâng gấp trăm vạn lần.
Biện Bạch Hiền vô vọng nhìn vào màn hình điện thoại vốn đã tắt. Hắn rốt cục vẫn là thích trêu đùa cậu. Tại cậu ngu ngốc vẫn tin tưởng hắn, vẫn đem yêu thương trọn tâm gửi cho hắn để hắn chà đạp coi thường. Một chút tự tôn cuối cùng đem đi cầu xin hắn, từ nay về sau biết sống như thế nào?
Bạch Hiền nấc từng cơn nghẹn ngào, tưởng như chết đi, tưởng như không thể sống thêm giây phút nào nữa. Khóc mãi, khóc đến bao giờ? Không có ai lau nước mắt cho cậu nữa, quen ỷ lại vào hắn để bây giờ cô độc đến như vậy.
_Bạch…Bạch Hiền!
Từ bên dưới nhà vọng lên một thanh âm đứt quãng cùng tiếng thở dốc. Thanh âm trầm ấm ấy khiến cậu mở lớn hai mắt, quả thực không tin. Cậu nhìn xuống dưới. Phác Xán Liệt chống hai tay vào đầu gối, thở dốc nhìn lên bên trên. Mồ hôi chảy ra từ gương mặt đỏ lựng. Có lẽ hắn đã chạy rất nhanh tới đây.
Bạch Hiền mở lớn miệng, cố lấy chút không khí, nước mắt từ hia khóe mi khô rát rơi xuống lạnh lẽo. Cậu chạy thật nhanh xuống nhà, như thể chỉ cần bước chậm một giây, thân ảnh yêu thương kia sẽ ngay lập tức biến mất.
Bạch Hiền đẩy mạnh cửa nhà. Một vòng tay ấm áp bao bọc lấy cậu.
Hai thân ảnh một lớn một nhỏ siết chặt nhau như thể muốn dung hòa làm một. Phác Xán Liệt ghì chặt đôi vai bé nhỏ kia, nhớ thương dâng lên cực hạn. Bạch Hiền ôm chặt lấy eo của hắn, như thể vĩnh viễn không muốn tách rời.
Xán Liệt nâng gương mặt của Bạch Hiền lên, toàn thân run rẩy một cơn, vừa vui mừng vừa xót xa. Người hắn yêu thương đang ở ngay trước mặt hắn,gầy guộc và xanh xao. Cả người không có một chút sức sống. Vẫn là cần hắn chăm sóc yêu thương.
_Sao em hư vậy? Có phải hay không không có anh, em lại không ăn?
Bạch Hiền trong lồng ngực Xán Liệt, nấc từng cơn, khó khăn nói từng chữ.
_Không cần. Anh lại bỏ đi, em lại không ăn. Không ăn tới chết.
Xán Liệt đau lòng nghe thanh âm nghẹn ngào của người trong lòng, cắn chặt môi. Là hắn ngu ngốc không thể bảo vệ người mình thương yêu, để cậu chịu nhiều đau đớn thống khổ. Hắn nhẹ nhàng nâng gương mặt xinh đẹp kia lên, đặt lên môi cậu một nụ hôn. Bạch Hiền giật mình một cơn. Chính là nụ hôn bao đêm cậu nhung nhớ đợi chờ. Hắn ở đây, ngay bên cạnh cậu.
Xán Liệt kéo sâu nụ hôn đầy nhung nhớ khát khao, như thể đây là nụ hôn cuối cùng của hai người.
Dưới ánh đèn mờ mờ của đêm tối, không cần quan tâm tới ngày mai ra sao, cũng không cần quan tâm anh yêu em là thật lòng hay giả dối, chỉ cần biết anh bên em lúc này, thế là đủ.
=================================================
Tuấn Khải âu yếm vuốt ve mái tóc của người trong lòng đầy yêu thương xót xa. Thiên Ti mờ mịt cảm nhận được hơi ấm cùng hương thơm ngọt ngào của người kia, lòng muốn bài xích mà không thể được, chỉ an ổn nằm yên.
Tuấn Khải như nhớ ra điều gì, nhẹ giọng hỏi.
_ Thiên Tỉ, tại sao em giấu anh? Anh đã nghe em nói với Hoàng Tử Thao, đứa trẻ kia, là con của anh…
Thiên Tỉ đang mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt, nghe câu nói của Tuấn Khải, Thiên Tỉ giật mình run rẩy đẩy người hắn ra. Hắn bây giờ đã biết sự thật, có muốn giấu giếm luôn cũng không thể được. Nhưng trước kia hắn đã từng nói không cần đứa trẻ này, rồi cũng sẽ để nó chết đi. Đứa con này rốt cục là nguồn sống cuối cùng của Thiên Tỉ, mất nó đi, Thiên Tỉ thực tâm không biết lấy gì để sống. Hai hàng nước mắt không tự chủ đã lăn dài. Cậu bài xích lùi ra xa, một chút liền ngã giường. Nhưng Tuấn Khải đã nhanh chóng đỡ lấy cậu, lại nhận được thanh âm thống khổ run rẩy.
_Tuấn Khải, tôi xin anh…Tôi xin anh đừng làm hại đứa trẻ này. Anh muốn tôi làm gì cũng được, muốn tôi ra đi cũng được, đừng làm hại con tôi. Xin anh…
Cậu thành khẩn vô lực nói vào không gian, giọng như vỡ òa thành từng mảnh.
Tuấn Khải bị lời nói của Thiên Tỉ làm cho đau đớn. Cậu thế nào lại nghĩ hắn xấu xa tới như vậy, ngay con của mình cũng giết? Khi nghe Thiên Tỉ nói với Hoàng Tử Thao, hắn đã vui tới muốn ngất đi. Khát khao bảo bọc yêu thương hai mẹ con cậu lại dâng lên mãnh liệt. Hắn chính là không bao giờ muốn làm cậu đau khổ, muốn để cậu cô đơn.
Tuấn Khải nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay run run của Thiên Tỉ, nói khẽ
_Anh không làm hại em, lại càng không làm hại con. Anh biết trước đây là anh không tốt. Bây giờ em chính là quan trọng nhất trong cuộc đời anh, Thiên Tỉ. Anh yêu em…
Cho dù một ngày em không thể đứng dậy, tôi cũng sẵn sàng ngã xuống cùng em, bởi tôi yêu em, rất nhiều…

chíuuu 🐷 😚😚😚😚😚

Pằng chi

========== END CHAP 30========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karjack