Chapter 5: Những lời cầu hôn ngây thơ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lợi ích + hôn nhân = hôn nhân chính trị = (lợi ích) x (lợi ích) = gia tộc phát triển


"Sai rồi!"_Lambo đập bàn, gạch xoẹt xoẹt phương trình Tsuna vừa viết, mở miệng đọc to một phương trình khác: "Lợi ích + hôn nhân =hôn nhân chính trị = không hạnh phúc =(đau buồn)^n suy ra vô nghiệm"


Thằng bé nhìn chằm chằm cậu, trong có vẻ giận, môi hơi bĩu ra, dễ thương lắm khiến Tsuna cũng quên luôn không trách phạt nó tự ý xông vào phòng làm việc của cậu. Nhưng phương trình của nó cũng đúng lắm, đúng khiến ngài hầu tước phải buồn phiền.


Xoa xoa mớ tóc xù của nó,Tsuna liếc nhìn Reborn ý bảo hắn mang cậu bé đi chỗ khác, Reborn gật đầu, thu lại gọn ghẽ cái nhìn thương hại trong vô thức hắn đã trưng ra, gật đầu dẫn người yêu bé nhỏ của mình đi


"Lần sau còn làm loạn, tôi cho em không bò nổi xuống giường một tuần."


Con bò dễ thương ré lên một tiếng hoảng sợ theo hắn ta đi ra ngoài.


"Enma đang chờ cậu trong phòng."_Reborn nói khi chuẩn bị đóng cửa, tần ngần một chút, hắn nói thêm_ "Cậu ta trông... không ổn lắm, Adelheid không đi cùng."


Oh, Tsuna thở ra, trông có vẻ không bất ngờ, và rồi cậu nở một nụ cười khẽ khàng. Nhìn vào phương trình bị vùi dập của chính mình. Đôi khi cái không đúng mới làm nên xã hội này. Và thỉnh thoảng những ngày đẹp trời cũng chẳng mang lại điều tốt lành...


~~~




Bá tước nhà Simon khóc sướt mướt trong vòng tay an ủi của Vongola. Cậu trai trẻ tuổi này đang tan vỡ, rụn nát từng mảnh


Tsuna vỗ nhè nhẹ tấm lưng gầy của cậu ta, và lẩm bẩm như những lời trách móc:

"Đấy là hậu quả của việc từ chối lời khuyên của tôi đấy. Không đời nào Adelheid chấp nhận tình cảm đó."


Thứ tình cảm yếu đuối và chẳng mang lại gì ngoài những rắc rối phiền phức và những món lợi tự mọc chân chạy mất. Cậu thở dài tiếp tục vỗ về cậu bạn thân. Phải rồi ngài bá tước Enma Kozato đang thầm yêu trộm nhớ chính cô nàng quản gia mạnh mẽ của mình.


Thế đấy! Một mối tình trong sáng và không vụ lợi. Và ngài bá tước Simon Decimo vừa ngỏ lời ngày hôm qua. Nhưng hơn ai hết, Tsunayoshi hiểu và chắc chắn rằng chẳng có một sự đồng ý ngọt ngào, hay một cuộc tình ấm áp nào nảy nở cả. Vì cô ta và cậu là cùng một loại người, có lẽ sẽ sống, rồi chết đi cho cái gia tộc vĩ đại của mình, và trong tầm mắt bọn họ chỉ được phép có một con đường thẳng tắp dẫn đến những bậc thang thăng tiến của gia tộc, hoặc ít nhất là dẫn đến một kho vật liệu khổng lồ nào đấy có đủ nguyên liệu để họ gia cố lại cho nền móng của gia tộc vững chãi hơn.


Tsunayoshi biết Adelheid sẽ chẳng bao giờ làm chuyện thừa thãi. Ôi, cậu bạn của cậu mới ngây thơ và tốt đẹp làm sao, liệu cậu ta có thể nào sống sót trong cái thời đại đảo điên này không?


Nghĩ gì đó khi hơi ấm của Enma thấm dần vào lớp da thịt cậu, Tsuna đẩy cậu trai tóc đỏ ra một khoảng, nghiêm túc hỏi: "Có muốn làm tình với tôi không?"


Enma đơ ra vài giây, rồi đột ngột cậu ta rít lên: "Không! Thôi ngay đi Tsunayoshi, cậu nghĩ cái gì cũng giải quyết bằng thứ đó được sao?"


Tsuna nhún vai, và một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi cậu. Vẫn luôn ấm áp và dịu nhẹ như vậy. Bầu trời ấy mà, thì sẽ luôn ôm gọn lấy mặt đất dù nó có rộng lớn bao nhiêu. Cậu hôn lên mái tóc đỏ thay cho một lời trấn an


"Tôi mừng vì cậu không thay đổi."_ Và tôi sẽ cố gắng bảo vệ các cậu, gia đình của tôi, để cậu có thể một ngày nào đó được ở bên cô quản gia mạnh mẽ của mình, Lambo sẽ luôn cười vui vẻ bên Reborn, Mukuro không phải giật mình mỗi đêm vì ác mộng,... Và còn anh nữa Kyouya Hibari sẽ luôn được tự do mà yêu thương quận Namimori nhỏ bé xinh đẹp của anh. Tôi sẽ trở thành bầu trời yên bình cho mọi người.


Dù cho có bằng phương pháp bẩn thỉu nhất. Và phần nhỏ nhoi nào đó cậu đang hi vọng mọi việc chẳng cần phải xảy ra như những phán đoán của mình.


~~~




"Chào buổi sáng, ông chủ Cavallone."


Tsuna vui vẻ nở nụ cười nhìn Dino Cavallone bước vào phòng. Hibari lập tức ngẩng phắt lên khỏi tập tài liệu đang đọc, trừng mắt lườm Dino. Ồ, trừng mắt cơ đấy, Tsuna nhướn mày một chút, không giống Hibari thường ngày chút nào.


"Chào buổi sáng, Tsuna. Em cũng ở đây sao Kyouya?


Dino lại cười xuề xòa, va vào bồn cây cạnh cửa, đổ vỡ loảng xoảng. Ngài hầu tước thương tiếc nhìn cái cây cảnh yêu thương anh dũng ra đi sau cú giẫm đạp tàn nhẫn tiếp theo của anh chàng vụng về. Anh ta vô dụng mọi lúc không có thuộc hạ ở bên.


"Cứ để Romario vào đi." –Cậu nói với Hayato trong khát vọng mong muốn bảo vệ tài sản trong phòng của mình, và sự biết ơn của chủ tớ nhà Cavallone




"Tôi muốn cầu hôn Kyouya." –Anh nói, khi vừa ngồi xuống băng ghế đối diện Hibari. Khiến toàn bộ căn phòng chìm trong im lặng nghẹt thở vài giây. Tsuna có cảm giác thịch một tiếng trong lồng ngực rồi lặn mất tăm, cậu cứ lần mò mãi mà chẳng thấy nhịp đập trái tim hay bất cứ dấu hiệu nào của máu lưu thông trong mao mạch. Cho tới tận khi tiếng gầm gừ nguy hiểm từ Hibari đánh thức lại hoạt động sống bên trong cơ thể cậu, Tsuna kéo khóe môi lên thành một nụ cười ngạc nhiên, lịch sự hỏi lại:


"Xin lỗi, e là tôi không hiểu ý của anh."


"Ý tôi là, cậu biết đấy, tôi thích, à không tôi đã phải lòng em ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi rất muốn... ừm, tôi biết là quan hệ đồng tính thì rất kì cục ... nhưng tôi vẫn thực sự muốn Kyouya. Ý tôi là tôi đảm bảo sẽ mang lại cuộc sống hạnh phúc cho em ấy. Không, tức là tôi..."


Cậu trìu mến nhìn anh chàng tóc vàng lúng túng với một cái gật đầu đầu đầy hiểu biết, có tình tảng lờ những cơn quặn thắt giận dữ như sóng biển gào thét ở một góc nào đó trong tâm trí và cái lườm sắc đến đứt cổ của Hibari.


"Vậy tôi có thể giúp gì cho anh?"


"Tsunayoshi Sawada." –Anh nghiến răng, rít khẽ.


"Tôi biết dù Kyouya là Nam tước quận Namimori, nhưng đồng thời em ấy vẫn là người bảo vệ cấp cao của cậu, hơn nữa, cậu từng cứu em ấy, về nhiều mặt, Kyouya thực sự thuộc về Vongola." –Anh ta ngừng một chút, liếc qua vẻ mặt khó đoán của Hibari, mím môi, anh quay lại nhìn thẳng vào mắt cậu. Khá là kiên quyết đấy, Tsuna đong cứng nụ cười trong vài tíc tắc rồi lại bày ra một vẻ thân thiện ấm lòng.


"Nên tôi nghĩ nên hỏi cưới em ấy từ nhà Vongola."


"Oh!" –Câu thốt lên, vẻ ngạc nhiên lắm, rồi cậu cười, bằng điệu cười xa lạ–"Rất thú vị." –nhìn tới hai người đang ngồi trên sofa, hai ánh mắt chờ mong chiếu thẳng vào cậu. Như vô cùng khẩn thiết, mong chờ câu trả lời từ cậu, như một lời phán quyết ảnh hưởng tới sinh mệnh. Cậu cười đểu giả từ tận sâu trong cõi lí trí, đang gào thét lên rằng để cho anh ấy rời khỏi Vongola ư, không đời nào. Những đợt sóng dữ dội vỗ vào tấm đê lí trí của cậu, từng chút một từng chút một âm thầm rạn nứt, sụp bở.


Cậu chống cằm, chăm chăm vào hai ánh mắt đầy cảm xúc kia, quá đỗi lo lắng cho con đê mong manh của mình đã khiến cậu bỏ qua mất một tia nhỏ nhoi khác biệt, mà lớn lao đến nỗi khiến cho hai cái chờ đợi kia trái ngược hoàn toàn, giống như núi cao và vực thẳm. Chờ đợi và hi vọng hai điều hoàn toàn khác biệt. Thở hắt ra, cậu đan hai tay vào nhau chống lên mặt bàn.


"Xin lỗi, Hibari rất quan trọng với chúng tôi..."

End chap 5 .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro