Chương 31 Trái Tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bơ nhau quá đấy 😒 Thề là hờn cực luôn. Với cái tình trạng Fic bị bơ như này ta nên suy nghĩ lại việc có nên Drop hay không?  =)))))

Biện Bạch Hiền lạnh lẽo vuốt ve chiếc gối trắng tinh bên cạnh. Cậu run rẩy cầm lên. Mùi hương của Phác Xán Liệt vẫn vương vấn mãi trên từng nếp vải.
Một giọt lại một giọt nước mắt rơi xuống. Đêm hôm qua rốt cục là mơ hay thực? Nhưng vòng tay của hắn ngày hôm qua chân thực ấm áp tới như thế. Hơi thở của hắn mang hương lavender ngọt ngào quyến luyến. Nụ hôn của hắn ngày hôm qua là thực. Đôi mắt bi thương của hắn là thực. Giá như sáng nay tỉnh lại, thấy hắn ở bên cạnh, mọi chuyện trước kia cũng có thể cho vào dĩ vãng. Nhưng tỉnh lại chỉ thấy một mình mình cô độc, đau đớn đêm hôm qua vừa được xoa dịu, lại bùng cháy trăm ngàn lần.
Bạch Hiền thở dài một cơn, chậm rãi đẩy cửa phòng, đi xuống dưới nhà. Trên bàn bếp có một tô cháo còn nghi ngút khói. Có phải hay không hắn chỉ vừa mới ly khai?
Bạch Hiền cố sức chạy xuống dưới nhà, lại thấy một mảnh giấy nhỏ ở bên trên, chỉ có một dòng chữ “ Chờ anh. Anh yêu em!”. Bạch Hiền run rẩy chạy vội vã ra ngoài. Mưa từ ngoài trời tạt vào người cậu lạnh buốt. Bạch Hiền đau đớn nhìn xung quanh, trong lòng mơ màng một tia hy vọng. Hy vọng có thể tìm thấy hắn ở đâu đó quanh nơi này. Hắn rốt cục có thể nói ra ba chữ anh yêu em ấy, tình yêu thương có phải hay không đối với cậu vẫn còn? Dù là một chút, cậu cũng hy vọng hắn có thể quay trở về. Hắn nói cậu chờ đợi? Bạch Hiền không sợ. Nhưng phải chờ đợi tới khi nào? Mỗi đêm tịch mịch đáng sợ đến lạnh người. Từng khoảnh khắc sống không có hắn ở bên, cậu sống vốn không còn ý nghĩa. Hắn nói cậu chờ ,liệu hắn có biết, một chữ chờ ấy thôi, cũng đủ giết chết trái tim Bạch Hiền.
Nước mắt từ hai khóe mắt lại trào ra. Bạch Hiền đứng giữa mưa giăng mịt mờ, điên cuồng gào thét. Cảnh tượng thực vô cùng đáng thương.
_Xán Liệt à… Anh đâu rồi? Phác Xán Liệt…
Mưa rơi lạnh lẽo, đâm thẳng vào trái tim Biện Bạch Hiền. Cậu đau đớn gục xuống.
Phác Xán Liệt nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn. Bức tường trước mặt che khuất thân ảnh hắn, nhưng không che hết được hình ảnh của Biện Bạch Hiền. Nhìn cậu đau đớn gục ngã, vô vọng thét gào, hắn muốn ngay lập tức lao đến ôm lấy con người kia, muốn nói câu anh xin lỗi. Rốt cục hắn và cậu kiếp trước đã làm gì sai để bây giờ phải chịu nhiều đau đớn thống khổ như thế? Hạnh phúc đơn giản cũng khổng thể đem tới cho cậu, hắn với cậu chính là vô cùng có lỗi. Hai trái tim cho dù có chung một nhịp đập, liệu có đủ dể lấp đầy yêu thương?
===============================
Vương Tuấn Khải giật mình thức dậy, lại nhanh chóng nhìn sang người đang nằm bên cạnh mình. Thiên Tỉ khẽ nhăn nhăn hai hàng chân mày, mệt mỏi khó chịu dụi đầu vào lồng ngực Vương Tuấn Khải. Hắn nhẹ nhàng nâng cánh tay đang ôm Thiên của mình ra, với lấy điện thoại trên bàn, một tay êm ái vỗ nhẹ nhàng vào người Thiên Tỉ, mong cậu có thể an ổn tiếp tục ngủ.
Là chuyện công việc. Hắn khẽ thở dài. Thời gian này, hắn đang cố gắng để Thiên Tỉ tiếp thu mình. Bất kể lúc nào cũng mong muốn ở bên cạnh chăm sóc cho cậu nên công việc cũng bỏ bê không ít. Rắc rối giữa công ty của hắn và của Kim Chung Nhân vãn không thể giải quyết ổn thỏa. Có lẽ hắn sẽ phải đem tài liệu về tới nhà.
Cậu từ lúc ở bệnh viện về đều được hắn chăm sóc rất cẩn thận tựa như mảnh thủy tinh dễ vỡ. Dù dưới sự chăm sóc của hắn còn có chút bài xích do không quen, nhưng thân thể lại không thể từ chối. Thể lực từ sau khi ra viện cũng dần hồi phục nhưng vẫn là rất yếu ớt, làm hắn phải đặc biệt để tâm.
Cậu khẽ cựa mình, từ từ mở mắt. Vẫn là bị không gian mịt mờ một màu đen đặc boa xung quanh, không tránh nổi cô đơn sợ hãi, toàn thân run động kịch liệt. Từ lúc trở về từ bệnh viện đều phụ thuộc vào hắn, mỗi giây phút đều ở cùng một chỗ với hắn. Đến sáng tỉnh dậy, điều đầu tiên cảm nhận cũng là vòng tay ấm áp của hắn, trong lòng không ngăn nổi tâm tư tham luyến. Ngày hôm nay lại không thấy hắn, tâm tưởng lo lắng hắn sẽ lại một lần nữa rời bỏ cậu mà đi.
Hắn nhận ra người bên cạnh vì tiếng chuông điện thoại mà đã thức giấc, cũng biết vì bóng tối cô độc mà sợ hãi. Tuấn Khải hiểu người có thai luôn cảm thấy chênh vênh. Cậu bây giờ lại không thể nhìn thấy, nỗi cô độc lại dâng lên gấp hai lần.
Hắn liền ấm áp ôm lấy thân ảnh nhỏ bé ở bên cạnh, cho cậu một chỗ dựa., nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc non mềm.
_ Em đã tỉnh rồi?
Thiên Tỉ đang chơi vơi lo lắng lại gặp điểm tựa là bờ vai Tuấn Khải liền không bào xích mà dựa vào. Dù sao đó cũng là nơi cậu từ trước tới nay vẫn muốn nương tựa, khát khao dựa dẫm. Cậu ở trong lòng hắn khẽ gật đầu.
Tuấn Khải nhìn gương mặt nhỏ nhắn xanh xao, lòng không ngăn một cơn đau xót. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của cậu, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ, tay kia ôn nhu xoa bụng lớn của cậu.
_ Em nghỉ tiếp đi. Để anh chuẩn bị bữa sáng cho em.
Hắn nói rồi nhẹ nhàng buông thân thể của Thiên Tỉ ra, định đứng dậy đi nẫu bữa sáng.
Thiên Tỉ biết người kia sắp ly khai, liền vội vã bật dậy, nắm lấy đôi bàn tay to lớn kia, nhỏ giọng nói.
_Đừng đi…
Hắn nghe cậu thẹn thùng nói, hai mắt liền mở lớn. Vừa ngạc nhiên vừa vui sướng. Cậu cần hắn. Một lời từ miệng cậu nói ra có thể làm cho hắn sung sướng khôn siết. Hắn không tự chủ được bàn thân, miệng nở một nụ cười rạng rỡ, bế thốc cậu lên, nói lớn.
_A~ Chúng ta đi nấu cơm…
Một chữ “ chúng ta “ cất lên có bao nhiêu vui sướng hạnh phúc cũng khiến cho gương mặt củ người trong lòng hắn ửng đỏ.
Hắn cẩn thận đặt cậu xuống ghế, một mình đeo tạp dề màu thiên thanh, lấy đồ ăn tỏng tủ, nhanh chóng chế biến. Chốc chốc hắn lại quay ra nhìn cậu. Đôi mắt tuyệt đẹp nhưng vô hồn buồn chán.
Hắn liền nghĩ ra trò vui, đi tới chỗ cậu, nhẹ nhàng ngồi xuống.
_ Em có muốn cùng anh nấu ăn không?
Cậu đang cô độc buồn chán, nghe đề nghị của hắn, trong lòng có điểm kinh ngạc lại tò mò. Cùng hắn nấu ăn là chuyện vô cùng tốt. Trước đây từng mơ ước có thể mỗi ngày nấu cơm đợi hắn trở về ăn, bây giờ lại được cùng nhau nấu nướng chuyện trò, có phải hay không giấc mơ đã trở thành sự thực?
_Như thế nào?
Tuấn Khải cười rạng rỡ, đỡ Thiên Tỷ dậy, đặt vào tay cậu một con dao. Dùng bàn tay của mình đặt lên tay cậu, một nhát lại một nhát thái đồ ăn. Thiên Tỉ từ lâu đã không tự mình nấu cơm, nay lại cùng hắn êm ái làm việc ấy, trong lòng phi thường vui vẻ. Cậu khẽ mỉm cười. Để ý biểu tình của cậu, thấy hai khóe miệng cậu nhếch lên, lòng vui không tự chủ mà thốt lên.
_Tiểu Thiên! Em vừa cười! Em cười kìa.
Cậu nghe thấy thanh âm vui sướng của Tuấn Khải, lại cảm giác hắn như một đứa trẻ, vô cùng đáng yêu. Chỉ tiếc đôi mắt cậu bây giờ không thể nhìn thấy. Bằng không có thể nhìn thấy đôi mắt cười của hắn, cũng có thể thấy sự ôn nhu yêu thương của hắn. Đến bao giờ hạnh phúc của cậu mới được toàn vẹn? Thiên Tỉ suy nghĩ cho cùng cũng không hiểu tại sao cuộc đời của mình cứ rơi vào một vòng luân chuyển
Hắn thấy cậu đột nhiên rơi vào trầm luân, liền cúi xuống lại nhìn thấy đôi mắt cừu đã phủ một tầng nước mỏng. Hắn hoảng hốt lau vội lấy con dao từ tay cậu ra, lau nước mắt từ khóe mắt cậu, để cậu quay vào lòng mình. Đôi cánh tay ôm lấy thân ảnh bé nhỏ.
_Em làm sao vậy? Anh xin lỗi…Tiểu Thiên.
Cậu ở trong lòng Tuấn Khải, biết hắn vì mình mà lo lắng liền cảm thấy có chút tội lỗi. Nhưng cậu khao khát một ngày có thể tận mắt nhìn thấy hắn yêu thương mình. Nếu cứ bên cạnh hắn như thế, ngày ấy sớm muộn gì cũng sẽ tới, phải không? Thiên Tỉ suy cho cùng bây giờ chính là phế nhân, nếu hắn còn lưu lại bên cạnh, có lẽ chính là rằng tình yêu chân thực sâu sắc.
Cậu do dự một chút, tay run rẩy nắm lấy vạt áo Tuấn Khải, thanh âm cất lên mong manh chờ đợi.
_ Anh sẽ không bỏ rơi tôi, phải không?
Tuấn Khải trong lòng nảy sinh một tia hy vọng, lại nghĩ cậu không tin tưởng mình, vội vã siết chặt lấy vai cậu.
_Anh yêu em. Anh vĩnh viễn cũng không bỏ rơi em. Dù chết cũng không để em thống khổ nữa. Hãy tin anh…
Thiên Tỉ trong giây phút ấy biết mình lại một lần nữa tin tưởng hắn, vạn lần đặt niềm tin vào hắn. Chính là tiếp nhận hắn, cùng hắn sống một cuộc sống êm đềm vui vẻ. Cho hắn một cơn hội cũng là cho bản thân cùng hài tử một cơ hội. Trước kia từng nghĩ, chỉ cần hắn vì mình mà một lần lo lắng, bản thân có chết cũng cân xứng. Nay hắn vì mình mà làm bao nhiêu chuyện, Thiên Tỉ không thể ngăn bản thân vô cùng cảm kích. Tình yêu trước giờ vẫn là thứ khó nắm bắt nhất trên đời lại là con dao hai lưỡi. Vừa có thể ngọt ngào bất tận lại vừa đau đến không nói lên lời. Mặc kệ con dao ấy có sắc tới đâu, mặc kệ vết cứa kia có khiến trái tim rỉ máu.
Đi hết một vòng luân chuyển, anh vẫn lại trở về trong trái tim em.

================== END CHAP 31 =================
#VV_Yu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karjack