Chap 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trụ sở SM

- Em… em có chuyện này muốn nói…

- Tôi đang nghe đây, mà sao trông em có vẻ lo lắng thế, Vic?_ Lee Soman nhìn cô học trò của mình ánh mắt kì lạ, ông ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế và lắng nghe cô nói.

- Dạ không… thật ra…_ Vic hoàn toàn khác ngày thường, cô ấp úng đến nỗi nói mãi không được một câu_ Thật ra… em muốn… chuyện quay Wgm ngày trước, thầy còn nhớ chứ ạ?

- …

- Em… sự thật đằng sau chuyện ngừng quay em hôm nay em mới biết.

- Là sao Vic, em nói rõ ra đi?_ Lee Soman nhìn leader f(x) vừa ngạc nhiên vừa tò mò.

- Dạ, hôm nay em đi ra ngoài và tình cờ em…

***

Kính koong! Kính koong!

Kính koong! Kính koong!

- Đợi chút, ra ngay đây.

- Mấy đứa sao về giờ này vậy, mà không đem theo chìa khóa ư?

Cạch…

- Ơ… sao lại là…? Vic, sao… em lại ở đây?

Nhìn thấy Nichkhun ra mở cửa Victoria liền mỉm cười, cô vui vẻ chào lại anh.

- Chào Khun, em làm anh ngạc nhiên lắm à?

- Uhm, ừ… sao em đến mà không báo trước vậy?

- Tiện đường nên em qua thôi, nếu không có anh ở dorm thì em quay về cũng không sao mà_ Vic nhìn Nichkhun đầy thân thiện và trìu mến.

- Ừ, thế có việc gì không Vic?_ Nichkhun từ nãy giờ cứ ấp a ấp úng khiến cho Victoria cảm thấy khá khó hiểu.

- Anh không mời em vào được sao, dù gì chúng ta cũng từng là vợ chồng mà? 

Trước sự nhiệt tình của Vic, Nichkhun đành để cô vào nhưng sự thật là trong lòng anh đang nóng như lửa đốt. Nếu như Vic biết Yoona đang ở đây thì anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, mọi cố gắng của anh và Yoona có thể sẽ tan thành mây khói hết.

- Em ngồi đi, để anh đi lấy nước. 

Nichkhun để Victoria ngồi ở phòng khách xong anh nhanh chóng đi vào bếp. Nichkhun tính gọi cho Yoona và kêu cô đừng xuống nhưng anh vội quá không có cầm di động theo, gọi điện thoại bàn thì không được vì nó lại để ngay chỗ Vic ngồi. Đánh liều Nichkhun cứ mang nước ra, hy vọng rằng Vic sẽ nhanh chóng ra về và mọi chuyện cô sẽ không hề biết.

- Em uống nước đi, em đến bất ngờ quá làm anh không chuẩn bị được gì.

- Chuẩn bị á, làm gì anh khách sao vậy?_ Vic lại một lần nữa mỉm cười, đặc biệt khi cô thấy trang phục của Nichkhun có phần không được ổn cho lắm_ À, mà anh nói cũng đúng, lần đầu tiên em gặp một Nichkhun không bảnh bao, anh chắc đang nghỉ ngơi?

Câu nói của Vic làm tim Nichkhun cứ giật thon thót, lúc này anh mới nhìn ra là quần áo của mình không hề ổn chút nào. Vì thấy chuông liên tục nên đã vội vàng đi xuống mà chẳng chỉnh chang gì, nếu là thành viên 2PM thì anh đâu có phải lo lắng như thế này chứ?

- Ừ, hôm nay anh hơi mệt.

- Vậy chắc em làm phiền anh rồi, em có lỗi quá!

- Không sao, cũng lâu rồi chúng ta chưa gặp lại mà. 

Nichkhun cố tình nói để Vic không ngại chứ thực ra là cô làm phiền anh thật. Cho dù Yoona có không đang ở đây thì sự xuất hiện của Vic như thế này cũng rất dễ khiến cho anh bị hiểu lầm. Anh đã quá sợ các scandal và cả sự hờn giận của Yoona nên càng tránh được thì càng tốt.

- Vâng, em thấy tiếc lắm khi Wgm kết thúc, anh có cảm thấy như vậy không, Khun?_ Giọng Vic đột nhiên trở nên trầm xuống, cô quay sang nhìn Nichkhun đầy chờ đợi.

- Anh…

- Em hỏi anh câu ấy khó quá nhỉ, anh không cần trả lời đâu.

- Vic…

- Em định nói với anh từ buổi quay cuối cùng nhưng anh lại không cho em cơ hội, em cứ chờ đợi, chờ mãi nhưng rốt cục thì chẳng có gì xảy ra cả.

Vic càng nói càng khiến cho Nichkhun cảm thấy ngạc nhiên, anh hiểu những điều cô đang nói và nó làm anh cảm thấy khó xử.

- Em đã định từ bỏ nhưng em không làm được khi hình ảnh anh cứ hiện hữu trong tâm trí em_Victoria đột nhiên cầm lấy tay Nichkhun và chân thành nói_ Em đã suy nghĩ rất nhiều, em phải tự đi tìm hạnh phúc cho mình chứ không thể chờ ai mang nó đến cho em cả.

- …

- Chúng ta… liệu có thể giống như trong Wgm không, Khun?_ Đột nhiên Vic ôm chầm lấy Nichkhun thì thầm. Nichkhun trong khoảnh khắc ấy quá bất ngờ mà chẳng kịp phản ứng gì, anh chỉ ngồi đó và để cho Vic ôm mình thật chặt.

***

- Vic, Vic, em sao vậy, sao không nói gì nữa?

Tiếng gọi của Lee Soman làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Victoria, cô ngẩng lên nhìn thầy mình rồi đột nhiên thở dài. Cô đang phải đấu tranh tư tưởng, đấu tranh rất nhiều. Cô không muốn làm một người xấu nhưng cô cũng không muốn đánh mất hạnh phúc của mình. Chính vì thế mà cô mới đến gặp Lee Soman, chỉ có ông mới giúp được cô trong chuyện này thôi.

Cộc… Cộc…

- Chào thầy! Chào Vic!

- Dạ, chào sunbae!

- Có chuyện gì không, Yunho?

Cuộc nói chuyện giữa Lee Soman và Victoria đang diễn ra thì Yunho đột nhiên xuất hiện. Vic cảm thấy ngại ngùng và phân vân nhiều hơn nên cô quyết định chưa nói vội. Thái độ của cô khiến cho cả hai người kia đều thấy rất kì lạ.

- Thôi được rồi, nếu chưa gấp thì em hãy về đi, hôm khác nói với tôi cũng được_ Lee Soman nói với Vic xong quay qua Yunho_ Hy vọng là chuyện của cậu không khiến tôi quá sốc.

Cạch.

Đóng cánh cửa sau lung mình lại, Vic khẽ buông tiếng thở dài. Nếu lúc đó mà cô nói thì mọi chuyện sẽ ra sao, Lee Soman sẽ nổi trận lôi đình và mục đích của cô sẽ được thực hiện chứ? Có lẽ là vậy nhưng cô cảm thấy mình thật độc ác và nhẫn tâm, tại sao cô lại có thể đối xử với người mình yêu như vậy chứ?

Suy nghĩ một hồi, Vic quyết định sẽ về dorm và nghỉ ngơi, ngày hôm nay cô cảm thấy rất mệt mỏi. Đáng ra cô không nên đến đó, đáng ra cô không nên nói những lời ấy và đáng ra cô không nên có tình cảm với anh. Chỉ là một show giải trí thôi mà, sao cô lại cứ nghĩ là ai cũng có suy nghĩ đơn giản như mình?

Tự cười với bản thân rồi Vic nhanh chóng bước ra cầu thang máy, bất chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô. Cô đã nói ra như vậy rồi sao lại còn tự bỏ, phải biết đấu tranh và giành giật cho chính mình chứ?

~~~*~*~~~

2PM dorm

- Mua thế này quá nhiều rồi anh à, em sợ chúng ta không mang đi được đâu?

- Không sao, xe nó chở chứ chúng ta có phải làm gì đâu mà em lo.

- Em biết nhưng…

- Ủa, sao cửa lại mở thế này?_ Taeyeon chưa nói hết câu thì Wooyoung đã chen ngang, anh quay sang nhìn cô rồi chạy thật nhanh về dorm của mình.

- Em về rồi… ơ… anh Jinyoung!

- Cậu đi chơi đâu mà về muộn vậy, Wooyoung?

- Dạ, anh đến có việc gì không?_ Wooyoung vẫn còn chưa hết ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Chủ tịch JYP tại dorm của mình, cũng lâu lắm rồi ông chưa ghé thăm mọi người.

- Đến thông báo vài việc, tiện thể thăm các cậu_ Park Jinyoung vui vẻ nói_ Cậu sắp không được nghỉ ngơi rồi nên hạn chế hẹn hò thôi.

Nhìn thấy Taeyeon thập thò ngoài cửa Park Jinyoung liền giả vờ nghiêm nghị, Taeyeon nghe thấy vậy đành ra mặt chào hỏi.

- Chào sunbae, chào mọi người!

- Tôi biết là cậu chỉ có đi với cô này thôi mà_ Park Jinyoung vẫn giữ giọng nói như cũ khiến cho cả Wooyoung lẫn Taeyeon đều sợ mà mồ hôi túa ra như tắm. Tuy vậy ngay sau đó ông đã trở lại với giọng điệu ngày thường_ Đừng có căng thẳng như thế, làm như tôi sắp ăn thịt hai người không bằng.

- Vâng, em thấy giống lắm anh à!_ Chansung đột nhiên chen vào một câu làm tất cả cùng bật cười.

- Nói vậy thôi chứ sang tuần cậu sẽ bận rộn lắm đó, cố mà sắp xếp lịch trình.

- Vâng, nhưng em sẽ làm gì hả anh?

- Đóng phim, cậu với Taec và Suzy_ Park Jinyoung bước đến chỗ Wooyoung_ Cố gắng nhé, đây sẽ là cơ hội tốt dành cho các cậu đấy. Thôi tôi về đây.

Park Jinyoung vỗ vai Wooyoung xong bước ra cửa, trước khi đi ông còn nhìn Taeyeon và nói với cô:

- Hai đứa đẹp đôi lắm, gắng chăm sóc cho Wooyoung nhé. Showbiz rất phức tạp, tôi chỉ mong hai cô cậu sẽ vượt qua được tất cả, tôi chờ ăn kẹo đấy.

Câu nói của Chủ tịch JYP làm Taeyeon đỏ hết cả mặt lên, còn Wooyoung đứng cạnh đó thì lại cười tủm tỉm mà ôm cô thật chặt. sau khi Park Jinyoung đi khỏi rồi Taeyeon liền quay sang lườm Wooyoung.

- Anh thật là, chẳng giữ phép tắc gì, sunbae nói thì phải nghe chứ sao lại cười?

- Thì bọn anh thân thiết như vậy mà.

- Không cãi, lần sau đừng để em thấy anh như vậy_ Wooyoung vừa mới phân bua thì đã bị Taeyeon lườm cho một cái nữa. 2PM ở trong phòng liền phá lên cười vì những hành động quá đáng yêu của cặp đôi này.

- Taeyeon noona, noona làm như vậy là đúng lắm đó, cho hyung ấy chừa đi_ Chansung nói xong liền ba chân bốn cẳng chạy khắp phòng do Wooyoung đang rượt theo phía sau. Taeyeon đi vào phía trong cất đồ và trò chuyện vui vẻ với các thành viên còn lại.

- Hai người sướng rồi nhé, anh Jinyoung ủng hộ quá trời luôn rồi còn gì!_ Junsu nói.

- Vâng, em cũng không nghĩ lại được như vậy.

- Vì chúng ta là một cặp trời sinh đó em, anh Jinyoung cũng nhìn ra vậy mà_ Wooyoung ngồi xuống sofa và khoác lấy vai Taeyeon, cô quay sang anh rồi các thành viên 2PM đầy ngại ngùng.

- Đừng có ngượng, chúng ta cũng thành người một nhà rồi còn gì_ Lời của Taecyeon làm Taeyeon cảm thấy khá hơn nhưng rồi không khí đột nhiên trùng xuống sau khi Taeyeon nhận được điện thoại của Tiffany.

- Em phải về đây, xin lỗi vì em với Wooyoung tính làm bữa tối cho mọi người.

- Không sao nhưng có chuyện gì xảy ra à?

- Em cũng không rõ nữa, Fany lấp lửng quá, chắc phải về em mới biết được_ Taeyeon nhanh chóng cầm túi xách rồi đi ra cửa.

- Em đưa Tae về, mọi người chuẩn bị bữa tối giùm em nhé!_ Wooyoung nói rồi cũng theo bước Taeyeon mất hút sau cánh cửa. Khi Taeyeon và Wooyoung đi khuất rồi Junsu mới lại nói.

- Chuyện này liệu có phải liên quan đến Yoona?

- Là sao, hyung?

- Cũng rất có thể, tớ thấy thái độ của Khun không ổn một chút nào cả.

~~~*~*~~~

SNSD dorm.

- Các cậu gọi tớ về chỉ vì chuyện này thôi sao?_ Taeyeon hét ầm lên khi nghe được toàn bộ câu chuyện từ các thành viên.

- Xin lỗi, Tae. Tại Sica cứ bắt tớ phải gọi điện cho cậu_ Tiffany nhìn cô bạn với ánh mắt vô tội.

- Thật là, đáng ra tớ đã có một bữa tối ngon lành rồi_ Taeyeon thở dài và ngồi xuống sofa_ Xin lỗi, Sica. Thực sự thì tớ cũng rất vui vì Donghae sắp về.

Nhận ra khuôn mặt tiu nghỉu của Công chúa, Taeyeon đành an ủi bạn.

- Không sao, tớ cũng có lỗi, có lẽ chỉ nên giữ riêng niềm vui này cho tớ thôi_ Jessica nghẹn ngào nói, điều này làm các cô gái kia xúm lại quanh cô.

- Sica!

- Tớ vô tâm quá, cứ nghĩ ai cũng như mình. Xin lỗi các cậu nhiều lắm.

- Cậu đâu có lỗi, nếu đã vui thì ai mà chẳng muốn chia sẻ với mọi người chứ_ Hyonyeon vuốt tóc an ủi Jessica.

- Không, chính tớ làm Seohyun, Yoona và bây giờ là Taeyeon không vui, xin lỗi các cậu nhiều lắm.

Vừa nói hết câu Jessica đã vội vàng đứng dậy và chạy về phòng mình, có vẻ cô đang muốn giấu đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Tuy vậy, Jessica chưa chạy được mấy bước thì đã bị chặn lại bởi Yoona và Yuri, cô ngạc nhiên ngẩng lên nhìn cả hai.

- Unnie đừng có như vậy nữa, mọi người sẽ lo lắng lắm đấy.

- Yoona!

- Thật ra unnie có biết không, trong một ngày con người có khoảng mười lăm phút tâm trạng không được ổn định lắm, không may cho unnie vì lại nói chuyện Donghae oppa vào lúc đó.

- Unnie xin lỗi, em không giận unnie chứ?

- Vớ vẩn, đã nói là lúc đó em có vấn đề mà, em cũng phải xin lỗi unnie_ Yoona ôm nhẹ lấy Jessica và mỉm cười_ Đừng buồn và cũng đừng khóc nhé, không Donghae oppa về sẽ “chém” hết bọn em đấy.

Yoona vừa nói xong thì cũng là lúc các thành viên SNSD tiến lại gần Jessica, tất cả cùng cười thật tươi. Mọi chuyện cũng đâu có gì nhỉ, trong cuộc sống không thể chỉ có hòa bình không mà đôi khi cũng cần có chút giận hờn, hiều lầm. Điều đó chỉ càng làm cho các cô gái hiểu và thêm khẳng định tình cảm họ dành cho nhau.

~~~*~*~~~

Sân bay quốc tế Incheon

- Làm phiền cậu quá Sooyoung à, tớ đi đón một mình cũng được mà_ Jessica nhìn cô bạn đầy cảm kích khi cả hai đang đứng trong một góc và chờ chuyến bay của SuJu M hạ cánh.

- Không sao, tại tớ cũng đang chán. Seohyun không đi thì tớ đi thay con bé_ Sooyoung đùa.

- Cậu đúng là, cả hình thức lẫn tính cách cậu đâu có giống Seohyun, làm sao Kyuhyun oppa coi cậu là con bé được chứ?

Jessica bĩu môi nói cô bạn, đúng lúc ấy thì có thông báo chuyến bay từ Trung Quốc đã hạ cánh an toàn. Jessica thôi không tranh cãi với Sooyoung nữa mà nhìn ngay ra chỗ cửa để tìm Donghae. Quãng thời gian anh đi không phải là lâu nhưng với cô thì nó thực sự rất dài. Cô nhớ anh nhiều và những cuộc điện thoại hay những tin nhắn chẳng thể làm nó vơi đi. Cô mong ngóng từ ngày, rốt cục anh cũng đã về lại bên cô. Cả hai chỉ mới thân thiết hơn và cô hy vọng rằng quãng thời gian tới đây sẽ là lúc thích hợp để cả hai làm cho tình cảm thêm đậm đà, gắn bó.

- Họ kìa, Sica!_ Sooyoung lay gọi Jessica, sau đó hai cô gái cùng vẫy tay để ra hiệu với SuJu M. Vì bây giờ đang là buổi tối với cả SuJu dùng lối đi bí mật nên tất cả gần như không bị fan phát hiện.

- Sica!

- Oppa!

Vừa nhìn thấy Jessica, Donghae đã bỏ lấy túi đồ mà chạy ngay đến ôm chầm lấy cô. Jessica cũng không kiềm chế được cảm xúc mà liên tục gọi tên Donghae. Trên gương mặt cô thoáng đâu đó những giọt nước mắt đang rơi, là nước mắt của sự hạnh phúc.

- Em rất nhớ anh!

- Anh cũng vậy, nhớ quá trời luôn!_ Donghae buông Jessica ra, nhìn cô thật trìu mến mà nói. Khi anh định tiến gần cô một lần nữa và trao cho cô một nụ hôn thì đã bị cô ngăn lại.

- Kìa anh, mọi người đang nhìn đấy.

- Không sao, hai người cứ tự nhiên, chúng tôi ra ngoài trước đây_ Eunhyuk nói như ra lệnh với tất cả, điều này càng làm Jessica cảm thấy ngượng ngùng hơn.

- Mau đi thôi anh không mọi người chờ_ Jessica kéo kéo áo Donghae nhưng anh dường như không mấy quan tâm đến lời cô nói mà chỉ chăm chú nhìn vào gương mặt cô.

Chụt…

Một nụ hôn nhanh vào má xong Donghae quay lại xách đồ, bước đến nắm tay Jessica cùng nhau đi ra xe để về dorm.

- Anh thật là, sao không ở nơi nào kín đáo hơn mà cứ phải ở đây?_ Jessica nói có phần trách móc.

- Yêu thì phải thể hiện chứ sao lại sợ, với cả ở đây có ai đâu?

- Có rất nhiều người đấy, Lee Donghae!

~~~*~*~~~

Chung cư SM

Mãi tối muộn Seohyun mới trở về nhà. Ngày hôm nay cô có một bài thi quan trọng và chính vì lẽ đó đã không đi đón Kyuhyun như Jessica muốn. Thật ra thì cả hai đã chia tay rồi, cô đâu còn là gì để mà đi đón anh. Cô đến sẽ chỉ làm anh thêm buồn và đau đớn.

Seohyun chầm chậm bước đi trên con đường vắng vẻ, cô không muốn đi xe nên đã kêu manager oppa về trước. Trời hôm nay rất sáng bởi những ánh sao đang tỏa sáng lung linh ở trên kia. Bỗng nhiên Seohyun nhớ lại kí ức của mấy tháng về trước, khi cô và Kyuhyun cùng nhau ngồi trên sân thượng chung cư SM và ngắm sao.

Mỉm cười nhẹ khi nghĩ về lúc đó, tại sao cô lại không đoán ra là anh có tình cảm với mình? Nếu cô biết mọi chuyện sớm có lẽ bây giờ sẽ không tạo ra bi kịch như thế này. Nhưng mà có rất nhiều chữ “nếu như”, không chỉ có mỗi việc đó đâu. Cô đã từng được dạy rằng đừng bao giờ để “nếu như” tồn tại trong đầu, trên đời này mọi chuyện đã xảy ra rồi không bao giờ có thể quay lại được. Chỉ có thể sửa chữa nó bằng những việc khác chứ đừng mong là sẽ thay đổi được quá khứ.

Bíp… Bíp…

Mai chín giờ anh đón em nhé, Hyun!

Là tin nhắn của Yonghwa, xem nó xong Seohyun bỗng thở dài. Cô liệu có phải đang phạm phải sai lầm hay những việc làm này là đúng đắn? Cô thử quay lại với Yonghwa sẽ giải quyết được tất cả chứ? Cô sẽ có thể mỉm cười và đặc biệt là Kyuhyun, anh sẽ có thể quên đi cô?

Cô mong là như vậy vì cô rất sợ anh vì cô mà mãi mang nỗi đau ấy trong tim, không cho ai bước vào cuộc đời mình. Anh xứng đáng được hưởng hạnh phúc, anh cần phải tìm lại được niềm vui và nụ cười. Chỉ có như thế, cô mới không cảm thấy khó khăn khi đối diện với anh và chính bản thân mình.

- Seohyun, bây giờ em mới về sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro