Chap 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung cư SM

Đêm nay trời Seoul thật đẹp, những vì sao lấp lánh khắp mọi nơi tạo nên một không gian thật lung linh. Được ngồi bên người mình yêu thương, tay nắm chặt tay trong tiết trời lạnh giá như thế này chắc chắn là mong ước của rất nhiều người. Và anh cũng đang là một trong số đó.

Dù chuyện của cả hai đã chấm dứt. Không quá lâu nhưng có lẽ cũng đủ để người trong cuộc quên nó đi thì anh vẫn còn nhớ, nhớ rất rõ những kỉ niệm cả hai đã có với nhau. Không nhiều, không quá sâu sắc nhưng tất cả đều khiến anh không thể quên. Anh biết mình không thể mãi đắm chìm trong quá khứ, không thể giam cầm bản thân với những điều xa vời nhưng thật khó quá để quên đi. Khi ngày qua ngày anh và cô lại chạm mặt nhau, không thì cũng nhìn thấy nhau. Phải không gặp mặt, không còn thấy hình ảnh của nhau thì mới mong quên được chứ. Đằng này, ông trời cứ muốn anh mãi nhớ về cô, mãi sống trong ảo tưởng.

Anh rất yêu cô, rất nhớ cô nhưng anh biết mọi chuyện đã thực sự kết thúc. Anh cần giải thoát cho cô, giải thoát cho chính mình nhưng liệu nụ cười của anh có là thật lòng? Anh không biết nữa, nếu ngày trước anh không bước đến có lẽ bây giờ sẽ không phải khó chịu như thế. Thà cứ âm thầm đứng bên dõi theo cô còn hơn để hiện tại, tình cảm giữa cả hai bị bao trùm bởi một màu u tối. Không thể nào trở lại như trước được, anh biết rất rõ điều đó nhưng anh cũng hoàn toàn không biết làm gì để tương lai phía trước hiện lên một màu sáng sủa hơn.

Hắt xìiiiiii!!!

- Ai vậy? Là em sao, Sooyoung?

- Kyuhyun oppa!

- Sao em lại ở đây?

- Em cũng tò mò muốn hỏi anh điều đó, anh không cần nghỉ ngơi à?_ Sooyoung bước đến gần Kyuhyun, ánh mắt hoài nghi.

- Anh không thấy mệt nhưng em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh?_ Đến lượt Kyuhyun thăm dò Sooyoung.

- Em không ngủ được nên lên đây ngắm sao đổi không khí.

- Uhm, nhưng em không lạnh sao, anh vừa thấy em…?

- Làm gì có, em khỏe lắm, chắc ai nhắc đến em thôi_ Kyuhyun chưa nói xong thì Sooyoung đã chen ngang, cô ngồi xuống cạnh anh, mỉm cười_ Anh không mệt nhưng cũng không cần phải lên đâu hít gió chứ, vì Seohyun không đi đón anh à?

- Không… anh cũng không ngủ được.

- Thật chứ, đừng có hòng qua mặt em?

- Anh…

Thái độ và những lời nói của Sooyoung khiến Kyuhyun có cảm giác cô biết hết câu chuyện của chính anh. Kyuhyun nhìn Sooyoung một hồi rồi lại đưa mắt ra khoảng không của bầu trời đêm đầy sao kia.

Bất chợt, Kyuhyun buông tiếng thở dài…

- Anh có thể kể mọi chuyện với em, em sẵn sãng lắng nghe.

Sooyoung đặt nhẹ tay lên vai Kyuhyun, thật sự thì cô cũng chỉ vô thức buông ra những lời đó. Cô không biết rằng anh có đủ niềm tin vào cô hay không để nói mọi thứ. Chỉ là, với tư cách một người bạn, một người em gái và…, cô không muốn nhìn thấy anh như vậy.

- …

- Có lẽ anh không muốn nói, không sao đâu, em hiểu mà. Không nói cũng được nhưng anh phải đứng lên và về dorm đi nào.

Nhận thấy sự không hợp tác từ phía Kyuhyun, Sooyoung đành buông xuôi và cố gắng kéo anh đứng dậy. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, trời thì lại lạnh, cứ để Kyuhyun ngồi đầy thì chắc chắn sẽ ốm mất.

- Sooyoung à, có phải anh quá yếu đuối hay không?

- Kyuhyun!

- Anh biết là nên dừng lại, nên quên đi… nhưng anh không làm được. Anh thực sự thấy mệt mỏi…

Khi Sooyoung vừa đứng dậy và định kéo theo Kyuhyun thì anh lại bất ngờ lên tiếng. Giọng nói của anh nghe rất buồn, cô chưa bao giờ thấy anh như vậy.

Sooyoung ngồi lại chỗ cũ của mình, cô nhìn Kyuhyun thật lâu nhưng không hề nói một điều gì. Có lẽ bản thân Sooyoung cũng không hiểu được tại sao cô lại làm như vậy nữa, chỉ cần một điều đơn giản là khuyên chàng trai kia hoặc thậm chí là bỏ mặc anh ta ở đấy cũng được, cô có thể trở về căn phòng ấm áp của mình. Nhưng không, sự thật là cô muốn chia sẻ với anh, muốn cảm nhận được nỗi đau anh đang phải chịu đựng. Vì cô biết tất cả mọi thứ, câu chuyện của anh cô biết đáp án và còn một điều nữa, vào lúc này đây, cô có mặt ở đây là vì anh.

- Không phải cái gì muốn là làm được ngay, anh cần cho mình thời gian, Kyuhyun à!

- Anh hiểu nhưng anh cũng sợ, thời gian sẽ chỉ càng khiến anh không quên được.

- Nếu anh đã không thể quên thì đứng cố làm gì, hãy cứ nhớ đi, nhớ thật nhiều vào. Để rồi một ngày nào đó nó sẽ chỉ còn là kí ức trong anh.

- …

- Đừng tự hành hạ bản thân mình như thế, không đáng đâu. Còn rất nhiều người lo lắng cho anh, anh càng như vậy Seohyun sẽ càng cảm thấy tội lỗi…

- Sooyoung…!

- Chuyện chia tay của hai người em đã biết rồi…

Đại sảnh.

- Seohyun, bây giờ em mới về sao?

- Eeteuk! Vâng, hôm nay em có bài kiểm tra quan trọng.

- Vậy à, em làm bài được chứ?

- Vâng, tốt lắm. Mà sao oppa lại ở đây vào giờ này?

- Oppa để quên đồ trên xe nên xuống lấy. Mà Seohyun này, chúng ta nói chuyện một chút được không?

- Sao…? Sooyoung, là Seohyun nói ư?

- Không, con bé kín tiếng lắm. Em chỉ đoán ra qua hành động của cả hai thôi_ Câu nói của Sooyoung khiến Kyuhyun hoàn toàn bất ngờ, anh không thể nào nghĩ được là Sooyoung lại biết nhiều đến như thế.

- Là vào ngày sinh nhật của Yuri, cô ấy đã đề nghị chia tay. Anh biết nếu đã không thể níu kéo thì nên buông tay nhau ra và vì thế anh đã đồng ý.

Kyuhyun buồn bã kể lại cho Sooyoung nghe mọi chuyện. Cô ngồi chăm chú lắng nghe anh, có cảm giác như chính cô cũng đang buồn như anh vậy.

- Chuyện tình cảm thật sự khó nói lắm, Kyu à! Như em đã nói đó, nếu anh không quên được thì đừng quên, dù sao nó cũng chẳng phải là dễ dàng.

- Anh rất muốn làm được như em nói, chỉ có điều…

- Chỉ có điều gì?

- Chúng ta sống chung một tòa nhà, lại thuộc cùng một công ty, chuyện chạm mặt không thể nào tránh được. Cứ mỗi khi nhìn thấy Seohyun là anh lại thấy tim mình đau đớn…

- Em biết tình cảm sâu nặng anh dành cho Seohyun, con bé cũng không muốn làm anh tổn thương đâu, chỉ tiếc anh lại là người đến sau…

- Sooyoung, như em nói thì… chuyện với Jung Yonghwa là thật?

- Chuyện này ngoài bọn em và manager oppa ra thì không có ai biết nhưng em nghĩ đã đến lúc anh nên biết rồi.

Seohyun đi theo Eeteuk vào phòng giải trí nằm ở đại sảnh của chung cư SM. Bình thường nơi này rất ồn ảo vì là nơi để mọi người thư giãn trong lúc đợi xe hoặc nghỉ chân. Nhưng vì bây giờ đã khuya nên không còn một ai cả, chỉ là một không gian đầy tĩnh lặng.

- Em ngồi đi, Seohyun!

Seohyun theo lời Eeteuk ngồi xuống ghế, cô nhìn anh khá tò mò vì không thể nào đoán biết được leader của SuJu muốn nói chuyện gì với cô. Eeteuk không thăm dò mà vào vấn đề chính ngay, có lẽ anh đủ hiểu là Seohyun cũng không thích vòng vo gì cả.

- Em và Kyu đã chia tay một thời gian rồi đúng không?

- Oppa…

- Không phải Kyu nó kể đâu nhưng anh có thể đoán ra được, khuôn mặt nó lúc nào cũng ủ rũ.

- Em xin lỗi!

- Sao em lại phải xin lỗi, chuyện tình cảm đâu ai nói trước được điều gì.

- Là do em, oppa à! Chính em đã khiến cho Kyuhyun oppa bị như vậy nhưng em thực sự không có muốn, chỉ là em không điều khiển được cảm xúc của chính mình.

Nghe Seohyun nói Eeteuk liền vỗ vai động viên cô. Anh biết là cô cũng chẳng dễ dàng gì khi chuyện chia tay xảy ra. Hôm nay anh chủ động muốn nói chuyện cũng chẳng phải là muốn cô và Kyuhyun quay lại, chỉ là anh muốn cả hai có thể thẳng thắn nói chuyện với nhau một lần nữa, giải tỏa hết khúc mắc trong lòng. Dù không thể làm người yêu của nhau thì vẫn có thể trở thành bạn tốt.

- Đừng tự trách mình, Seohyun!

- Đáng lẽ ra ngày ấy em không nên nhận lời Kyuhyun, em thực sự đã phạm phải sai lầm.

- Nếu em nói như vậy thì oppa lại càng phải có trách nhiệm hơn, chính oppa đã bày ra mọi thứ để giúp hai đứa.

- Không phải lỗi của oppa, là do em bị mất đi trí nhớ nên chuyện mới thành ra phức tạp như vậy…

- Tai nạn đó đã khiến não Seohyun bị tổn thương và con bé đã vô thức nhận lời anh sau màn dàn xếp của bọn em.

- Thật sự anh…

- Bọn em xin lỗi, có lẽ tất cả chỉ là ngộ nhận. Trước đó Seohyun đã dành cho Yonghwa những tình cảm đặc biệt rồi.

- Anh cũng lờ mờ nhận ra được là mối quan hệ của hai người đó không chỉ đơn giản là đồng nghiệp, chỉ là anh tự huyễn hoặc chính mình.

- Anh đừng nghĩ ngợi gì nữa Kyu, em kể chuyện này ra không mong anh thêm đau khổ mà chỉ muốn anh nghĩ thoáng hơn thôi, Seohyun vui anh cũng vui phải không?

Sooyoung đứng dậy mỉm cười nói với Kyuhyun. Anh không cười đáp lại cô nhưng cũng gắng gật đầu. Có lẽ anh nên nghe theo lời Sooyoung, không quên được thì anh cứ nhớ, để một ngày nào đó anh sẽ quên. Nhưng quan trọng là anh muốn nhìn thấy cô được vui, và chỉ khi nào anh làm được điều đó thì cô cũng mới vui được có phải không?

Quá khứ sẽ mãi là những điều đã xảy ra…

Anh không nên níu kéo mà nên thả nó trôi theo dòng quên lãng phải không em…?

Mọi chuyện rồi sẽ mau chóng qua đi…
Em tin là anh sẽ làm được, người em đặt mọi niềm tin vào đó…

~~~*~*~~~

Ngày hôm sau.

Trụ sở SM.

Đối diện với hiện tại, đối diện với anh và chính bản thân em…

Trốn tránh không phải là cách hay và em biết, em cần phải can đảm hơn nữa…

- Hyun à, sao em lại đến đây làm gì vậy, unnie tưởng em có hẹn rồi.

Nhìn thấy Seohyun bước ra từ phòng nhạc Yoona và Tiffany rất ngạc nhiên, cả hai chạy vội lại hỏi cô em gái.

- Vâng, em còn có việc nên ghé qua một lát.

- Uhm, trông em hôm nay xinh quá, đi chơi có phải không?

- Unnie đừng nói vậy chứ, thôi em đi đây, không nói với hai unnie nữa_ Seohyun vội vàng tạm biệt hai cô chị rồi chạy nhanh ra thang máy. Cũng lâu rồi cô mới gặp Yonghwa, cô thấy hồi hộp và lo lắng. Nhưng cô vẫn phải vui vẻ lên vì cô biết chỉ có làm như vậy cả hai mới được thanh thản.

Tiễn Seohyun đi rồi Yoona và Tiffany liền trở lại phòng tập nhảy. Thật ra thì đây đang là thời gian SNSD được nghỉ ngơi nhưng do cũng là lúc cuối năm, các show sẽ dày đặc nên hai cô gái tranh thủ tập luyện trước. Mấy cô nàng còn lại thì đi có công việc riêng hết rồi, thôi thì hai người tập với nhau rồi cùng nhau ăn uống vui chơi luôn.

- Lát nữa đi shopping đi Yoona, unnie muốn mua vài thứ để mang về Mĩ.

- Unnie sắp về Mĩ sao, đi có lâu không vậy?

- Chắc vài ngày thôi, unnie muốn thăm bố, đợt trước bố bị ốm không có về được.

- Vâng, lát đi nhé!

Nun kkamppakal sa i neon tto Check it Out~!

Jinaganeun yeojadeul keuman jom bwa

Anin cheok motdeureun cheok gasi bakin ko useum isanghae da da da

Jogeumman naege chinjeoramyeon eottae

Muttukttukan maltu neomu apa nan

Ireon ge iksokaejyeo ganeun geon jeongmal shireo soksanghae da da da

Eodil chyeodabwa nan yeogi itneunde

Cạch.

- Ơ… xin lỗi, hai người đang luyện tập à?

- Vic unnie! Unnie cần phòng à?

- Không, tại cứ nghĩ Krystal với Sulli đang ở đây thôi, hóa ra lại không có.

- Hình như hai đứa đang ở phòng luyện thanh.

- Ừ unnie biết rồi, unnie đi trước nhé!

- Tạm biệt! Yoona, em sao vậy?

Chào Victoria xong Tiffany liền quay qua chỗ Yoona, từ khi leader f(x) xuất hiện cô chẳng nói một lời nào cả.

- Dạ không!

- Có chuyện gì xảy ra giữa hai người à?_ Tiffany tò mò hỏi.

- Sao unnie lại nói như thế?

- Thấy thái độ em kì lạ lắm, ánh mắt của Vic unnie nữa_ Tiffany lại gần cất đĩa nhạc và sắp xếp lại đồ của mình, miệng vẫn không ngừng nói_ Có gì thì em cứ nói thẳng đi, dù sao cũng là người cùng một công ty, chẳng tránh được mãi đâu.

- Yoona, cái này đẹp chứ?

- …

- Yoona!

- Ơ… unnie nói gì vậy?

- Trời ạ, tâm trí em đang để ở đâu hả, nãy giờ cứ như người trên mây_ Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Yoona mà Tiffany không sao bực mình hơn được, biết thế chẳng rủ đi shopping cùng cho xong.

- Em xin lỗi!

- Có chuyện gì vậy, nói unnie nghe xem nào!_ Bỏ mấy cái áo xuống, Tiffany nhìn thẳng vào Yoona mà hỏi nhưng đáp lại, Yoona vẫn tỏ ra là không có gì.

- Không đâu mà unnie, chúng ta chọn đồ tiếp đi!

- Haizz, em thật là…

Nhìn Yoona như vậy Tiffany cũng thấy khó hiểu nhưng vì em cô không muốn kể nên cô cũng không hỏi thêm. Đến lúc cần thiết chắc chắn Yoona sẽ nói ra.

Còn về phía Yoona, trước mặt thì nói với Tiffany là không sao nhưng thật ra trong lòng cô đang rất khó chịu. Cô đã cố gắng để không nghĩ đến, coi như mọi chuyện là xong rồi nhưng cô không thể làm vậy. Đặc biệt khi vào ngày hôm nay cô chạm mặt người đó, ánh mắt người đó khiến cho cô thấy lo sợ. Cô không thể ngồi im được nữa, không thể im lặng mãi, phải đấu tranh cho tình cảm của chính mình.

Tất nhiên cô biết trái tim anh chỉ hướng về mình cô thôi nhưng trải qua rất nhiều chuyện, cô cần phải mạnh mẽ hơn. Đấu tranh để giành cho mình những thứ xứng đáng thuộc về mình, không thể để nó thuộc về người khác. Cô nên làm như vậy, phải làm vì cô bây giờ đã không thể thiếu anh được rồi.

***

- Vâng, em thấy tiếc lắm khi Wgm kết thúc, anh có cảm thấy như vậy không, Khun?_ Anh…

- Em hỏi anh câu ấy khó quá nhỉ, anh không cần trả lời đâu.

- Vic…

- Em định nói với anh từ buổi quay cuối cùng nhưng anh lại không cho em cơ hội, em cứ chờ đợi, chờ mãi nhưng rốt cục thì chẳng có gì xảy ra cả.

- …

- Em đã định từ bỏ nhưng em không làm được khi hình ảnh anh cứ hiện hữu trong tâm trí anh. Em đã suy nghĩ rất nhiều, em phải tự đi tìm hạnh phúc cho mình chứ không thể chờ ai mang nó đến cho em cả.

- …

- Chúng ta… liệu có thể giống như trong Wgm không, Khun?

***

- Fany unnie, em xin lỗi nhưng unnie phải đi mua sắm một mình rồi!

- Yoona, đừng bỏ unnie trong lúc này mà!

Trong lúc đang đi mua đồ Yoona chợt thay đổi và điều này khiến Tiffany rất bất ngờ, đặc biệt vì cô có thể sẽ phải chạm mặt một người cô không hề muốn gặp.

- Em xin lỗi nhưng em cần phải đi, unnie à!_ Yoona nói rồi chạy đi mất bỏ Tiffany lại đó đầy bối rối và khó xử. Mệt quá đi, tại sao lại đúng vào lúc này cơ chứ, cô không muốn một chút nào.

Tiffany tính rời khỏi cửa hàng thời trang ngay sau đó nhưng mà dường như ông trời đã sắp đặt rồi, cô không thể không đối mặt với nó.

- Lâu rồi chúng ta mới gặp, em khỏe chứ Fany?

***

Cạch…

Tiếng động làm cả Nichkhun và Victoria cùng giật mình, cả hai vội buông nhau ra và nhìn về hướng có tiếng động.

Yoona đứng trên cầu thang tầng hai và nhìn hai người kia một cách chăm chú, ánh mắt đầy khó chịu. Nichkhun vội vàng đứng dậy, hoàn toàn không biết giải thích ra sao. Còn Vic, cô không thể ngờ được ngoài mình ra còn có người con gái khác đến dorm của 2PM.

- Chào Vic unnie!

Yoona bình thản bước xuống và chào Vic. Ngược lại, cô gái Trung Quốc lại ngập ngừng đến kì lạ.

- Yoona!

- Sao… sao em…?

- Unnie ngạc nhiên lắm phải không, em là người yêu của Khun mà!

- Người… yêu…?

Victoria như không tin vào mắt mình khi thấy Yoona bước đến khoác tay Nichkhun và chàng trai đã quay Wgm cùng cô cũng biểu hiện rằng đó là sự thật khi cô nhìn anh.

- Vic, thật ra chuyện này…

- Bọn em yêu nhau lâu rồi unnie à, chỉ là không thể công bố mọi chuyện.

- Khun, vậy tại sao anh vẫn tham gia Wgm?

- Anh… vì anh bị bắt buộc. Lúc đó anh Jinyoung cũng chưa biết chuyện anh với Yoona.

- Nếu vậy thì, chuyện anh muốn dừng quay cũng là vì cô ấy có phải không?

Nichkhun im lặng không đáp lại và Victoria qua đó cũng có thể biết được câu trả lời của anh. Trong lúc này cô thực sự cảm thấy trống rỗng và không thể suy nghĩ được gì. Nhìn thấy Yoona và Nichkhun thân mật như vậy, trái tim cô có cảm giác đầy đau đớn.

- Hai người tiến triển nhanh thật đấy, chúc mừng cả hai!

- Vic à!

- Em về đây!

- Unnie…

Yoona định nói gì đó khi Vic vừa quay đi nhưng Nichkhun đã ngăn cô lại và ra hiệu không được nói nữa. Yoona khó chịu nhìn anh nhưng rồi lại ngồi xuống sofa thở dài đầy thất vọng.

- Em sao vậy?

- Mọi chuyện rồi sẽ ổn chứ… em không biết Vic unnie sẽ làm gì nữa?

- Yoona, vậy sao lúc nãy em lại xuất hiện?

- Em chỉ muốn chứng minh rằng anh thuộc về em và em rất yêu anh…

***

- Ommm! Omma!

- Hả?

- Hết giờ rồi, chúng ta mau về thôi.

- Ừ, về thôi!

Tiếng gọi của các thành viên F(x) làm Victoria thoát khỏi trạng thái mơ hồ, cô trở về với hiện thực và bỗng dưng cảm thấy rất mệt mỏi. Cô đã đi gặp Chủ tịch nhưng rồi rốt cục vẫn không nói ra được mọi chuyện. Nhưng vào lúc này thì cô lại rất muốn nói, cô muốn giành giật mọi thứ với Yoona.

- Sulli, mấy đứa cứ ra xe trước đi nhé, omma còn có chút việc.

Vic nói rồi bước ra thang máy đi lên tầng trên ngay, để các thành viên còn lại trong sự khó hiểu. Mấy ngày nay lúc nào chuyện này cũng ám ảnh cô và khiến cô rất khó chịu. Cô cần phải nhanh chóng giải quyết nó mới mong tìm lại được sự bình yên cho tâm hồn mình.

Cộc… Cộc…

- Vào đi!

- Chủ tịch, em lại làm phiền thầy rồi!

Trụ sở SM

Lee Soman đang bận bịu với công việc của mình thì bất ngờ có tiếng gõ cửa và người đến gặp ông lúc này lại vẫn là leader của f(x)_Victoria.

- Chủ tịch, em lại làm phiền thầy rồi!

- Tôi đang chờ em đó, Vic!

- Thầy tìm em có gì không ạ?_ Vic ngồi xuống ghế tò mò nhìn Lee Soman.

- Đơn xin nghỉ phép của em tôi sẽ chấp nhận_ Lee Soman bình thản nói trong sự ngạc nhiên tột cùng của cô học trò.

- Nhưng thưa thầy…

- Không sao, bây giờ cũng chưa đến lúc phải tập luyện cho các tiết mục cuối năm, em hãy về thăm gia đình đi.

- Thầy… vâng, em cám ơn thầy. Em xin phép.

Biết Lee Soman đã đưa ra quyết định thì không thay đổi, Victoria đành lẳng lặng ra ngoài. Gương mặt cô so với lúc trước đã trầm ngâm hơn rất nhiều. đơn giản vì cô biết không tự dung Lee Soman lại đồng ý cho cô về Trung Quốc. Lá đơn đó cô gửi đã hơn một tháng nay, từng đến hỏi nhưng câu trả lời vẫn là cô phải chờ. Nay chuyện thế này chắc chắn đã có bàn tay của một ai đó can thiệp vào. Và trong đầu Vic lúc này chỉ hiện lên một suy nghĩ, chính người đó đã ngăn cản cô, chỉ có người đó chứ không phải ai khác.

- Được về thăm gia đình unnie vui chứ?

- Yoona!_ Trong lúc Vic đi ra thang máy thì Yoona bất thình lình xuất hiện_ Mọi việc là do em?

- Ý unnie là gì?

- Em đừng giả vờ nữa, em đạt được mục đích rồi đó_ Vic nhìn cô gái trước mặt mình ánh mắt buồn bã, giọng nói đầy thất vọng. Trái lại, Yoona bình thản và tự tin đến lạnh lùng.

- Em chẳng có mục đích gì cả, việc làm của em chỉ là một hành động bình thường để bảo vệ tình yêu của mình.

- Tại sao lại không thể cạnh tranh một cách công bằng, tại sao em phải làm những chuyện đó?_ Giọng Vic như nghẹn lại, cô hơi dồn Yoona về phía tường mà nhìn chằm chằm.

- Unnie muốn công bằng gì chứ khi unnie là người đến sau? Là người thứ ba tốt đẹp và nên làm lắm hay sao hả, Vic?

Câu nói của Yoona khiến Victoria im lặng, nước mắt đã rơi trên khuôn mặt của cô từ lúc nào không hay. Ngồi thụp xuống sàn, Vic thổn thức không ngừng. Yoona cũng hoàn toàn không muốn chuyện này xảy ra nhưng cô không thể làm khác. Quá nhiều song gió đã dạy cho cô bài học về sự can đảm.

Chính cô chứ không phải ai khác sẽ là người phải mạnh mẽ, can trường mà giữ lất tình yêu của mình. Yếu đuối chẳng giải quyết được chuyện gì mà chỉ khiến bản thân cô là người phải gánh chịu tổn thương.

- Hãy dừng lại, Vic à! Nichkhun không yêu unnie, tất cả chỉ là sự thương cảm. Đừng cố lún sâu xuống vực thẳm không đáy, để đến lúc muốn quay đầu lại unnie không còn cơ hội nữa.

Sau câu nói của Yoona thì thang máy cũng mở cửa, cô nhanh chóng bước vào đó. Ánh mắt Yoona nhìn Vic lần cuối, một chút buồn bã xen lẫn sẻ chia.

- Chúc hai người được hạnh phúc.

- Em mong đây là những lời thật lòng của unnie!

Câu nói cuối của Vic vẫn đủ để Yoona nghe thấy và cô ngay lập tức đáp lại.

Cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, phía sau nó, nước mắt Vic lại tiếp tục rơi. Là sự đau đớn, buồn tủi khi tình yêu đặt nhầm chỗ. Cô đã yêu anh, yêu như cái cách mà các cô gái tuổi mới lớn vẫn yêu. Vô tư, nhẹ nhàng nhưng với anh, tất cả chỉ là sự thương cảm. Anh không có chút cảm xúc gì với cô, chỉ là cô đơn phương.

Khóc lần cuối cùng, rơi lệ nốt lần này thôi. Cô sẽ không khóc nữa, cô sẽ mỉm cười mà sống tiếp. Anh và cô không có duyên phận, vậy thì hãy làm như ông trời đã sắp đặt. Vốn là người dưng rồi thì bây giờ hãy tiếp tục như vậy đi…

“Xin lỗi Vic, em biết hiện giờ unnie đang cảm thấy như thế nào. Em không mong bản thân mình lạnh lung và tàn nhẫn với unnie như vậy nhưng đó lại là cách duy nhất. 

Em rất yêu Khun, em không thể mất anh ấy. Xin hãy hiểu cho em và unnie hãy quên Khun đi, còn có rất nhiều chàng trai tốt đang chờ đợi unnie đó…”

Một cánh cửa đóng lại thì sẽ lại có một cánh cửa khác được mở ra…

Hãy tự tin vững bước vì tương lai tươi đẹp vẫn còn đang ở phía trước…

Ngày hôm nay cứ nghĩ sẽ có thể thoải mái đi mua sắm nào ngờ Tiffany gặp thật nhiều chuyện. Đầu tiên là việc Yoona bỏ rơi cô, ngay sau đó Tiffany lại phải chạm mặt với một người mà cô đã luôn cố lảng tránh. Cô không nhớ nữa nhưng vài tháng rồi, dù có bận hay không nhưng anh cứ hẹn gặp là cô từ chối. Cô không biết nên nói gì khi đối diện với anh nên chỉ có thể làm vậy. Nhưng mà quả thật không thể tránh mãi được, ngày hôm nay ông trời đã buộc cô phải đối mặt với tất cả rồi.

Ngồi trong quán café một lúc lâu rồi mà Tiffany chẳng biết nói gì, chỉ găm găm nhìn xuống đất. Chàng trai ngồi trước mặt cô thì lại rất chờ đợi, có lẽ anh cũng không nghĩ ngồi nói chuyện với nhau lại khó với Tiffany đến vậy. Chờ nhưng rốt cục người nói trước vẫn là chàng trai.

- Em dạo này thế nào, vẫn khỏe chứ?

- Dạ, còn anh?

- Ừ nhưng sao nói chuyện thế này khó với em lắm phải không?

- Em…_ Câu hỏi của chàng trai khiến Tiffany them phần ấp úng. Cô ngẩng lên định giải thích, đúng lúc bắt gặp ánh mắt người đó nhìn mình chăm chú nên vội vàng nhìn xuống dưới.

- Chúng ta là bạn bè mà, sao em lại vậy?_ Chàng trai nhẹ nhàng cầm tay Tiffany, cô lại ngẩng lên, gương mặt đã đỡ căng thẳng hơn_ Hay là em không coi anh là bạn?

- Không, em đâu có ý đó.

- Vậy thì được rồi, đừng thế nữa. Cười lên anh xem nào.

Chàng trai nở nụ cười tỏa sáng ngay lúc đó và Tiffany cũng đáp lại anh tương tự. Chính sự tinh tế của anh đã giúp cô hết ngại ngùng và có thể cười một nụ cười thật đẹp đúng như người ta hay nói về cô.

- Anh thích em như vậy đó_ Chàng trai buông tay Tiffany ra_ Mà nói cho anh nghe đi, chuyện của em sao rồi?

- Chuyện gì vậy anh?

- Chuyện với Taecyeon, hôm trước anh vừa gặp cậu ấy_ Nghe đến tên Taecyeon gương mặt Tiffany đột nhiên trở nên buồn bã. Nụ cười cô đáp lại chàng trai kia cũng không còn tự nhiên như trước.

- Chấm dứt rồi… mà thật ra có là gì của nhau đâu mà chấm dứt…

- Fany!

- Em thực sự rất mệt mỏi, em không muốn mấy chuyện này cứ làm em phải bận tâm suy nghĩ nữa.

- Đây là những lời thật lòng của em sao Fany? Trái tim em nói em phải làm vậy à?

- Đó là cách tốt nhất…

- Anh không tin, hai đứa đều có tình cảm với nhau, sao lại đối xử với nhau như thế?

- Hyunjoong oppa!

- Em sẽ từ bỏ như cái cách anh đã làm có phải không?

Những lời nói của Kim Hyunjoong khiến khóe mi Tiffany cay cay, những giọt nước mắt chỉ chực trào ra. Tiffany vội vã quay mặt đi che dấu cảm xúc trên gương mặt mình, cô lo sợ Hyunjoong sẽ nhìn ra tất cả.

Từ trước đến nay anh luôn đọc cảm xúc rất giỏi, cô chưa bao giờ có thể qua mắt được anh. Đặc biệt khi anh nói rằng anh có tình cảm với cô, mọi thứ lại càng trở nên rõ ràng. Cô không thể giấu anh chuyện cô không yêu anh và vì thế anh đã chủ động buông tay, để cô không bị ép buộc.

Cô thầm cảm ơn anh vì đã nghỉ cho cô nhưng cũng thấy có lỗi rất nhiều, chính vì vậy mà suốt quãng thời gian qua cô không dám gặp anh cho đến ngày hôm nay.

- Fany! Hãy nghe theo trái tim đừng để lý trí…

- Em đã quyết định rồi, anh đừng nói nữa_ Đợi mãi không thấy Tiffany lên tiếng Hyunjoong đành nói tiếp nhưng chưa hết câu thì Tiffany đã cắt ngang. Anh nhìn cô ngạc nhiên nhưng rồi vẫn nói:

- Anh biết anh chẳng có quyền bắt em phải làm thế này thế kia, anh chỉ không muốn em tự dối lòng, tự gây tổn thương cho chính mình.

- Em biết chứ nhưng nếu muốn không buồn nữa thì em chỉ còn cách là làm vậy. Cảm ơn anh nhiều lắm, Hyunjoong à!

- Chúng ta là bạn mà, anh sẽ luôn bên cạnh và ủng hộ em…

“Bây giờ và mãi mãi về sau, sẽ luôn là như thế, Fany!”

Buông tay là điều anh đã từng làm và bây giờ chính em cũng đang làm thế…

Và anh cũng chỉ muốn rằng em sẽ có thể mỉm cười như chính anh bây giờ…

SNSD dorm

- Cậu ra ngoài hả, Yul?

Sunny ngó vào phòng cô bạn hỏi, thấy Yuri đang soi gương với khuôn mặt rất chi là xinh đẹp cô liền chạy ngay tới mà hỏi dồn dập.

- Đi đâu thế này, có cần phải ăn mặc rồi trang điểm đẹp vậy không? Đi với chàng à, là ai vậy, mau khai ra đi?
Yuri nhìn Sunny ớ người không biết nói sao. Sau giây lát liền mỉm cười vỗ vai cô bạn rồi xách túi đi ra ngoài.

- Yul! Yul, sao không trả lời tớ?_ Sunny vẫn cố chạy đuổi theo_ Mau nói đi, không cậu không đi được đâu đó.

- Hai cậu làm gì mà ồn vậy, yên lặng cho tớ xem ti vi nào_ Tiếng Sooyoung khó chịu vang lên.

- Chuyện của Yul, cậu ấy…

- Suỵt!!!

Sunny chưa nói hết câu thì đã bị Yuri bịt miệng lại, cô cố giằng ra nhưng không thể được. Trong khi đó Sooyoung vẫn chăm chú xem tivi, hôm nay đang chiếu Strong Heart, một trong số các chương trình cô rất thích.

Tham gia chương trình của chúng ta ngày hôm nay có rất nhiều khách mời. Xin được giới thiệu Beast’s Doojoon và Junhyung, T-ara’s Qri và Jiyeon.

- Hmm…Buông… tớ ra…hmm…

Jiyeon, em có mẫu người lý tưởng cho mình chứ?

Dạ, mẫu người lý tưởng của em chính là Junhyung oppa, người cũng có mặt ở đây ngày hôm nay.

Phịch.

- Sao bịt miệng tớ chứ?

Yuri vừa bỏ tay ra cũng là lúc Sunny hét ầm lên, cô thực sự đã rất khó chịu với hoàn cảnh vừa rồi. Toan quay lại mắng cho cô bạn một trận, ai dè, nhìn khuôn mặt Yuri lại như mất hồn. Sunny lay mãi Ngọc Trai Đen mới bừng tỉnh.

- Cậu sao vậy, tự nhiên đứng thừ người ra?

- À, không có gì đâu.

- Nói đi, cậu không khỏe à? Hay ở nhà đừng đi nữa_ Sunny nhìn bạn ánh mắt quan tâm.

- Không sao, thôi tớ đi kẻo muộn_ Yuri cúi xuống nhặt túi đồ rồi nhanh chóng đi ra cửa, cố không để Sunny nhìn thêm ra điều gì trên khuôn mặt của mình. Cô bước đi thật vội vã, có lẽ, chuyện vừa rồi khiến cho cô bị sốc.

- Có chuyện gì với Yul vậy nhỉ?_ Sunny quay vào trong ngồi xuống sofa và nhìn Sooyoung.

- E là, chúng ta sắp có thêm một người nữa gặp phải giông bão rồi!

Chung cư Cube Ent.

- Chú có thể gửi cái này cho Junhyung hộ cháu được không?

- Cháu là ai vậy, fan hâm mộ thì hãy đến trụ sở của Cube Ent ấy.

- Không thật ra thì…

- Có chuyện gì vậy chú Jaesook?

- Yoseob à, cô gái này muốn chuyển đồ cho Junhyung.

- Bạn là… Yuri noona… à Yuri sunbae?

- Xin chào!

Ngày hôm nay đã có hẹn với Junhyung là sẽ cùng anh đi chơi và đón sinh nhật lần thứ hai mươi hai cùng anh nên Yuri đã đến Beast dorm để chờ. Nhưng sau gần ba mươi phút đứng đó, cô lại thay đổi quyết định và không chờ Junhyung nữa. Không muốn Junhyung thất vọng nên Yuri đã định nhờ chú bảo vệ chuyển món quà của cô đến cho anh, nào ngờ cô lại gặp được Yoseob.

- Sao sunbae không đợi Junhyung, hyung nói với em sắp về rồi mà?

- Thật ra… tôi có chút việc bận.

- Sunbae bận à, nếu vậy chắc hyung buồn lắm!

- Xin lỗi, nhưng không còn cách nào khác_ Yuri nói giọng có chút buồn_ Cậu có thể chuyển giúp món quà này cho Junhyung được không?

- Yuri sunbae!

- Nhờ cậu nhé, đến giờ tôi phải đi rồi!_ Chẳng để cho Yoseob nói thêm câu gì, Yuri nhét vội túi quà vào tay anh rồi bước nhanh ra xe. Cô cũng không biết mình làm thế này có đúng không, chỉ là cô không dám đối diện với Junhyung vào lúc này.

Có lẽ, cô đã yêu anh mất rồi. Chính vì thế mà khi nghe người con gái khác cũng nói ra điều đó cô cảm thấy rất khó chịu. Cả thái độ của anh nữa, vẫn biết là do xuất hiện trên truyền hình nên nó phải vậy nhưng… cô vẫn thấy buồn. Cô đã từng đặt tình cảm nhầm chỗ, vậy nên bây giờ rất dè dặt.

Cô đã nghĩ mình phải mất rất nhiều thời gian để có thể yêu một ai đó, nhưng là anh, chính anh đã khiến cô phải thay đổi suy nghĩ. Cô vui vẻ khi hai người ở bên nhau, dù ban đầu là những ngượng ngùng, bối rối. Dần già, cô cảm nhận được tình cảm chân thật của anh và con tim cô cũng đã bắt đầu “rung rinh”.

Nhưng vì quá khứ, cô luôn lo sợ. Cô biết tình cảm của mình là không bằng của anh, cũng chính vì thế cô đã cố gắng để có thể khiến bản thân mình xứng đáng với tình cảm ấy.

Ngày hôm nay, cô biết là một ngày quan trọng đối với anh và với cô, nó cũng có ý nghĩa như vậy. Cô muốn thể hiện rõ hơn cho anh biết tình cảm của mình, không ngại ngùng như trước nữa. Món quà sinh nhật cũng chính là tấm lòng của cô nhưng… bây giờ mọi suy nghĩ trong cô đã bị lấn át hết rồi.

Phải chăng vì đã có tình cảm với anh quá nhiều nên cô mới như vậy hay cái cảm giác sợ hãi vẫn đang hiện hữu trong cô. Cô vẫn chưa hết ám ảnh vì chuyện của bản thân mình, chuyện của các thành viên khác hay cô tự ti, không tin anh. Người ta chỉ mới nói vậy thôi mà cô đã lung lay, đã không còn niềm tin.

Có phải đây mới chính là con người thật của cô, không mạnh mẽ, không vô tư mà yếu đuối, dễ xúc động…?

- Yuri! Sao đến rồi mà không chờ tôi vậy?

Yuri đang trên đường đi ra xe thì bất thình lình có tiếng của Junhyung. Cô đứng im, gần như không có phản ứng gì.

- Xin lỗi, tôi có việc bận nên…

- Đã hứa với anh rồi, sao bây giờ em lại nói là bận?

Junhyung nhanh chóng bước tới và trong giây phút Yuri vẫn còn đang không biết xử trí sao thì anh đã ôm chầm lấy cô.

Yuri cuống quýt đẩy Junhyung ra nhưng đâu có được, càng làm như vậy anh lại càng ôm cô chặt hơn.

Cả hai cứ như thế mất một lúc, Yuri ban đầu thì chống cự nhưng sau đó cũng đành buông xuôi. Cũng có thể vì cô biết mình chẳng thế làm khác hoặc là chính cô cũng muốn được Junhyung ôm như vậy.

- Thật ra ngày hôm nay, anh muốn nói với em một điều, từ tận đáy lòng anh_ Junhyung chầm chầm lên tiếng_ Anh yêu em, Yuri à! Yêu từ lâu rồi nhưng anh không dám nói, anh lo sợ… anh không xứng với em…

- Junhyung…!

- Nhưng mà từ khi chúng ta quen nhau và trở nên thân thiết, tình cảm trong anh lại càng lớn dần lên. Lúc nào anh cũng nhớ em, muốn nói chuyện với em, muốn nhìn thấy em. Có thể cho anh cơ hội được chăm sóc và bảo vệ em không?

Sau câu nói của mình, Junhyung từ từ buông Yuri ra. Ngay lập tức, anh nhìn thấy trên khóe mi cô những giọt nước mắt. Junhyung vội vàng lấy tay lau nó nhưng Yuri đã gạt tay anh ra và quay đi ngay.

- Yuri!

- Cám ơn tình cảm cậu đã dành cho tôi nhưng… tôi nghĩ… chúng ta… là không thể…

- Yuri, em đang nói gì vậy, sao lại là không thể?

- Vì tôi không có tình cảm với cậu!_ Yuri vẫn quay lưng lại phía Junhyung, cô buông ra những lời khó nghe nhưng thực chất trong lòng không hề muốn như thế, nước mắt cô lúc này cứ liên tục rơi xuống không kìm lại được.

- Anh không tin, nếu em không có gì thì sao lại tặng anh món quà sinh nhật ý nghĩa như vậy?_ Chợt nhớ ra câu chuyện điện thoại lúc nãy với Yoseob, Junhyung nắm lấy tay Yuri, kéo cô quay lại đối diện với mình mà nói_ Đừng nghĩ là anh không biết gì, nếu em không chú tâm sẽ không thể làm được nó trong thời gian ngắn thế.

Từng câu nói của Junhyung khiến khuôn mặt Yuri biến sắc, cô không dám nhìn thẳng vào anh mà chỉ cố để quay đi chỗ khác.

Khi Junhyung cầm tay cô lên và chứng minh cho cô thấy vì sao anh biết điều đó cô lại càng bối rối hơn. Đầu ngón tay của Yuri vẫn còn sưng do dấu vết để lại của việc bị kim đâm vào tay. Cô đã dành ra rất nhiều thời gian để thêu tặng Junhyung chiếc gối và do không quen, các đầu ngón tay của cô đều bị kim đâm phải.

Junhyung vẫn nhìn Yuri trìu mến và xót xa. Và lại một lần nữa, anh khiến cô bất ngờ. Nhưng lần này không phải là cái ôm thật chặt nữa mà thay vào đó, Junhyung mạnh bạo hơn, anh hôn Yuri.

Khỏi phải nói cũng có thể đoán biết được phản ứng của Yuri. Quả thật là cô chưa bao giờ bị như vậy, Junhyung mà cô quen chưa một lần thể hiện rõ ràng mọi thứ với cô như thế này. Yuri vẫn như lần trước, ban đầu là cố đẩy Junhyung ra nhưng rồi sau đó lại vẫn chịu thua.

Nụ hôn đầu tiên của cô, dưới tiết trời mùa đông, nó thật lãng mạn nhưng cũng có chút gì đó ép buộc. Cô chưa bao giờ có cảm giác ấm áp và bình yên như lúc này, phải chăng chỉ có Junhyung mới mang lại điều đó cho cô?

- Anh xin lỗi! anh chỉ muốn chứng minh tình cảm anh dành cho em!

- …

- Yuri!

Junhyung vừa mới buông Yuri ra thì cô đã nhanh chóng quay mặt đi rồi chạy một mạch về xe của mình.

Quá bất ngờ nên Junhyung cũng chỉ kịp gọi tên cô, anh đứng ngẩn ra ở đó mà không biết rằng hành động của mình đã đánh thức con tim của ai đó. Người ấy dường như muốn phủ nhận tất cả. Nhưng nụ hôn cháy bỏng của anh đã khiến người ấy nhận ra rằng, người ấy và anh thuộc về nhau…

Chung cư SM

- Thôi em về đây, tạm biệt anh!

- Seohyun!

- Anh về nghỉ ngơi sớm đi.

Seohyun cố gỡ bỏ tay Yonghwa ra dù anh vẫn đang cố níu kéo cô. Cô đi nhanh vào trong chung cư SM và không hề quay lại.

Nhìn theo bóng Seohyun rồi Yonghwa cũng lái xe về, có lẽ anh không nên vội vàng. Cần phải có thời gian, dù sao thì anh nên để cô chấp nhận mọi thứ một cách từ từ.

Buổi đi chơi ngày hôm nay với Yonghwa khiến Seohyun cảm thấy rất vui. Cả hai đã đến lại những nơi mà trước đây cặp đôi YongSeo từng đến trong Wgm. Cô có cảm tưởng mình được sống lại những kỉ niệm xưa, là chút ngượng ngùng pha lẫn bối rối, là nụ cười tự nhiên xen lẫn trìu mến dành cho nhau.

Cô đã cười, cười rất nhiều nhưng cho đến lúc này, cô lại không biết nụ cười đó có là thật hay không? Cô biết mình vẫn còn tình cảm với Yonghwa nhưng để toàn tâm toàn ý yêu anh như trước chắc là không thể.

Anh đã khiến cô bị tổn thương, dù nó có là vô tình đi chăng nữa thì cô cũng đã vì anh mà phải đau khổ một thời gian dài. Cô không nghĩ là mình sẽ phải trả thù anh hay làm điều gì đó tương tự. Cô chỉ muốn sống thật với tình cảm của mình, để không làm ai đau khổ như anh đã từng làm với cô và cũng để cho cô được vui vẻ như trước.

Ding.

- Seohyun!

- Kyuhyun oppa!

- Trùng hợp thật, em đi đâu về vậy?

- Vâng, em ra ngoài có chút việc.

- Thế bây giờ em có rảnh không, chúng ta nói chuyện được chứ?

- Oppa!

- Anh muốn một lần nữa… đối diện với tất cả…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro