Chap 8 End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 8

Một tuần.

Hai tuần.

Một tháng đã trôi qua.

Tôi nhớ Yuri đến phát điên. Tôi đã chuyển thời khóa biểu, vì thế chúng tôi không còn gặp nhau ở trên trường nữa. Cũng tốt, 

dù sao nếu tôi gặp Yuri, tôi không chắc liệu mình có thể kiềm chế cảm xúc của mình thêm nữa. Nhưng trái tim tôi nó không 

còn thuộc về tôi, nó đã đi theo Kwon Yuri mất rồi. Cô ấy đã lấy mất trái tim tôi để lại tôi với tâm hồn không thuộc về mình. 

Tôi sống và cố gắng học như điên để quên đi nỗi đau trong tim mình, nỗi đau mang tên Kwon Yuri.

Khi tưởng như tất cả mọi chuyện đã chôn chặt vào quá khứ, nhưng tôi đã lầm. Khoảnh khắc mà tôi nhìn thấy Yuri hôn cô gái 

đó, tôi biết rằng mình không bao giờ, chưa bao giờ ngừng yêu Yuri. Trái tim tôi quặn thắt khi nhìn họ thân mật với nhau. Tôi 

bước vội vàng ra khỏi quán để không còn thấy hình ảnh ấy nữa. Nó quá sức chịu đựng đối với tôi. Yuri đã quên tôi, cô ấy đã 

tìm được một tình yêu mới. Tôi phải mừng cho cô ấy, nhưng sao những giọt nước mắt ngu ngốc cứ rơi hoài như thế này cơ 

chứ? 

Tôi đâm sầm vào người đối diện vì vội vã nên không nhìn đường. Đứng lên xin lỗi người ấy, tôi vội vàng bỏ đi. Người đó kéo 

tay tôi lại và tôi bàng hoàng khi nhận ra. Dong Hae!

Chúng tôi ngồi đối diện với nhau. Dong Hae nhìn tôi một lúc rồi lên tiếng.

-Cậu ốm đi nhiều rồi, Jessica.

-Cậu cũng chẳng khá hơn tớ là mấy.

Tôi gắng gượng cười với cậu ấy.

-Vết thương của cậu không sao rồi chứ?

-Ổn rồi.

Tôi nói và ái ngại nhìn Dong Hae. Cậu ấy đã bị tai nạn ngay trong cái đêm tồi tệ ấy. Đó là điều kinh khủng đối với tôi. Dong 

Hae bị tai nạn khi cậu ấy vừa chạy ra khỏi con đường gần nhà tôi. Nhìn thân người mềm nhũn của cậu bê bết máu, tôi đã cực 

kỳ hoảng sợ. Dong Hae thực sự đã bị thương rất nặng. Ôm cậu ấy trong tay gào thét khản cổ để nhờ ai đó giúp đỡ, tôi thấy 

bất lực và hận bản thân mình ghê gớm. Là lỗi của tôi, tất cả đều là do tôi cậu ấy mới ra nông nỗi này. Cảm giác tội lỗi cứ đeo 

bám tôi và đến khi không thể chịu nổi nữa, tôi quyết định nói lời chia tay với Yuri dù lòng tôi đau không chịu được. Tôi muốn 

giải thoát cho bản thân nhưng không biết rằng mình cũng đồng thời gây nên vết thương cho người mà tôi yêu thương nhất 

trong cuộc đời này. Dong Hae đã được chuyển ra nước ngoài để phẫu thuật. Tôi đã không gặp được cậu ấy để nói lời xin lỗi.

-Tớ đã muốn tìm cậu nói chuyện như thế này nhiều lần nhưng giờ mới có đủ can đảm.

Tôi nhìn Dong Hae, đã đến lúc dỡ bỏ khúc mắt với cậu ấy.

-Xin lỗi vì tất cả những gì tớ đã gây ra cho cậu, Dong Hae. 

-Cậu không có lỗi gì cả, Jessica. Tớ đã luôn muốn nói với cậu điều đó. Tất cả là vì tớ, vì tớ đã ghen tỵ khi người Yuri yêu là 

cậu chứ không phải là tớ. Tớ biết Yuri yêu cậu từ lâu nhưng giả vờ như không biết và tiếp tục theo đuổi cô ấy. Tớ kể với cậu 

tất cả về Yuri vì tớ mong rằng cậu sẽ vì tình bạn của chúng ta mà không thể nào yêu cô ấy. Ngày hẹn Yuri đi xem phim, tớ 

đã lấy hết can đảm thổ lộ với Yuri và cô ấy thẳng thừng từ chối. Tối đó, tớ muốn tâm sự với cậu tất cả nhưng khi tớ thấy hai 

người đi cùng nhau như thế. Tớ đã không giữ được bình tĩnh. Tớ đã ích kỷ đổ mọi tội lỗi lên người cậu. Tớ muốn cậu đau khổ 

vì thấy khó xử với tớ, tớ muốn hai người đau khổ giống như tớ đã đau khổ.

Dong Hae nhìn tôi ngập ngừng rồi lại nói tiếp.

-Và tớ biết mình đã thành công khi cậu nói lời chia tay với Yuri. Tớ thật đáng sợ phải không? Vụ tai nạn ấy không phải lỗi của 

của cậu. Là do người lái xe say rượu, tớ không ngốc đến nỗi nghĩ quẩn như thế đâu. Trong bệnh viện tớ đã suy nghĩ rất nhiều 

về chuyện của chúng ta. Tớ cảm thấy mình thật ấu trĩ và ích kỷ. Tớ và Yuri không có gì hết, tớ lấy quyền gì mà ngăn cản tình 

yêu của hai người chứ. Tớ biết mình không đủ tư cách. Tớ thành thật xin lỗi vì tất cả mọi chuyện. Tớ trở về đây là để nói với 

cậu những điều này. Cậu có thể tha thứ cho tớ không? Chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt chứ, Jessica?

Sau tất cả những gì nghe được từ Dong Hae, tôi không còn đủ sức lực để tức giận nữa. Xét cho cùng, tất cả cũng vì tôi. Tôi đã 

dễ dàng buông tay Yuri để tìm lấy sự thanh thản lương tâm cho mình, là tôi đã khiến Yuri đau khổ. Chính vì thế, tôi sẽ nhận 

lại đau khổ. Đó là cái giá phải trả cho hành động gây tổn thương người khác của tôi.

- Dù sao tất cả cũng đã qua, hãy để nó qua đi. Tớ không trách cậu đâu, Dong Hae. Con người ta có đôi lúc không thể nào 

tránh được một lần muốn ích kỷ. Cậu vẫn luôn là người bạn tốt nhất trong lòng tớ. Tất cả cũng vì cậu quá yêu Yuri.

-Còn cậu thì sao Jessica? Cậu có còn yêu Yuri không?

-Điều đó bây giờ còn có ý nghĩa gì nữa chứ. Quá muộn rồi, Dong Hae. 

Dong Hae nhìn tôi với đôi mắt tội lỗi, thứ tình cảm ích kỷ ấy tôi cũng đã từng trải qua, vì thế tôi không trách cứ cậu ấy. Có lẽ 

tất cả đã được sắp xếp. Tôi và Yuri không thể đến với nhau được.

...........................................................

Những lúc nhớ Yuri hay những khi nỗi buồn không chịu nổi, tôi vẫn thường lặng lẽ đến bệnh viện thăm mẹ của Yuri, tuy tôi 

không còn là người yêu của cô ấy nhưng tôi vẫn có tình cảm với bác. Đương nhiên, tất cả đều bí mật, tôi không bao giờ để 

Yuri thấy mình ở đây. Tôi kể với bác tất cả chuyện của chúng tôi, kể về cả những câu chuyện nhàm chán hằng ngày ở giảng 

đường đại học. Tôi biết bác không thể nghe thấy những điều tôi nói, nhưng tôi cần ai đó chia sẻ những suy nghĩ của mình mặc 

dù chỉ là lắng nghe tôi. Từ khi Dong Hae rời bỏ tôi, tôi đã không biết phải tâm sự những điều này với ai. Nói ra cảm xúc của 

mình, tôi thấy dễ chịu hơn.

Hôm nay, tôi lại đến bệnh viện. Tôi lén lút nhìn xung quanh xem xét tình hình. Khoan đã, sao lại có nhiều người tập trung 

trước phòng bác ấy như vậy? Những bác sĩ, các cô y tá họ ra vào phòng bác một cách vội vã. Cuối cùng, cửa phòng bệnh mở, 

tôi thấy Yuri, bên cạnh là chiếc xe đẩy đưa bác đi đâu đó. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bệnh tình của bác ấy…Tôi không dám 

nghĩ thêm nữa nhưng nhìn gương mặt với đôi mắt vô hồn của Yuri, tôi không thể ngăn mình bật khóc.

Không.

Đừng.

Làm ơn.

Bác đừng bỏ rơi Yuri. Cô ấy sẽ không chịu nổi mất thôi.

Tôi nép mình vào một góc khuất trong bệnh viện khi chiếc xe đẩy đưa bác trở lại từ phòng mổ. Khuôn mặt bác trắng nhợt. 

Người bác chi chit những thiết bị điện tử. Tôi gục mặt cố ngăn những tiếng nấc. Tôi nghe loáng thoáng ai đó đang thông báo 

tình hình bác ấy cho Yuri. Khuôn mặt cô ấy trở nên hoảng loạng.

Bàng hoàng.

Xúc động.

Đau đớn. 

Yuri ôm chầm lấy mẹ khóc nức nở. Bác ấy đã ra đi. Yuri không thích khóc trước mặt người khác, có lẽ cô ấy không thể chịu 

được cú sốc này.

Tôi đứng chôn chân tại chỗ nhìn Yuri đau đớn bên mẹ mình. Tôi muốn chạy đến bên ôm lấy Yuri nhưng cơ thể không thể nhúc 

nhích được. Tôi vẫn không dám đối diện với cô. Tôi muốn xoa dịu nỗi đau của cô ấy, hay chỉ đơn giản là cùng đau nỗi đau của 

cô. Sao những bất hạnh cứ giáng xuống cuộc sống của Yuri như thế.

Đã mấy ngày nay Yuri tự nhốt mình trong nhà. Cô ấy không đi làm, cũng không đi học. Tôi biết vì tôi vẫn len lén đứng trước 

nhà Yuri canh chừng cô ấy. Tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện gì. Nếu điều đó xảy ra, tôi biết mình sẽ không thể chịu đựng được. 

Nhưng đã hai ngày rồi tôi không thấy Yuri ra khỏi nhà nửa bước. Buổi tối cũng chẳng có lấy ánh đèn hắt ra từ trong nhà. Tất 

cả đều yên lặng, một sự yên lặng đến đáng sợ. Đến ngày thứ ba, khi nghe tiếng động mạnh trong phòng Yuri, tôi thật sự 

không đủ kiên nhẫn nữa. Tôi đập mạnh cửa nhà Yuri hét lớn.

-Yuri, làm ơn mở cửa. Yuri! Yuri!

Đáp lại tôi chỉ là màn đêm đáng sợ. Tôi quyết định đạp cửa xông vào nhưng nhận ra nó không hề khóa. Đẩy nhẹ cánh cửa và 

bước vào trong, bên trong rất tối. Yuri đã không hề bật đèn. Mò mẫm trong bóng tối tìm công tắc điện, tôi giật mình khi vấp 

phải một thứ gì đó mềm mềm nơi lối đi. Là Yuri! Khi ánh sáng được bật lên, tôi thấy Yuri đang ngồi lầm lũi trong một góc 

khuất, tay cầm chai rượu tu liên hồi. Cô ấy trông có vẻ đã say khướt, không còn đủ tỉnh táo nữa. Tôi ngồi xuống giằng chai 

rượu khỏi tay cô ấy.

-Yul say rồi. Đừng uống nữa.

Yuri mở to mắt ra nhìn tôi và có vẻ vẫn còn chưa tin lắm nên cô ấy dụi mắt thêm vài lần nữa.

-Là em sao, Jessica? Em đến đây làm gì?

Yuri lè nhè trong cơn say. Cô ấy giật lại chai rượu từ tay tôi và tiếp tục uống.

-Làm ơn. Yul sẽ chết vì nó đó.

-Tôi làm sao thì liên quan gì đến em? Tôi và em chẳng còn gì nữa đâu!

Yuri nhếch mép nhìn tôi cười, một nụ cười chua chát.

-Bác ấy không muốn nhìn thấy Yul như thế này đâu.

Yuri không nói gì, chỉ ngồi đó nhìn tôi.

-Em biết em không có quyền can thiệp vào cuộc sống của Yul. Nhưng đừng tự hành hạ mình như thế. Nhìn Yul như bây giờ, 

em đau lòng lắm.

Tôi đứng lặng nhìn sàn nhà xung quanh Yuri đầy mảnh chai. Một chai rượu nào đó bị bể, có lẽ chân Yuri vô tình chạm trúng. 

Tôi thấy nó bị chảy máu. Vội vàng tìm hộp thuốc sơ cứu trong tủ, tôi nhanh chóng băng lại chỗ bị thương. Nhưng chưa kịp làm 

gì thì Yuri đã hất tay tôi ra.

-Sao em lại làm như thế? Yul trong mắt em đáng thương đến vậy sao? Cứ để nó chảy máu. Yul không thấy đau! 

-Nhưng em đau. Yul có biết nhìn Yul như thế này em không thể nào chịu nổi không. Đừng tự hành hạ mình như thế. Hãy để 

em băng nó lại.

Tôi nói và lại tiếp tục công việc băng bó của mình. Nhưng Yuri rất cứng đầu, cô ấy đẩy mạnh tôi ra làm tôi mất đà, ngã về 

phía sau và bàn tay trái vô tình chạm vào một mảnh vỡ chảy máu. Tôi vội giấu bàn tay bị thương của mình đi nhưng Yuri đã 

nhìn thấy. Cô ấy chồm tới nắm chặt tay tôi và dùng thuốc bôi vào đó sau đó băng nó lại.

-Yul vẫn còn quan tâm đến em?

Tôi khóc, không hiểu sao lúc này tôi lại trở nên yếu đuối như thế, bàn tay Yuri vẫn vậy, vẫn rất ấm.

-Yul chưa bao giờ ngừng quan tâm đến em, Jessica.

Yuri nói, ánh mắt cô ấy buồn không thể tả.

-Em xin lỗi.

Tôi nói và cúi gằm mặt, bôi thuốc vào vết thương cho Yuri. Lần này cô ấy để yên không đẩy tôi ra, chỉ lặng lẽ ngồi đó.

-Dong Hae đã đến gặp Yul, cậu ấy kể cho Yul nghe tất cả.

Tôi ngạc nhiên, sao Dong Hae lại làm như thế.

-Yul đã rất giận em, Jessica. Cho dù là có bất cứ chuyện gì, sao em cứ mãi làm theo ý muốn của bản thân? Em không quan 

tâm đến cảm nhận của Yul sao? Yul biết em đã rất khó xử với người bạn thân của mình. Nhưng em nghĩ buông tay Yul thì cậu 

ấy sẽ có được Yul sao? Với em tình yêu chỉ đơn giản như thế?

-Không, em không bao giờ nghĩ về tình yêu như thế. Em đã rất hận bản thân mình. Em biết Yul đã rất đau khổ nhưng trái tim 

em cũng chẳng lúc nào dễ chịu. Chỉ là em không biết phải đối mặt với nó ra sao. Em biết Yul sẽ không bao giờ tha thứ cho 

em. Em đã làm tổn thương Yul rất nhiều.

Tôi nói rồi đột ngột đứng dậy sau khi đã cầm máu ổn định cho vết thương ở chân Yuri. Tôi phải ra khỏi đây, tôi không thể chịu 

đựng được nữa. 

Đau. 

Đau lắm.

Yuri kéo tay tôi lại.

-Em đừng đi. Em chỉ có thể cầm máu cho đôi chân của Yul chứ không thể cầm máu cho trái tim của Yul. Nếu em bỏ đi nó sẽ 

chảy máu đến chết vì đau đớn.

-Không phải Yul đã có người khác sao? Em đã thấy Yul hôn cô gái đó.

-Là cô ấy chủ động hôn Yul. Bấy nhiêu mà em không hiểu trái tim Yul sao? Nó chỉ biết có mình em thôi. Hình bóng em đã 

chiếm trọn lấy nó, Yul không thể nhét vừa một ai khác nữa.

Thật sự là tôi có cơ hội? Yul tha thứ cho tôi?

Tôi đứng yên đó, nước mắt rơi thấm đẫm khuôn mặt tôi. Yul khó nhọc đứng dậy, cô ấy vòng tay ôm tôi vào lòng.

Chặt cứng.

Tôi như muốn ngộp thở.

Nhưng hạnh phúc.

-Đừng bao giờ xa Yul một lần nữa, Jessica. Mẹ Yul đã rời xa Yul để lên thiên đường. Nếu em cũng bỏ đi thì Yul không biết 

mình sẽ ra sao nữa.

-Yul…tha thứ cho em sao?Tôi nói và không ngừng thổn thức.

-Là Yul đang tìm lại hạnh phúc của mình. Em là linh hồn của Yul, nếu em ra đi Yul sẽ chỉ còn là cái bóng của bản thân mình.

-Em sẽ không buông tay Yul nữa đâu. Xa Yul bấy lâu nay em nhận ra mình không thể nào sống hạnh phúc nếu thiếu Yul. Hãy 

để em bù đắp những tổn thương mà em đã gây ra cho Yul.

Tôi siết chặt vòng tay với Yuri. Tôi không muốn để mất Yuri một lần nữa. Không bao giờ.

Chúng tôi cứ đứng đó mà ôm chặt nhau như thế. Yuri ngủ gục trên vai tôi, có lẽ cô ấy đã quá mệt mỏi. Tôi dìu cô ấy lên 

giường và đắp chăn cho Yuri. Khóe mắt Yuri ngấn nước, cô ấy đang gọi mẹ. Tôi lau những giọt nước mắt đau khổ ấy và nắm 

chặt tay cô. Từ bây giờ tôi sẽ luôn ở bên cô ấy để san sẻ cả nỗi đau và niềm hạnh phúc. Yuri dần chìm vào giấc ngủ sâu. 

Ngắm gương mặt bình yên của Yuri đêm nay tôi chợt mỉm cười hạnh phúc. Tôi nhận ra trước kia mình thật ngốc nghếch. Đổ 

lỗi cho số phận rằng mình bất hạnh khi mất đi tình yêu nhưng quên mất rằng tôi đã không cố gắng để nắm giữ nó để rồi khi 

vụt khỏi tầm tay mới biết Yuri quan trọng như thế nào.

“ Em sẽ không bao giờ để Yul phải chịu bất kỳ nỗi đau nào nữa. Em hứa đó. Em yêu Yul.” Tôi thì thầm vào tai Yuri dù biết 

rằng cô ấy sẽ không nghe được. 

Lỗi lầm, chỉ phạm một lần là đã quá đủ. Tình yêu luôn gắn với những lỗi lầm không đáng có, nhưng nếu bạn đã có thể tháo gỡ 

những khúc mắc ở trong tim thì đừng bao giờ lặp lại. Hạnh phúc vốn rất mong manh và với những ai không biết nắm giữ nó 

sẽ càng đẩy nó xa tầm tay. Đôi khi hãy để trái tim quyết định hành động của mình khi lạc lối. Đó sẽ là lời chỉ dẫn chính xác 

nhất trên con đường đi tìm hạnh phúc của chính bạn.

Nghe trong gió có tiếng thì thầm và nụ cười rất nhỏ của ai đó : “I love you, too”.

End.^^.

Thanks tất cả các bạn đã đồng hành cùng mình trong fic này. Hy vọng các bạn sẽ ủng hộ những fic sau. Chúc các bạn một 

ngày hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kasumi