Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Lan

- Nichkhun, anh đang làm gì vậy?

- Không, không có gì cả_ Nichkhun giật mình khi Victoria xuất hiện bất ngờ.

- Mau đi thôi, chúng ta phải chào tạm biệt gia đình nữa_ Victoria hối thúc, Nichkhun đành cất điện thoại và đi theo cô. Mặc dù được về Thái Lan để quay WGM và tiện thể thăm gia đình nhưng không hiểu sao anh chẳng thấy vui gì cả. Bố mẹ anh luôn tấm tắc khen cô “con dâu” nhưng Nichkhun lại thấy buồn vô cùng. Anh đã từng nói với bố mẹ về Yoona nhưng khi anh trở về lần này thì người đi cùng anh không phải là cô. Victoria là một cô gái tài giỏi và tốt bụng nhưng thật tiếc khi cô không phải là người anh chọn. Tâm trạng Nichkhun lúc này thật khó diễn tả, anh đi cùng Victoria nhưng đầu chỉ có hình ảnh Yoona thôi. Anh nhớ cô rất nhiều nhưng không thể nào liên lạc với cô. Yoona vẫn giận anh, cô không hề nghe máy. Nichkhun tự trách bản thân đáng ra anh nên can đảm gặp cô tối hôm đó để bây giờ anh có thể nghe giọng nói quen thuộc của cô.

***

**

*

Nhật Bản

SNSD dorm

Kính kong! Kính kong!

- Vâng. Xin hỏi ai đấy ạ?_ Taeyeon lục đục chạy ra mở cửa, chẳng hiểu ai mà đến sớm vậy?

- Xin chào!

- Ơ…chào các oppa!_ Taeyeon ngạc nhiên với sự xuất hiện của các vị khách.

- Bất ngờ lắm sao, các oppa có thể vào chứ?_ Một chàng trai đề nghị.

- Vâng, mời mọi người_ Taeyeon mỉm cười thật tươi.

***

**

*

- Cho dù em không nhớ gì về Yonghwa thì đừng có tỏ ra nhé_ Yoona dặn dò_ Hãy cứ coi như em vẫn nhớ tất cả.

- Vâng, em biết rồi_ Seohyun nhẹ nhàng đáp.

- Hãy cứ thể hiện bình thường thôi_ Yoona tiếp tục nói.

- Nhưng unnie, em sợ mình sẽ không làm tốt. Em không thể nhớ gì về anh ấy nên…_ Seohyun e ngại nhìn Yoona.

- Seohyun, em phải bình tĩnh và làm tốt vào, đây là lần cuối rồi

*

*

- Chúng ta bắt đầu nhé!

Lời căn dặn của Yoona giúp Seohyun vững tin hơn, dù cô cảm thấy người đang đối diện mình đầy xa lạ. Có thể có chút cảm giác kì lạ tồn tại trong cô lúc này nhưng sự thật là cô vẫn không thể nhớ ra Yonghwa là ai. Tuy vậy Seohyun vẫn cố gắng tỏ ra thân thiết với Yonghwa, cùng anh ôn lại những kỷ niệm cũ. Khi chia tay anh đã tặng cho cô thật nhiều món quà, nào là đàn ghi-ta, nào là gấu bông, nào là hoa. Dù không nhớ ra anh nhưng cô có thể cảm nhận được sự chân thành của anh ở trong đó, trong cô cũng có chút gì đó cảm động vì những gì nhận được từ anh.

Buổi quay phim diễn ra vô cùng thuận lợi, Seohyun đã làm rất tốt những gì cô cần làm. Từ này cặp đôi Yongseo sẽ chính thức không còn tồn tại, khán giả chắc chắn sẽ cảm thấy hụt hẫng và đau lòng. Nhưng cuộc sống là như vậy, không điều gì có thể là mãi mãi. Bữa tiệc nào rồi cũng phải đến lúc tàn, cả Yonghwa và Seohyun đều cần trở lại với cuộc sống trước kia.

Sau khi quay xong Seohyun nhanh chóng xin phép ra về nhưng Yonghwa lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

- Hyun, nói chuyện với anh nhé.

***

**

*

- Yesung oppa, Ryeowook oppa, Kyuhyun oppa, sao các oppa lại ở đây vậy?_ Sunny hét lên khi nhìn thấy các chàng trai Suju xuất hiện trong nhà mình.

- Chào em Sunny_ Yesung tươi cười.

- Các oppa đến Nhật để biểu diễn concert_ Taeyeon vội giải đáp thắc mắc của Sunny.

- Concert ư, thế các oppa kia đâu ạ?_ Jessica cũng thắc mắc.

- Không, đây là concert của Suju K.R.Y nên chỉ có bọn anh thôi_ Kyuhyun nhìn các cô em gái mỉm cười nói.

- À vâng, em hiểu rồi_ Sunny cũng đáp lại bằng một nụ cười.

- Thế mấy đứa ở đây thấy thế nào, nhớ nhà không?_ Yesung hỏi.

- Dạ, nhớ lắm chứ_ Fany nói giọng buồn bã.

- Bọn em chỉ muốn nhanh nhanh để về thôi_ Sunny gật gù nói.

- Muốn vậy các em cần phải nỗ lực thật nhiều vào_ Ryeowook bây giờ mới lên tiếng.

- Mà sao chỉ có mấy đứa thôi vậy?_ Kyuhyun nhìn quanh hỏi.

- Hyoyeon với Sooyoung ra ngoài còn Yoona…_ Jessica chưa nói hết câu thì Fany đã huých cô một cái rõ đau, Sica vội quay sang lườm bạn nhưng chỉ thấy Fany cười một cách khó hiểu thôi. Cô quay ra phía sau thấy các thành viên còn lại cũng đang cười, thậm chí cả Yesung và Ryeowook nữa. Taeyeon thấy vậy liền lên tiếng

- Seohyun ra ngoài rồi ạ, con bé đi quay WGM.

- Ừ… thế à_ Kyuhyun ngại ngùng nói trong khi những người kia thì không thể nào dừng cười được.

***

**

*

- Em thế nào rồi, sức khỏe đã ổn định chưa_ Yonghwa từ tốn nói khi anh và Seohyun đang ngồi trong một quán café.

- Dạ, em không sao_ Seohyun nhẹ nhàng trả lời, không hiểu sao cô lại không thể nhìn thẳng vào mắt anh.

- À…hôm nay chúng ta đã quay tập cuối rồi nên…_ Yonghwa ngập ngừng.

- Từ bây giờ sẽ không còn thường xuyên được gặp nhau nữa.

- Dạ_ Seohyun gật đầu, cô không rõ Yonghwa muốn nói chuyện gì.

- Anh hy vọng em sẽ sống thật hạnh phúc và hãy coi những ngày tháng qua là một kỷ niệm đẹp_ Yonghwa tiếp tục.

- Và chúng ta vẫn sẽ là bạn được không?

- Vâng, cám ơn oppa thời gian qua đã chăm sóc em_ Seohyun cố tỏ ra vui vẻ, Yonghwa cũng cười lại với cô nhưng trong lòng anh lúc này có cảm giác lạ lắm. Từ tối qua anh đã chuẩn bị rất nhiều cho cuộc gặp ngày hôm nay vì anh sợ Seohyun sẽ ngại ngùng. Nhưng khi nhau anh thấy ngạc nhiên vô cùng vì cô bây giờ như một người khác vậy, cô không có chút gì là khó xử khi gặp anh. Yonghwa rất muốn hỏi rõ điều này nhưng khi ngồi với cô anh lại thay đổi, thà cứ để cô như vậy còn hơn là bới lại quá khứ, bắt cô phải chịu thêm nỗi đau. Anh đã khiến cô đau khổ nhiều rồi nên tốt nhất bây giờ không nên nhắc lại chuyện đó nữa. Hãy cứ để cô và anh chia tay nhau trong vui vẻ, để cô có thể coi anh như một người bạn.

Yonghwa thắc mắc vì sự thay đổi của Seohyun nhưng anh đâu có ngờ rằng cô không nhớ một chút gì cả về anh và WGM. Tất cả những gì cô thể hiện ngày hôm nay chỉ là diễn mà thôi, Yoona đã mất không ít thời gian để kể lại thì cô mới làm được như vậy. Seohyun chẳng có một chút cảm xúc nào cả, cô thấy anh như người xa lạ vậy. Tự nhiên phải quay phim với anh cô cũng thấy bất tiện lắm, nhỡ Kyuhyun biết thì sao nhưng vì Yoona nói đây là tập cuối nên Seohyun đành gắng hoàn thành nó. Xong việc cô chỉ muốn trở về nhà thôi nhưng không hiểu sao anh lại lôi cô ra đây để nói những điều thừa thãi như vậy. Seohyun ngán ngẩm ngồi một lúc lâu nhưng Yonghwa chẳng hề nói thêm câu gì cả.

- Oppa, em xin phép về trước đây_ Seohyun mệt mỏi nói, cô cầm túi xách và đứng dậy trong sự bất ngờ từ Yonghwa.

- Ơ…à, anh xin lỗi, em phải về rồi sao?_ Yonghwa cuống cuồng đứng lên, anh lắp bắp nói.

- Vâng, tạm biệt anh_ Seohyun nói rồi đi nhanh ra cửa, Yonghwa cũng vội chạy theo.

- Để anh đưa em về_ Yonghwa đề nghị.

- Dạ thôi, không cần đâu oppa_ Seohyun lịch sự từ chối.

- Em không muốn bạn trai em hiểu lầm.

Yonghwa như chết điếng với câu nói của Seohyun, anh đứng thần ra không nói được gì. Sau khi Seohyun bước lên xe và đi rồi thì Yonghwa vẫn còn đứng đó, anh không thể tin nổi những gì mình vừa nghe. Bạn trai ư, cho dù người đó là ai thì chắc chắn là tốt hơn anh nhưng sao anh lại cảm thấy đau quá. Nghe tin này từ cô anh phải vui mới phải, cô đã không còn vương vấn gì anh nữa mà. Chính anh đã đẩy cô ra xa khi cô muốn hai người gần nhau hơn nên bây giờ anh còn đau khổ nỗi gì nữa. Nhìn cô vui như vậy anh phải thấy mừng cho cô chứ, cô đã quên được anh rồi mà.

Đường phố vẫn nhộn nhịp người qua lại, ánh đèn điện vẫn sáng lấp lánh dọc các con phố, Yonghwa bước đi nhưng không hề chú tâm đến điều gì cả. Trở về dorm, tâm trạng anh chẳng hề khá hơn lúc trước là mấy. Các thành viên CN Blue tỏ ra rất ngạc nhiên với thái độ của Yonghwa nhưng chẳng ai dám hỏi gì cả. Anh cứ thế lặng lẽ trở về phòng, đặt mình xuống giường mà sao trong đầu anh chỉ có hình ảnh Seohyun mà thôi. Không hiểu sao khuôn mặt vui vẻ lúc đó của cô cứ in sâu trong tâm trí Yonghwa, dù anh có làm thế nào cũng không dứt ra được.

***

**

*

Hàn Quốc

2PM dorm

- Cậu về rồi à, đi vui chứ?_ Junsu vui vẻ hỏi khi thấy Nichkhun bước vào.

- Hyung, có quà cho bọn em không?_ Chansung hớn hở chạy ra.

- Hyung, anh mang gì qua không?_ Junho cũng hào hứng không kém.

- Ừ, ở nhà thế nào?_ Nichkhun cười nhạt.

- Bình thường thôi_ Junsu thản nhiên đáp.

- Tớ hơi mệt nên về phòng đây, có một ít đồ ăn ở đây mọi người cất đi nhé_ Nichkhun mệt mỏi nói rồi nhanh chóng đi lên phòng. Các thành viên 2PM nhìn anh với ánh mắt hoài nghi, không hiểu Nichkhun đang có chuyện gì nữa.

Cạch…

Nặng nề đặt túi đồ xuống, chẳng buồn thay quần áo, anh nằm xuống giường luôn. Từ lúc Yoona đi đến bây giờ anh thấy lo sợ lắm, chẳng biết vì sao nữa. Anh yêu cô rất nhiều nhưng anh lại không thể khiến cô hiểu mình. Sự việc vừa rồi giúp Nichkhun nhận ra rất nhiều thứ, từ trước đến nay anh cứ nghĩ tình cảm của mình và Yoona bền vững lắm, không chuyện gì chia cắt được cả hai. Nhưng không phải như thế, thời gian qua cả hai yêu nhau mà chẳng có biến cố gì cả và điều đó đã khiến anh lầm tưởng. Hóa ra chẳng phải anh và Yoona đã tin tưởng vào nhau để không bao giờ giận dỗi vì những chuyện cỏn con mà cả anh và cô đều không thực sự hiểu nhau. Bề ngoài thì bình thường nhưng nó không thể hiện được tất cả mọi thứ bên trong. Nichkhun yêu Yoona và cô cũng yêu anh nhưng giữa cả hai dường như vẫn có một sợi dây vô hình nào đó, để khi gặp phải sóng gió sợi dây đó lại càng “dài” ra thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro