Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ ngày Zhoumi hôn mê đến nay đã hơn một tuần, Kyuhyun cứ như một cái xác chết không hồn. Anh không nói chuyện hay đùa giỡn, thậm chí hơn một tuần nay anh không ăn gì. Dù Donghae hết lời giải thích, thì anh vẫn cứ như thế. Tuy là ngày nào anh cũng lên công ty, nhưng đa phần hồ sơ đều do Kibum giải quyết.

Donghae ngồi trong văn phòng của Kyuhyun, nhìn thằng em mình như thế mà đau thắt ruột gan. Nhưng Donghae cũng thừa hiểu cảm giác của anh lúc này, nhìn người mình thương yêu nhất nằm hôn mê bất động trên giường bệnh sao không đau lòng. Nếu đổi lại người nằm hôn mê trên giường bệnh hơn một tuần nay là Eunhyuk, thì có lẽ Donghae sẽ phát điên lên chứ chẳng đùa.

"Kyuhyunnie! Em nghĩ đi Zhoumi khi tỉnh lại, cậu ấy sẽ thế nào nếu biết em tự hành hạ bản thân như thế này? Nghe lời hyung, ăn chút gì đi. Đã hơn một tuần nay em không ăn gì hết rồi. Nếu em cứ như vậy nói không chừng Zhoumi chưa tỉnh lại, thì em đã chết rồi. Chẳng phải em từng nói với hyung, em còn rất nhiều điều ngạc nhiên muốn dành cho Zhoumi vào ngày sinh nhật của thằng bé hay sao?"- Donghae không đành lòng im lặng.

"Em không sao, hyung đừng lo. Em muốn ở một mình, hyung nói với Kibum có gì thì bàn với Yesung hyung, hoặc tự giải quyết không cần nói với em"- anh trả lời, nhưng hai mắt thì đỏ hoe.

Donghae gật đầu xong thì đứng lên về văn phòng, còn một mình anh trong văn phòng. Anh thấy Donghae nói đúng, nếu cậu tỉnh lại mà thấy anh như thế cậu sẽ rất đau lòng. Đứng lên đến bàn làm việc, anh lấy áo khoác rồi lái xe đến bệnh viện.

Vừa đến bệnh viện, anh đi một mạch đến phòng bệnh của cậu. Anh đi ngang bàn làm việc của mấy cô y tá, làm hàng tá cô say như điếu đổ. Mở của phòng bệnh, anh đến bên giường bệnh. Cậu vẫn như thế, vẫn cứ nằm bất động nhưng sắc mặt đã hồng hào lên nhiều.

Anh ngồi xuống, để bó hoa mà anh vừa mua khi đi qua một cửa hàng hoa lên bàn. Cứ mỗi một lần, nhìn thấy cậu chưa tỉnh lại, thật sự làm anh muốn điên lên. Chỉ cần anh nhìn thấy những vết thương trên người, và trên mặt cậu thì anh lại hận Tiffany và Seohyun đến tận xương tủy, chỉ muốn giết hai ả ngay lập tức.

Nhưng anh không muốn, anh muốn ở đây với cậu. anh muốn người cậu nhìn thấy đầu tiên khi vừa tỉnh lại là anh. Anh không muốn cậu một mình, nếu như tỉnh lại cậu chỉ có một mình cậu sẽ rất cô đơn. Đột nhiên, anh thấy tay cậu cử động. Anh nghĩ mình nằm mơ, nhưng đến khi anh nhìn kĩ lại thì quả thật cậu đã tỉnh lại.

"Mimi...em tỉnh rồi phải không?"- anh đứng lên lay nhẹ người cậu.

Cậu từ từ mở mắt ra, cậu thấy anh ở ngay bên cạnh mình, người cậu yêu nhất đang ở bên cạnh cậu. Cậu thấy anh gầy đi nhiều, nước mắt cậu thi nhau rơi xuống. Cậu thấy anh tiều tụy như thế, cậu cảm thấy đau lòng vô cùng.

Anh thấy cậu tỉnh lại, anh liền gọi bác sĩ. Các bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe của cậu, ai nấy đều nói cậu sẽ khỏe lại nhanh khiến anh rất vui. Sau khi các bác sĩ đi ra ngoài, còn lại anh và cậu trong phòng, anh cứ nhìn cậu không chớp mắt. Không biết là do cậu đẹp thật hay là anh thật lòng yêu cậu, mà trên mặt cậu tuy là có rất nhiều vết thương nhưng anh vẫn thấy cậu rất đẹp.

"Sao anh nhìn em mãi thế, em xấu lắm hả?"- cậu nhìn anh rồi hỏi.

"Không! Anh đang thắc mắc rằng, tại sao anh lại yêu em nhiều như vậy?"- anh mỉm cười trả lời.

"Anh trở nên dẻo miệng từ khi nào thế?"- cậu tròn mắt nhìn anh.

"Anh nói thật lòng đó, em phải tin anh chứ"- anh trả lời nhưng nụ cười trên môi vẫn chưa tắt.

Anh và cậu đang nói chuyện, thì cánh cửa phòng bệnh mở ra. Bước vào Lee Teuk và Hee Chul, hai vị phu nhân bước tới bên giường của cậu. Nhìn thấy cậu bị thương như thế, Lee Teuk không cầm được nước mắt.

"Zhoumi, ai làm con ra thế này. Mau nói cho ta biết mau lên?"- Hee Chul tức giận hỏi.

"Là Tiffany và Seohyun"- Kyuhyun trả lời thay cậu.

"Hai con nhỏ đó muốn gì đây? Dám hành hạ con dâu của ta như thế này đây. Kyuhyunnie! Hai con nhỏ đó giờ ở đâu?"- Lee Teuk nghiến răng nói.

Cho phu nhân, và Choi phu nhân nghiến răng đến nỗi anh và cậu giật cả mình, bình thường thì Lee Teuk và Hee Chul là người rất dịu dàng và nhã nhặn. Nhưng một khi đụng tới người thân của bà, thì kẻ đó coi như tự đào mộ chôn mình đi là vừa.

"Kyuhyun! Con mau nói cho bác biết, hai con nhỏ đó hiện giờ đang ở đâu? Dám làm cháu ta thế này, ta tuyệt đối không tha"- Hee Chul hỏi lại câu hỏi cùa Lee Teuk.

"Hiện đang bị giam dưới tầng hầm của Cho gia"- anh trả lời.

Hai vị phu nhân nghe xong liền đứng lên đi ra ngoài ngay lập tức, anh biết hai vị phu nhân đi tới Cho gia, nhưng cậu thì ngơ ngác không biết chuyện gì đang diễn ra. Cậu định quay qua hỏi anh, thì anh chỉ cười rồi thôi không nói gì thêm.

"Em mới vừa tỉnh lại, nên ngủ chút đi. Tối nay anh sẽ ở đây với em"- anh vừa đắp chăn cho cậu vừa nói.

Cậu mỉm cười rồi nhắm mắt lại, anh ngồi bên cạnh trong lòng ngổn ngang hàng tá cảm xúc. Vừa vui vừa hận, vui vì người anh yêu nhất cũng đã tỉnh lại. Còn hận là vì Seohyun và Tiffany, hai ả đã lợi dụng lúc anh và Donghae không có ở Hàn đã bắt cậu và Eunhyuk. Và hận bản thân, đã để cậu ở Hàn một mình tạo cơ hội cho ả bắt cậu.

Cậu vừa ngủ khoảng 30' thì Yesung và Ryeowook tới, cả hai giật mình không ngờ Seohyun có thể ra tay tàn độc với cậu như vậy. Ryeowook định quay sang nói gì đó với Yesung, nhưng Yesung ra hiệu im lặng nên Đậu Đậu đành im lặng.

"Em về Cho gia một chút đi, hyung với Ryeowook sẽ ở đây với Zhoumi em không cần lo"- Yesung nói nhỏ với Kyuhyun.

Anh do dự một lúc, nhưng đến khi anh nhìn những vết thương trên người cậu, anh liền gật đầu đồng ý. Anh đứng lên bước ra ngoài, lái xe đi thẳng về Cho gia.

[Tại Cho gia]

Từ trước tời giờ ai cũng nghĩ Cho gia là một tập đoàn lớn, nhưng không ai nghĩ rằng đằng sau bức màn nhung đó, là một thế lực ngầm ẩn phía sau. Donghae bước vào mật thất, mở cửa bước vào một căn phòng. Vừa bước vào hai anh chàng nhìn thấy Tiffany và Seohyun bị trói vào một cây cột, xung hai ả là một vũng máu, hai anh chàng nhìn vào là biết Jessica vừa cho thủ hạ của mình làm gì rồi.

"Donghae oppa!"- Jessica quay qua chào Donghae và Siwon.

Anh chàng chỉ gật đầu rồi đến ghế ngồi, vừa ngồi xuống Donghae liền ra lệnh cho thuộc hạ cởi trói cho Tiffany, còn Seohyun thì Donghae để cho Kyuhyun đích thân xử lí.

Vừa thả Tiffany ra, Donghae đưa cho Jessica một viên thuốc. Đó là viên thuốc duy trì sự tỉnh táo, ai uống viên thuốc này thì có thể thức liên tục một ngày một đêm. Jessica cầm lấy viên thuốc, bước đến nhét vào miệng của ả.

Sau khi nhết viên thuốc ấy vào miệng của ả, Donghae đứng lên lấy con dao ở trên bàn. Bước tới gần ả chàng 'cá' ngồi xuống. Dùng lưỡi dao rạch từng nhát, từng nhát lên mặt ả. Sau đó, cô xẻo hai tai của ả, rồi sát rượu lên mặc cho ả đau đớn quằn quại ra sao, thì anh chàng vẫn lạnh lùng nhìn ả.

"Những gì cô làm với Hyukie như thế nào, thì tôi sẽ trả lại cho cô gấp trăm lần"- Donghae lạnh lùng nói.

"Oppa! Chuẩn bị xong rồi"- Jessica nói với Donghae.

Jessica đưa cho Donghae một cái dùi điện, anh mỉm cười cầm lấy nó từ tay của cô. Donghae cầm cái dùi điện bước tới gần ả, anh chàng cho người trói ả lại lên cây thanh giá, như ả đã trói Eunhyuk. Sau khi ả bị trói xong, anh chàng nhếch môi, không ngừng dùng dùi điện chích vào người ả. Mặc cho ả đau như thế nào, đối với Donghae thì vẫn bình thường.

"Anh không phải là người"- ả trừng mắt nhìn anh

"Phải! tôi không phải là người. Vì chính cô đã biến tôi thành như thế này."- Donghae bình thản trả lời.

Ả định trả lời lại, thì cánh cửa mật thất mở ra. Kyuhyun và Siwon bước vào, làm cho Donghae ngạc nhiên. Kyuhyun và Siwon đến chỗ trói Seohyun, bảo thuộc hạ mang ả qua phòng bên cạnh.

"Hyung quá nhẹ tay với cô ta rồi đó"- Siwon và Kyuhyun đồng thanh nói rồi quay lưng đi

[Phòng 2]

Seohyun bị thuộc hạ của Kyuhyun ném xuống nền không thương tiếc, anh ra lệnh cho thuộc hạ của mình đứng nép qua một bên, lần này đích thân anh sẽ xử lí. Kyuhyun bước tới gần ả, trên tay là một cái điều khiển.

Anh ấn nút, trên nền lập tức xuất hiện một cái bồn cao khoảng 5 tất. Trong cái bồn đó chứa toàn côn trùng độc, anh cũng cho người trói ả lên một cây thánh giá. Nhưng nửa người của ả sẽ ở trong cái bồn trùng độc, còn nửa người thì anh dùng roi da đánh lên người ả.

"Kyuhyunnie! Chừa phần cho tớ, dám hại em tớ, thì tớ quyết không tha"- Siwon nói với Kyuhyun

Kyuhyun vừa ngừng tay, thì Siwon liền bước tới. Anh chàng cho người dùng kẹp điện, kẹp lên mười ngón tay của ả. Kyuhyun thấy vậy bước tới gần Siwon, hai tay đút túi quần. Anh lấy từ trong túi ra một cái điều khiển khác đưa cho Siwon.

Siwon cầm cái điều khiển trên tay, ấn nút thì từ hai bên vách tường xuất hiện một cái cột đồng lủa, và một cái cột đồng bằng điện. Siwon cho người mang ả đến cái cột điện, cột ả vào cái cột ấy và giật điện.

"Các người không còn tính người"- ả hét lên, dù ả đang bị tra tấn dã man.

"Vậy lúc cô hành hạ Zhoumi, cô có tính người hay không tôi chỉ trả lại những gì cô đã tạo ra mà thôi. Như tôi đã nói tôi sẽ để cô van xin tôi giết cô, lúc đó tôi mới thấy hả dạ"- Kyuhyun đứng bên cạnh nói.

"Đó là do cô tự chuốc lấy mà thôi'oan có đầu nợ có chủ'"- Siwon lạnh lùng nói.

Ả trừng mắt nhìn Siwon và Kyuhyun, nhưng đối với cả hai chỉ là một ánh mắt bình thường. Ả nhìn thấy trong mắt Kyuhyun, là một con quỷ, không còn Kyuhyun đa tình mà ả biết.

Ngày ả bỏ Kyuhyun để sang Mĩ du học, trái tim của anh như chết đi. Và rồi ngay lúc anh đau khổ nhất, Zhoumi đã ở bên cạnh anh an ủi anh, động viên anh. Dần dần anh đã quên được ả, đến một ngày nhờ Sungmin mà anh đã biết được rằng, trái tim anh có hình bóng của cậu lúc nào không hay.

"Hyun...nie..."- ả thều thào gọi anh, mong anh động lòng.

"Cái tên của tôi, không phải để cho cô gọi. Và tôi cũng nhắc lại cho cô nhớ, CHO KYUHYUN mà cô biết đã chết theo cô, kể từ ngày cô sang Mĩ rồi. Bây giờ, đứng trước mặt cô, là CHO KYUHYUN có trái tim chai sạn với cái tên Ju Seohyun"- nói xong anh và Siwon quay lưng đi.

Ả nhìn theo bóng lưng của anh khuất sau cánh cửa mật thất, ả mới hiểu được rằng trên thế gian này sinh linh vạn vật đều có duyên số. Nếu như duyên số của hai người là bên nhau đến 'tóc bạc, răng long', thì dù trải qua sóng gió thế cũng sẽ đến được với nhau. Nếu như duyên số của hai người là 'có duyên, không nợ', thì dù tình yêu đó có bình yên hay đẹp đến đâu vẫn không thể thành đôi.

Hai hàng nước mắt của ả rơi không ngừng, ả hối hận vì bản thân mù quáng níu giữ một người. Nếu như lúc đó ả chịu buông tay, thì ít ra bây giờ Kyuhyun vẫn có thể xem ả như một người em gái. Nhưng bây giờ thì, anh cho ả sống như thế này, thà anh giết chết ả thì còn hơn.

----------Hai tuần sau---------

Sau khi Zhoumi xuất viện, LeeTeuk và KangIn không ngày nào không tra tấn cái lỗ tai của anh. Vì cái tội anh để cậu bị Seohyun bắt đi, cậu thấy anh bị khủng bố như thế, cậu trong lòng thấy không nỡ. Nhưng cứ mỗi lần cậu lên tiếng nói hộ anh, thì lại bị Yesung lắc đầu bác bỏ.

"Trời ơi! Mẹ tra tấn khiếp thật"- anh nằm dài trên giường than vãn.

"Là do em không cẩn thận, làm hại anh bị ba mẹ mắng. Em xin lỗi"- cậu ôm lấy anh rồi nói.

"Em không được xin lỗi suông như thế đâu"- anh cười gian.

"Em buồn ngủ rồi, em ngủ trước đây"- cậu nhanh chóng trùm mền lại.

Anh nhỏm dậy cố sức kéo chăn của cậu ra, càng kéo mạnh chừng nào cậu càng giữ chặt cái chăng chừng nấy. Không thì cậu ló đầu ra trêu anh, rồi trùm đầu lại, làm anh còn 'chết' hơn. Lần này thì anh vất vả đây, ai bảo để cậu biết được anh sắp làm gì kia chứ. Còn về phía mọi người trong nhà, thì mất ngủ tập thứ n.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro