Chap 3+4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3:

Tại một quán café nằm gần trung tâm thương mại, có hai chàng trai ngồi nói chuyện với nhau. Một chàng trai cao gầy lãng tử, mặc áo sơ mi và quần jean trắng, đang luyên thuyên nói chuyện mà càng nói thì mặt càng đỏ do tức giận.

Ngồi đối diện là một chàng trai thấp hơn một chút thân hình hơi tròn một chút, đang ngồi cúi đầu xuống bàn hai vai run run nhìn vào là biết người đó đang sắp không thể nhịn cười được nữa. Quả nhiên chàng trai tròn tròn ấy đã bật cười và ngồi cười như chưa bao giờ được cười (Min: Mi nói ai tròn hả con nhok kia/ au: em nói oppa đó/ Min:*xoăn tay áo*/ au:*bỏ chạy*).

"Trời ơi...Hyunnie ơi là Hyunnie...Huyng...ha...ha...ha...hyung...nói thật...với em nha, là.....là....trên thế giới này....hyung chưa....bao giờ thấy.....đứa em nào ngốc như em...ha...ha...ha. Một đứa ngốc...ha...ha...ha...hết thuốc chữa luôn đó. Trời ơi! em thích thằng nhóc mà em không biết là sao."- chàng trai ấy vừa cười vừa nói, mà nói xong thì lăn ra cười tiếp, còn về Kyuhyun sau khi nghe xong thì mặt ngơ ra.

"Minnie hyung....Minnie hyung...SUNGMINNE HYUNG hyung nói thế là sao?"- thấy Sungmin cứ lo cười anh gọi không nghe nên anh kê sát lỗ tai của chàng ta hét lên.

"Bó tay em luôn, may là em nói chuyện với hyung đó. Chứ em mà nói với JungSoo hyung, là nãy giờ em bị mắng về tội ngốc rồi"- thở dài Sungmin nói với anh.

"Hyung nói vậy là sao?"- anh ngơ mặt hỏi

"Hyung hỏi em nè. Ở bên cạnh Zhoumi cảm giác của em lúc đó ra sao?" - Sungmin lắc đầu bó tay với thằng em thiếu muối (Kyu: Con nhok kia mi nói ai thiếu muối?/ au: *nhìn chỗ khác huýt gió*)

"Ở bên cạnh cậu ấy em thấy rất thoải mái, mỗi lần cậu ấy cười mọi mệt mỏi đều biến mất không dấu tích. Những lúc mà em thấy mấy nhân viên nam đứng nói chuyện với cậu ấy em rất bực. Mà sao hyung hỏi em như vậy?"- anh trả lời xong hỏi ngược lại Sungmin

"Em yêu thằng nhóc luôn rồi, chứ không còn là thích nữa. Mà hyung nghĩ thằng nhóc cũng có tình cảm với em nữa đó, nếu không sao nó có thể kiên nhẫn làm quản gia cho một cậu chủ ngốc không thuốc chữa như em chứ. Ngốc tới mức yêu nguời ta mà không biết, nếu em không tin em có thể YongWoon hyung, vụ này hyung ấy rành hơn hyung."- Sungmin vừa dứt lời thì không thấy anh đâu cả chỉ còn một mình chàng ta ở lại quán thôi.

Anh chạy xe với tốc độ nhanh nhất, về đến nhà anh chạy ngay lên phòng cậu nhưng cậu không có trong phòng, tìm khắp nhà không thấy cậu đâu. Đúng lúc gặp cô bếp đi chợ về:

"Cô kim, Zhoumi đâu rồi sao con tìm cậu ấy khắp nhà mà không thấy?"- anh túm tay cô Kim lại hỏi tới tấp.

"À quản gia đi chơi với Choi thiếu gia rồi. Cậu vừa ra ngoài được khoảng 10' thì Choi thiếu gia cũng đến mời cậu ấy đi chơi rồi."- cô Kim vừa trả lời vừa để đồ lên bàn.

____________FLASH BACK________________

Sau khi anh gọi điện cho Sungmin và đi ra ngoài, chừng 10' sau thì Siwon tới. Cậu đang cho hai con rùa của Kyuhyun ăn, thì Siwon từ sau đi tới bịt mắt cậu.

"Siwon hyung! Hyung đến có việc gì hả?"- cậu giật mình quay qua hỏi

"À Zhoumi, Kyuhyun cậu ấy có ở nhà không"- anh chàng nhìn cậu hỏi

"Anh ấy đi ra ngoài rồi, có gì không hyung?"- cậu chớp mắt nhìn Siwon

"Không có gì, hyung định nhờ cậu ấy đi siêu thị với hyung chọn quà tặng cho một người bạn của hyung. Nhưng cậu ấy không có ở nhà, hay là cậu đi với hyung được không?"- Siwon chớp thời cơ

Cậu chưa kịp gật đầu thì anh chàng đã nắm tay cậu ra xe, ấn cậu ngồi vào ghế rồi nổ máy chạy đi.
_______________END FLASH BACK__________

Anh nghe cô Kim trả lời mà anh cứ nghĩ mình nghe nhầm, cậu đi chơi với Siwon sao, cậu và anh chàng biết nhau mới ngày hôm qua thôi mà. Bây giờ anh không khác gì một ngọn núi lửa sắp phun trào.

"Yahh....cái tên Choi Siwon đáng ghét kia cậu ta có ý đồ gì với Zhoumi vậy, tự nhiên mới gặp có một ngày mà hôm nay rủ người ta đi chơi là sao, gru...thật là tức chết mà"- anh đi qua đi lại thậm chí còn nghiến răng nữa, khiến cho người làm trong nhà không ai dám đến gần.

Còn về phần cậu thì vô tư cùng Siwon đi siêu thị chọn quà cho bạn của anh chàng theo như lời anh chàng kể, nhưng thật chất chỉ là một cái cớ để anh chàng được làm quen với cậu. Mà không một ai biết là ở nhà có một ngọn núi lửa sắp trào ra rồi.

Sau nửa buổi trời chọn tới chọn lui thì cả hai cũng chọn được quà, cả hai ra xe đi về. Anh chàng đưa cậu về tới nhà, bước vào cậu có cảm giác hơi lạ lạ nhìn thì...trời ơi có một cái đầu đang bốc khói ngùn ngụt. Anh thấy cậu về tới liền quay qua:

"Từ sáng đến giờ em và Siwon đã đi đâu"- anh hỏi cậu và khói trên đầu bốc càng lúc càng cao, đến mức có thể thiêu trụi mọi thứ trong phạm vi 30m.

Chap 3-P.2:

"Dạ...em đi siêu thị với Siwon hyung"- cậu cúi mặt hai ngón tay chỉ vào nhau hai má đỏ bừng

"BÙM"- một ngọn núi lửa phun đúng kiểu-"CÁI GÌ EM ĐI CHƠI VỚI TÊN CHOI SIWON ĐÓ HẢ?"- thấy cậu gật đầu anh nói tiếp-"TRỜI ƠI, EM CÓ BIẾT LÀ HẮN LÀ MỘT TAY SÁT GÁI CÒN HƠN CẢ ANH HỌ ANH- LEE DONGHAE KHÔNG HẢ?"-anh hét lên

Cậu ngơ ngác không hiểu đầu cua tai nheo gì hết, mắt cậu vốn đã to nay còn mở to hơn. Đang ngơ ngác thắc mác không hiểu vì sao anh lại cáu lên thì chuông điện thoại của cậu reo lên, cậu bắt máy rồi đi ra ngoài nói chuyện. Khoảng 10' phút sau cậu quay vào nhà, nhưng nét mặt không vui như lúc mới về.

Anh thấy cậu bỗng nhiên buồn, định hỏi cậu thì cậu đi lên lầu đóng của phòng lại. Nhưng lúc cậu đi ngang qua mặt anh thì anh vô tình thấy nước mắt cậu rơi, anh cảm thấy lạ nên lên phòng của cậu định hỏi xem cậu thế nào, nhưng vừa đến trước của phòng cậu thì anh nghe tiếng cậu nói chuyện:

"Henry anh đã nói rồi anh không muốn kế thừa Mitang, nên em với anh hai và ba đừng ép anh nữa, Lee gia có em và anh hai kế thừa là được rồi"- cậu nói qua điện thoại

"Cái gì? Tập đoàn Mitang là tập đoàn giải trí nổi tiếng của toàn Châu Á mà, không lẽ cậu ấy là con trai thứ của chủ tịch Lee HyukJae- Lee Zhoumi"- anh giật mình khi vô tình biết được thân thế thật sự của cậu, đang cố gắng để tiêu hóa hết đống thông tin vừa rồi thì anh lại nghe được một tin động trời từ cậu.

"Còn nữa anh sẽ không thực hiện cái hôn ước kì lạ đó đâu, anh không thể kết hôn với một người mà anh không yêu, hơn nữa lại là một người mà anh không quen biết. Dù em và ba có nói thế nào đi nữa thì anh vẫn quyết không kết hôn với anh ta đâu"- cậu hét lên qua điện thoại.

Anh chết lặng người, thì ra cậu đã có hôn ước rồi sao. Vậy là có nghĩa anh sẽ mất cậu mãi mãi, dù là người cậu không quen, nhưng khi cậu kết hôn với người đó thì chỉ cần sống với nhau một thời gian cậu nhất định sẽ có tình cảm với người đó.

Anh phải làm sao đây, đầu óc anh rối bời, anh yêu cậu cậu có biết không. Đang suy nghĩ thì cậu mở cửa phòng bước ra, thấy anh đứng trước của phòng mình thì cậu đã biết rằng anh đã nghe tất cả.

"Anh đã biết rồi sao?"- cậu cố gắng không khóc nhưng nước mắt vẫn rơi xuống.

"Tại sao em lại giấu anh, tại sao em lại không nói cho anh biết em là con trai thứ của chủ tịch Lee HyukJae. Tại sao em lại giấu anh em là người kế thừa tập đoàn Mitang, và tại sao em lại không nói cho anh biết là em đã có hôn ước"- anh đều giọng hỏi cậu, nhưng nếu nghe kĩ sẽ nghe được giọng anh đang nghẹn lại.

"Vì em yêu anh. Em không muốn giấu anh nhưng em không thể nói cho anh biết, vì nếu em nói ra anh sẽ cho rằng em nói dối, em không muốn. Em không muốn anh lạnh nhạt với em."- cậu nhìn thẳng vào mắt anh và nói.

Anh lặng người nhìn cậu, thì ra cậu cũng yêu anh sao. Anh nên vui hay nên buồn đây, anh phải làm sao đây. Anh nên giữ cậu lại hay là nên để cậu kết hôn, hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu anh.

Cậu đóng cửa phòng lại trái tim cậu như nứt ra thành từng mảnh, từng giọt nước mắt rơi xuống cậu không thể ngăn được chúng. Cậu không thể cãi lời của ba cậu, từ lúc mẹ cậu mất một mình ông làm gà trống nuôi con, đối với cậu ông vừa là một người mẹ vừa là một người cha.

Cậu không muốn kết hôn nhưng cậu không thể ở bên anh, cậu không thể vì hạnh phúc của bản làm mất uy tín của ba cậu trên thương trường. Lấy tay gạt nước mắt, cậu lấy điện thoại gọi cho KangIn:

"Chào bác, bác cho con xin nghỉ vài ngày nhà con có việc. Khi nào xong việc con sẽ đi làm lại"- cậu cố nói bằng chất giọng bình thường.

"Được con cứ nghỉ đi, nhưng nhớ khi quay lại phải gọi bác bằng ba đó"- KangIn nói qua diện thoại.

Chap 4:

Cậu ngơ ngác không hiểu tại sao ông nói vậy, thì cậu nghe tiếng hét từ bên phòng của anh. Mở cửa chạy qua thì cậu nghe tiếng của anh:

"Ba nói cái gì? Kết hôn sao, kết hôn với ai?"- anh hét lên

Cậu sững người, hai hàng nước mắt không tự chủ mà rơi xuống. Tại sao cậu không nghĩ đến anh không hề yêu cậu, anh sẽ phải kết hôn với một người xứng đáng với anh hơn. Cậu nhanh chân quay về phòng, trái tim cậu đau như bị ai đó cứa vào đến rỉ máu.

Tựa lưng vào cửa cậu không thể tin vào những gì mình nghe, đầu óc cậu rối bời. Anh và cậu thuộc hai thế giới khác nhau, khi sinh ra cậu đã được định sẵn hôn sự cho chính mình, chỉ là cậu tự huyễn hoặc bản thân rằng, cậu có thể cùng người cậu yêu đi đến hết kiếp này.

Nước mắt cậu rơi càng lúc càng nhiều, cậu không thể thay đổi hiện thực với anh cậu chỉ mãi là người bạn thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Cậu đâu biết trái tim anh cũng như ai đó bóp nát nó, anh cũng sẽ phải kết hôn với một người mà anh không yêu và cũng không hề quen biết. Hai trái tim chung một nhịp đập nhưng cũng cùng chung một nỗi đau. Hít thở để tâm trí cậu bình tĩnh lại, cậu cầm điện thoại lên:

"Ba, con đồng ý kết hôn với anh ta"- cậu nói qua điện thoại

"Được, vậy thì con thu xếp về Mĩ ngay cho ba"- Lee chủ tịch ra lệnh

---------Ở Mĩ----------

Trong khi anh và cậu đang đau khổ vì sẽ không còn được ở bên nhau, thì ở đây có 3 người đàn ông đang ngồi đắc ý với kế hoạch của mình.

"Ha...ha...ha...ha...tụi nó sẽ không ngờ rằng tụi nó sẽ kết hôn với nhau"- KangIn vừa uống trà vừa cười vừa nói.

"Sao hai người không nói trắng ra cho hai đứa nó, úp úp mở mở chi. Thật không hiểu nổi hai người"- Lee Tuek ngồi bên cạnh càu nhàu

"Nói ra đâu còn vui nữa, với lại nếu nói ra tụi mình đâu có biết là tụi nó có yêu nhau thật không"- HyukJae đặt tách trà lên bàn rồi ung dung nói-"còn nữa Zhoumi nó không muốn kế thừa Mitang nên tớ đành phải dùng cách này để ép nó, nếu như nó đồng ý hôn ước này thì đồng nghĩa với việc nó đồng ý kế thừa Mitang".

LeeTeuk bó tay với hai người này nên đành chờ màn tiếp theo của kế hoạch 'ép hôn'. Ông bà ngày xưa có câu gừng càng già càng cay quả thật không sai, nhưng có một điều Cho chủ tịch và Lee chủ tịch tính sai đó là. Con trai của đại danh Kim HeeChul và Choi HanKyung- Choi Siwon đã yêu nhị thiếu gia của Lee gia mất rồi.

---------------Hàn Quốc--------------

Một quán bar khá lớn nằm trong trung tâm thành phố, có một chàng thanh niên đang ngồi trong một góc anh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không, mặc kệ màn hình điện thoại phát sáng không ngừng anh vẫn uống rượu điên cuồng. Bên cạnh là một người thanh niên khác rất điển trai, nhưng nét mặt cũng lạnh lùng không kém đang cố ngăn cản em họ mình lại.

"Hyunnie, em uống đủ chưa? Theo hyung về, em uống nhiều lắm rồi"- DongHae giật chai rượu trên tay Kyuhyun để lên bàn.

"Không! Em không về, đưa chai rượu cho em. Muốn về thì hyung về một mình đi"- anh giật lại chai rượu và uống tiếp.

"Vậy em đừng trách hyung"- vừa dứt lời thì DongHae đánh vào sau gáy của anh, khiến anh bất tỉnh.

Kéo tay để tay anh vòng qua cổ mình, DongHae cực nhọc lắm mới đưa được anh về Cho gia. Cố gắng bấm chuông cửa, cậu nghe tiếng chuông cửa thì chạy ra mở. Thấy anh bất tỉnh cậu lo lắng vô cùng.

"Chuyện gì vậy DongHae hyung, sao người Kyunie toàn mùi rượu vậy hyung"- cậu đỡ anh từ tay DongHae, vừa hỏi.

"Hyung cũng không biết, chỉ biết lúc chiều này nó gọi cho hyung nói là đi uống với nó vài ly, nhưng ai ngờ nó uống đến say khướt như vậy chứ. Thôi trời cũng khuya lắm rồi, em chăm sóc cho nó đi, hyung về đây"- DongHae thở dài trả lời.

Cậu chào DongHae xong thì đưa anh lên phòng, đỡ anh nằm xuống giường đắp chăn cho anh. Cậu lấy khăn nóng lau cho anh, đột nhiên anh nắm chặt tay cậu, khiến cậu muốn rút ra cũng khó.

"Zhoumi, anh yêu em. Anh thật sự yêu em"- anh nói trong cơn say.

Nước mắt của cậu rơi xuống càng lúc càng nhiều, nước mắt cậu rơi đến ướt đẫm chiếc áo sơ mi của anh, đây chẳng phải là điều cậu mong muốn được nghe từ anh nhất sao, nhưng sao lúc này cậu lại thấy tim mình đau như vậy.

"Kyunie, em cũng yêu anh nhưng em xin lỗi. Hãy tha thứ cho em"- cậu thì thầm rồi cúi xuống hôn lên môi anh.

Cậu đứng lên đi về phòng, nhìn lại căn phòng mà bao lâu nay cậu ở có lẽ suốt đời này cậu sẽ không thể quay lại đây nữa. Đến bên giường cậu cầm vé máy bay lên, tim cậu đau thắt lại cậu chỉ còn được ở bên anh 2 giờ nữa thôi. Vì sau 2 giờ nữa cậu sẽ lên máy bay bay về Mĩ, nơi cậu được sinh ra và lớn lên.

Đến giờ ra sân bay, cậu đứng lên nhìn lại căn phòng một lần nữa, cậu để bức thư lên bàn rồi đi. Ra khỏi cổng biệt thự cậu thấy chiếc xe đã được chờ sẵn, người tài xế cúi người chào cậu rồi mang hành lý của cậu để vào xe.

"Nhị thiếu gia, tới giờ rồi"- người tài xế quay qua nói với cậu

"Tạm biệt anh, Kyunie! Hạnh phúc nhé anh, dù thế nào thì em vẫn yêu anh"- cậu quay đầu lại nhìn, rồi thì thầm như tự nói với bản thân.

Sau đó ngồi vào xe, người tài xế nổ máy xe chạy đi. Và ở một căn phòng nào đó có một người nhìn theo bóng dáng của chiếc xe đang khuất dần trong bóng tối, nước mắt anh rơi ướt đẫm gương mặt điển trai.

"Chúc em hạnh phúc, nhưng xin em hãy nhớ dù thế nào thì anh cũng vẫn yêu em"- một nụ cười xuất hiện trên môi anh.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro