Chap 5+6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5:

8h sáng tại sân bay New York, từ cửa sân bay bước ra một chàng trai cao gầy gương mặt thanh tú nhưng trên môi không hề nở một nụ cười. Đến bãi đậu xe cậu nhìn thấy một người thanh niên khác vóc người hơi nhỏ con nở một nụ cười hở lợi đặt trưng với cậu, thấy cậu đến người con trai ấy phóng bay tới gần, lấy hành lý của cậu để vào xe.

"Em sống ở Hàn Quốc có tốt không? Tên ngốc ấy đối xử với em có tốt không? Em không ăn hay sao mà hyung chỉ thấy em cao lên, mà không thấy em mập lên tí thịt nào thế? Hyung cứ tưởng em sẽ không đồng ý hôn ước lạ đời này rồi chứ thật là hyung bó tay với ba rồi, thôi hai anh em mình về thôi ba đang chờ"- Eunhyuk vừa hỏi vừa xoay cậu vòng vòng khiến cậu chóng hết cả mặt.

"Hyukie hyung, anh với ba và nhóc Hen không buồn em khi năm đó em quyết về Hàn Quốc tìm anh ấy chứ?"- cậu hỏi Eunhyuk khi cả hai ngồi vào xe để tài xế chở hai người về Lee gia.

"Nếu ba buồn, thì ba đã không cho người theo dõi tình hình của em bao năm nay. Trong mắt của ba, dù anh em mình có làm sai chuyện gì đi nữa, thì anh em tụi mìnhvẫn là những đứa con kết tinh từ tình yêu của ba mẹ. Đối với ba tụi mình vẫn là những đứa trẻ, nhưng hyung thấy chỉ có em là trưởng thành nhất trong ba đứa"- Eunhyuk trả lời cậu lời nói khác với vẽ trẻ con khi nãy gặp cậu tại sân bay.

Hai anh em nói đủ thứ chuyện, khoảng 15' sau thì chiếc xe dừng trước cổng biệt thự của Lee gia. Hai anh em bước xuống xe, cậu nhìn ngắm sân vườn mọi thứ vẫn như cũ từ lúc cậu đi, nhưng chỉ có điều cây cối trong vườn nhiều hơn lúc trước.

"Thiếu gia, ông chủ có dặn khi nào cậu về thì cậu lên phòng nghỉ trước đi, tối nay cậu sẽ theo ông chủ đến buổi tiệc thành lập công ty"- người quản gia nói với cậu

Cậu đi lên phòng nhìn căn phòng được bày trí giống như khi cậu còn ở Cho gia, lòng cậu thắt lại nước mắt rơi xuống ướt đẫm gương mặt. Tại sao ông trời thích trêu ngươi người khác như thế, bắt cậu rời xa anh rồi lại không cho cậu quên những kỉ niệm về anh.

Cầm điện thoại trên tay cậu rất muốn gọi cho anh nhưng cậu không thể, cậu sợ nếu cậu nghe tiếng anh cậu sẽ đổi ý không đồng ý hôn ước này. Nằm trên giường mặt kệ nước mắt rơi bao nhiêu, trong lòng cậu nhớ anh bao nhiêu. Cậu vẫn phải chấp nhận sự thật cậu sẽ phải kết hôn với một người cậu không yêu và không hề biết mặt, cậu sẽ vẫn phải kế thừa tập đoàn cho dù cậu không muốn. Trong lòng cậu muốn gọi cho anh nhưng lí trí ngăn cản, mãi suy nghĩ cậu ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Trời sụp tối tại một resort nổi tiếng của Mĩ, khách mời đã đến đông đủ. Ai cũng háo hức chờ xem vị tân chủ tịch của tập đoàn Mitang như thế nào. Đứng trước gương cậu tự nhắc bản thân dù thế nào cũng không được làm mất mặt ba của cậu. Ông đã hi sinh cho cậu rất nhiều, đây là lúc cậu báo hiếu cho ông. Bước xuống phòng khách cậu thấy ông chờ sẵn, tuy nét mặt lạnh lùng nhưng lúc nào ông cũng rất thương yêu anh em cậu.

"Chúng ta đi thôi"- ông nhìn cậu rồi nói

Cậu gật đầu rồi theo ông ra xe, chiếc xe nổ máy chạy đi. Khỏang chừng 15' sau chiếc xe dừng lại trước resort, cậu bước xuống xe liền lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Cậu mặc trên người bộ vest sám (trong bài perfection) mái tóc màu nâu đỏ được chảy ngược ra phía sau, cậu bước vào đại sảnh đám vương tôn công tử và đám tiểu thư nhìn cậu không chớp mắt.

Ở một góc khuất nào đó có người rất muốn chạy đến ôm lấy cậu, nhưng không thể. Anh chỉ có thể nhìn cậu từ xa, trái tim anh như rỉ máu nó không nghe lời anh nữa, nó vẫn nhói đau mỗi khi anh nhìn vào đôi mắt của cậu, đôi mắt nâu to tròn sâu thăm thẳm như biết nói, đôi mắt đã cướp đi trái tim của anh một cách âm thầm. Cậu và ông dừng lại giữa đại sảnh, cậu có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình, có cái gì đó thôi thúc cậu quay lại. Nhưng cậu không thấy ai cả ngoại trừ những khách mời do ba cậu mời tới.

"Xin giới thiệu với các vị đây là con trai tôi- Lee Zhoumi bắt đầu từ hôm nay nó sẽ kế thừa Mitang, tôi mong các vị sẽ tận tình giúp đỡ nó"- ông bước ra nói

Mọi người vỗ tay chúc mừng, buổi tiệc bắt đầu đám tiểu thư chạy tới gần cậu. Người thì xin số điện thoại, người thì giả vờ ngả để ngả vào người cậu, còn không thì bị hóa tượng khi nhìn vào đôi mắt của cậu.

Đột nhiên cậu nhìn thấy một dáng người rất quen thuộc đứng ngoài hành lang đại sảnh, cậu nghĩ mình nhìn nhầm chỉ là người giống người thôi. Nhưng khi nhìn kĩ lại cậu không thấy anh đâu, tự cười bản thân mình, anh làm gì có thời gian qua đây. Cậu mặt cho đám tiểu thư tiếc nuối, cậu vẫn bỏ đi. Cậu cần một nơi thật yên tĩnh, và không nơi nào lý tưởng hơn là ngoài sân vườn của resort.

Bước đi chầm chậm dọc theo hồ bơi, anh tự cười mình nhút nhát. Tại sao có can đảm qua đây tìm cậu thì tại sao anh không dung cảm đối mặt với cậu, đột nhiên anh gặp cậu đang đứng bên cạnh hồ bơi. Anh bước đến gần cậu, cậu nghe tiếng bước chân liền quay qua. Thời gian như ngừng lại, anh bước về phía cậu, nắm đôi tay gầy ấy mà anh cảm nhận sẽ chẳng còn được nắm nữa.

"Sao anh lại ở đây?"- cậu nhìn anh rồi hỏi

"Ba anh bảo anh theo ông qua đây để gặp người mà anh sắp kết hôn, không ngờ lại gặp em ở đây"- anh cười khẩy rồi nói

______________FLASH BACK______________

Anh đang ngồi trong phòng làm việc, thì KangIn từ ngoài đi vào:

"Chẳng phải ba mẹ đi du lịch nửa năm sau về hay sao?"- anh ngạc nhiên hỏi ông

"Không, con mau chuẩn bị đi chiều nay con sẽ theo ba qua Mĩ, con sẽ gặp vợ sắp cưới của con"- ông lắc đầu trả lời

Ông nói xong thì bỏ ra ngoài, còn lại anh trong văn phòng nhìn qua bàn thư kí của cậu. Dù cậu chỉ làm cùng anh mới có một ngày, nhưng hình ảnh của cậu lại hiện trong tâm trí anh rõ mồn một.

"Zhoumi, nếu có kiếp sau anh vẫn chỉ yêu mình em"- ngã đầu ra phía sau nước mắt của anh không tự chủ mà rơi xuống.

______________END FLASH BACK_______________

Cậu định quay lưng bỏ đi thì anh nắm tay cậu lại, kéo mạnh tay cậu về phía mình. Anh ôm chặt lấy cậu, nước mắt cậu rơi xuống trái tim cậu rất đau. Tại sao ông trời đã định sẵn cậu phải kết hôn với người khác, vậy để cho cậu và anh gặp nhau làm gì. Đầu óc cậu trống rỗng, cậu không thể nghĩ được gì.

Cậu nhanh chóng xô anh ra rồi chạy vào trong, anh đuổi theo cậu. Chạy vào tới đại sảnh đúng lúc cậu thấy HyukJae đang đứng nói chuyện với KangIn, ông quay qua kêu cậu tới gần để ông giới thiệu cậu.

"Đây là ba chồng tương lai của con, con mau chào đi"- cậu nghĩ mình nghe nhầm chuyện gì xảy ra ở đây vậy

"Bác Hyuk bác nói vậy nghĩa là sao?"- anh chạy tới hỏi Hyukjae

"Hai đứa có hôn ước từ nhỏ rồi, nhưng vì muốn thử lòng hai đứa nên bác và ba con phải giấu đến bây giờ"- KangIn trả lời thay Hyukjae

"Vậy hôm đó bác nói 'con cứ nghỉ đi, nhưng khi quay lại con phải gọi bác bằng ba' là ý bác nói con và Kyunie sẽ kết hôn với nhau sao"- cậu không tin vào tai mình, cậu sẽ kết hôn với anh sao.

"Ba không đùa chứ"- anh hỏi KangIn một lần nữa

"Bây giờ, Zhoumi chịu kế thừa Mitang rồi. Còn chuyện muốn điều hành làm sao cho dễ sau khi kết hôn thì để cho nó quyết định"- HyukJae vỗ tay cái chát rồi nói

Anh và cậu không thèm để ý nữa, cả hai đang bận tiêu hóa đống thông tin vừa nghe. Thở phào nhẹ nhõm cậu, quay qua Hyukjae.

"Ba con muốn dời trụ sở về Hàn Quốc, con muốn ở Hàn"- cậu nói mà mặt đỏ au

"Trời ơi, con tui nó có chồng rồi nó bỏ ông già này rồi"- Hyukjae vừa nói vừa lấy khăn giấy chậm nước mắt mặc dù không có một giọt rơi xuống

Anh kéo cậu vào lòng, bây giờ mọi chuyện đã rõ. Trong lòng anh không ngừng càu nhàu ông và KangIn, bày vẽ nhiều trò làm anh suýt làm tổn thương cậu.

"Không ngờ anh và em lại có hôn ước với nhau, ba em với ba anh nhiều trò thật"- cậu nói với anh khi cả hai đang đi dạo ngoài vườn.

"Mimi, anh yêu em"- anh hôn môi cậu, cả hai đang tình tứ thì

"Á...Á ...Á...Á....Á..."- một tiếng la phát ra từ một bụi rậm gần đó

Chap 6:

"Ai đó? Mau ra đây"- anh hét lên

Từ trong bụi rậm bước ra hai chàng trai nhìn rất trẻ con, một chàng trai có đôi má bánh bao và một chàng trai có đôi mắt một mí, mái tóc bạch kim. Cả hai nhìn anh và cậu cười hì hì như vừa bị bắt gian.Cậu nhìn hai chàng trai ấy não hoạt động hết tốc lực, không hiểu hai anh em nhà này núp ở bụi cây đó làm gì không biết.

"Anh hai, anh và nhóc Hen làm gì vậy? sao núp trong đó?"- cậu vừa hỏi vừa chỉ vào bụi cây

"Em và anh hai chỉ là muốn biết mặt anh rễ tương lai thôi mà, anh làm gì dữ vậy"- Henry vô tư nói, còn cậu thì mặt đỏ au.

"Đúng vậy, con kiến xấu xa tới giây phút lãng mạn mà nó cắn.Thật là xui xẻo, chả quay được bao nhiêu"- Eunhyuk mếu máo tiếc vì không quay được cảnh romantic.

Anh nắm tay cậu kéo đi khi thấy cái mặt của cậu càng lúc càng đỏ, cả hai tay trong tay đi dạo trong vườn.Hoa đào rơi nhè nhẹ trong gió, ánh trăng chiếu rọi xuống đất tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn. Bỗng nhiên anh siết chặt tay cậu, cậu quay sang nhìn anh. Anh không nói gì chỉ cười tay vẫn nắm chặt tay cậu.

"Hai người họ là anh trai và em trai của em hả?"- đột nhiên anh quay qua hỏi cậu khi cả hai đang ngồi ngắm cảnh biển

"Uhm, không hiểu hai người họ muốn làm gì nữa?"- cậu thở dài.

Cả hai ngồi lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bờ, hai bàn tay đan vào nhau như chẳng có gì trên thế giới này có thể chia cắt tình yêu này. Bất giác anh nhìn qua cậu, dáng người cao gầy nước da trắng hồng hắt dưới ánh trăng, nhìn vào thấy cậu trở nên mỏng manh như làn khói có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Đột nhiên trong lòng anh dấy lên một nỗi bất an, nếu như có một ngày cậu đột nhiên biến mất trước mắt anh thì sao đây. Lúc đó anh sẽ phải làm gì đây, chưa kể đến bạn thân của anh cũng là đối thủ mạnh nhất đối với anh.

Kể từ khi gặp cậu ở công ty đến giờ, Siwon cứ tìm anh hỏi về cậu thử hỏi anh có điên không. Nếu như cậu không thân thiết với anh chàng thì không có gì để nói, đằng này mỗi lần anh chàng tới rủ đi chơi hay mời đi ăn thì cậu cũng đều vui vẻ nhận lời, thật khiến anh tức chết mà.

Mỗi lần anh nói gì về anh chàng, cậu cũng đều nói 'không, em thấy hyung ấy rất tốt mà, không phải như anh nói đâu', cậu bênh vực người khác trước mặt anh. Những lúc cậu đi chung với anh cậu toàn kể về Siwon, trời ơi quả thật nếu mà anh chàng Siwon này mà còn tìm cậu quả thật anh phải uống thuốc trợ tim rồi.

"Không được, mình tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra. Mình sẽ không để tên cassanova ấy tiếp cận Mimi của mình đâu, không bao giờ"- anh lẩm bẩm một mình mà không biết cậu nghe được.

"Kyunie, anh vừa nói gì vậy?"- cậu quay qua hỏi

"À...không có gì đâu, có điều em đừng gặp Siwon nữa. Tên 'mặt ngựa' không tốt lành gì như em nghĩ đâu"- anh giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi nói tiếp.

"Em thấy hyung ấy tốt mà, chắc anh lo xa quá thôi"- cậu tròn mắt nhìn anh rồi nói.

Bây giờ anh không khác gì núi lửa rồi, có ai trước mặt người yêu mà bênh vực người khác không hả trời. Cậu thật là muốn làm anh đau tim đến chết mà, anh thật không ngờ cậu ngây thơ đến mức mới gặp người lạ một lần đã tin là người tốt.

Ngồi ngắm trăng với cậu ngoài bờ biển, mắt thì nhìn mặt trăng. Nhưng trong lòng không ngừng rủa xả người bạn chí cốt tâm giao, trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là ý tưởng để cách ly cậu với Siwon thôi.

"Kyunie, có bao giờ anh mới gặp người nào đó một lần mà anh nói thích người đó chưa?"- cậu bất ngờ hỏi anh.

"Tại...Tại sao em hỏi vậy?"- anh ấp úng trả lời mà trong lòng mong là không phải tên bạn thân sát gái của mình là đáp án.

"Siwon hyung nói, hôm đi mua đồ ở siêu hyung ấy nói là hyung ấy thích em, em thấy lạ nên em hỏi anh thôi"- cậu ngây thơ trả lời.

"Em...em...em vừa nói gì? Em nói là Siwon nói thích em á?"- anh lắp ba lắp bắp hỏi lại lần nữa.

Cậu không nói chỉ gật đầu, còn anh thì hóa tượng luôn rồi còn đâu nữa. Có ai nói nguyệt lão thích chơi ác chưa, đang ngồi ngắm trăng và cảnh biển thì có người đứng sau lưng cậu. Và đó cũng chính là nguyên nhân khiến anh hóa tượng.

"Ủa, sao hai người cũng có mặt ở đây nữa?"- Siwon bất ngờ lên tiếng khiến cậu giật mình.

"Câu đó phải tớ hỏi mới đúng"- anh cướp lời không cho cậu nói và khói trên đầu bốc lên càng lúc càng nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro