Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên phố dòng người qua lại tấp nập, những chú chim cũng rời khỏi tổ bắt đầu ngày mới cho cuộc đời mình. Từng cơn gió mang theo hơi sương thổi nhè nhẹ, khiến người ta cảm thấy lạnh. Nhưng thời tiết bên ngoài có lạnh đến đâu, thì cũng không lạnh bằng lòng người.

Siwon đi dọc theo hàng cây, ánh mắt nhìn theo từng chiếc lá phong rơi từ trên cây xuống. Thả trôi đầu óc theo những cơn gió, anh muốn những cơn gió này khi thổi sẽ cuốn theo những mệt mỏi của anh. Anh cảm thấy mình là một kẻ hèn nhát, không đủ can đảm đối mặt với hiện thực.

Gió thổi càng lúc càng mạnh và không khí cũng ấm hơn đôi chút vì mặt trời lên khá cao, nhưng Siwon cảm thấy lạnh lẽo hơn khi nhìn thấy những đôi tình nhân nắm tay cùng nhau dạo phố. Đột nhiên, anh nhìn thấy một dáng người rất quen đang đi bộ trên đường, anh nhìn kĩ thì ra là Zhoumi. Cậu đang đi bộ, nhưng nhìn cậu có vẻ rất buồn.

"Sao nhìn em có vẻ buồn vậy, Zhoumi?"- Siwon bước đến gần hỏi.

"Hyung! Em không sao"- cậu vừa lắc đầu, vừa trả lời.

"Kyuhyun đâu, lúc nào cậu ấy cũng không rời em nửa bước mà?"- Siwon hỏi khi cả hai ngồi trong một quán cafe.

"Anh ấy đi Paris rồi, em vừa mới đưa anh ấy ra sân bay. Bây giờ chỉ còn một mình em ở nhà thấy hơi buồn, nên ra ngoài đi dạo"- cậu vừa nói vừa khuấy tách café.

___________FLASH BACK___________

7h sáng tại sân bay Seoul, người người ra vào. Tiếng nhân viên phát thanh không ngừng hối thúc hành khách lên máy bay, vì máy bay chuẩn bị cất cánh. Kyuhyun và Donghae cứ chần chừ, hay nói đúng hơn chỉ có mình Donghae chần chừ như đang chờ đợi ai đó.

Từ xa, có hai người chạy rất nhanh đến. Donghae và anh nhìn kĩ thì ra là Zhoumi và Eunhyuk, cả hai đến để đưa hai người lên máy bay. Anh và chàng 'cá' nắm lấy tay cậu và Eunhyuk, cả 4 cứ anh và em nhìn nhau mà không ai nói với ai câu nào.

"Anh đã nói rồi, em không khỏe thì không cần đến tiễn anh cũng được mà"- anh vừa nói vừa để tay lên trán cậu. (au: ở sân bay đó oppa *xịt máu mũi*./ Kyu: FA thì ráng chịu./ au: *khóc*)

"Em không sao mà, chỉ khó chịu chút thôi"- cậu mỉm cười rồi nói

"Hyukie, em đừng khóc mà! Anh đi Paris rồi khi nào xong việc thì anh về mà, chứ anh có đi luôn đâu mà em khóc"- chàng 'cá' ôm con khỉ vào lòng rồi an ủi.

"Hae à...hức...hức..."- con khỉ Eunhyuk chưa nói hết câu thì khóc như mưa. (au: Hae oppa ơi! Tiêu oppa rồi./ Hae: tiêu thiệt./ au: *lắc đầu*)

Cả sân bay tràn ngập màu hồng bay tứ tán, thời gian như ngừng lại ở đó. Ai cũng nhìn thật kĩ người đối diện mình, dù là chỉ đi một vài hôm rồi về. Nhưng trong lòng cả 4 cứ thấy như là dài thêm vài năm, thậm chí là cả thế kỉ.

"Chưa gì anh đã nhớ em rồi, không biết qua đó anh sẽ chịu được bao lâu đây"- Kyuhyun ôm cậu vào lòng rồi nói. (au: sến./ Kyu: vậy thì biến *đá đá*)

"Tới nơi anh sẽ gọi cho em mà Hyukie, đừng khóc nữa mà viên ngọc quý của anh"- chàng 'cá' vừa lau nước mắt cho Eunhyuk vừa nói.

"Dẻo miệng quá đi, không biết có nên tin anh không đây?"- cậu và Eunhyuk đồng thanh nói. (au: dẻo thiệt./ Hae-Kyu: im mồm ngay cho tui đi bà tám nhỏ./ au: ngộ sẽ báo chù hai ngươi, hãy đợi đấy)

Tới giờ lên máy bay anh và Donghae quay lưng đi thật nhanh, để cậu và Eunhyuk không thấy được cả hai đang khóc. Máy bay cất cánh, cậu và Eunhyuk đứng nhìn theo đến khi máy bay mang anh và Donghae khuất sau 9 tầng mây, thì đón taxi về Cho gia.

Bước vào nhà, cậu cảm thấy trong nhà rất lạnh lẽo. Lúc này cậu cảm thấy rất cô đơn, cậu đã quen với việc có anh ở bên cạnh. Bây giờ thì cậu lại ở nhà một mình, thật là cậu thấy có chút không quen.

"Hyung, em đi dạo chút đây"- Eunhyuk vừa ngồi xuống thì cậu quay qua nói.

Cậu đi thật chậm để nhìn thật rõ những nơi cậu và anh thường tới vào cuối tuần, nhưng có lẽ khoảng thời gian này cậu sẽ đến những nơi này một mình. Cậu thả hồn theo những suy nghĩ của mình, vừa đi vừa nghĩ cho đến khi Siwon đến hỏi cậu.

___________END FLASH BACK____________

Siwon biết hiện giờ cậu đang rất buồn, nhưng không thể làm gì được. Siwon biết Kyuhyun đi Paris làm gì, chi nhánh của ELF bên Pháp với tài điều hành của Key và Onew, thì chắc chắn là không có chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu xảy ra vấn đề, thì chỉ cần một mình Donghae sang bên đó là được, cần gì anh phải đích thân sang đó. Vì thế Siwon càng khẳng định chuyện này phải liên quan đến cậu, mới khiến Kyuhyun đi Paris với Donghae.

"Hyung nghĩ chắc công việc sẽ giải quyết xong nhanh thôi, không sao đâu"- Siwon thở dài rồi nói.

Cậu không nói gì, chỉ im lặng. Có ai nói khi cậu buồn, thì đôi mắt của cậu rất đẹp chưa. Bình thường đôi mắt của cậu đã rất đẹp rồi, mà bây giờ thì còn đẹp hơn. Ai nhìn vào đôi mắt của cậu rồi thì giống như lạc vào nó luôn. (Won: au ơi là au, em tả xong chưa vậy au?./ au: dạ rồi./ Won: vậy thì nín./ au: dạ *ngơ ngác*)

Có thể nói bây giờ mấy cô nhân viên trong quán café này, tim đang đập loạn xạ lên hết rồi. Còn mấy chàng trai đang hẹn hò với người yêu, thì đang tức điên lên. Nhưng lại không thể nói gì hay làm gì, vì có ai mà không biết cậu là con dâu của Cho chủ tịch- Cho KangIn đâu.

"Thôi hyung về đây, hyung có việc phải đi trước"- Siwon nhìn cậu rồi nói.

Nói xong Siwon đứng lên đi về, đi bộ trên đường anh cảm thấy bất an. Anh cảm giác được cậu đang gặp nguy hiểm, mà anh không biết đó là gì. Nhưng anh biết chắc một điều dù có xảy ra chuyện gì, thì Kyuhyun cũng sẽ bảo vệ cậu tới cùng.

----------Tại Paris----------

Vừa ra khỏi sân bay, Kyuhyun và Donghae liền tức tốc đến thẳng ELF. Bước vào công ty, nhân viên không ngừng trố mắt với độ điển trai của hai chàng giám đốc. Bước vào văn phòng 'giám đốc điều hành', chàng 'cá' và Kyuhyu liền thả sát khí làm cho Onew và Key giật mình.

"Tổng giám đốc, phó tổng giám đốc"- Onew và Key lật đật chào.

"Rốt cuộc có chuyện gì mà hai đứa lại gọi cho hyung"- Donghae hỏi Onew và Key.

"Dạ, có một cái hợp đồng mà đối tác của mình lần này là tập đoàn S8, nên em không biết có nên kí không. Vì thế mới gọi hyung"- Key cầm hợp đồng đưa cho Donghae.

"Những tập đoàn hợp tác với mình từ trước tời giờ đều là bạn của ba, nhưng đối tác lần này là một tập đoàn mới thành lập chưa đầy 2 năm, chắc phải hỏi ba rồi"- Kyuhyun vừa xem hợp đồng vừa nói.

Key và Onew gật đầu rồi đứng lên đi ra ngoài, còn lại Kyuhyun và Donghae ngồi trong văn phòng. Cả hai hồn thả về nơi xa, chàng 'cá' thì nhớ 'khỉ con' Eunhyuk, còn anh thì nhớ cậu. Hai anh em đang ngồi thả hồn lên mây, thì điện thoại của Donghae vang lên, chàng 'cá' nhìn vào thì thấy một số máy lạ hoắc.

"Alo, xin hỏi là ai gọi?"- chàng 'cá' hỏi với chất giọng lạnh như băng.

"Oppa kì ghê vậy à, không nhớ người ta sao"- bên đầu dây kia là một giọng nói nhão nhoẹt.

"Tiffany! Cô tìm tôi làm gì?"- chàng 'cá' hỏi với thái độ hằn hộc.

"Em nhớ oppa nên gọi cho oppa thế thôi, oppa không nhớ em sao?"- Tiffany nũng nịu qua điện thoại.

"Tôi có người yêu rồi, cô đừng làm phiền tôi nữa"- chàng 'cá' trả lời xong liền cúp máy.

Chàng 'cá' ném điện thoại lên bàn, rồi hậm hực bỏ ra ngoài mặc kệ em trai mình đang làm gì. Anh thấy chàng 'cá' bỏ ra ngoài liền lấy điện thoại gọi cho Zhoumi, mà gọi mãi chẳng thấy cậu bắt máy. Anh bắt đầu thấy lo lắng, anh liền gọi cho người làm trong nhà, nhưng ai cũng nói là cậu chưa về.

"Tại sao lại chưa về nhà, đang không khỏe mà đi đâu chứ. Gọi điện thoại cũng không bắt máy là sao?"- anh đứng lên đi tới đi lui.

Anh đang không biết làm sao để gọi cho cậu, thì có một cuộc điện thoại gọi tới cho anh. Nhìn vào màn hình điện thoại anh thấy số của Siwon, anh thấy càng lúc càng lo, thường thì Siwon luôn nhắn tin cho anh chứ không gọi.

"Gì thế Siwon?"- anh hỏi qua điện thoại.

"CẬU VÀ DONGHAE HYUNG VỀ HÀN NHANH ĐI, ZHOUMI VÀ EUNHYUK MẤT TÍCH RỒI"- Siwon hét qua điện thoại.

Anh nghe xong như sét đánh ngang tai, với tay lấy áo khoác anh chạy ra khỏi văn phòng đi tìm Donghae. Chưa kịp đi tìm thì Donghae từ ngoài bước vào, không nói không rằng anh liền nắm tay Donghae lôi đi một mạch.

Donghae nhìn sắc mặt của Kyuhyun, thì biết ngay có chuyện chẳng lành. Hỏi ra thì biết Eunhyuk với Zhoumi mất tích, Donghae thấy trong lòng mình như có một ngọn lửa vô hình nào đó thiêu đốt.Donghae liền lấy một cái điện thoại khác ra gọi điện cho Jessica.

"Jess! Em lập tức cho người lục tung khắp Seoul, bằng mọi giá phải tìm cho được Eunhyuk và Zhoumi cho oppa"- Donghae ra lệnh qua điện thoại.

"Dạ, em biết rồi oppa"- Jessica run rẩy nói.

Sau khi gọi cho Jessica, Donghae và Kyuhyun liền đến sân bay, mua vé khứ hồi về Hàn gấp. Trong đầu của anh và Donghae lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất, bất cứ ai làm cậu và Eunhyuk bị thương, thì anh và Donghae sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần như thế, và sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết.

--------[Hàn Quốc]-------

Ngoài ngoại ô trung tâm thành phố, có một cái nhà kho bỏ hoang từ lâu. Nhưng không hiểu sao, hôm nay lại có nhiều người lui tới như thế. Trong căn nhà kho Zhoumi và Eunhyuk bị trói trên một cây thánh giá, trên người chi chít những vết thương, không chỗ nào trên người lành lặn.

Tiffany và Seohyun không ngừng sai người dùng roi da quất vào hai người họ, mỗi một lần chiếc roi quất lên là một dòng máu đỏ tươi nhỏ xuống. Hai ả thích thú nhìn cậu và Eunhyuk, từ từ đối diện với tử thần.

"Thế nào, người yêu không đến cứu nên thất vọng lắm phải không?"- Tiffany bước tới Eunhyuk rồi hỏi.

"Những gì chị em chúng tôi không có được, thì sẽ không một ai có được"- Seohyun vừa nói vừa lấy dao rạch lên mặt cậu.

Cậu và Eunhyuk không thấy Donghae và Kyuhyun tới cứu mình, nhưng cả hai không hề thấy sợ. Mà ngược lại cả hai lại thấy thương hại cho hai cô ả đang đứng trước mặt mình, cố níu giữ trái tim của một người đàn ông vốn dĩ không thuộc về mình.

" Cô sẽ cảm thấy hạnh phúc nếu như cô ở bên cạnh Kyunie, khi trong tim anh ấy lúc nào cũng chỉ có một mình tôi, dù tôi chết đi thì anh ấy vẫn chỉ yêu mình tôi hay không? Cô sẽ hạnh phúc khi ở bên cạnh một người đàn ông, nhưng trong tim người đó thì luôn mang hình bóng của một ngưới khác mà suốt đời không phải là cô?"- cậu nhẹ giọng hỏi, dù biết tử thần từ từ đến cạnh mình.

Cậu vừa dứt lời thì ả điên tiết lên, không ngừng lấy roi da quất lên người cậu một cách điên cuồng. Nhìn ả bây giờ chẳng khác gì một con ác quỷ, một khuôn mặt méo mó đến đáng thương. Phải ả bây giờ rất đáng thương, dùng mọi thủ đoạn để loại bỏ cậu khỏi thế gian này, để được ở bên cạnh Kyuhyun.

Cậu thấy ả điên vì tình bao nhiêu, thì cậu lại thương hại cho ả bao nhiêu. Yêu say đắm một người đến mức mù quáng, yêu đến nỗi không nhận ra đâu là tình yêu, và đâu là sự chiếm hữu.

"Cô cần gì níu giữ một người vốn dĩ sinh ra không phải dành cho cô?"- cậu vẫn cố gắng nói dù hai mắt bắt đầu mờ dần.

"Một khi người đàn ông đã không yêu cô. Thì dù cô có làm gì, dùng bao nhiêu thủ đoạn. Thì trái tim của người đàn ông đó mãi mãi sẽ chẳng bao giờ hướng về cô, dù chỉ là một lần"- Eunhyuk cố gắng nói thật rõ để hai ả đừng đi quá xa.

Hai ả hét lên rồi dùng dao định đâm vào tim của cậu và Eunhyuk, thì cánh cửa nhà kho bị đá bay một cách không thương tiếc. Hai ả giật mình nhìn ra, thì có một nhóm người xông vào giữ hai ả lại. Hai ả đang không biết chuyện gì, thì Donghae và Kyuhyun bước vào.

Vừa bước vào, anh và Donghae liền chạy đến cởi trói cho cậu và Eunhyuk, trước con mắt ngỡ ngàng của hai ả. Anh nhìn thấy cậu bị Seohyun tra tấn đến suýt chết, anh đau lòng bao nhiêu thì anh hận ả bấy nhiêu. Donghae cũng thế, chàng 'cá' thấy Eunhyuk chảy máu đến ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng, chàng 'cá' thề với lòng phải để cho Tiffany và Seohyun sống không bằng chết.

"Kyunie, em buồn ngủ quá"- cậu nói xong thì ngất đi.

"Mimi...Mimi...em đừng ngủ, mở mắt ra đi. Anh xin em mà, em mở mắt ra đi"- anh lay người cậu.

"Hae à...Donghae à..."- Eunhyuk gọi tên Donghae nhưng hai mắt thì nhắm nghiền lại.

"Hyukie, em tỉnh lại đi Hyukie. Là anh đây, anh là Donghae đây, em mở mắt ra đi Hyukie"- Donghae không ngừng gọi Eunhyuk.

Donghae và Kyuhyun thấy cậu và Eunhyuk ngất đi trong vòng tay của mình, trong lòng thấy rất sợ. Lúc này anh và Donghae không khác gì một ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào.

"Kyuhyun oppa, Donghae oppa! Hai người mau đưa Zhoumi và Eunhyuk vào bệnh viện, ở đây giao cho em"- Jessica hối thúc cả hai anh em.

"Đưa về 'nhà', cho mấy đứa kia muốn làm gì làm. Nhưng không được để hai ả chết, đợi oppa về xử"- Anh trừng mắt với hai ả, rồi quay sang nói với Jessica.

Nói xong anh với Donghae bế cậu ra ngoài chiếc xe cấp cứu đã chờ sẵn. Tiếng xe cấp cứu chạy trên đường, khoảng 10' sau chiếc xe đừng trước cửa bệnh viện Seoul. Anh và Donghae chờ bên ngoài, mà đứng ngồi không yên. Một lúc sau bác sĩ bước ra, tìm anh và chàng 'cá'.

"Hai cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi, một cậu thanh niên thì một chút nữa hai cậu có thể vào thăm. Còn cậu thanh niên còn lại thì do mất máu khá nhiều có thể hôn mê rất lâu, nhưng hai cậu đừng lo cậu ấy không sao. Chúng tôi đã chuyển họ qua phòng hồi sức, một chút nữa hai cậu có thể vào thăm"- vị bác sĩ nói với anh và Donghae.

Anh và Donghae gật đầu, sau khi vị bác sĩ quay lưng đi thì anh gọi cho những người còn lại, để mọi người yên tâm. Bước vào phòng bệnh, anh thấy cậu nằm trên giường, anh hận bản thân tại sao để cậu ở nhà một mình.

Nhìn làn da trắng mịn ngày nào của cậu, nay đầy thương tích anh thấy đau lòng vô cùng. Khi ở ngoài phòng cấp cứu, anh không khỏi lo sợ. Anh lo sợ ông trời sẽ cướp cậu khỏi tay anh, anh không cần bất cứ điều gì. Anh chỉ cần cậu, anh chỉ cần cậu ở bên cạnh anh, cùng anh đi tới hết cuộc đời này.

"Em mau tỉnh lại đi, anh xin em"- anh nắm chặt tay cậu rồi nói.

[Phòng bệnh của Eunhyuk]

Khác với Zhoumi, cậu chàng hôn mê không lâu, nên tỉnh lại ngay vào tối hôm đó. Vừa mở mắt ra, thì cậu chàng thấy Donghae đã ngủ thiếp đi. Cậu chàng tinh nghịch lấy ngón tay gãi nhẹ nhẹ lên mặt Donghae, Donghae thấy mặt mình hơi nhột nên mở mắt ra.

Vừa mở mắt ra là gương mặt của Eunhyuk đang tươi cười trước mắt anh chàng, Donghae liền ôm chầm lấy Eunhyuk. Cậu chàng cảm nhận được từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên lưng mình.

"Anh đang khóc sao?"- Eunhyuk dịu dàng hỏi.

"Đúng vậy, anh khóc do anh đang rất vui. Anh vui vì ông trời không mang em đi khỏi đời anh"- Donghae dùng hai tay áp má Eunhyuk vừa nói.

Eunhyuk mỉm cười làm chàng 'cá' điêu đứng tâm hồn, Donghae cúi xuống hôn lên môi cậu chàng. Căn phòng bệnh của Eunhyuk bây giờ tràn ngập mà hồng bay tứ tung, Eunhyuk ngồi tựa đầu lên vai Donghae, tay thì nghịch cổ áo của chàng ta.

"Sao em và Zhoumi lại để cho Tiffany và Seohyun bắt vậy?'- Donghae hỏi Eunhyuk.

"Hôm qua, em và Zhoumi sau khi đưa anh và Kyuhyun lên máy bay thì về thẳng Cho gia. Về đến nhà Zhoumi thì ra ngoài đi dạo một chút, còn em thì vẫn ở nhà. Sau đó khoảng 30' có một người lạ mặt đến tìm em, vừa ra ngoài nói chuyện với hắn, thì không hiểu sao lại bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì thấy mình bị trói ở nhà kho, chổ anh đến cứu em. Còn tại sao Zhoumi cũng bị bắt thì em không biết"- Eunhyuk kể không sót một chi tiết.

"Anh hiểu rồi, em ngủ đi. Anh qua phòng bên cạnh xem Zhoumi tỉnh chưa, chút nữa anh về"- Donghae đỡ Eunhyuk nằm xuống giường rồi đi ra ngoài.

Donghae bước qua phòng bệnh của cậu, thì thấy Kyuhyun đang ngồi bên cạnh giường. Donghae thấy anh ngồi im như tượng, nhưng hai mắt đỏ hoe thì chàng 'cá' cũng thừa biết là anh đã khóc.

"Bác sĩ nói Zhoumi chỉ bị mất máu nhiều thôi, em đừng lo"- Donghae đến dể tay lên vai rồi nói.

Anh gật đầu nhưng không trả lời, anh rất muốn cậu tỉnh lại. Anh không muốn nhìn thấy cậu nằm trên giường bệnh, với đôi môi tái nhợt này. Anh chỉ muốn nhìn thấy cậu cười, anh muốn cùng cậu mỗi ngày nắm tay nhau đi dạo trong công viên sau giờ tan sở.

"Hyung! Eunhyuk có nói tại sao hai người họ bị Seohyun và Tiffany bắt đi không?"- Kyuhyun quay sang hỏi Donghae.

Chàng 'cá' gật đầu kể lại đầu đuôi sự việc, anh nghe xong thì nghiến răng ken két. Anh chắc chắn hai ả đã chia nhau, mỗi người một việc rồi. Trong đầu anh lúc này chỉ muốn 'phanh da xẻo thịt' hai ả cho hả giận, nhưng hai ả đã đối xử với cậu như thế, thì anh sẽ trả lại cho ả gấp 10 lần như thế.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro