Chapter 6: Phủ định ngọt ngào .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hibari rất quan trọng với chúng tôi..." –Cậu cười ý tứ, phớt lờ ánh nhìn nóng rực kì lạ của người bảo vệ, thân thiện với Dino bằng đôi mắt cười khó đoán –"Vậy nên hãy cho Vongola thấy sự chân thành của Cavallone."


Toàn bộ không gian tĩnh lặng tới nghẹt thở, Tsuna nghe rõ tiếng nước rò rỉ vào lớp đê vững chãi đầu tiên, và những đợt sóng hân hoan tiếp tục dồn ép cậu, đe dọa ào vào tẩy trôi lớp mặt nạ xinh đẹp của con người đứng giữa nhiều tầng đê điều, tường thành bảo vệ.


Dino sững sờ vài giây trước khi toét miệng rộng tới tận mang tai luôn miệng "dĩ nhiên rồi" và chạy cắt ngang gian phòng rộng lớn tới bên chỗ làm việc của ngài hầu tước, đón lấy một tay cậu, quỳ xuống cẩn trọng đặt trán lên mu bàn tay xinh đẹp trắng ngần của cậu:


"Don, Vongola. Mọi điều ngài mong muốn."



RẦM!! Hibari đập bàn đứng dậy, sải những bước dài đến chỗ hai người, quắc mắt, phóng thẳng một đạp thô bạo vào ngực Dino Cavallone đẩy bay anh ta dính vào góc tường. Chẳng thèm để ý tới xung quanh, túm lấy cổ áo sơ mi đắt tiền của Tsunayoshi, gầm gừ:


"Chẳng có cưới hỏi chó gì cả. Ta thuộc về ta, và Vongola chẳng là cái mẹ gì cả, ta ở đây vì sự yên bình của Namimori. Chấm hết."


Và cậu với anh cũng chẳng có quan hệ gì ngoài lợi ích cho nhau. Hibari bỏ đi, trước cái nhìn ngây dại của tất cả mọi người. Trong tiềm thức họ, dù có cục cằn, thô bạo và khó gần, nhưng không có hình ảnh Hibari với gương mặt vặn vẹo và nhăn nhó vì cáu gắt, nóng nảy.

~~~




Hibari nhặng lên như một con thú hoang trúng phải đạn săn bắn của bọn quý tộc. Gầm gừ đe dọa con động vật ăn cỏ Tsunayoshi đáng chết lúc nào cũng cười cười. Mười phút trước, anh và cậu ta ở trong phòng, yên tĩnh, và thoải mái giải quyết công việc. Rồi đột nhiên một con khỉ vàng chóe nhảy vào vào đòi cưới anh. Trong khi anh thậm chí còn chẳng nhớ nổi hắn đến là ai, ngoại trừ việc Reborn đã chỉ định anh phải tiếp đón hắn trong một vài lần hắn đến thăm lâu đài. Và con động vật ăn cỏ vô dụng đó đòi cưới anh? Và động vật ăn cỏ kia dám đồng ý!


Hibari không hiểu, tại sao anh không phản đối ngay từ đầu. Anh ghét phải thừa nhận mình đang chờ đợi thứ khỉ gì đó từ cậu ta. Và chết sững khi cậu ta sẵn sàng bán anh đi để mua lại một chút lợi lộc cho Vongola, dù anh đã biết trước là cậu ta nhất định sẽ làm vậy, cậu ta là loại người như vậy, sẽ làm tất cả vì Vongola, giống như anh làm tất cả vì Namimori. Nhưng cái gì đó gào lên trong đầu anh rằng Tsunayoshi không hề muốn làm như vậy. Ý nghĩ thoáng qua khiến cho anh ngây ngất, rồi nổ tung.



Khi lời đồng ý nhẹ nhàng phun ra khỏi miệng cậu ta. Hibari cảm thấy bị phản bội, như bầu trời vui vẻ ôm lấy mặt trời rồi xua đuổi những tảng mây trắng để tự bảo toàn cho màu xanh ngắt bao la của chính nó.


Anh ngồi dưới một gốc cây thưa trơ trụi sau vườn, ngửa đầu nhìn lên bầu trời xám xịt một chiều cuối thu. Trời vốn lúc nào cũng xanh ngắt, xám xịt lại chẳng qua là màu của những đám mây nặng nề. Trời cứ ôm lấy nó thì làm sao còn đẹp đẽ và trong lành.




Chờ đợi điều gì vậy Hibari? Những vô thực trên quãng không dài bất tận giữa cậu và anh. Hibari khép mi, mường tượng về Tsunayoshi Sawada anh gặp cách đây khá lâu rồi.


Một thằng nhóc còi cọc với cái cười dâm đãng, uốn éo trên giường cha anh, rù quyến ông bằng đường mật, níu kéo mẹ anh bằng sự thương hại bởi lòng tốt bụng của bà. Rồi chóng vánh biến mất sau khi đã mượn được lực lượng quân sự và tiếng nói ủng hộ của Nam tước Hibari.


Thằng nhóc xòe ra với anh cái cười rụt rè, và ánh mắt chẳng ăn nhập với cái mặt nạ hoảng sợ khi anh giương vũ khí đánh nó. Rồi anh phát hiện nó cười lén lút cười mãn nguyện nhận lấy những cơn đau.


Lần cuối cùng anh nhìn thấy cha, là khi cậu ta quay lại nhìn anh, một nụ cười buồn tênh và đôi mắt rỗng tuếch vô thần với cha anh nằm trên giường lênh láng máu: "Xin lỗi, ta e là súng chẳng may cướp cò và ngài Nam tước đã qua đời rồi."


Hibari không rõ cảm giác lúc đó của mình, khoảnh khắc đó, có lẽ một chút bàng hoàng, một chút tức giận. Và hứng thú nảy lên thì lấn át tất cả. Hibari liếm môi, nhìn gương mặt non nớt vấy máu của cậu ta, anh dám thề nụ cười buồn đó là thật, và thật y như họng súng hiện hữu dí mát lạnh sau gáy anh.


"Đừng chống cự, cậu không thể thắng được tôi đâu." –Gã thì thầm vào tai anh, anh cũng chắc chắn rằng gã không nói dối, trong khi một cô gái kì lạ với quả đầu như tiên dứa chạy tới chỉnh sửa lại phục trang cho con động vật ăn cỏ vừa giết cha anh.



"Tôi rất tiếc về sự ra đi bất ngờ của ngài Nam tước, nhưng sẽ đáng tiếc hơn nếu anh Hibari không được tự tay giết chết phu nhân đúng không?"


Hibari cười khẩy, nhìn thằng nhóc ngồi ngay ngắn trên cái ghế bành, trông nét mặt chẳng có vẻ gì là tiếc nuối. Còn anh thì đương nhiên muốn tự mình cắn chết những kẻ phá hoại sự bình yên của Namimori rồi. Và đầu xỏ của những phá hoại tàn ác nhất còn ai ngoài vợ chồng Nam tước Hibari.


"Muốn gì?"


Cậu ta lại cười, ra hiệu cho kẻ sau lưng anh bỏ vũ khí, gã lưỡng lự một chút, rồi cũng bỏ súng, tiến lại phía gần cậu ta. Ô hô, lại một tiên dứa nữa, ước chi có vài quả dứa ở đây cho anh xọc vài nhát bõ ghét.


"Vợ chồng Nam tước Hibari chết bởi một hỏa hoạn lâu đài ngoài ý muốn." –Gã tiên dứa nói –"Con trai họ do Hầu tước Vongola Decimo may mắn cứu được, thừa kế hợp pháp tước vị của cha mình, và nguyện trở thành người bảo vệ cấp cao của ngài như một sự trả ơn."


"Hn?" –Anh nhướn mày, chẳng có ai muốn chấp nhận giao dịch một chiều nào quá nhiều lỗ vốn như vậy.


"Và Namimori sẽ yên bình, đảm bảo tách biệt khỏi mọi chiến sự." –Gã tiên dứa thở dài, móc đâu đó ra một cái đinh ba to đùng, nhọn hoắt dí vào yết hầu Hibari, càu nhàu –"Quá hời cho ngươi rồi. Đồng ý hoặc biến sang bên kia dải ngân hà với cái lỗ trên cổ họng."

~~~




"Hibari, em làm anh giận sao?"


"Không." –Anh không mở mắt,mặc kệ kẻ mới đến ngồi xuống bên cạnh mình.


Chẳng biết lấy đâu ra can đảm, Tsuna đột ngột nằm lên đùi của Hibari, cười đến toét cả miệng đón nhận cái nhìn sắc lẻm của anh. Hibari chẳng biết cậu ta lảm nhảm bao nhiêu điều, chỉ là anh hình như cũng chẳng ngại nghe lắm. Cậu ta đang xin lỗi về cái chết của ông già nhà anh kìa. Giết chết người ta, rồi tận 5 năm sau mới phun ra được một lời xin lỗi chân thành đấy. Mà cũng chẳng phải lỗi của cậu ta, ai bảo ông bà già nhà anh buôn bán hàng cấm, hớt tay trên của nhà Millefiore.


"Tôi biết đó là lệnh từ gã Công tước Millefiore."


Biết ngay mà, thằng nhóc sửng sốt bật dựng cả người dậy rồi.


"A, Chrome phải không?" –nó than thở bóp trán, lại đổ người nằm xuống. Anh cũng than thở, nhưng chỉ âm thầm thôi, ai mà biết thằng boss của anh sướt mướt đến mức nào, lại còn ba cái trò giấu diếm sợ tổn thương này nọ.


"Em rất mỏi." –Tsunayoshi lẩm bẩm, vắt một tay lên ngang mắt, thôi không cười.


Hibari thật không đoán được cậu ta đang nghĩ gì, có điều tâm trí anh quặn lên, quay quắt trong một giây rụn vỡ nào đó, anh nghe sự đổ nát chóng vánh từ người con trai gối trên đùi mình. Một vụ sạt lở, kéo chìm cả những người xung quanh vào vòng xoáy vô tận. Vô thức, anh vuốt khẽ những lọn tóc nâu,như một lời an ủi cho những cơn run rẩy nhỏ vụn. Vô thức, muốn một thứ gì đó xuất hiện trên khoảng không vô thực giữa họ.


Nhưng giữa họ chẳng có gì. Và chẳng thể có bất kì thứ gì.


Hiển nhiên như bầu trời lúc nào cũng có mây, dù con người đôi khi chẳng nhìn thấy. Và anh vẫn là Nam tước của Namimori yên bình, và cậu vẫn là Vongola Decimo đạo mạo sẵn sàng làm mọi thứ vì gia tộc Hầu tước lâu đời này.


Và hiển nhiên như thể giờ này, vừa đá đít một con khỉ vàng vô dụng, anh lại ngồi đây với cậu, dưới một tàn cây cao ngất, trên bãi cỏ xanh mướt mát, tận hưởng một khoảng trời bình lặng không có mặt trời chói lọi.


"Nếu cậu còn dám chuyển nhượng ta như một món hàng, ta sẽ cắn cậu đến chết."


Và hiển nhiên như thể cậu lại cười, dưới cái nhìn gai góc của anh

End chap 6.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro