Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Author: Thiên Triết Tư Không

Rời khỏi Ngoạ Hương, Thái Từ Khôn tới thẳng trung khu Cao Cương. Lúc này trời đã qua chính ngọ.Lâm Ngạn Tuấn đã sớm cho bọn người kia luyện tập xong xuôi, một mình ngồi trong thư phòng đọc trận pháp. Thấy Thái Từ Khôn tới, hắn liền hỏi:

-Người đi đâu giờ này mới tới?

-Ta qua chỗ Vương Lâm Khải xem hắn làm ăn thế nào.

-Ngươi bây giờ cũng có hứng thú với việc quản Nam quán hay sao?

Thái Từ Khôn chính là không thèm trả lời câu châm chọc kia của Lâm Ngạn Tuấn lập tức chuyển sang chủ đề khác:

-Phong Pháp Trưởng Hưu đâu? Sao lại để Thuần Quan Hy Tịnh ngồi đây neo đơn giữa Đổng Tịch thế này?

Phong Pháp Trưởng Hưu được nhắc tới không ai khác chính là tên bát quái Phạm Thừa Thừa.

-Thiếu niên Hoàng Minh Hạo ngươi dẫn đến lần trước không biết thế nào chọc tên thầu Cam kia phát hỏa. Hai người họ đang ầm ầm ở sân sau kia kìa! Từ ngày Hoàng Minh Hạo xác nhập tổ đội không ngày nào là không chọc hắn giận đôi ba lần. Một tháng nay nếu không họp thì chỉ có thể tìm thấy hắn ở chỗ Hoàng Minh Hạo. Không bắt người ta bê xô nước thì cũng phạt quét sân. Không phạt dọn phòng thì cũng bắt giặt y phục cho hắn. Một vài bữa nữa không khéo hắn còn lấy dây trói Hoàng Minh Hạo vào người mất.

Lâm Ngạn Tuấn thở dài cất quyển trận pháp đang đọc sở lên trên ra. Khoát khoát tay bảo Thái Từ Khôn theo hắn.

-Vưu Trường Tĩnh muốn dẫn thiếu niên kia đi bào dược hắn nhất quyết đòi dạy võ. Ai dè chỉ thấy hắn ở một bên bắt thiếu niên kia phục dịch cho mình. Lát nữa ngươi mau nói chuyện với hắn một chút. Ta thấy thiếu niên Ôn Châu kia rất thông minh lại không phù hợp để luyện võ tốt nhất là đem đi học dược không phí nhân tài.

-Được thôi! Hoàng Minh Hạo là em họ ta cũng tính là biết nghe lời chỉ cần cứng rắn một chút là nó sẽ thuận theo. Còn Phạm Thừa Thừa ...ta nghĩ hắn hiểu rõ thời điểm này không được để lòng vướng bận.

Đi qua dãy hành lang dài cuối cùng bọn họ cũng tới sân sau. Thế mà lại chẳng thấy hai người bọn họ đâu chỉ thấy một nha hoàn đang dọn dẹp đống ngổn ngang. Hỏi ra mới biết Phạm Thừa Thừa đuổi theo Hoàng Minh Hạo ra ngoài hồ sen rồi!

Giờ là mùa sen nở hoa phủ bao là bát ngát. Hương thơm nhè nhẹ lan ra bốn phía. Giữa hồ sen có xây một cái đình hóng mát giữa đình có kê một chiếc bàn đá thường thường rảnh rỗi người trong Đổng Tịch sẽ lôi nhau ra đây chơi cờ. Mà hiện tại người rảnh rỗi nhất Đổng Tịch là Phạm Thừa Thừa đang đè một thiếu niên da trắng hồng trên bàn đá cái miệng không ngừng thị uy:

-Để ta xem ngươi còn có thể chạy không?

-Ngươi đè ta chặt thế này ta chạy thế nào được. Có gan thì bỏ ra ta xem ngươi làm sao đuổi kịp ta?

-Cái miệng nhỏ của ngươi không thể một lần không cãi lại ta à? Thật là một kẻ bướng bỉnh! Thật là ấu trĩ!

-Ngươi nói ai ấu trĩ? Kẻ ấu trĩ không phải ngươi sao? Ngươi không phải phụ thân, phụ mẫu ta sao ta phải ngoan ngoãn nghe ngươi. Hừ - Hoàng Minh Hạo bực bội thở ra phì phì.

-Ngươi còn cãi ta một lần nữa xem ta trừng phạt ngươi thế nào.

-Ta vì cái gì mà không dám...

Hoàng Minh Hạo còn chưa nói hết câu trên môi đã truyền tới một trận ấm áp. Khuôn mặt của Phạm Thừa Thừa  đột nhiên phóng đại trước mắt cậu, ánh mắt mơ hồ không thấy rõ,nhịp thở có vài phần lộn xộn, tóc đen phủ xuống mặt bàn nhẹ nhàng như liễu rủ. Hoàng Minh Hạo mang vài phần yếu ớt đẩy vai cái tên ngông cuồng đang chiếm lấy môi cậu. Phạm Thừa Thừa không thèm để ý mấy cái tiểu tiết một mực không rời lợi dụng lúc người kia vẫn còn lơ ngơ xông vào trong khoang miệng ngọt ngào kia mà nghịch ngợm. Bị hôn tới ngây ngốc, chống cự của Hoàng Minh Hạo liền biến mất. Hai tay nắm lấy đầu vai Phạm Thừa Thừa, đôi mắt mơ màng phủ một tầng mờ ảo, lưỡi nhỏ thuận theo người kia mà cuốn lấy. Khoé môi Phạm Thừa Thừa cong nhẹ một đường.

Tiết mục mặt đỏ tim rung kia tới hồi cao trào liền bị tiếng ho khan của Lâm Ngạn Tuấn mà dừng lại. Bị dọa tới độ giật mình, Hoàng Minh Hạo vội vội vàng vàng đẩy Phạm Thừa Thừa ra, lúng túng vuốt lại mái tóc dài đã rối xù một mảng.

Thái Từ Khôn nho nhã phất nhẹ cái quạt trên tay lại nghiêm mặt dạy dỗ:

-Phạm Thừa Thừa ta đưa đệ đến đây là để theo học trận pháp, rèn luyện binh đao phục vụ cho bách tính, cho triều đình chứ không phải để nhìn đệ ngày ngày rong ruổi vui chơi. Còn cả Hoàng Minh Hạo đệ nữa đệ phải biết rõ mình là ai không thể tối ngày vùi đầu vào mấy thứ chuyện làm xấu mặt Hoàng thất thế này được !

-Hoàng huynh! Đệ đâu dám! Đệ chính là không thèm ở chỗ hắn làm ba chuyện xấu xa.

-Đệ còn dám cãi ta? Vậy vừa rồi hai đứa ở đây làm cái quỷ gì thế? Học kinh kịch diễn vài màn đặc sắc lay động lòng người hả?

-Sư huynh không phải lỗi của đệ ấy! Là đệ cưỡng hôn đệ ấy! Có gì cứ trách mắng đệ là được - Vừa nói Phạm Thừa Thừa lại vừa đem Hoàng Minh Hạo dấu ra sau lưng mình

-Ta đây mới không thèm trách mắng hai người- Thái Từ Khôn phất cái quạt - Từ ngày mai Minh Hạo phải theo Vưu Trường Tĩnh đi học bào dược ở chỗ Nặc Ô Đại Sư. Hai người tốt nhất là xa nhau ra một chút không thể tối ngày thế này được. Minh Hạo đệ theo ta,ta còn có chuyện muốn nói riêng với đệ.

Hoàng Minh Hạo ngẩng đầu nhìn Phạm Thừa Thừa một cái. Trong đáy mắt hắn đều là lưu tình, là bất lực,là vô vọng. Hắn đủ thông minh để biết Hoàng Minh Hạo cùng hắn không thể nào có cái kết hoàn mĩ. Đến cuối cùng bàn tay lạnh buốt của hắn cũng buông ống tay áo của Hoàng Minh Hạo ra cười nhẹ một cái:

-Hoàng Minh Hạo tạm biệt!

Hoàng Minh Hạo đi được một quãng quay đầu nhìn lại chỉ thấy hắn xoay lưng với Lâm Ngạn Tuấn lặng người nhìn đóa sen giữa hồ. Lần đầu tiên Hoàng Minh Hạo cảm thấy hắn im lặng như thế.

Thái Từ Khôn vừa đi vừa nói:

-Thích hắn sao?

-Đệ không có.

-Thật không?

-...Thật

-Vậy tốt từ giờ trở đi sau khi luyện dược ta sẽ cho người đưa đệ về Vân Lí đệ không cần quay về Cao Cương nữa.

-Hoàng huynh! Đệ không muốn...

-Chuyện ta đã quyết đệ đừng hòng thay đổi! Cứ theo vậy mà làm đi. Lâm Ngạn Tuấn đưa đệ ấy tới chỗ Nặc Ô Đại Sư.

Lòng Minh Hạo có chút thê lương.

Một tháng ở chung với Phạm Thừa Thừa tranh cãi không ít, vui vẻ lại rất nhiều.Hoàng Minh Hạo thừa nhận bản thân chính là có tình cảm với Phạm Thừa Thừa. Có điều... Quyết định của hoàng huynh không có cách nào chống đối. Đối với cách cư xử kia nhanh trí như cậu có lẽ hiểu rõ: Chuyện của bọn họ không thể tác thành chỉ đành buông lại lời chia xa:

-Phạm Thừa Thừa tạm biệt! Chúng ta sau này không hẹn gặp lại.

Phạm Thừa Thừa biết rõ kế hoạch của bọn họ sắp thực hiện mạo hiểm thế nào. Có thể hắn một đi liền không trở lại. Tư Thiên Vạn Miễu Thái Từ Khôn làm vậy cũng chính là tránh cho lòng hắn lưu luyến vướng bận, lại có thể tránh cho Hoàng Minh Hạo một kiếp đau khổ. Vì vậy hắn can tâm tình nguyện buông tay...

------Hoàn chương 2------

Hê hê rảnh rỗi biến cái này trở thành nồi lẩu thập cẩm ôm trọn ba couple tớ đu:
-Khôn Đình
-Thừa Hạo
-Quân Triết
Tớ sẽ chỉ viết về 3 couple này thôi nhé! Đừng Cmt lôi CP khác vào đây !

À à có một việc quan trọng hơn nhiều chính là khả năng cao chương sau có H. Thường là nếu có H tớ sẽ thông báo ngay ở cuối chương trước và đầu trang sau, ai không thích đọc H hoặc là muốn giữ cho cái đầu trong sáng có thể bỏ qua!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro