Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân bay quốc tế Incheon

Hộc… Hộc…

Nichkhun thở dốc, đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không hề có bóng dáng cô. Anh đã chạy thật nhanh đến để có thể tạm biệt Yoona nhưng không kịp nữa rồi. Yoona đã đi Nhật, cơ hội dành cho anh dường như đã tan biến, anh thầm tự trách bản thân đã không sáng suốt để mọi chuyện thành ra thế này.

*

*

*

Nichkhun thất vọng quay về, anh tập luyện nhưng không hề tập trung. Đầu óc anh bây giờ chỉ có Yoona mà thôi.

- Khun, Khun…Làm gì mà thừ người ra thế?_ Taecyeon lay lay Nichkhun.

- À, không có gì_ Nichkhun định thần lại.

- Hyung, đưa em chai nước_ Chansung tiến về phía Taeceyon lên tiếng.

- Cầm lấy nè_ Taecyeon đưa cho Wooyoung nhưng vẫn quay sang Nichkhun hỏi.

- Cậu đang nghĩ đến Yoona à?

- …_ Nichkhun thở dài, anh thực sự không muốn nói gì vào lúc này.

- Khun, đi thôi, đến giờ quay rồi_ Tiếng quản lý vang lên làm cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Taecyeon và Nichkhun. Nichkhun nặng nề tiến ra phía cửa, không quên vẫy tay chào các thành viên.

Taecyeon cũng vui vẻ cười lại, anh hiểu tâm trạng của Nichkhun dù anh chưa từng yêu. Không, không phải anh chưa từng yêu mà đúng hơn là dù anh chưa có người yêu. Taecyeon đã yêu rồi, yêu một cách sâu sắc nhưng anh lại không thể ở bên người đó. Thời gian trôi qua những tưởng sẽ chữa lành vết thương lòng trong anh nhưng không phải thế. Anh vẫn rất buồn, vẫn tự trách bản thân mình, nhìn thấy cô vui vẻ bên người khác anh đau lắm. Nhưng anh không thể làm gì được vì chính anh đã đẩy cô ra xa mình hơn.

*

*

*

*

Nhật Bản

- Yonghwa oppa, chúng ta nói chuyện được không?_ Seohyun nhẹ nhàng nói và Yonghwa mỉm cười gật đầu với cô.

- Em…thời gian qua cám ơn anh đã chăm sóc cho em_ Seohyun từ tốn nói.

- Em rất vui vì điều đó.

- Hyun, đừng có khách sao với anh_ Yonghwa cảm thấy hơi lạ vì những lời của “vợ” mình.

- Từ trước đến nay em không có chơi với con trai, tính tình lại rụt rè nhút nhát nên…

- Nhưng từ khi gặp anh em đã thay đổi rất nhiều, em đã cởi mở hơn, học được nhiều thứ hơn và…

Seohyun ngập ngừng, cô nhìn Yonghwa với ánh mắt tràn đầy cảm xúc.

- Đã biết rung động là như thế nào.

Yonghwa ngạc nhiên tròn mắt nhìn Seohyun, có phải cô đang thổ lộ với anh không? Seohyun vì quá bối rối đã không dám nhìn anh, chỉ cúi gằm mặt xuống. Yonghwa không biết nên nói gì cả, anh cứ nhìn cô mà thôi, tâm trạng vô cùng lẫn lộn.

Dù khoảng cách với Hàn Quốc không là bao, văn hóa cũng không khác mấy nhưng sao Yonghwa cảm thấy nơi đây xa lạ vô cùng. Hai tháng, làm sao thời gian có thể trôi nhanh để anh có thể trở về quê nhà và gặp lại cô. Mặc cho anh có cố lao vào công việc, cố xóa đi hình ảnh của cô thì điều đó là không thể. Hôm nay anh đã đến đây, nơi hai người từng cùng nhau viết lời hẹn ước. Anh nói với cô nơi này rất linh thiêng, anh tin điều đó và chắc chắn là cô cũng tin.

Có thể lúc đầu anh chỉ coi WGM là một show thôi nhưng dần rồi tiếp xúc với cô nhiều hơn anh đã nhận ra tình cảm mình dành cho cô. Nó không giống như một người anh đối với em gái mà nó sâu đậm hơn, tha thiết hơn. Không nhìn thấy cô anh nhớ, không được nghe giọng nói của cô anh rất buồn. Tuy vậy anh lại không thể bước đến bên cô, anh biết tình cảm cô dành cho anh là rất nhiều nhưng anh không thể đón nhận nó. Biết là làm tổn thương cô một cách sâu sắc nhưng anh không biết mình còn lựa chọn nào khác nữa không.

Yonghwa rảo bước qua các con phố, mọi người không nhận ra anh, anh đã cố cải trang để mình có thể được tự do đi lại. Càng đi Yonghwa lại càng thấy buồn hơn, anh nhớ về những kỉ niệm của lần quay WGM tại Nhật. Cô đã chủ động khoác tay anh, khoảnh khắc ấy mới ngọt ngào làm sao. Cả hai cũng đã lần đầu tiên nói chuyện thẳng thắn với nhau và mối quan hệ sau đó cũng dần trở nên gắn bó hơn.

Trái tim Yonghwa như thắt lại khi những ngày tháng vui vẻ ấy ùa về trong anh. Anh đã rất muốn cô thân thiết với mình hơn nhưng điều đó với cô thật là khó. Cô luôn dùng kính ngữ với anh và anh không thấy vui chút nào. Thế nhưng anh không hề biết đó chỉ là bề ngoài mà thôi, vì cô muốn che giấu đi tình cảm thật của mình nên đã làm như thế.

- Hyun, em nói như vậy là có ý gì?_ Yonghwa nói một cách khó khăn, Seohyun ngập ngừng nhưng rồi cô cũng ngẩng lên nhìn anh, nhìn vào đôi mắt cuốn hút đó.

- Em…thích anh_ Oa thật là bất ngờ, Seohyun vốn trầm lặng, nhút nhát nay lại nói được những lời tưởng như không bao giờ nói được. Gương mặt Yonghwa không phải là ngạc nhiên nữa mà là vô cùng ngạc nhiên. Cho dù có nghĩ mĩnh đã thay đổi được Seohyun thì anh cũng chưa hề nghĩ đến việc cô lại mạnh dạn như vậy. Một Seohyun táo bạo, chủ động hoàn toàn khác cô gái e thẹn, rụt rè anh gặp lần đầu tiên. Yonghwa mỉm cười, anh cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Seohyun, khuôn mặt cô bỗng đỏ ửng lên khi anh cất tiếng.

- Hyun à, anh thấy rất vui vì được gặp và làm “chồng” em nhưng anh muốn em hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi nói_ Yonghwa nói một cách chậm rãi.

- Em đừng hiểu lầm chỉ vì anh quan tâm đến em, chăm sóc em nhiều như thế.

- Yonghwa oppa…_ Seohyun nhìn Yonghwa đầy chăm chú, khóe mắt cảm giác cay cay.

- Anh muốn mình là một người “chồng” thật tốt, chỉ là chồng Yong của vợ Hyun thôi.

Seohyun nghẹn ngào lắng nghe Yonghwa nói, không hiểu nước mắt cô đã rơi từ lúc nào. Một giọt rồi nhiều hơn, Seohyun cố dùng tay gạt đi nhưng nước mắt lại càng rơi. Yonghwa dùng tay định lau nước mắt cho Seohyun nhưng cô đã nhanh chóng quay đi.

- Em xin lỗi.

- Không, em không có lỗi gì cả_ Yonghwa nhẹ nhàng nói.

- Oppa, hãy coi như em chưa từng nói gì được không?_ Seohyun ngại ngùng đề nghị.

- Anh hiểu_ Seohyun nhanh chóng chạy đi trước khi nước mắt chảy nhiều hơn còn Yonghwa thì vẫn đứng đó, tâm trạng rối bời.

SNSD, chúng tôi yêu các bạn!

I love you, Yoona.

Taeyeon, Taeyeon.

SNSD no.1.

SNSD dorm

- Unnie, các fan Nhật làm em bất ngờ quá_ Seohyun vui vẻ nói trong khi SNSD đang thu dọn hành lý.

- Công nhận họ cuồng nhiệt thật_ Hyoyeon tiếp lời.

- Mà sao họ biết chúng ta đến mà ra đón nhỉ, tớ tưởng chúng ta đi bí mật_ Sunny thắc mắc.

- Không biết nữa, chắc họ tìm hiểu được_ Sooyoung lắc đầu trả lời.

- Mọi người nhanh chóng phân chia phòng rồi cùng nhau sắp xếp đồ đạc. Yoona cũng làm rất chăm chỉ nhưng nếu tất cả trò chuyện huyên náo thì cô chỉ im lặng mà thôi. Trong đầu cô lúc này là vô vàn những suy nghĩ, cô muốn đi Nhật để bình tĩnh hơn nhưng xa anh lại khiến cô rất khó chịu.

*

*

*

- Yoona, em dọn xong chưa?_ Yuri cất tiếng hỏi, hai người đang ngồi trong phòng mình thu xếp nốt.

- Dạ, em xong rồi. Unnie có cần giúp gì không?_ Yoona mỉm cười quay sang phía Yuri.

- Thôi, unnie cũng xong rồi đây_ Yuri vui vẻ nói.

Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên yên ắng, cả Yoona và Yuri đều không nói gì cả. Yuri dường như có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng không hiểu sao cô không thể mở lời. Cô thực sự quan tâm đến chuyện của Yoona và Nichkhun, cô không muốn hai người giận nhau. Nhìn Nichkhun đau khổ, buồn bã cô không cầm lòng được, cô chỉ muốn anh mãi vui vẻ, hạnh phúc thôi. Cho dù điều đó khiến cô đau hơn gấp bội thì Yuri vẫn sẵn sàng chấp nhận. Cô vẫn còn yêu anh, điều đó không thể phủ nhận nhưng cô luôn mong anh hạnh phúc, điều đó cô có thể khẳng định. Và Yuri nguyện đứng sau dõi theo bước đi của Nichkhun, âm thầm và lặng lẽ.

- Unnie đang suy nghĩ gì vậy?_ Yoona bất chợt lên tiếng, phá đi bầu không khí tĩnh lặng.

- Không, à unnie muốn hỏi điều này. Em vẫn giận Nichkhun oppa sao?_ Yuri đánh liều hỏi.

- Ơ, em…_ Yoona ấp úng, cô chẳng biết nói với Yuri thế nào cả

- Unnie xin lỗi nhưng mà Yoona, yêu nhau là phải có giận hờn ghen tuông nhưng nếu không dừng đúng lúc thì sẽ mất tất cả đó_ Yuri chân thành nói.

- …_ Yoona thở dài, cô lẳng lặng bước đến ngồi cạnh Yuri.

- Unnie không muốn em buồn và cả Nichkhun oppa nữa_ Yuri nhẹ nhàng vuốt tóc Yoona.

- Unnie…_ Yoona vội ôm lấy Yuri, lúc này đây cô rất cần có người để chia sẻ.

- Hôm qua unnie đã gặp Nichkhun oppa đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro