Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7

-Jessica, chuyện hôm đó tớ xin lỗi. Cậu đừng có giận nữa nhé. Tại lúc ấy tớ bực quá thôi.

Dong Hae đang ngồi đối diện với tôi trong canteen trường và tỏ vẻ hối lỗi. Tôi đã quên mất cậu ấy, tôi quên mất tình yêu 

thầm lặng của cậu ấy với Yuri. Tôi phải làm sao đây?

Cậu không có lỗi gì cả Dong Hae à. Chính tớ mới là người phải xin lỗi. Tớ là một đứa bạn xấu xa.Tớ không xứng đáng với 

niềm tin của cậu.

Tôi cúi gằm mặt tránh nhìn vào mắt Dong Hae, trong lòng tôi lúc này đầy ắp những cảm giác tội lỗi.

-Không có gì. Tớ mới là người phải xin lỗi. Tớ không nên nói xấu Yuri như thế. Bọn tớ đã làm lành với nhau.

-Thật không? Tốt quá rồi.

Dong Hae vui mừng khi nghe điều đó. Nếu cậu ấy biết quan hệ giữa tôi và Yuri, cậu có còn vui như thế không? Cậu có hận tôi 

không? 

Cậu ấy có vẻ không chú ý đến thái độ kỳ lạ của tôi lúc này và vẫn tíu tít nói chuyện với tôi.

-Dạo này cậu có vẻ thân với Yuri, có phải vì muốn giúp tớ không?

Tôi không biết nói gì cứ ừ ừ cho qua chuyện.

-Cuối tuần này tớ định rủ Yuri đi xem phim, cậu nghĩ cô ấy thích xem thể loại gì?

-Tớ không biết…Có thể là hành động, cô ấy trông có vẻ mạnh mẽ.

-Oh. Tớ nghĩ mình sẽ mời cô ấy xem Transformer. Nhưng cậu phải giúp tớ thì mới được.

-Cậu muốn tớ làm gì?

-Nói với Yuri là tớ mời 2 cậu đi xem phim, sau đó thì cậu giả vờ bận nhé? Tớ sẽ có thời gian riêng với cô ấy.

Nhìn gương mặt háo hức của Dong Hae tôi không nỡ từ chối.

-Tớ biết rồi. Tôi gật đầu đồng ý.

-Cảm ơn cậu nhé, bạn yêu.

Cậu ấy nói rồi nháy mắt tinh nghịch với tôi.

Đừng quá tin tưởng vào tớ như thế, Dong Hae. 

Yuri không hỏi tôi lý do vì sao mình lại không muốn công khai tình cảm của cả hai. Cô ấy chấp nhận mặc dù điều này thật vô 

lý. Tôi thầm cảm ơn Yuri vì điều đó. Tôi cần có thời gian để có đủ can đảm đối mặt với Dong Hae. Cậu ấy không đáng bị tôi 

đối xử như thế.

Tôi đang ngồi trong một quán kem với Yuri. Chợt nhớ đến lời đề nghị của Dong Hae tôi bèn lên tiếng.

-Chủ nhật này mình đi xem phim với bạn thân của em nhé, Dong Hae ý mà.

-Uhm, cũng được. Vì là bạn em nên Yul cũng muốn thân thiện hơn.

Yuri tỉnh bơ nói và tiếp tục xử lý đĩa kem của mình. Còn tôi thì không biết phải đối mặt với tất cả mọi chuyên như thế nào nữa.

Đã một thời gian trôi qua kể từ khi tôi và Yuri chính thức yêu nhau. Tôi luôn sống trong hai cảm xúc hoàn toàn trái ngược 

nhau. Một mặt, tôi cực kỳ hạnh phúc mỗi lần tôi và Yuri hẹn hò nhau, chúng tôi làm những chuyện mà những cặp tình nhân 

vẫn thường làm. Đi dạo, xem phim, nấu ăn cùng với nhau. Nói là nấu cùng nhau vậy thôi chứ Yuri không bao giờ cho tôi đụng 

tay vào việc bếp núc. Có lẽ cô ấy đã quá kinh hoàng khi tôi bảo sẽ nấu cơm chiên dương châu cho cô ấy và kết quả là căn 

bếp nhà Yuri suýt chút nữa đi tong. Tôi vẫn thường vào bệnh viện thăm mẹ Yuri, cô ấy rất vui và tôi cũng vậy. Đã từ lâu, tôi 

coi bác ấy như một người thân của mình.

Nhưng mỗi khi tôi gặp Dong Hae, nụ cười hồn nhiên của cậu cùng đôi mắt lúc nào cũng hướng về Yuri khiến tôi day dứt. Làm 

sao tôi có thể đối mặt với cậu đây? Làm sao tôi có thể nói ra mà không gây tổn thương cho cậu? Đúng vậy, tất cả tội lỗi này 

đều do tôi. Rõ ràng biết Dong Hae yêu đơn phương Yuri đã ba năm nay, nhưng tôi lại vô tình cướp đi tình yêu của cậu ấy. Rõ 

ràng biết Dong Hae rất tin tưởng mình, tôi lại nhẫn tâm lừa dối cậu.

Và như người xưa đã nói: “Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra”. Tôi đã không hy vọng là nó sớm như thế này.

Đó là tối chủ nhật chúng tôi có hẹn đi xem phim với Dong Hae. Theo như đã định, tôi để Yuri đi trước đến rạp xem phim và 

sau đó gọi điện thoại cho cô ấy nói rằng mình không thể đến được vì gia đình có việc gấp. Yuri cũng không nói gì. Tôi không 

biết mình làm vậy có đúng không nữa. Thật sự tôi đã rất phân vân.

Khoảng 2 tiếng sau Yuri gọi điện thoại nói là đang ở dưới nhà tôi. 

Chắc là đã xem phim xong và nhớ tôi nên đến đây mà, tự nhiên thấy có lỗi với Yuri ghê gớm, phải bù đắp cho cô ấy mới 

được. 

Tôi thay đồ nhanh chóng rồi chạy ngay xuống nhà, nắm tay kéo cô ấy đi ăn. Tối giờ bận suy nghĩ không biết hai người họ làm 

gì nên chưa có ăn tối nữa.

Tôi và Yuri ăn tối ở một quán ăn ven đường gần nhà. Chúng tôi vui vẻ nắm tay nhau sau khi ăn xong, Yuri tiễn tôi về nhà. Cô 

ấy hôn lên môi tôi chào tạm biệt. Chúng tôi vẫn hay làm thế. Nhưng hôm nay, tất cả đã được Dong Hae nhìn thấy. Tôi vẫy 

tay chào Yuri khi cô ấy khuất bóng sau con đường nhà mình. Dong Hae ngồi trước nhà tôi, bất động. Tôi giật mình khi thấy 

cậu, cậu đứng đó đôi mắt vô hồn nhìn tôi. Đôi mắt ánh lên nét tổn thương và sự tức giận. Tôi sợ hãi, chứa bao giờ tôi có cảm 

giác sợ hãi như thế này trước mặt cậu.

-Jessica, tại sao…? Tại sao cậu lại đối xử với tớ như thế?

Dong Hae nhìn tôi tức giận, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy trong bộ dạng như thế này.

-Dong Hae, tớ xin…lỗi.

-Xin lỗi? Sau tất cả những chuyện đã xảy ra?

Tôi cúi gằm mặt không biết nói gì. Những giọt nước mắt vô thức rơi.

-Cậu khóc? Đừng có khóc trước mặt tôi. Người phải khóc bây giờ là tôi chứ không phải cậu.

Dong Hae gào lớn. Cậu ấy đang mất kiểm soát.

-Tôi đã tin tưởng cậu. Và hãy xem cậu đã làm gì nào? Cướp đi người mà tôi yêu thương! Cậu làm tôi đau lắm, Jessica. Nói gì 

đi, đừng có im lặng như thế, đừng có làm như là tôi đang bắt nạt một cô gái yếu đuối không đủ sức phản kháng như thế.

Và Dong Hae khóc, lần đầu tiên cậu ấy khóc sau từng ấy năm.

Lúc nhỏ khi tôi còn mang mảnh niềng răng và bị chúng bạn trêu chọc vì xấu xí, chỉ có Dong Hae ở bên tôi. Cậu ấy bảo vệ tôi 

khỏi những đứa lớn hơn ăn hiếp tôi. Cậu ấy nói với tôi đừng bao giờ khóc khi nghe ai đó nói rằng mình xấu xí vì tôi rất dễ 

thương. Lần đầu tiên tôi thấy Dong Hae khóc là khi ba cậu ấy qua đời, từ đó về sau, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy khóc. Cậu 

ấy nói mình phải mạnh mẽ để là trụ cột thay người cha đã mất của mình. Vậy mà giờ đây Dong Hae lại khóc. Cậu đau đến 

thế sao Dong Hae? Cậu yêu Yuri nhiều đến thế?

-Tất cả đều là sự thật, tớ yêu Yuri. Dong Hae à, dù rằng tớ biết Yuri sau cậu, dù tớ yêu Yuri sau cậu, nhưng tớ có thể chắc 

chắn, tình cảm mà tớ dành cho Yuri không thua kém gì cậu. Tớ thật sự rất yêu cô ấy. Vì Yuri, tớ có thể làm tất cả. Tớ biết dù 

có nói gì đi chăng nữa thì cũng không thể nào bù đắp được vết thương mà tớ đã gây ra cho cậu. Nhưng Dong Hae, tớ thề rằng 

tớ cũng không cảm thấy thoải mái khi lừa dối cậu như thế này. Tớ ước mình có thể đủ can đảm nói với cậu tất cả sự thật. Dẫu 

biết rằng tình yêu là ích kỷ, nhưng tớ thật sự đã làm cậu-đứa bạn thân nhất của mình tổn thương như thế. Tớ xin lỗi, Dong 

Hae, ngoài câu xin lỗi ra, tớ không biết nói gì với cậu cả. Cậu có quyền hận tớ, có quyền ghét bỏ tớ. Đừng bao giờ tha thứ cho 

tớ, Dong Hae à. Bởi vì, ngay bản thân tớ cũng không thể tha thứ cho chính mình. Tớ là một đứa bạn tồi tệ lắm phải không? 

Nhưng tớ không thể ngăn bản thân mình ngừng yêu Yuri, điều đó làm tớ phát điên, Dong Hae à. Tớ ước mình có thể tránh xa 

Yuri, nhưng tớ không làm được.

-Cậu im đi. Tôi không muốn nghe cậu nói điều gì nữa. Hãy để tôi được yên.

Cậu ấy vụt chạy, trái tim tôi đang rất đau. Tôi biết phải làm sao đây? Ai đó làm ơn nói cho tôi biết tôi phải làm sao đây? 

Yuri’s Pov.

-Yul, Chúng ta chia tay đi.

Tai tôi như ù đi khi nghe Jessica nói ra câu đó. Em đang đùa với tôi phải không, Jessica?

Em đã tránh mặt tôi một tuần nay hay ít ra là tôi cảm thấy như thế. Em nghỉ làm ở quán cà phê lấy lý do là mình bận học, 

trên giảng đường, em chăm chú lắng nghe lời giảng mà bỏ quên một người chỉ ngồi ngắm em như tôi. Tan học, em nói phải 

về sớm vì dạo này nhà có vẻ khó chịu. Em đang làm gì thế Jessica? Đừng có thử thách tôi như vậy?

Rồi sáng sớm hôm nay, em nói rằng sẽ dành tất cả ngày hôm nay cho tôi để bù lại một tuần hờ hững vừa qua. Tôi đã hạnh 

phúc đến phát điên. Chúng ta đến công viện trò chơi, em hào hứng đòi chơi thử tất cả các trò, tuy tôi không thích những trò 

chơi con nít ấy, nhưng vì em thích nên tôi sẽ thử. Em nắm chặt tay tôi khi chúng ta ngồi trên con tàu lượn siêu tốc dạo mấy 

vòng lộn nhào như muốn bay ra khỏi chỗ mình ngồi. Tôi siết chặt cánh tay em nhưng rồi nhận ra chính mình mới là người sợ 

hãi. Em thích thú đòi chơi thêm lần nữa nhưng tôi thì không nghĩ mình đủ can đảm bước lên nó lần thứ 2. Chóng mặt quá.

Em mè nheo đòi tôi mua kem trong khi vẫn đang ăn một cây socola lớn. Em nói em thích vị socola vì ăn nó em có cảm giác 

như đang nếm thử tôi. Em thật biết nói đùa đó, Jessica. Ngày trôi qua thật nhanh, tôi ước có thể ở mãi bên em như thế này, 

mặc những lời bàn tán của mọi người, chỉ cần chúng ta hạnh phúc. Nhưng giờ đây, đứng trước mặt tôi lúc này, em lạnh lùng 

buông lời chia tay mà không thèm quan tâm đến cảm nhận của tôi.

-Em đã tưởng mình yêu Yul, nhưng rồi nhận ra chỉ là ngộ nhận. Em chưa bao giờ yêu Yul. Nếu tiếp tục quen nhau, chỉ làm cả 

hai thêm mệt mỏi. Chúng ta hãy dừng ở đây thôi.

Em bỏ chạy, chưa kịp cho tôi nói một lời nào. Em để tôi đứng đó.

Bàng hoàng.

Trống rỗng.

Lạnh lẽo.

Đau.

Em gieo vào lòng tôi niềm hạnh phúc lớn lao rồi nhẫn tâm giẫm đạp lên nó. Em chưa bao giờ yêu tôi sao? Trước giờ tôi chỉ là 

món đồ chơi của em? Là thứ để em thử cảm giác yêu đương rồi sẵn sang vứt bỏ khi chán ghét. Trái tim tôi như tan ra thành 

từng mảnh nhỏ. Nó đau lắm, đau không chịu được.

End Yuri’s Pov.

Tôi vụt chạy xa khỏi Yuri, nếu đứng đó thêm một chút nào nữa tôi sẽ không thể chịu nổi mất thôi. Nước mắt, không hiểu sao 

nó lại rơi nhiều trên gương mặt tôi đến thế. 

Đau quá.

Tôi đã làm gì thế này? Tổn thương Yuri? Tổn thương chính bản thân mình.

Yuri đau, tôi càng đau gấp trăm lần. Nhưng Yuri sẽ sớm quên tôi thôi. Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Chỉ có điều, tôi biết mình 

sẽ không bao giờ quên được Yuri. Tình cảm tôi dành cho cô ấy nhiều hơn những gì tôi đã nghĩ.

Tôi muốn thoát khỏi cảm giác tội lỗi với Dong Hae, vì tôi mà cậu ấy mới trở nên như thế. Nhưng giờ tôi lại gây tổn thương đến 

người mà tôi yêu nhất. Tôi lạc lối mất rồi. Tôi cố gắng trả mọi thứ về vị trí vốn có của nó. Hãy bắt đầu lại từ đầu. Như thế sẽ 

không còn ai phải đau đớn nữa. Nhưng sao trái tim lại không ngừng nhức nhối? Tôi đã làm đúng phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kasumi