Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5

Tôi không thể nào hiểu nổi tôi nữa. Miệng thì nói không thèm quan tâm nhưng không hiểu sao chân tôi nó cứ tự động bám 

theo cô ta như vậy không biết nữa. Chắc là để xem cô ta có lăng nhăng không. Tôi không thể để Dong Hae quen với một 

người lăng nhăng được. Đúng rồi, đây chính là lý do. 

Tôi đang ngồi trên một chiếc xe Taxi và bám đuôi theo Yuri, tất nhiên là không được để cho cô ta thấy rồi. Tôi đã dặn người 

tài xế cẩn thận. Chiếc xe chở Yuri dừng lại ở một bệnh viện, cô ấy bước xuống đi vào bên trong. Tôi cũng vội vàng bước theo.

Yuri dừng lại ở một căn phòng. Cô ấy ngần ngừ một lúc rồi đẩy cửa bước vào. Đương nhiên là tôi không thể vào cùng rồi. Một 

lát sau, tôi thấy một người đàn ông đứng tuổi đi cùng một vài người áo đen cũng mở cửa căn phòng này và bước vào trong. 

Tôi nghe thấy tiếng cãi vã. Lát sau, Yuri mở cửa chạy ra, trông cô ấy rất tức giận. Thật tiếc vì tôi không thể nghe thấy họ nói 

gì nhưng nhìn biểu hiện của Yuri, cô ấy đang cực kỳ phẫn nộ. Tôi chạy theo Yuri, cô ấy chạy rất nhanh, khó khăn lắm tôi mới 

có thể bắt kịp cô ấy nhưng rồi khi đến một ngã ba, tôi đã không còn thấy bóng dáng cô ta ở đâu nữa. Tôi lạc mất Yuri rồi. Vơí 

tâm trạng như thế, không biết có chuyện gì xảy ra với cô ta không nữa. Đột ngột có một người nào đó dùng tay bịt miệng và 

kéo tôi vào trong một con hẻm nhỏ. Khi người ấy thả tay ra, tôi hốt hoảng khi nhận ra đó là Yuri. Cô ta nhìn tôi chằm chằm 

bằng ánh mắt giận dữ.

-Cô theo dõi tôi.

Tôi yên lặng cúi gằm mặt, biết nói gì giờ khi đó là sự thật. Yuri ép sát tôi vào tường, chưa bao giờ tôi thấy cô ấy đáng sợ như 

lúc này.

-Đau…

Tôi nói khi cô ấy giữ chặt hai tay của mình lên cao.

-Vì sao lại theo tôi. Cô đã biết những gì?

-Tôi…lo…cho…cô

Tôi cố gắng thoát khỏi vòng tay Yuri nhưng cô ấy quá mạnh.

-Lo cho tôi? Sao cô lại lo cho tôi? Cô thích tôi sao? Hay lại muốn làm gián điệp cho tên nào đó?

Yuri nhếch mép cười, tôi ghét nụ cười đó kinh khủng. Cô ta đang kích động cái gì chứ.

-Không, Yuri…Tôi xin lỗi…Cô bình …t..

Tôi chưa kịp nói hết câu đã im bặt vì Yuri đang ép môi mình vào môi tôi. Cô ta làm cái quái gì thế này? Cưỡng hôn tôi? Nụ 

hôn đầu đời của tôi? Nụ hôn chỉ dành cho người tôi yêu? Nhưng sao tôi lại cảm thấy vui vui? Có cái gì đó len lỏi vào tim tôi l

làm nó đập liên hồi. Khi kịp lấy lại ý thức tôi vùng vẫy thật mạnh, dùng chân đạp vào bụng Yuri. Cô ấy lập tức thả tôi ra và 

ôm lấy bụng.

Tôi vùng chạy để mặc Yuri lại đó. Cô ta đã đi quá giới hạn của mình rồi. Sao cô lại đối xử với tôi như thế Yuri? Cô đã làm tôi 

đau.

Kể từ ngày hôm đó, tôi tránh mặt Yuri tuyệt đối. Ngay cả khi đi làm ở tiệm cà phê, tôi cũng hạn chế tiếp xúc với cô ấy. Cả 

Dong Hae và chị Shinyoung đều thấy không khí lạ lùng ở 2 chúng tôi nhưng cũng không dám hỏi. Cuối cùng, Dong Hae cũng 

lân la bắt chuyện với tôi.

-Cậu và Yuri đã xảy ra chuyện gì sao, Jessica?

-Đừng bao giờ nhắc tên cô ta trước mặt tớ nữa, Dong Hae.

-Nhưng có chuyện gì mới được chứ?

-Cậu tốt nhất cũng nên tránh xa cô ta ra. Cô ấy không có tốt đẹp như cậu nghĩ đâu.

-Tớ chưa bao giờ nghĩ mình yêu cô ấy vì cô ấy như thế này hay thế kia, tớ chỉ đơn giản là yêu Yuri. Thế thôi, và cậu cũng 

đừng bao giờ nói xấu cô ấy trước mặt tớ như thế nữa.

Dong Hae tức giận, có lẽ tôi đã hơi quá đáng. Cậu ấy nói rồi bỏ đi một mạch. Tôi thở dài nhìn theo cậu ấy. Tớ không bao giờ 

muốn cậu đau khổ cả Dong Hae.

-Chị à, chắc em chỉ làm đến cuối tháng này rồi thôi ạ.

-Em sao vậy? Có phải vì có chuyện gì xảy ra với Yuri?

-Không đâu ạ. Tại dạo này em cũng bận rộn với việc học trên trường nên mới thế thôi. 

Chị Shinyoung thở dài.

-Chị không biết đã có chuyện gì xảy ra với 2 đứa. Nhưng đừng nghĩ xấu về Yuri. Nó là một đứa trẻ đáng thương.

Cô ta đáng thương sao? Một người lấy việc đùa giỡn người khác ra làm trò vui như vậy, tôi rất ghét.

Tôi không nói gì, lặng lẽ thay đồng phục rồi ra về. 

Tôi có cảm giác có ai đó đang theo dõi mình nhưng khi nhìn lại thì lại chẳng thấy ai. Cho đến khi tôi đi đến một con hẻm vắng 

người, tôi thấy một vài cái bóng đang theo tôi rõ rằng. Cảm giác được sự nguy hiểm, tôi bỏ chạy. Bọn chúng đuổi theo và khi 

nhận ra phía trước là hẻm cụt, tôi thất vọng nhìn đám người đang cười cợt ở phía sau lưng mình. Bọn chúng có đến 10 tên. 

Tuy tôi có học Aikido nhưng cùng lúc 10 gã con trai như thế này thì thật không tưởng.

-Cùng đường rồi, bé con. Nhận ra bọn anh chứ?

Tôi nheo mắt nhìn gã đang nói. Mặt hắn có vẻ quen. Tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải.

-Quên bọn anh rồi sao? Nhưng anh thì không thể quên trận đòn ở quán cà phê ngày hôm đó đâu.

Giờ thì tôi nhớ ra rồi. Hắn chính là tên đã gây sự trong quán cà phê mấy bữa trước.

-Muốn trả thù sao? Lên đi.

-Bé con cũng hung hăng nhỉ.

Hắn nói rồi ra hiệu cho bọn đàn em xông lên. Tôi chỉ cầu trời cho ai đó đi ngang qua. Sao hôm nay đường lại vắng vẻ như thế 

này chứ?

Một tên.

Hai tên.

Tôi thở hổn hển vì bọn chúng tấn công liên tục, gã nào cũng cầm gậy. Hạ được hai tên kia cũng đã là kỳ tích. Aikido là võ để 

tự vệ, không phải để tấn công. Nhưng nếu mạnh tay, tôi cũng có thể khiến chúng phải vào viện băng bó.

Bất chợt tôi thấy nhói ở lưng, một tên nào đó vừa đánh lén phía sau. Tôi mất đà ngã về phía trước. Giờ thì tôi nằm gọn trong 

vòng vây của bọn chúng. Kỳ này chết chắc rồi.

Tôi nhắm mắt chuẩn bị đón nhận những cơn đau dồn dập khi gậy bọn chúng đập vào người nhưng lại không thấy gì.

Khi tôi mở mắt ra, một vài tên trong đó ngã xuống, mở rộng tầm nhìn. Tôi thấy Kwon Yuri đang đánh nhau với chúng. Cô ấy 

xông vào đạp mạnh vào chỗ hiểm của tên đứng gần tôi, gã kêu lên đau đớn rồi quỵ ngã. Yuri kéo tay tôi bỏ chạy. Ấm quá. 

Bàn tay Yuri rất ấm. Tôi để mặc cho Yuri kéo mình đi. Giờ không phải là lúc tức giận chuyện cũ.

Thở hổn hển sau khi đã thoát khỏi đám côn đồ ấy, Yuri và tôi đang nằm dài ở bờ sông Hàn với đôi tay nắm chặt. Khi nhận ra 

điều ấy, cả hai chúng tôi bối rối rụt tay lại.

-Cũng may là tôi thấy lo nên đã đi theo cô.

Tôi im lặng không nói gì. Yuri thở dài nhìn lên bầu trời đầy sao đến một lúc lâu.

-Xin lỗi.

Cuối cùng thì Yuri cũng lên tiếng. Cô ấy kéo tay tôi để lên ngực mình đập mạnh vào đó.

-Cô cứ đánh tôi cho đến khi nào hả giận. Đừng im lặng như thế. Tôi đã rất khổ sở.

Mặc dù tôi cũng muốn cho cô ta một trận ra trò nhưng nhìn mặt Yuri lúc này, nói thật tôi không còn giận chuyện đó nữa. Tôi 

rút tay lại nhìn Yuri.

-Ngốc. Cô không đau sao?

-Tôi đáng bị như vậy mà.

Tôi im lặng, Yuri cũng thế. Cô ấy nhìn về những ngôi sao đang tỏa sáng trên bầu trời rồi chợt nói.

-Mẹ tôi đang ở trong bệnh viện ấy.

Tôi ngạc nhiên nhìn Yuri. Đôi mắt cô ấy ánh lên nét buồn bã như cái đêm tôi ở nhà cô ấy. Cô ấy đang tâm sự với tôi sao? Tôi 

chợt thấy con tim vui vui vì nghĩ mình có một vị trí nào đó trong tim Yuri thì cô ấy mới có thể mở lòng mình như vậy.

-Bà bị tai nạn giao thông và trở nên như vậy đến bây giờ. Cô đã thấy người đàn ông trong bệnh viện phải không?

Tôi gật đầu xác nhận.

-Ông ấy là bố tôi.

Tôi cũng đoán được điều đó.

-Năm tôi 15 tuổi, ông ấy thường xuyên không về nhà. Sau đó, mẹ tôi phát hiện, ông ấy có người khác ở bên ngoài. Bà đã rất 

đau khổ, nhưng cũng không biết làm gì. Một năm sau, ông ấy đòi ly dị. Đó là một cú sốc quá lớn đối với mẹ tôi. Bà đã rất yêu 

ông ta. Bà ấy không chịu được nên nghĩ quẩn, lao vào một chiếc xe tải đang chạy tới.

Yuri im lặng một chút rồi tiếp tục.

-Tôi không chịu nổi việc cha tôi đối xử với mẹ như thế nên đã dọn ra khỏi nhà. Tôi hận ông ấy. Vì sự ích kỷ của ông ta mà mẹ 

tôi mới như thế. Tôi không bao giờ tha thứ cho ông ta. Tôi cứ nghĩ ông ta sẽ cảm thấy tội lỗi với mẹ tôi mà dừng lại, nhưng 

mấy hôm trước, ông ta tới trường và nói với tôi về đám cưới của ông ta với người phụ nữ kia. Ông ta bảo rằng bà ta muốn có 

sự chúc phúc của tôi và lôi tôi đi gặp bà ấy. Rồi ông ta lại đến bệnh viện, nói những chuyện như ông chưa từng yêu mẹ tôi, tất 

cả chỉ là trách nhiệm. Ông yêu người đàn bà kia. Tôi như phát điên khi nghe những lời đó. Và rồi cô biết đó, tôi thấy cô đi 

theo tôi, tôi đã rất giận dữ…Nhưng nụ hôn đó không phải là đùa, tôi thực sự…thích cô.

Yuri kết thúc câu chuyện của mình bằng một cái gãi đầu rất ngố. Khi cô ấy nhìn qua, tôi vội vàng lau đi những giọt nước mắt 

của mình.

- Cô đau ở đâu à? Bọn chúng đánh trúng cô ở đâu?

Tôi lắc đầu nhìn Yuri. Quá khứ của cô ấy thật đáng thương, thảo nào cô ấy luôn nhìn mọi người bằng đôi mắt lạnh lùng ấy. Từ 

nhỏ đến lớn, tôi sống trong sự thương yêu của ba mẹ nên không có thể không hiểu hết nỗi đau của Yuri. Nhưng tôi biết rằng 

cô ấy đã rất cô đơn.

Siết chặt bàn tay cô ấy trong tay mình, tôi ước mình có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng Yuri. Chúng tôi đang nằm đối diện 

nhau. Khi ánh mắt tôi bắt gặp ánh mắt Yuri, tôi biết mình hoàn toàn bị chìm đắm trong nó. Vô thức, Yuri tiến lại gần tôi, một 

lần nữa cô ấy hôn tôi nhưng lần này tôi không đẩy ra. Tôi chỉ thoáng ngạc nhiên rồi hòa cùng nụ hôn với cô ấy. Tôi có thể 

cảm nhận niềm hạnh phúc đang dâng lên trong lòng mình lúc này. Nó làm tôi như muốn nổ tung. Tôi không thể kiềm chế bản 

thân mình thêm nữa. 

-Yul yêu em, Jessica.

Yuri thì thầm trong những nụ hôn.

-Yul? Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy.

-Mẹ vẫn hay gọi Yul như thế.

Tôi mỉm cười hạnh phúc. Chúng tôi lại tiếp tục nụ hôn ngọt ngào của mình cho đến khi một người nào đó đi ngang qua nhìn 

thấy. Chúng tôi xấu hổ buông nhau ra. Yul chọt chọt má tôi lúc này đang đỏ bùng vì ngượng.

-Em dễ thương lắm có biết không, Jessica?

Đương nhiên là tôi biết điều đó rồi. Tôi là Jessica Jung xinh đẹp mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kasumi