Chapter 7: Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lambo, thực sự không biết phải làm gì. Nó thấy Chrome –nee cứ khóc mãi. Nó không dám chạm vào nee, bởi nee nhìn mọi người cứ dè chừng, kiểu như sẵn sàng giết bất kì ai, đay nghiến người đó trong những ảo giác tồi tệ nhất. Và Mukuro thì chẳng thấy đâu. Hắn ta biến đi đâu trong lúc em gái mình cần thế này chứ.



Hiện tại nó đang chạy tới thư phòng của Tsuna, nơi mà bình thường nó chẳng muốn ghé qua cho lắm, bởi có quá nhiều sách, và con bò ngốc ghét phải học.


"Tsuna –nii!! Tsuna –nii, Chrome đang ..." –Lambo nhào vào phòng mà không ý tứ, mắt nó trợn ngược lên, quai hàm rớt cái phịch, cả người đông cứng, trước khi lắp bắp được cái tên: " Re...Rebo...Reborn..." –Trong xúc động lớn lao không thể diễn tả hết bằng từ ngữ. Và nước mắt cứ tự động tuôn rơi đầm đìa từ hốc mắt nó, khi thằng nhóc sốc đến chẳng thể nấc lên nổi và quay đầu chạy đi.



Đang đến cao trào, và hoàn hảo cho sự tiến vào, Tsuna nửa nằm trên mặt bàn gỗ mát lạnh, Sơ mi trắng đã trượt đến đầu vai, chân dài trắng trẻo quấn lấy hông Reborn , và Reborn thì lại cười đểu giả - như thường khi – trì hoãn không tiến vào.


Và cửa phòng bật mở, và Lambo đứng đó, sốc nặng và tan nát trước khi chạy đi.


"Khỉ thật" -Tsuna càu nhàu –"Lần sau thì nhớ khóa cửa đấy." –Trong khi kéo lại cái áo sơ mi và đóng cúc.


Reborn nhìn cậu, cắn môi khó xử, và ánh mắt thì như muốn gào lên rằng gã chẳng hi vọng có lần sau nào nữa đâu.


"Đuổi theo thằng bé đi, liệu mà dỗ dành nó. Hừm, tôi sẽ tự giải quyết." –Ngài hầu tước nhăn nhó, tiện chân đạp cho vị quản gia một cú vào ngực, nhưng với sức lực của ngài bây giờ thì đạp con chuột còn bị nó hẩy lại cho ngã luôn chứ chẳng chơi.


Anh ta gật đầu, chỉnh trang lại bộ quần áo xộc xệch, với lấy cái mũ Fedora ở góc bàn: "Lambo nhắc đến Chrome ..."


"Biết. Biến đi, tên ngoại tình ngu ngốc." –Cậu gắt, đuổi hắn ra khỏi phòng.


~~~





Chrome đang khóc, đã khóc, và cậu thề là cô bé còn có thể tiếp tục khóc cho đến khi cái sơ mi lụa mỏng tang này của cậu thấm đầy nước muối. Cơ bản là có một vấn đề không được nhỏ nhoi cho lắm, giữa cô bé và ông anh trai Mukuro của mình. Đại thể đó là một vấn đề khó nói, ehem ...


Mukuro đã ngủ với em gái mình. Vâng, không phải theo nghĩa đen đâu, chính là nghĩa bóng, tức là trèo lên giường rồi XXX và YYY, rồi XYZ. Sau đó bỏ trốn... à ý cậu là hắn biến mất không tăm hơi. Cậu đoán rằng gã đã và đang uống đến bét nhè, mất tự chủ ý thức, ở một xó xỉnh nào đó trong hầm rượu quí giá của Takeshi..


Nói thật là Tsunayoshi không ngạc nhiên lắm. Giấy thì không gói được lửa, mà lửa đốt phát giấy cháy thành tro luôn. Cậu biết gã đối với Chrome, luôn luôn nhiều hơn mức anh trai và em gái. Mukuro yêu, và cuồng khát em gái mình, như con thú hoang đói mồi. Rồi sự việc này cũng phải xảy ra thôi, không sớm thì muộn, không phải đêm qua thì rồi trong tương lai nó vẫn sẽ xảy đến.


Vì thứ tình cảm đó không phải tình cảm một chiều. Dù nó vẫn vô vọng.


Và cô bé khóc bởi phát hiện mình cảm thấy hạnh phúc ra sao khi bị chính anh trai cưỡng đoạt. Trong cái cuộc sống thối nát này, tình yêu đâu phải tất cả, cũng chẳng phải thuốc thánh giúp con người vượt qua mọi đèo núi gập ghềnh trắc trở. Tình yêu là mặt trời bỏng rát trên sa mạc đại ngàn, là hai bao cát nặng trịch buộc vào chân khi nhà ngươi leo núi.


Cậu vỗ về cô, người chìm trong một mối tình đau thương vì được hồi đáp, cho đến khi cô gái trẻ thiếp đi mệt mỏi.

~~~




"Bọn họ yêu nhau?" –Hibari hỏi, anh ngồi trên sofa trong thư phòng của cậu, vẫn nghiêm khắc với cái giọng cứng quèo. Tsuna gật đầu, nặng nhọc đổ người trên ghế, gối trên đùi anh. Hibari bật ra một tiếng thở dài ngao ngán: "Động vật ăn cỏ đáng thương." –những ngón tay dài xoắn nhẹ đùa nghịch những lọn tóc cậu. Màu thép nguội lạnh lẽo dịu đi chút ít trong nỗi thương hại cho đối thủ không đội trời chung của mình. Ngọn nến chập chờn cháy trên mặt bàn, đủ để nhìn rõ mặt nhau.


Đột nhiên, Tsuna phát hiện mình đang cố níu kéo thứ gì đó tại khoảnh khắc này. Cậu đào bới trong lớp tường thành bảo vệ ngoài cùng đã vỡ nát, tìm kiếm cái "thứ gì đó" bí ẩn kia. Cậu muốn đặt nó, như một món kỉ niệm nhỏ, vào khoảng trống giữa hai người. Vì trực giác cho cậu biết, cái thứ đó rất quan trọng, và nó cảnh báo cậu đừng để vụt mất.




"Nhà Simon..." –Anh vỗ vỗ vào má cậu, nhắc nhở đây là vấn đề quan trọng, cắt ngang cuộc đào bới vô nghĩa.


"Đã có thông tin rồi sao?" –Cậu lại đặt một tay che ngang mắt, đón nhận thông tin này cậu chẳng thể đảm bảo được cử động của gương mặt mình.


"Như cậu dự đoán. Mật thám của ta ..."


Hê... cậu toét miệng cười, ra hiệu cho Hibari không cần tiếp tục, cảm thấy hốc mắt cay xè vì khô khốc, và hơi thở của mình mới bình thản làm sao. Cuối cùng, phán đoán của cậu cứ chẳng bao giờ chịu sai lệch. Đã nói tình yêu là thứ vô vọng và ngu ngốc nhất mà. Thế mà tại sao khi lợi dụng lại dễ dàng mang lại nhiều giá trị đến vậy.


Ngài hầu tước chợt nghĩ, nếu ngày đó cậu không cố tình giúp Enma Kozato nhận ra tình cảm với cô quản gia, thì liệu có đến sự tuyệt vọng ngày hôm nay của nhà Simon. Tại sao cứ không chịu nghe lời khuyên của cậu, cứ cố chấp đến đau buồn như vậy?


Tình yêu, cái thứ, đối với những người như cậu hay Enma, không bao giờ nên có. Bởi họ không thể vô tư lự như Reborn, càng không đủ quyền lực để bảo vệ như Byakuran.


"Gửi giúp em một mật thư, em muốn gặp riêng Enma."


"Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, việc gì phải xót thương con động vật ăn cỏ thảm hại đấy." –Hibari đay nghiến nói, anh ghét cái cảm giác lồng ngực nhói lên khi cậu cứ yếu đuối và mong manh trong khoảnh khắc thế này, để rồi anh lại phát hiện ra hàng ngàn khoảnh khắc khác chỉ là giả dối, cùng cơn rộn rạo ép lấy anh, kẹp lép như miếng thịt răm bông giữa hai lát bánh mì.

End chap 7.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro