Chapter 8: Tin mừng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bluebell Millefiore là một tiểu thư dễ thương, đã cảm mến ngài hầu tước nhà Vongola ngay từ lần gặp đầu tiên đêm vũ hội nhà Simon tổ chức. Kì thực, Tsuna thậm chí chẳng nhớ cô là ai, đêm đó cậu không chỉ nhảy với một người, và thật tồi tệ là bạn nhảy cuối cùng của ngài lại là một con bé vô danh vụng về. Cậu nặn ra một nụ cười thân thiện, vui vẻ rót trà cho vị cựu gia sư của mình:


"Phu nhân Millefiore, tôi không chắc rằng mình ngài công tước có em hoặc chị gái ruột nào đó?"


"Tsunayoshi, cậu đang trêu tức tôi đấy à?" –Shouichi càu nhàu, kì thực anh ta vẫn là một phần của nhà Vongola cho dù có trở thành "phu nhân" của ngài công tước.


Tsuna cười cười với anh chàng khi nói ra sự thực rằng mình chẳng có ẩn tượng nào với cô bé đấy, tập tài liệu của Mukuro đưa cậu đã bị lãng quên từ đời tám ngoánh nào rồi.


Shouichi day day thái dương, mệt mỏi nói: "Con bé ngây thơ đổ cái rầm vì bị cậu tán tỉnh vài câu, tiểu thư xinh đẹp gì đó, và nó chạy về nhà nằng nặc đòi Byakuran rằng nó muốn kết hôn với cậu. Anh ấy phát điên vì bị làm phiền, hơn hết ..." –Anh dừng lại nhìn cậu vẻ cảm thông –"Tôi thề có chúa rằng, Byakuran vô cùng yêu thương em gái, dù có biểu hiện thế nào. Và hôn sự này là lệnh chứ không phải một lời đề nghị đâu, Tsunayoshi nhỏ bé."


"Millefiore sẽ không bạc đãi gia đình thông gia chứ nhỉ?"


"Cậu chẳng bao giờ thay đổi Tsunayoshi, nhưng đừng vội vàng quyết định những chuyện mình không làm được." –Anh đẩy cái kính, cau mày khuyên nhủ Vongola Decimo –"Từ chối, và tôi sẽ nói giúp với Byakuran, anh ấy sẽ chỉ giận một chút thôi."


Từ chối lòng tốt của Shouichi, bằng một nụ cười thân thiện, Tsuna cầm lấy hôn khế, đi đến bên bàn làm việc, rút cây bút máy, kí xoẹt vào khoảng trống nhỏ còn lại bên dưới.


Cửa sổ lạch cạch mở, trong khi ngài hầu tước trẻ ngẩng lên với khuôn mặt tươi cười: "Tại sao lại phải từ ch ..." –Và Hibari đang leo vào với bộ quần áo xơ xác và một vài vết rách mướp trên da. Nụ cười của cậu đông cứng.


Anh nhảy vào, lạnh lùng đảo qua vị khách đang ngồi trên cái ghế sofa đằng xa: "Ta tưởng hôm nay cậu không có khách." –Chẳng quan tâm tới không khí sượng sùng trong phòng, điềm nhiên bước tới yêu cầu cậu băng bó cho mình.


"Kyouya, em đang..." –Lúc này, anh mới để ý đến cái cười khó khăn của cậu, Tsuna chưa từng để ngoại cảnh ảnh hưởng đến cách nói chuyện hay biểu cảm hoàn hảo của mình. Kể cả khi cậu ta giết người. Liếc mắt lần nữa qua vị khách (trông có vẻ) quan trọng kia lần nữa trước khi cúi xuống nhìn văn bản mà cậu đang phê duyệt.


Một cây kim dài ngoẵng xuyên qua tim anh. Đau nhói một cái mở chốt cho sự nổ tung của tức giận. Đôi mắt xám của anh nheo lại đầy nguy hiểm, quan sát những ngón tay run rẩy của cậu ta chèn lên ô trống kí tên đã được lấp đầy bởi một chữ kí, mà anh luôn cho là rất xinh đẹp, chỉ vài phút trước, như một con sói sắp sửa cắn đứt họng con mồi. Răng ngập sâu trong da thịt ấm áp, và thần trí tắm trong thỏa mãn của bản thân cùng hoảng sợ của con mồi. Hibari nghiến răng, ngăn cản những lời thô tục đã nghẹn tới cổ họng và khát khao cắn chết con động vật ăn cỏ ngồi trên sofa phía đằng kia của căn phòng.


"Kyouya..." –Cậu gọi, run rẩy khe khẽ làm cơn điên của anh càng sầu bọt.


"Đừng gọi tên tôi!" Ạnh rít nhỏ qua những kẽ răng, lạnh lùng bỏ đi.


Tsuna chết trân vài giây nhìn cánh cửa gỗ run rẩy sau cú sập cửa dữ dằn của anh. Cõi lòng cậu cũng rún lên, rộn rạo khó chịu. Có một chút hoảng sợ.


"Tsunayoshi ..." –Shouichi Irie dè dặt cất giọng –"Tôi nghĩ cậu không ..."


"Thôi nào, Shouichi." –Cậu vẽ lên môi một nụ cười xinh đẹp –"Anh biết tôi sẽ không từ chối một đề nghị tốt như vậy."


Shouichi biết, cậu ta sẽ không bao giờ từ chối một cơ hội thăng tiến an toàn và dễ dàng như vậy cho Vongola. Anh và Byakuran không thể có con, và Byakuran chỉ có duy nhất một cô em gái. Cứ thử nghĩ xem, một khi Byakuran nhàm chán với trò chơi quyền lực này, (nó chắc chắn sẽ xảy ra, vì ngài Công tước luôn bàn với vợ mình về việc tìm kiếm người kế thừa, rồi hai người họ sẽ du lịch vòng quanh thế giới, dù họ luôn làm vậy mỗi khi ngài công tước rảnh rỗi), thì người kế thừa còn ai khác ngoài người chồng hoặc con trai của cô em gái kia.


Vongola Decimo sẽ không bao giờ từ bỏ cơ hội ngàn vàng này.

~~~





Hibari vẫn tức giận, dù anh chẳng biết lí do là gì. Chỉ là anh nhìn thấy tờ hôn khế, thấy cậu thẳng tay kí cái roẹt mà không hề do dự, biết đó là con bé cuối cùng nhảy với cậu ta và kết thúc trong một cái đỡ nghiêng lãng mạn. Thế là máu điên sôi lên. Sôi sùng sục giữa một hầm băng chứ chẳng chơi. Kết hôn với một nhà quyền lực hơn lại còn nắm chắc quyền thừa kế trong tay. Quá hời, không chỉ con cá ngừ đấy, Hibari thừa biết bất cứ ai cũng dễ dàng đồng ý.


"Kyouya, anh giận sao?" –Cậu hỏi, trong khi thắt chặt lại một miếng gạc trắng nữa trên cánh tay anh.


"Không." –Hibari cụt lủn, nhíu mày khi cậu chấm nước làm sạch vết cắt dài nhất trên cánh tay trái của anh. Vết cắt trên tay anh, và máu chảy là của anh mà trông cậu ta cứ như sắp khóc đến nơi. Hibari nhếch môi, cười khẽ khi thấy cậu run rẩy chạm vào miệng vết thương –"Cậu càng run thì tôi càng đau hơn đấy."


"Em... hức..." –Cậu ta vội vàng quay đi vừa lúng túng quệt nước mắt vừa rối rít xin lỗi. Mà cứ càng quyệt, nước mắt càng trào ra nhiều hơn, trông vừa hài vừa tội nghiệp. Để ngăn chặn hành động tự lột da mặt mình của Tsuna, anh dùng cả hai tay ôm lấy khuôn mặt cậu nâng lên, cười khẽ thành tiếng, vuốt vuốt bọng mắt vừa mới sưng lên.


Cậu nấc khẽ vài tiếng nữa, cắn cắn môi sụt sịt rồi thế quái nào mà đột ngột òa lên, nước mắt nước mũi dầm dề, dịu thẳng vào ngực anh. Cứ thế mà khóc thôi, chẳng biết đâu là trời đâu, là đất, mình là ai, anh là ai nữa. Chắc nằm dưới nhiều quá, riết rồi cậu cũng thành ủy mị như mấy cô nàng mới lớn rồi. Khóc đến tận lúc ngủ bẵng đi vì mệt mỏi, khiến Hibari vừa phải đỡ cậu nhóc trong lòng, vừa phải sớ rớ miếng gạc, chật vật tự băng lại vết thương sâu hoắm mà ban nãy cậu bận chảy nước mắt, chùi nước mũi mà bỏ quên mất. Chắc sau này, chẳng dám nhờ cậu sơ cứu, người đâu mà giết dưng thì lạnh tanh, mà nhìn người nhà đứt tay cũng xót.



Cậu và anh lại ngồi đây, dưới một tàn cây trơ trọi lá, cho thời gian trôi qua vô nghĩa. Và khoảng không vô thực xích lại gần trong vô thức.

End chap 8.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro